Cũng may, nhà cô Ut gần khu trung tâm, bác Ba Phi đi qua dẫy phố dọc, đoạn phố ngang, lại dãy phố dọc rồi nhìn qua bên kia đường đã thấy hàng quán trương biển tiếng Việt nằm san sát. Khổ nỗi ô tô cứ chạy vun vút qua mặt, đèn xanh đèn đỏ cứ rối cả mắt, cái ngang, cái dọc chẳng dễ nhận như ở Sàigòn.
Bác Ba Phi cứ đứng ngẩn chẳng biết làm sao qua, chợt một bà da đen tay dắt chó, tay cầm dù đi tới bấm vào cái nút như chuông điện. Bác Ba Phi chợt nhớ lời cô Ut dặn cách băng ngang đường, vội đi tới sát sau lưng bà da den. Quả nhiên lát sau thấy đèn hiệu có hình người màu xanh hiện lên, bác vội bám theo bà băng ngang đường.
Được rồi, giờ tha hồ đi bộ, phe phẩy quạt, lẹp sẹp đôi dép, cứ ưỡn ngực hiên ngang mà bước, sợ gì ai ? Việt kiều, Việt cộng, Việt Minh, Việt gian…Chèn đéc ôi, sao phân chia lắm thứ mà bác ba Phi lại chẳng thuộc Việt nào. Hèn chi lúc nào cũng thui thủi một mình như chó hoang. Nhớ tới chuyện cô ca sĩ Cẩm Chướng mất cái nhẫn hạt xoàn, bác lại thấy lòng đau nhói.
Tụi bây nghi tao lấy hẳn ? Tao vào lục đồ trong phòng thằng rể chẳng qua cũng để tìm chiếc nhẫn cho ra trắng ra đen. Thời nay tụi nó chẳng còn coi bác Ba Phi ra cái gì ? Bác Ba Phi mà lại đi ăn cắp sao ? Thời thế đảo điên hết rồi ! Dám nghi ngờ cả cụ nội chúng nó thì thật chẳng còn gì để nói.
Bác Ba Phi cứ thế buồn bã đi dọc theo dẫy hàng bán bánh ngọt, hàng tạp hoá, hàng phở… Ngoài hàng hiên, trên dãy bàn kê san sát bác nhìn thấy phần lớn người cao tuổi hoặc túm tụm vây quanh bàn cờ tướng, hoặc chăm chú đọc báo, hoặc trầm ngâm bên ly cà phê. Nom vẻ nhàn tản, rộng rãi thời giờ của các cụ, bác Ba Phi đoán họ hẳn đã hưu , ăn theo “oeo pheo” như cô Ut nói, sáng sáng tụ tập ở đây giết thời gian .
Bác Ba Phi đi qua một ông già mặt buồn xo, ly cà phê cạn lâu xem ra chưa hề định đứng dậy. Nhìn bác Ba Phi phe phẩy chiếc quạt , ông già vẫy tay :
“ Này bác….”
Bác Ba Phi tảng lờ tính đi thẳng nhưng nhìn vẻ vật nài của ông già, bác dừng lại :
“ Ong gọi tôi..”
“ Vào đây… vào đây uống ly càphê cái đã !”
Ừ thì vào, sang Mỹ cũng phải gặp gỡ người này người kia coi dân tình ra sao chớ ? Không lẽ suốt ngày ru rú trong phòng ? Ong già đứng dậy lấy càphê mời bác Ba Phi :
” Có chuyện gì sao nom buồn dữ vậy ?”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Ua ? Sao biết hay dữ vậy ?”
Ong già bật cười :
“Thì nom cái bản mặt như cái bánh tráng nhúng nước là biết liền ! Mới Việt Nam qua phải không ?”
Bác Ba Phi kinh ngạc :
“ Ua ! Sao thánh vậy ?”
“ Thì nhìn biết liền. Người bên đây ai còn đóng bộ bà ba thế kia ? ”
Bác ba Phi đành thú nhận ông già đoán đúng, chỉ dấu biến chuyện bị nghi ăn cắp. Ong già nhìn kỹ Bác Ba Phi rồi gật gù :
“ Chắc bác không phải cán bộ đảng viên…”
“ Hẳn rồi…mà sao biết tài vậy ?”
Lần đầu tiền từ lúc gặp, ông già mới cười nhếch mép :
“ Cán bộ đảng viên đâu có ăn mặc như ông và đi đứng nghênh ngang thế kia ? Tụi nó đi xe Lux và ngồi nhà hàng sang trọng chứ đâu tới đây !”
Bác Ba Phi cười hề hề :
“ Nhưng nhỡ tôi là cán bộ đảng viên thiệt thì sao ?”
Ong già trừng mắt :
“ Thì tôi đuổi ông đi ngay lập tức và nếu còn bén mảng ở đây tôi sẽ cho ông ăn gạch củ đậu liền..”
Bác Ba Phi dịu giọng :
“Có chuyện gì bác căm thù cán bộ đảng viên dữ vậy ?”
Như bị chạm vào nỗi niềm sâu kín nhất, mắt ông già trừng trừng :
“ Tôi thề không đội trời chung tụi nó. Tôi vốn là trung uý hải quân đóng tại Nha Trang. Khi cộng sản tràn ngập tôi trốn về Sàigòn. Vợ tôi giục đưa cả nhà di tản theo tàu Mỹ nhưng tôi cứ nấn ná mãi vì bị tuyên truyền lừa bịp, hy vọng vào chính sách khoan hồng , hoà hợp hoà giải của cộng sản. Thế rồi nào ai có ngờ, tôi phải đi học tập cải tạo như bao sĩ quan khác …”
Ong già ngưng kể, cố nén lại nỗi buồn đang làm khuôn mặt ông nhăn nhúm như quả trám khô. Bác Ba Phi rót ly nước trà ấn vào tay ông :
“ Thôi ông ạ…chuyện qúa khứ rồi…cho qua thôi …. nhớ tới làm gì ?
Ong già như không nghe thấy lời bác Ba Phi, nói như trong cơn mê :
“ Trời ơi…sao tôi dại thế…sao tôi không đưa gia đình xuống tàu di tản ra hạm đội 7 ?”
Ong gìa rũ xuống mặt bàn như cây khô trước gió. Bác Ba Phi quýnh quáng :
“ Vậy bây giờ … bây giờ vợ con ông ở đâu ?”
Ong già trừng mắt :
“ Chết…chết hết rồi…”
Bác Ba Phi lạnh cả người. Trời đất ơi, chắc lại chuyện vượt biên, chuyện hải tặc, chuyện người chết trên biển …Những chuyện này bác Ba Phi đã nghe cô Ut kể . Sách , báo cũng nói nhiều thảm kịch kinh hoàng. Nhưng lúc này, rất có thể ông già này là một nhân chứng sống . Ong như chìm vào trong ký ức hãi hùng khiến những nét nhăn nhúm trên gương mặt run bần bật . Bác Ba Phi nhìn ông thông cảm, dịu giọng :
“ Chắc bác gái và các cháu …mất tích trên biển trong khi vượt biên ?”
Ong già lắc đầu :
“ Không, vợ con tôi không chết trên đường vượt biên. Ngay từ khi tôi còn trong trại giam, gia đình tôi đã tan nát hết. Vợ tôi bị một tên cán bộ cộng sản dụ dỗ làm vợ nhỏ, con tôi bị nó đẩy đi thanh niên xung phong chết trên chiến trường Campuchia…Sống với thằng đó được hơn một năm, vợ tôi bị con vợ cả từ bắc vô hành hạ nhục nhã quá nên đã nhảy lầu tự vẫn. Khi tôi ra tù thì đã mất cả nhà lẫn gia đình. Hoàn cảnh tôi như vậy, không căm thù cộng sản sao được ?”
“ Rồi sau..rồi sau ông có gặp thằng đó không ?”
“ Sao gặp được. Tôi mà gặp tôi xả nó ra làm đôi...”
Bác Ba Phi vội vàng :
“ Ay chớ…ông mới được ra tù…ông giết nó ông lại phải vào tù …”
Ong già trừng mắt :
“ Giết được thằng đó, tù mọt xương tôi cũng cam. Khổ nỗi … sau này nó chuyển ra Bắc làm lớn lắm. Một lần nghe tin nó vào, tôi lận dao vô lưng chờ nó ở cổng cơ quan. Ai ngờ giờ đây nó một bước lên xe, xung quanh có cảnh sát bảo vệ. Thành thử tôi có liều mạng cũng chẳng giết được hắn…”
Bác Ba Phi an ủi :
“ Thôi ông ơi …oán thù nên cởi, không nên thắt…Phật đã dậy vậy mà !”
Mắt ông già lại long lên :
“ Phật mà rơi vào cảnh tôi Phật cũng phải trả thù…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Vậy mà cứ nói khép lại quá khứ, xoá bỏ hận thù, hoà hợp dân tộc…”
Ong già nói trong ánh mắt vằn tia máu :
“ Hoà hợp sao được. Ít ra công lý phải được thực hiện, kẻ ác phải bị xét xử và đền tội . Lúc đó may ra mới tính đến chuyện hoà hợp, hoà giải…”
Bác Ba Phi lè lưỡi lắc đầu :
“ Oi chết chết…hận thù còn chất cao như núi thế này, biết bao giờ dân Việt mình mới hoà hợp, hoà giải , đồng lòng xây dựng đất nước…”
Ong già nhìn bác Ba Phi giây lâu rồi dằn giọng :
“ Tôi biết ông không phải cán bộ đảng viên. Ong thuộc thành phần lao động có thân nhân bên này nên sang chơi. Bởi vậy tôi nói chuyện được với ông. Còn tụi nó thì không bao giờ, không bao giờ. Ong nên nhớ những người già như tôi khó mà quên được mối hận này …May ra con cái chúng tôi sinh ra và lớn lên trên đất Mỹ không phải trải qua những đầy đoạ của cộng sản thì có thể sẽ nói chuyện với người trong nước…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét