Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 49 )




                                      (tiếp theo)




Lão Thuộc đang ngủ mê mệt sau trận nhậu tới bến bị gã thư ký dựng dậy, lôi tuột vào ô tô gỉ tai :

” Bà Phu nhân cần gặp ông gấp…”.

Lão càu nhàu :

” Gấp cái đéo gì…nửa đêm nửa hôm…”.

Rồi tới nơi nhìn ông Chủ tịch cặp díp con nhỏ trần truồng, lão tỉnh cả ngủ.  Ối mẹ ôi, lần đầu tiên trong đời lão nhìn thấy quan “phụ mẫu chi dân” trong tư thế mất tính đảng đến vậy. Đâu rồi  lúc  lên tivi hùng hồn huấn thị ? Đâu rồi lúc đập bàn đập ghế quát tháo dân đen ? ĐM cán bộ, tô hô thế kia còn gì là gương mẫu đi đầu học tập theo gương bác Hồ vĩ đại ?  Đúng ban ngày quan lớn như thần, đến đêm quan lớn bần thần như…ma. Ong Chủ tịch cũng sắp thành ma thật rồi, người ngay  đơ, mắt nhắm nghiền, miệng há hốc, lưỡi rụt lại thế kia là cảm nhập tâm, tính mạng khác gì  ngọn đèn cạn dầu  chỉ một cơn gió lạnh thoảng qua là đời ông “hết nhiệm kỳ”.

Ham hố cho nhiều khổ vậy đó, đã leo được lên cái ghế Chủ tịch tỉnh ói ra lửa mửa ra khói còn khoái “xẻ nai”,  xài gái non, âm khí nó mạnh hút tuốt luốt dương khí của ông vốn cạn  kiệt vì mưu mô, thủ đoạn và tuổi tác, giờ chỉ cần lôi con nhỏ ra là ôi thôi, chào các đồng chí cấp ủy ở lại đấu đá, tôi theo chân Bác, leo lên bàn thờ ngắm gà cởi chuồng . Bà Phu nhân nhìn mặt lão Thuộc cứ nghệt ra chẳng nói năng gì, sốt ruột :

“ Nào khiêng ổng vào phòng đi chớ ?”

Lão xua xua tay :

“ Ay chớ, chớ chạm vào người kẻo “dứt dương” là…chết”

Bà Phu nhân mếu máo :

“ Vậy có cách nào cứu ổng không ?”

Dễ ợt, giờ lão chỉ châm một phát vào huyệt “trường cường” là ông Chủ tịch tỉnh lại liền. Nhưng còn lâu nhé, cứ làm ra vẻ khó khăn, trắc trở cho nhiều còn moi tiền nhà quan chớ, tội gì ? Nghĩ vậy lão Thuộc sắn tay áo, cầm tay ông Chủ tịch bắt mạch, mặt mũi ra vẻ căng thẳng, suy nghĩ lao lung lắm . Bà Phu nhân sốt ruột :

“ Sao ? Tình hình sao rồi ?”

Lão Thuộc lắc đầu :

“ Mạch chìm mất tiêu, e rằng khó cứu…”

Cô tiểu thư vội giật tay mẹ :

“ Vậy phải gọi xe cấp cứu đi má…tính mạng là quan trọng mà…”

Bà Phu nhân quắc mắt :

“Gọi cấp cứu chắc gì đã cứu được ổng, mà bể chuyện ra mất cả chì lẫn chài. Thôi cô cứ để mặc tôi lo…”

Rồi bà quay sang lão Thuộc :

“ Ông vừa nói là khó cứu phải không ?”

“ Dạ đúng, khó lắm…”

“ Khó cứu chứ không phải không cứu được, đúng không ? Vậy cứu ổng đi!”

Lão Thuộc nhăn nhó :

“ Giá là người thường thì tôi cứu liền. Nhưng Chủ tịch tỉnh nhỡ xảy chuyện tôi đi tù mút mùa…”

Bà Phu nhân đưa mắt cho gã thư ký, gã này hiểu ý kéo lão Thuộc ra chỗ tối :

“ Cứu người như cứu hoả, ông cần bao nhiêu nói mẹ ra đi…”

“ Ay chết nói thế chẳng hoá tôi đem mạng sống ông Chủ tịch bắt chẹt bà Phu nhân ? Y đức để đâu ?”

“ Trong túi chứ đâu, đưa đại ra một con số đi !”

Lão Thuộc ghé tai gã thư ký, gã này lại ghé tai bà Phu nhân, bà giãy nảy :

“ Sao đắt thế, 3 ngàn thôi…”

Bà nói nhỏ nhưng vẫn lọt  tai lão Thuộc, lão cười khảy :

“ Nào thôi mọi người chung tay khiêng ông Chủ tịch vào phòng…liệm nào !”

Cô tiểu thư nắm tay áo mẹ khóc oà :

“ Oi má ơi, tới nước này má còn tiếc tiền ? Ong đòi bao nhiêu má trả quách cho rồi …”

Bà Phu nhân lườm lão Thuộc :

“ Thôi được rồi , tôi bằng lòng giá đó. Ong làm lẹ đi….”

Lão Thuộc quay sang cô tiểu thư :

“ Cô cho tôi mượn cái trâm cài đầu …”

Cô tiểu thư lắc lia lịa. Đầu cô xù ra như mớ mì sợi thế kia, lấy đâu ra trâm. Bà Phu nhân đành chạy vào mở két lấy ra cái trâm bằng vàng đưa cho lão Thuộc. Lão sờ lần phía sau thắt lưng ông Chủ tịch rồi châm một phát vào bên dưới xương cụt. Thật thần diệu, ông Chủ tịch khẽ rùng mình, mi mắt động đậy. Lão Thuộc châm cái nữa, ông mở mắt thao láo nhìn quanh. Bà Phu nhân mừng quớ :

“Ong tỉnh rồi…ông tỉnh rồi…Mau khiêng vào nhà gọi xe cấp cứu tới chích cho ông đi…”

Nói rồi bà lôi bật con bé gái ra khỏi ông làm nó ngã ngửa tô hô dưới đất. Nó bẽn lẽn ngồi dậy vơ vội cái áo choàng lên người lủi ngay về buồng. Oi chao ôi, lúc này nó mới thấy  lo . Chút xíu nữa  giết ông Chủ tịch. Lúc đó chắc treo cổ chết cho rồi. Nhưng dù ông sống được chắc bà vẫn băm vằm nó đến chết. Sao cái số đen thế không biết, ma xui quỷ khiến sao lại mò ra vườn nhảy bổ lên người ông Chủ tịch tỉnh ? Biết vậy chỉ cho ông “bú ti” thôi thì đâu có sao, vừa được tiền “bo” lại vừa kín chuyện, bà Phu nhân tài thánh cũng chẳng biết.  Nhưng bây giờ toé loe ra rồi, nhất định bà Phu nhân sẽ tra khảo chi li từ đầu đến đuôi rồi bao nhiêu tiền bạc gom góp được sẽ bị tịch thu hết. Nghĩ tới đây nó bật khóc, khóc chán rồi nó trừng mắt, không, không được để bà Phu nhân trấn lột một đồng cắc, phải trốn, trốn lên thành phố là êm chuyện. Nó mò mẫm ra vườn tìm tới chỗ dấu tiền. Bỗng nhiên ngoài cổng vang lên tiếng còi xe cấp cứu. Hoá ra “giải toả” xong  xuôi chuyện mất uy tín lãnh đạo” ngủ với gái  vị thành niên,  ông Chủ tịch nằm thiêm thiếp trên giường, bà Phu nhân liền lệnh cho lão Thuộc trở về ngay nhà trọ rồi bà cầm điện thoại dõng dạc gọi bệnh viện tỉnh đưa xe tới gấp. Lão này chưa chịu đi cứ đứng lần khân giữa phòng làm bà Phu nhân hiểu ý ngay, gắt khẽ :

“ Ong cứ biến đi đã, mai tôi bảo thằng thư ký cầm cho. Xe cấp cứu tới, ba thằng bác sĩ nhìn thấy ông lại ầm chuyện …”  

Lúc này ông Giám đốc bệnh viện đang ngủ ngon lành, được tin báo vội nhảy bổ khỏi giường cuống cuồng mặc quần áo làm bà vợ phải gắt :

“ Bác sĩ trực đâu mà nửa đêm ông cũng  đi ?”

“ Cấp cứu ông Chủ tịch tỉnh không đi có mà chết. Cơ hội gần gũi lãnh đạo đó bà biết chưa ?”

Bà vợ tỉnh cũng cả ngủ, vội vàng giúp ông mặc quần áo. Xe cấp cứu vào tới sân, ông Giám đốc đâm bổ vào phòng ông Chủ tịch :

“ Anh Hai có sao không ? Em đã bảo anh Hai sắp xếp thời gian để tụi em khám tổng quát mà cứ khất lần hoài. “

Rồi tự tay ông nghe tim phổi, đo huyết áp cho ông Chủ tịch. Bà Phu nhân đứng kế bên kể lể :

“ Ong nhà tôi tham công tiếc việc lắm kìa. Vừa đi công tác về bảo cứ nghỉ đã nhất định không chịu, nửa đêm còn mang Nghị quyết của Thường vụ ra đọc đọc ghi ghi, chắc mệt quá xỉu đi đó mà…”

Ong Giám đốc bệnh viện lục túi, giơ lên một lọ thuốc vàng vàng khoe với bà Phu nhân :

“ Loại thuốc hồi sức này quý hiếm lắm đây, đúng hàng Mỹ xịn , chỉ dùng cho các đồng chí lãnh đạo cấp cao, để em chích  cho anh Hai một lọ là khoẻ liền…”

Quả nhiên sau khi tiêm xong, mặt ông Chủ tịch đã hồng hồng , ông thều thào :

“ Thằng Tư đấy hả ? Tao không sao đâu ? Mày cho xe về đi, đừng có làm ầm ĩ lên , địch nó tung tin xấu làm nhân dân hoang mang…”

Ong Giám đốc bệnh viện lắc vội vàng :

“Không được đâu anh Hai, phải đưa anh vào viện điều trị đặc biệt, thường vụ đã giao trách nhiệm rồi . Nhỡ xảy chuyện gì em có tội với Đảng…”

Thế là ông Chủ tịch đành nhắm mắt để các cán bộ y tế khiêng ra xe. Bà Phu nhân , cô tiểu thư , gã thư ký cũng leo tuốt lên theo. Xe chạy ra khỏi cổng hụ còi ầm ĩ làm mấy bà quét rác đêm nhìn theo kháo nhau :

“ Xe cấp cứu chạy từ dinh ông Chủ tịch tỉnh ra kìa…”

“ Cứ nốc rượu tây cho lắm vào , chết đáng đời…”

“ Ay chết, khẽ cái mồm, tai vách mạch rừng đó bà…”

“ Khốn nạn, người  gì mà nhát, đã mang thân làm cái chân quét rác rồi có gì mà sợ…”

Chiếc xe cấp cứu chạy qua tung vào mặt mấy bà một đám bụi mù.

Lúc này con bé Gái đã gói ghém xong quần áo, nhét tất cả vào túi xách tay. Nó buộc tiền vào bụng, cuốn hai lần hầu bao, soát lại giường ngủ , thôi chết, chứng minh nhân dân vẫn nằm trong két bà Phu nhân , không có làm sao lên Sàigòn thuê nhà trọ ? Giờ nó mới hiểu chẳng phải như bà nói “tao cất giùm kẻo mày đi chợ rớt ” mà là bà nắm đằng chuôi.

Thôi kệ, tới đâu tới, tính lắm mệt đầu, nó xách túi qua vườn ra đại sảnh, con  berger cao lớn như con chó ngao lẵng nhẵng theo sau. Nó là chó nhà giàu, ngày xơi nửa ký thịt bò ; cá cua, thịt heo không thèm động tới nhưng nó “tình cảm” lắm, mỗi lần con bé Gái vuốt ve hai tai, cu cậu cứ nằm im thít để được bắt ve. Những con ve nổi cục bằng hạt bắp, dứt ra khỏi con chó bị đập cái bép toé ra toàn máu . Mỗi lần vậy, chú berger sáng mắt , sướng tỉnh , thè cái lưỡi dài ngoằng liếm tay con bé như thể cám ơn. Lúc này như cảm thấy sắp  phải xa người nuôi dưỡng, nó cứ quấn lấy chân con Gái . Ai chà, lưu luyến nhỉ, con bé đặt túi xuống ôm lấy đầu con chó, tao đi đây, mày ở lại có người khác chăm sóc, nhớ phải ngoan để người ta tắm cho không lại đầy ve ra đấy. Nó hôn vào trán con chó, sinh vật duy nhất làm nó lưu luyến khi rời bỏ ngôi nhà đã sống, đã đổi đời. Nó vái trời  khỏi quay lại nơi đầy rẫy những cạm bẫy kinh hoàng này. Nó khoá cổng kỹ lưỡng, đi qua trạm gác , bất chợt cảnh vệ gọi giật :

“ Đi đâu sớm dữ vậy ?”

Chết mẹ, nó quên bẵng ngay anh chàng ngày ngày vẫn chào hỏi mỗi khi xách túi đi chợ . Nhưng nửa đêm nửa hôm vầy ai đi chợ ? Giờ bị giữ lại sáng mai vô tù là cái chắc. Nó vội bịa chuyện :

 “À mang đồ vào bệnh viện cho ông Chủ tịch mới đi cấp cứu đó…”

“ í trời ơi, xa thấy mồ, tính đi bộ hả ?”

“ Sức mấy, ra kia vẫy xe ôm chớ bộ, nhà đi vắng hết, anh canh gác cẩn thận nha…”



                                            (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét