Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 18)




                                    (tiếp theo)




Bác Ba Phi kêu trời:

“ Chèn đéc ôi, sao ông nguyền rủa người ta độc địa quá vậy?”

Ong già trợn mắt :

“ Vậy còn ít đó. Tôi còn muốn băm vằm nó ra làm mắm cho hả giận nữa kìa. Trời đất ơi…đàn bà…đàn bà … “

Bác Ba Phi an ủi :

“ Thôi ông ạ…ông chẳng nên oán hận vậy ?”

Ong già nổi sùng :

“ Oán chứ sao không ? Đàn bà là thứ không bao giờ nên tin ông ạ. Nó nằm với mình đấy…nhưng lại chìa…ra cho thằng khác. “

“ Ghê quá, ông nói dơ thấy mẹ… làm gì có chuyện đó…”

“ Có chứ sao không ? Ong có là tôi đâu mà ông biết được ? Tôi hai thứ tóc trên đầu rồi còn dại ông ạ. Cái lần đó tôi về Việt Nam, máy bay trễ cả 10 tiếng đồng hồ. Xuống sân bay không ai ra đón, tôi phải kêu taxi phóng về căn nhà ngoại thành tôi thuê cho nó. Tôi hồi hộp lắm ông ạ. Mọi lần tôi về, vừa đẩy hành lý ra khỏi khu cách ly, đã thấy nó ôm hoa, nhảy cẫng lên đón tôi, mừng mừng tủi tủi. Rồi cả hai vợ chồng cùng leo lên xe về nhà, tíu tít, vui vẻ còn hơn cả tết. Ay thế mà lần này, xuống sân bay, trơ thần cụ có mình tôi, tự đi lấy hành lý, tự đẩy ra tận chỗ đậu xe. Càng gần tới nhà tôi càng bồn chồn. Quái, không hiểu có chuyện gì ruột nóng như lửa đốt thế này. Tới nhà, tôi đâm bổ ngay xuống, bấm chuông ầm ĩ….”

Nói tới đây, ông già gần như hụt hơi, phải ngừng lại thở hổn hển. Bác Ba Phi sốt ruột, hỏi :

“ Vậy rồi cô vợ ông ra mở cửa chớ ?”

Ong già lắc đầu giận dữ :

“ Không phải vợ tôi… mà là một thằng nhãi ranh , cao to đẹp trai như tài tử Hàn Quốc…”

Bác Ba Phi kêu to :

“ Vậy vợ bác đi đâu ?”

Ong già văng tục rồi lớn tiếng trả lời :

“ Nó ngủ trong buồng chứ đi đâu ? Mẹ kiếp, tôi vứt hết cả đồ đoàn ngoài sân, nhảy ba bước vào phòng dựng nó dậy quát tướng :” Thằng đó là thằng nào ?”. Nó đang còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, tôi phải hỏi tới lần thứ ba, nó mới tỉnh ra, chỏng lỏn :” Thằng…em…thằng em mới quê lên chứ còn thằng nào ?”. Tôi bảo nó bố mẹ cô chỉ có mình cô là con một lấy đâu ra thằng em nào. Nó toét miệng ra cười :” Thằng em con chú Tư chớ bộ…”

Bác Ba Phi kêu lên :

“ Vậy mà ông cũng tin ?”

“ Không tin sao được ? Tôi ở Mỹ ngoài nó ra còn rây mơ rễ má gì ở Việt Nam đâu, bởi vậy nó nói hươu nói vượn gì chẳng tin . Nó bảo thằng đó là …em con ông chú hay anh con ông bác gì cũng phải chịu, nó bảo ra đón tôi nhưng chờ mãi không thấy, về nhà ngủ một giấc tính ra đón nữa thì tôi về, tôi cũng phải tin chứ biết sao ?”

Bác Ba Phi cười hề hề :

“ Vậy thằng đó đúng là em con chú Tư ?”

“ Có mà em…nối ruột…mãi sau này khi nó trở mặt, công khai mọi chuyện nó mới thừa nhận thằng đó là bồ nó. Đêm hôm đó, nó nằm cạnh tôi mà cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nó bảo tôi nó bị kẹt nên tôi ngủ sớm đi, chờ vài hôm nữa qua kỳ kinh này nó sẽ cho “truy lãnh”. Tôi điếng người, thế là mất toi mấy ngày phép, nhưng còn biết làm sao, đành lăn quay ra ngủ như chết. Nửa đêm thức giấc, đèn tắt tối om, tôi quờ tay sang bên thấy giường trống, hoảng quá kêu toáng rồi mò mẫm mãi không tìm ra cái công tắc điện. Mãi sau đèn mới bật lên và nó đã đứng lù lù đầu giường . Tôi hỏi nó đêm hôm bỏ đi đâu ? Nó gắt : đi cầu chứ đi đâu ? Tôi bán tín bán nghi . Nó đi cầu hay là nó ra với thằng “em con ông chú” đang ngủ ngoài phòng khách . Mãi sau này, nó nói toạc ra, mọi chuyện mới rõ hết. Hoá ra mình ngu thật, nó cắm sừng ngay trước mũi mà không biết. Bởi thế tôi không căm thù nó sao được. Tôi phải giết nó, tôi phải giết nó…”

Nhìn vẻ đằng đằng sát khí của ông bạn già, bác Ba Phi ái ngại :

“ Nhưng làm sao bác giết được nó ?”

Ong già quắc mắt :

“ Tôi sẽ chờ…tôi sẽ chờ cho nó bảo lãnh được thằng kia sang đây xây tổ ấm tôi mới ra tay trả thù…”

 Bác ba Phi bật cười :

“ Lúc đó bác sẽ làm gì nó ?”

“ Ở Mỹ này mua súng dễ như mua sắn, chờ đến ngày đó tôi sẽ mua một khẩu AR 15. Tôi sẽ rình trước nhà nó, đúng vào lúc hai đứa cặp kè nhau xuống xe vào nhà, tôi sẽ xách súng đi tới hỏi tội nó :” Hai đứa chúng mày nhận ra ai chưa ?”. Con đó sẽ nhận ngay ra tôi , lậy van :” lậy chú…chú tha cho chúng con..”. Còn thằng chồng nó, thằng này nom to con vậy thôi nhưng mà gan sứa, nhất định nó sẽ quỳ xuống, mà nó không quỳ tôi sẽ bắt cả hai đứa quỳ, rồi hỏi :”chúng mày đã biết tội chưa ? Hôm nay tao nhân danh công lý trừng phạt chúng mày…” rồi pằng pằng tôi sẽ lia nguyên cả một băng vào người hai đứa. Tụi nó sẽ đổ sụp xuống, máu me bắn tung toé…”

Ong già vừa say sưa nói vừa vung tay vung chân diễn tả cuộc tắm máu trong tưởng tượng . Mặt ông hầm hầm . Mắt ông vằn đỏ. Toàn thân ông toát ra lửa hận làm nó lắc lư như người lên đồng. Ong đứng phắt dậy, tưởng như bác Ba Phi là kẻ thù đang hiện ra trước mắt, ông xông tới như muốn bóp cổ làm bác hoảng quá, đẩy ông già ra, la oai oái :

“ Lai tỉnh…lai tỉnh… tôi đây chứ không phải kẻ thù của ông đâu…”

Ong già sững người , nhận ra bác ba Phi, cười hềch hệch :

“ Biết chớ…biết chớ… tôi biết là bác chứ đâu phải tụi nó. Nhưng nhất định sẽ có ngày…có ngày…”

Bác Ba Phi chờ cho ông già qua được cơn sốc căm thù mới thong thả :

“ Ong nghe tôi nói nha, tôi thấy trong lòng ông hận  thù nhiều quá, nào hận thằng cán bộ cộng sản cướp nhà, quyến rũ vợ, nào căm con bé  lừa tình. Trong bác lúc nào cũng hừng hực lửa giận vậy thì nguy hiểm lắm…”

Ong già trừng mắt :

“ Sao nguy hiểm ?”

“ Thì con hoả nó bốc lên đầu nhỡ đứt gân máu thì chẳng nguy là gì. Tốt hơn hết ông nghe theo lời Phật dậy “oán thù nên cởi không nên thắt” , quẳng hết hờn giận đi mà vui sống cho tăng tuổi thọ….”

Bác Ba Phi vừa nói vừa giật lùi đi khỏi chỗ ông già đang ngồi trừng trừng nhìn theo . Thằng cha này hận thù đã ăn vào xương vào  tuỷ rồi, khó mà hoá giải để sống vô tư cho  thân tâm an lạc lắm . Cứ cái kiểu lửa hận rừng rực trong tim vậy sẽ có ngày lăn đùng ngã ngửa vì lên gân máu. Thôi thôi mau mau đi khỏi chỗ này, chẳng may gặp phải ông nữa khăng khăng đòi dốc bầu tâm sự thì nguy to. Nghĩ vậy bác Ba Phi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Tới cổng bác bỗng trố mắt lên nhìn một chiếc xe bóng lộn, lạ hoắc đậu trước cổng. Chắc xe của một nhân vật quan trọng nào đó. Hoặc là ca sĩ, hoặc Uỷ viên Hội đồng thành phố hoặc nghị sĩ quốc hội cũng nên. Chà, con Ut đang đi làm sao lại bỏ việc về tiếp khách thế kia ? Thôi thôi mình ăn mặc thế này chẳng nên về gây khó cho nó. Tốt hơn hết lại đi ra quán cà phê hành lang mà ngồi lai rai cho hết buổi sáng. Bác vừa phe phẩy cái quạt quay đi bất chợt một ý nghĩ nảy ra làm bác đứng sững . Nhỡ ra chẳng phải khách khứa mà một tên ăn trộm lọt vào nhà khuân đồ ? Chà, dám lắm chớ. Sáng nay con Ut đinh ninh có tía  ở nhà chắc tủ giả chẳng cần khoá. Trộm vào nhà tha hồ khoắng. Nghĩ vậy bác ba Phi rón rén quay lại, nhón gót qua cổng lẻn vào nhà. Phòng khách vắng ngắt. Vậy chẳng phải khách khứa ca sĩ, nghị sĩ, Uỷ viên Hội đồng gì hết, chắc chắn là trộm , nó đang vơ vét trong phòng cô Út hẳn thôi.

Bác Ba Phi đánh trống ngực thùm thụp. Chà phải có võ khí phòng vệ chớ. Bác nhìn quanh vớ ngay được cái cọc màn, lăm lăm trong tay chuẩn bị chiến đấu tiến vào bếp.



                             (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét