Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 52 )




                                           (tiếp theo)


Quả vậy, xưa nay ông chẳng mảy may ngờ vực về cái gọi là ổn định chính trị, trật tự  xã hội đảng cứ luôn miệng nhắc tới . Bộ máy chính quyền, lực lượng vũ trang dường như đã bảo đảm tuyệt đối cho nó, cho cuộc sống gia đình ông mỗi ngày sung túc, tài sản vợ chồng ông mỗi ngày sinh sôi.

Nào ngờ, chẳng phải bất kỳ anh đa nguyên, đa đảng, lực lượng thù địch nào, mà chính con bé Gái bằng cơn cuồng dâm đã làm rạn nứt niềm tin sắt đá về tính bất khả xâm phạm của ổn định chính trị và trật tự xã hội . Phải chăng lâu nay ông mất cảnh giác, ngủ quên trên chiến thắng, không hề ngờ vực đám dân đen tưởng hiền lành như những con trâu, con bò chỉ biết gặm cỏ, kéo cày, vậy mà biết đâu, bỗng một ngày nào đó rất có thể nổi điên , húc lòi ruột kẻ chăn dắt nó. Thực ra chuyện đó chẳng phải phát hiện gì ghê gớm, từ ngày xưa, bác Hồ chẳng đã nói :” Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân… “ đấy thôi . Hoá ra lâu nay đáng  mải mê khai thác cái “sức đẩy” mà quên đi cái “sức lật” , vậy mới nguy.

Hoàn toàn không chia sẻ những suy tư “chính trị” của chồng, bà Phu nhân mỗi lúc  máu ghen  nổi lên đùng đùng, đánh thức ông dậy, cáu kỉnh :

“ Dậy đi chớ ? Ong có làm sao không mà ngủ hoài vậy ?”

Ong Chủ tịch cứ nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng làm bà càng nổi giận :

“ Ong dậy đi cho tôi hỏi ? Thế ông ngủ với nó mấy lượt rồi ?”

Biết không tảng lờ được , ông Chủ tịch đành cựa mình :

“ Bà hỏi chi lạ, bà với con Kim Anh đi nghỉ mát, tôi ở nhà có ngủ với đứa nào đâu .”

Bà Phu nhân rít lên :

“ Việc rành rành còn ngoan cố ? Thế đứa nào trùng trục như hai con heo móc hàm trên ghế đá đêm qua hả ? “

Ong Chủ tịch giơ tay ra hiệu :

“ Có máy ghi âm , nói năng cẩn thận…”

Bà Phu nhân vẫn riết róng :

“ Tôi đã lục soát rồi, chẳng có ghi âm ghi hình gì hết. Ong trả lời tôi đi, ông ngủ với nó mấy lượt , ngủ ở những đâu, bo cho nó nhiêu tiền ?”

Ong Chủ tịch chợt thấy tiếc cái tấm thân tươi trẻ, nõn nà của con bé Gái sắp rơi vào đòn thù tàn độc của người đàn bà ghê gớm ngồi trước mặt . Ong buột miệng :

“ Bà định làm gì nó ?”

Bà Phu nhân cười nhạt :

“ Hoá ra đã phát sinh tình cảm , đem lòng lo lắng cho con nhãi rồi đó, ghê gớm chưa ? Vậy ông muốn tôi xử  sao ?”

“ Con nhỏ đó dù sao cũng là…cháu bà…bà nên nương tay ”

Bà Phu nhân  rít lên :

“ Cháu tôi ? Vậy cũng là cháu ông nữa ? Loạn luân, ông có biết vậy là loạn luân không ?”

“ Bà làm gì thì làm nhưng nhớ phải giữ cho kín…”

“ Khỏi lo, phải bảo vệ uy tín lãnh đạo như bảo vệ con ngươi mình, ông chẳng leo lẻo lên lớp nội bộ vậy mà…”

“ Uy tín của tôi cũng là của bà, của cả nhà…bà liệu sao thì liệu ?”

“ Ong doạ tôi hả ? Vậy tôi đưa nó lên làm bà lớn suốt ngày nâng khăn sửa túi cho ông nha, tình “ông cháu” nay đổi thành “nghĩa phu thê”, ông  chịu chưa ?”

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời bà. Hoá ra Kim Anh gọi . Đêm qua cả hai cô tiểu thư chơi trò thác loạn với thằng “cằm bạnh”, mãi sáng bạch , Kim Anh thức dậy thấy mình nằm trơ trong khách sạn, hai đứa kia biến đâu mất. Cô vội vẫy xe về nhà, bấm chuông mỏi tay không thấy con bé Gái mở cửa. Chắc nó đi chợ , Kim Anh đành  lấy chìa khoá riêng mở cổng . Lọ hoa héo rũ giữa bàn phòng khách làm cô bực mình, con nhỏ người làm này ghê gớm thật, nó cậy “dê” được ba cô rồi bỏ bễ công việc, chắc nó đang trong tiệm làm đầu cũng nên. Ba cô kể cũng kỳ , già bằng tuổi ông nội còn “dê” nó…Vậy mà xưa nay ông Chủ tịch vốn nổi tiếng đạo đức, rất ghét chuyện bia ôm, hát karaoke . Chính gã thư ký cũng thường nói :

“ Cô yên tâm, ai cũng như ba cô cái ngành công nghiệp du hí của cả nước sập tiệm…”

 Kể ra nếu ba cô cứ đi hát karaoke, bia ôm như bao các chú các bác khác ăn bánh trả tiền  thì đâu có sao ? Tiền Nhà nước chi, uy tín lãnh đạo đã có cả một bộ máy bảo vệ, làm việc trí óc mệt nhọc, các đồng chí cũng cần phải đi “thư giãn “ chớ. Cứ đi “trong luồng” thì đâu có sao, đằng này lại mò con hầu ở  “ngoài luồng” mới kỳ, ba cô dại dột thế không biết.

 Cô mở tủ lạnh, vẫn những thứ hôm qua, chẳng mua thêm được cái gì . Thế này thì bực thật. Ngoài cổng chợt có tiếng chuông, con bé Gái về hẳn thôi, nhất định phải dằn mặt cho nó nhớ thân phận con hầu, đầy tớ. Cô chạy vội ra, hoá ra không phải nó mà là anh cảnh vệ trẻ măng . Kim Anh vốn không có cảm tình với cái chốt gác ngay cổng nhà mà cô biết chắc mọi đi đêm về hôm của cô cùng mấy quý cô cậu con cán bộ lãnh đạo tỉnh đều bị theo dõi và ghi nhận. Cô hỏi vọng ra :

“ Có chuyện  gì đó ? “

Anh cảnh vệ hỏi ngay :

“ Con nhỏ người làm đêm qua mang đồ vào bệnh viện cho ông nhà phải không ?”

Kim Oanh ngạc nhiên :

“ Đâu ra chuyện đó, mà sao anh biết ?”

“ Đêm qua cô ta xách đồ đi qua trạm gác báo vậy mà. “

Kim Anh lo sợ :

“ Nó nói tầm bậy, đêm qua có sai bảo gì nó đâu ? Vậy anh thấy nó  quay về chưa ?”

“ Chưa, chưa thấy …cô vào kiểm tra lại đồ dùng, tiền bạc, kim khí quý, đá quý  coi mất mát thứ gì không ?”

Kim Anh sa xẩm mặt mày. Rõ rành rành con bé Gái lợi dụng lúc cả nhà bối  rối đã trốn mất tiêu rồi. Phải  điện báo ngay cho chú Ba bên công an truy nã . Kim Anh đã bấm số rồi dừng lại, không được, báo công an là phức tạp lắm, rồi chuyện đó lan ra ngoài, ba cô mất ghế là cái chắc. Nghĩ vậy cô gọi  bà Phu nhân.

 “Oi má ôi, má về ngay , con Gái nó trốn rồi kìa…”

Bà Phu nhân rít lên :

“ Nó trốn hồi nào ? Trốn từ đêm qua sao giờ mới báo ? Cứ ở yên trong nhà không có  gì phải cuống lên . Tôi về ngay…”

Bà quay sang ông Chủ tịch :

“ Ong nghe thấy chưa ? Con mèo con của ông nó trốn rồi đó. Cũng còn may nó vẫn một mình một ngựa , chờ nó móc nối được với băng nhóm xã hội đen thì có khi nó khiêng cả cái két nhà mình đi luôn…”

Ong Chủ tịch gượng ngồi dậy :

“ Tinh hình này tôi phải về giải quyết với bà thôi. Nằm đây đâu có được việc gì ?”

Bà Phu nhân chưa kịp nói gì cửa buồng bật mở, một cô mặc đồ cán bộ xách túi quà lớn, theo sau là đông chí Mười Vỉa, Trưởng ban Tổ chức tỉnh uỷ, kiêm Phó Bí thư, em ruột ông Sáu Bí thư tỉnh.

Lẽ ra là cán bộ Đảng, nhất phụ trách công tác tổ chức –bộ phận cốt lõi của Đảng, Mười Vỉa phải ăn mặc kiểu “đại cán” hoặc đồ ký giả – pha đại cán tỏ vẻ ta cán bộ đảng đi vào nhân dân. Đằng này không,  Mười Vỉa cứ comlê-cravate diện đều và chơi toàn đồ xịn , đắt tiền. Gày Italy 800 USD, giây lưng , cà vạt…toàn hàng hiệu “thửa “ từ trên Sàigòn xuống, hút thuốc xì gà chính hiệu Hababa của đồng chí Phidel Castro, rượu whisky phải chính gốc Anglê gắn tem đen mới chịu….Mỗi lần bị ông anh Bí  thư uốn nắn cách ăn mặc, hưởng thụ Mười Vẻ lại cười khà khà :” cộng sản bây giờ về thành phố rồi, văn minh hiện đại chứ chẳng phải ăn mắm hút giòi như mấy anh ở rừng ngày xưa đâu”.

 Tuy không dính dáng trực tiếp tới các ngành “hái ra tiền “ như hải quan, điện lực, bưu điện, giao thông, nhưng “cán bộ làm công tác tổ chức” như Mười Vỉa là đại lý “mua quan, bán tước toàn tỉnh”, hắn nắm vững “lưu thông” các loại ghế trong bộ máy  quyền lực kể từ cấp Trưởng phòng trở lên và sẵn sàng nhận đơn đặt hàng từ Trưởng phòng tới Chánh phó Giám đốc Sở. Một chị bác sĩ tham gia từ ngày 30 tháng Tư nhưng trình độ kém đi bằng con đường chuyên môn không cất lên nổi, cứ lẹt đẹt bác sĩ quèn, còn gọi bác sĩ inox, đành phấn đấu “hồng  thắm” , ấy thế mà tự “làm đỏ” mãi bằng đủ kiểu vẫn lẹt đẹt chức phó phòng y vụ.

Nghe tiếng anh Mười Vỉa, chị lân la tìm mối quen và được ngã giá ngay : “Lên trưởng phòng 300 triệu, lên Phó giám đốc 500 triệu, lên Giám đốc giá chót cũng 800 triệu…” Vậy là “mềm” bới lẽ một khi đã có ghế , tha hồ vơ vét, thu hồi vốn dễ như trở bàn tay. Bởi thế Ban Tổ chức tỉnh uỷ của  Mười Vẻ là vương quốc riêng, bất khả xâm phạm. Giám đốc, Tổng Giám đốc Công ty , thậm chí Chủ tịch, Phó Chủ tịch tỉnh có thể bị tố cáo tham ô, ăn của đút, ra Toà thân bại danh liệt chứ riêng ba đồng chí làm công tác  tổ chức, mua quan bán chức rành rành mà thiên hạ cấm  ho he . Cứ mỗi lần đại hội bầu lại Ban chấp hành các Ban Ngành đoàn thể, hoặc chia tách tỉnh, là một lần náo động “thị trường quan tước”, các cuộc ra giá lại tới tấp bay tới chỗ Mười Vỉa kèm theo các vụ  “đầu tư chiều sâu ” tính bằng tiền tỷ, tiền trăm triệu cả. Xét về cơ cấu quyền lực, Ban tổ chức cán bộ thực ra là một cái remote, nắm đầu mối điều khiển từ xa toàn bộ các cơ quan đảng, chính quyền mà bất kỳ anh nào leo lên được tới chức Bí thư cũng đều muốn nắm lấy và thường giao cho anh em ruột thịt trong nhà cầm giữ cho chắc ăn. Thông thường, muốn  nghe ngóng, thăm dò  ý kiến đồng chí Bí thư ra sao thì chỉ cần gặp Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ là biết liền.

Bởi thế việc Mười  Vỉa đích thân đến tận bệnh viện ngay lúc ông Chủ tịch mới chân ướt chân ráo vào nằm là một báo hiệu đang có những chuyển động lớn trong sắp xếp lại ghế ngồi của các quan. Mới vừa đặt chân tới giữa phòng, còn cách xa giường ông Chủ tịch, Mười Vẻ đã dang cả hai tay ra miệng tía lia :

“ Sao anh Hai  ốm được nhỉ ? Người như anh Hai xưa nay có biết ốm là gì đâu ? Vậy mới đúng là sự lạ kỳ …”

Hai tay gã vỗ vào nhau, lập tức cô mặc đồ cán bộ mở trong túi quà ra đủ thứ hoa quả, thực phẩm bồi dưỡng toàn thứ chỉ dành cho cán bộ cao cấp. Mười  Vỉa trịnh trọng :

“Nghe tin anh lâm bệnh phải đi cấp cứu, anh Sáu bí thơ rất quan tâm lo lắng, lệnh cho tôi bận bịu mấy cũng phải vô bệnh viện coi tình hình   ra răng và gửi  anh chút quà mọn của tổ chức…”

Ong Chủ tịch cố nặn ra nụ cười thật tươi để đáp lễ nhưng trong bụng chửi  thầm :” ĐM. tụi bay sốt sắng vào bệnh viện coi tao chết chưa dôi ra ghế Chủ tịch tỉnh đưa đi dạm bán đấy mà. Tao còn lạ gì cái trò thăm viếng này. Nhưng với tao thì  còn lâu nhá, còn lâu tao mới chết, tao còn sống sờ sờ trên cái ghế Chủ tịch tỉnh này coi tụi bay làm gì được tao  nào ?”

Mười Vẻ đón chén nước ở tay bà Phu nhân, vọt miệng khen “bà chị hồi này đẹp ra”  làm bà này sung sướng,  mặt mũi  tưng bừng giãn nở. Rồi sang phần trò chuyện, bà trách yêu :

“ Lâu lắm chú Mười chẳng đến anh chị nhậu một bữa. Thật chẳng bù cho cái năm chú mới ở tù về , có ngày nào là chú không ghé anh chị chơi không nào ? Bộ chú cứ tưởng nhà tôi sắp nghỉ cái chức Chủ tịch tỉnh rồi hay sao mà đã vội ngó lơ quá vậy ?”

Ai chà chà, con mẻ này ghê gớm thiệt, chưa chi đã chơi bài ngửa ra với nhau, Mười Vẻ nhổm cả người lên như ong đốt đít, vội vã :

“ Ay chết chết, chị Hai nói vầy bằng giết người không dao rồi, em là em anh Hai , được anh Hai dìu dắt từ hồi mới trên cứ về, tình cảm anh em, đồng chí, đồng đội  sâu nặng, tràn trề , có khi nào em dám quên lãng, ngặt  vì hồi này công việc nhiều quá đi thôi. Nào đoàn Ban tổ chức trung ương của Đảng bạn Trung Quốc sang trao đổi kinh nghiệm công tác, nào tiếp các nhà đầu tư, nào xây dựng kế hoạch luân chuyển cán bộ theo chỉ thị trực tiếp của đồng chí Tổng bí thư…í trời ơi … công việc ngập lụt đầu lụt cổ, chị Hai chẳng thương em út thì thôi còn xài xể nữa thêm tội thằng em…”

Ong Chủ tịch tỉnh cười hề hề :

“ Anh biết, anh biết tình cảm chú dành cho anh chị từ hồi còn trên cứ kìa. Hồi đó dưới  đơn vị xảy ra chuyện yêu đương lộn xộn, anh phải can thiệp ngay đưa chú ra bắc đi đào tạo lớp “hạt giống  đỏ” chứ không chú ở lại thì…nguy rồi…”

                                                        ( còn tiếp)

                                                     


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét