Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 15)





                              (tiếp theo)



Vợ chồng thằng  Đậu – cứ nghĩ tới tụi nó bác Ba Phi lại thấy thương thương. Suốt ngày ngoài ruộng, đầu chổng xuống đít chổng lên , cả đời chưa bước lên cái xe ô tô con, nói gì tới chuyện cưỡi máy bay đi du lịch đây đó như cô Ut bên này. Rồi thì quanh năm có biết tới sinh nhật, ngày lễ của Cha , của Mẹ, của Tình Nhân, của Quỷ Sứ … là cái quái gì ?  Sớm tối chỉ lo kiếm đủ miếng ăn đút miệng nghĩ đâu tới chuyện làm đẹp cắt mắt, dựng mũi, bơm ngực, bơm mông ? Oi chao ôi cũng một kiếp người mà sao hai đời sống khác xa nhau vậy ? Biết tới bao giờ tụi nó mới được ăn ngon mặc  đẹp, đi một bước cũng lên ô tô như dì Ut nó bên này .

Càng nghĩ ngợi ẩm ương, bác càng thấy buồn, càng buồn cái miệng càng nhạt thếch, bác chợt nhớ tới xị đế, con khô mực mang đi từ Việt Nam vẫn thủ trong vali. Cái món của quý quốc hồn quốc tuý này bác định mang sang để chén chú chén anh với thằng con rể, ngờ đâu nó sợ cao máu, đái tháo đường, một giọt rượu không đụng tới, nước mắm cũng kiêng ăn nói gì tới rượu đế với khô mực. Bởi vậy từ hôm sang Mỹ bác Ba Phi vẫn cất kỹ dưới đáy vali. Đêm nay lòng buồn rười rượi, bác Ba Phi nhớ tới rượu mực lôi ra mang xuống bếp, bật ga, lúi húi nướng. Lát sau bác trải tờ báo xuống đất, bầy khô mực ra đĩa, châm điếu thuốc, rót rượu, một mình một cỗ , thảnh thơi ngồi.

Khà….rượu quê mình uống nơi đất khách sao đắng ngăn ngắt. Ước gì có vợ chồng thằng Đậu ở đây, bác sẽ rót cho thằng chồng chén rượu, xé cho con vợ miếng khô mực rồi thì ông nói đằng ông, cháu bốc phét đằng cháu, nói cười ha hả, rộn rã như nhà có Tết.

Bác Ba Phi còn đang cao hứng bất chợt cô Ut trở dậy , nghe tiếng lục đục dưới bếp, lại thêm mùi thuốc lá thoang thoảng, cô chạy vội xuống, càm ràm :

“ Kìa tía…quá nửa đêm rồi còn nhậu nhẹt…mà tía hút thuốc thì ra ngoài vườn …đừng hút  trong nhà…hôi lắm…”

Bác ba Phi nhìn con gái, miệng cười như mếu :

“ Biết rồi…tía biết cái luật của con là không được hút thuốc trong nhà rồi …ngặt vì tía uống rượu…uống rượu mà không hút thuốc thì phí cả rượu…”

Cô Ut vừa giảng giải cho bác Ba Phi biết trong nhà có điều hoà không khí, khói thuốc sẽ bay đi khắp nơi, vừa đi mở toang các cửa sổ. Bác Ba Phi đành dụi  điếu thuốc, thu dọn xị đế và đồ nhắm, cắp nách lủi thủi về phòng. Bác leo lên giường , lòng lạnh buốt, cố nhắm mắt  ngủ. Mãi gần sáng thiếp đi nằm mơ thấy đang ngồi nhà, con vợ thằng Đậu mang đâu về trái sầu riêng khổng lồ. Oi chao ôi, chưa bao giờ bác Ba Phi thấy trái sầu riêng bự đến vậy . Thoạt đầu nó bằng trái mít rồi bỗng chốc đã lớn bằng con heo nái trong chuồng . Cái gai của nó mới khiếp, tua tủa như bàn chông dưới địa đạo Củ Chi. Trái sầu riêng bự vậy thằng Đậu phải vác rìu ra bổ mới toác ra làm đôi và chèn đéc ơi cái mùi của nó dâng lên thơm ngào ngạt khắp ba gian nhà. Con vợ thằng  Đậu nhảy tâng tâng :

“ Sầu riêng voi…nội ơi … sầu riêng voi…”

Tiếng cô Ut quát :

“ Voi đâu mà voi …đây là sầu riêng biến đổi gien…chưa được phép ăn…”

“ An được chứ sao không ?”

Con vợ thằng Đậu ngoác mồm cãi rồi ôm trái sầu riêng chạy mất tiêu. Vừa lúc đó bác Ba Phi choàng tỉnh vì bên ngoài phòng có tiếng léo nhéo. Chà… hoá ra bác đang nằm mơ. Trời đã sáng bạch ra rồi. Bác nhảy xuống đất và nghe tiếng cô ca sĩ Cẩm Chướng nói veo véo bằng tiếng Anh rồi lại bằng tiếng Việt :

“ Rõ ràng tối qua em để quên ở chỗ rửa chén này….”

Tiếng cô út nói tiếng Anh câu gì đó rồi lại nghe cô Cẩm Chướng nói lớn :

“ Thì đúng hạt xoàn Cali em mới mua 5 ngàn đô hồi năm ngoái đó. Không có người lấy thì nó vẫn nằm đây chớ…”

Bác Ba Phi rợn tóc gáy. Thôi rồi, nó cố tình nói tiếng Việt để mình nghe thấy rồi. Vậy nó nghi mình lấy cắp hạt xoàn của nó chứ còn gì ?

 Bác tức tốc xô cửa chạy xuống bếp, quát lớn :

“ Tụi bay mất  gì mà la um sùm vậy ?”

Cô ca sĩ Cẩm Chướng im bặt, tái xanh mặt khi nhìn vẻ sát khí đằng đằng của bác Ba Phi . Cô Ut cũng bối rối, nín thinh làm bác lại quát :

“ Tụi bay mất cái gì ? Tau hỏi sao hổng nói ?”

Cô  ca sĩ cúi mặt , cô Ut đành lên tiếng :

“ Không mất gì cả tía ơi…có cái nhẫn hạt xoàn của Cẩm Chướng chắc nó đánh rớt đâu í mà ?”

Bác Ba Phi dằn từng tiếng :

“ Rõ ràng tau nghe nó nói nó để chỗ rửa chén này … nếu không ai lấy thì đâu có mất…ở nhà này ngoài vợ chồng mày ra chỉ còn có tau vậy hoá ra nó bảo tau lấy cắp của nó hả ?”

Cô Cẩm Chướng  vội vàng :

“ Ô…no …no…con không nói bác lấy của con…”

Rồi cô quay sang nói một tràng tiếng Anh như phân bua với cô Ut. Bác ba Phi lại càng cáu :

“ Nó nói gì vậy ? Nó bảo tao ăn cắp hạt xoàn của nó phải không ? Mày gọi điện cho cảnh sát lại đây khám tao coi !”

Cô Ut hoảng sợ :

“ Ay chết…sao tía nói vậy ? Cổ  có nói tía lấy của cổ đâu ? Tía đừng làm ầm lên vậy !”

Bác Ba Phi trừng mắt :

“ Nó bảo phải có người lấy thì mới mất mà đêm qua chỉ có tao xuống bếp tới chỗ rửa chén thôi, còn ai nữa ?”

Cô Ut cố dàn hoà :

“ Thôi thôi tía ơi…cổ không dám nghi cho tía đâu…”

Vừa lúc đó chàng Tommy thức dậy nghe to tiếng dưới bếp chạy xuống hỏi Cẩm Chướng , cô này mặt đỏ tía tai nói gì đó. Hai người cứ đối đáp qua lại bằng tiếng Anh, bác Ba Phi không hiểu gì cả, lại nổi cáu :

“ Phải hai đứa tụi bay đang nói tau ăn cắp không ?”

Cô Ut vội vàng kéo tay bác Ba Phi về phòng :

“ Không phải, không phải đâu… anh Tommy hỏi cô Cẩm Chướng mấy giờ ra sân bay để anh lấy xe ô tô đưa đi. Tía về phòng nghỉ , tụi con phải sửa soạn đi làm…”

Cô Ut cứ lôi bác Ba Phi sềnh sệch làm bác đành trở về phòng, sập cửa lại rồi nằm bật ngửa ra trên giường nệm. Bắc căng óc nhớ lại từ lúc cầm con khô mực và xị rượu xuống bếp coi có nhìn thấy cái nhẫn hạt xoàn nào ở chỗ bồn rửa chén không ? Thực ra bác cũng chẳng hình dung được cái nhẫn hạt xoàn hình dáng ra làm sao  vì từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ bác đã được nhìn thấy nó bao giờ ? Khổ nỗi cứ theo lời con nhỏ đó thì nhất định phải có người lấy và bác lại là người duy nhất xuống bếp đêm qua. Vậy thì còn ai vào đây nữa . Rõ đúng là tình ngay lý gian. Giờ có nói gì đi nữa nhất định con đó vẫn ngờ mình lấy cắp của nó. Rồi ngay cả con Ut và thằng  rể Mỹ nữa, dẫu nó không khẳng định bác ăn cắp nhưng làm sao nó không ngờ vực cho được.  Bác giận mình đêm qua không ngủ sớm còn bầy đặt xuống bếp nướng khô mực , uống rượu khiến tự đưa mình vào hoàn cảnh “nhạy cảm” ngặt nghèo đến vậy ! Thế là từ nay bác sẽ nơm nớp sống trong bầu không khí ngờ vực. Bố ai mà chịu được ? Về thôi, sáng mai bác sẽ bảo cô Ut lấy vé máy bay cho bác về thôi. Sống thế này, vui vẻ gì ? Về sớm cho rồi .

Bác Ba Phi định bụng vậy rồi lại giật mình nhớ ra nếu khăng khăng đòi về tụi nó lại tưởng mình chạy làng để mang theo nhẫn hột xoàn, vậy nó càng nghi. Bác cứ nghĩ ngợi lan man, đau đầu buốt óc, rồi  lăn ra ngủ lúc nào không biết .

Sáng hôm sáu bác tỉnh dậy đã gần 10 giờ sáng. Cả vợ chồng cô Ut, cả cô Cẩm Chướng đã đi hết. Giờ này chắc vợ chồng đang trong sở làm, còn cô ca sĩ chắc đang ngồi trên máy bay rủa thầm thằng già mắc dịch ăn cắp chiếc nhận hột xoàn của cổ. Nghĩ vậy bác lại sôi máu lên. Nhất định phải tìm cho ra chiếc nhẫn chứng tỏ cho tụi nó biết bác Ba Phi tuyệt nhiên không ăn cắp.

Nghĩ vậy bác xăm xăm đi xuống bếp và bắt đầu tìm ở chỗ rửa chén. Con nhỏ nói nó để quên ở chỗ này đây, vậy phải tìm thiệt kỹ coi. Bác dò xét khắp xung quanh, đến con kiến cũng không lọt khỏi mắt bác vậy mà chẳng thấy gì.

Bác tìm rộng ra khắp trong bếp, bàn ăn, buồng vệ sinh, thùng rác…cũng chẳng thấy hình bóng chiếc nhẫn hạt xoàn nào. Bác ra ngoài phòng khách chui khắp xó xỉnh cũng không thấy. Bác lần mò phòng cô ca sĩ Cẩm Chướng ngủ lại đêm qua cũng uổng công. Ý nghĩ phải tìm cho ra chiếc nhẫn cứ thôi thúc trong đầu làm bác mụ mẫm cả người, đẩy cửa buồng ngủ cô Ut vào lục lọi.

Than ôi, đúng vào lúc bác mở cánh cửa tủ kê ở đầu giường ngủ thì cửa buồng bật mở và anh rể Mỹ Tommy xuất hiện với bộ mặt vô cùng kinh ngạc. Chèn đéc ôi, nó làm như bắt được quả tang bác đang lục tủ ăn cắp đồ của nó. Bác cuống quít la lớn :

“ Tao tìm chiếc nhẫn…tao không lấy đồ của mày…”

Chàng Tommy lắc đầu quày quạy. Nom mặt đủ biết anh chàng không hiểu bác đang nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ và nghi ngờ.  Bác Ba Phi chợt nổi cáu :

“ Mày không hiểu tao nói gì hả ? Tao bảo tao mở tủ của mày để tìm chiếc nhẫn con nhỏ kêu mất chứ  tao không định ăn cắp gì trong đó…”

Chàng Tommy vẫn không hiểu gì, xì xồ câu gì đó và ra hiệu cho bác Ba Phi ra khỏi buồng. Ì mèn ôi, thật nhục nhã… sao bác lại khờ khạo đến vậy ? Ma xui quỷ khiến sao bác lại vào phòng riêng của nó, mở tủ dẫu rằng chỉ nhằm tìm chiếc nhẫn thôi nhưng mà ai tin chuyện đó . Bác quày quả trở về phòng nằm quay ra giường, không ăn uống gì, chìm đắm trong những bực bội, dày vò . Mãi  chiều tối cô Ut đi làm về mới vào phòng gọi bác dậy ra ăn cơm.

Bác Ba Phi ngồi dậy cay đắng :

“ Giờ thì ngay cả chồng mày cũng tưởng tao mở tủ ăn cắp đồ của nó phải không ?”

Cô Ut nhìn bố thông cảm :

“ Không đâu tía ơi, nhưng sao tía dại dột vậy ? Ở bên Mỹ kỵ nhất là xâm phạm vào phòng riêng, tư trang của người khác. Bởi vậy chỉ cần tía tự tiện vào nhà vắng chủ là có thể bị ra Toà về tội “xâm nhập gia cư bất hợp pháp”.

Bác Ba Phi nổi cáu :

“ Tao đi tìm chiếc nhẫn cho con bạn mày khỏi mang tiếng tao ăn cắp . Không có chuyện đó tao vô phòng tụi bay làm gì ?”

Cô Ut tròn mắt :

“ Tía tìm trong tủ của con, vậy tía nghi con ăn cắp  nhẫn của cổ à ?”

Bác Ba Phi ngẩn ra. Ư nhỉ, mình vào phòng nó, mở tủ ra tìm tức là mình nghi nó ăn cắp nhẫn rồi còn gì ? Chết mẹ, cứ chúi mũi chúi mắt vào tìm không nghĩ ra chuyện đó. Hèn chi thằng chồng nó giận bác cũng phải.  Bác vội vàng :

“ Không không, đời nào tau dám nghi tụi bay. Chẳng qua tại tau ham kiếm cái nhẫn đó quá nên cứ bừa đi không nghĩ ngợi gì …”

Cô Ut ra chiều thông cảm :

“Vậy thôi, bỏ qua chuyện này, tía ra ăn cơm đi…”

Con gái có thể bỏ qua, nhưng trong lòng bác ba Phi vẫn canh cánh nỗi buồn bị  nghi ăn cắp nhẫn hột xoàn. Mèn ôi, có cách gì tỏ rõ cái dạ ngay thẳng, sáng như gương của bác được chăng ?

Sáng hôm sau bác trở dậy, cả nhà đã đi hết. Cứ loanh quanh mãi trong ngôi nhà này cuồng cẳng chắc chết quá. Phải đi ra ngoài cho thay đổi không khí thôi. Bác dẹp ngay ý nghĩ đóng bộ đồ tây súng sính như tối hôm sinh nhật thằng cháu ngoại, chẳng cần thay hình đổi dạng làm quái gì, mình sao cứ y vậy là tốt nhất. Thế là bác Ba Phi giở ngay bộ đồ bà ba, cuốn chiếc khăn rằn ri, chân đi đôi dép da, tay phe phảy cái quạt lông to tổ chảng -  cứ như vậy bác thong thả dạo gót trên phố Bolsa. 

                             (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét