Hiển thị các bài đăng có nhãn YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 135

                   (tiếp theo)  



Ong Sáu Thượng chỉ còn nước rụt cổ , im lặng nghe vợ mắng mỏ. Ba ngày sau, đang giờ ông làm việc, bà Kiểm tra gọi điện báo tin ông thành uỷ vừa thở hơi cuối cùng. Mặc dầu cái chết này ông đã biết trước, nhưng ông vẫn giật mình , ông hỏi giật giọng  :
“ Cô nói cái gì ? Ai chết ?”
“ Ong thành uỷ chứ ai ? Hôm trước em với anh vào thăm đó. Sáng mai sẽ thông báo chính thức trên báo đài. Sáng ngày kia sẽ tổ chức lễ viếng …Mà anh đã biết tin gì chưa ?”
Lại còn tin gì nữa đây, hay trước khi chết ông thành uỷ đã kịp viết đơn tố cáo ông. Không phải, ông ta đã mất tri giác ngay sau khi được  đưa vào bệnh viện cấp cứu mà. Ong hỏi giọng lo lắng :
“ Lại còn chuyện gì nữa ?”
Giọng bà Kiểm tra trầm hẳn xuống :
“ Nói chuyện điện thoại không tiện đâu … Tối anh ghé nhà em đi…”
Chưa kịp để ông hỏi thêm, bà đã cúp máy. Ong Sáu Thượng ngồi ngây người trước bàn làm việc. Ong đang bấn lên sửa soạn vài ngày nữa sẽ dẫn đoàn đại biểu của ngành đi thăm Cuba, lẽ ra phải tập trung hết tâm trí vào việc đó, chẳng ngờ cú điện thoại của bà Kiểm tra làm đầu óc ông bấn loạn, không nghĩ ngợi được gì . Ong hiểu rằng có ngồi đây mãi cũng bằng thừa, cũng chẳng làm được gì , nên nhấc điện thoại gọi lái xe .
Không đầy mười phút sau chiếc xe con của ông do người lái xe già , tay chân thân tín của vợ đã đưa ông chạy trong các phố đông nghẹt xe cộ. Ong đưa mắt nhìn hai bên đường mà đầu óc ông để đâu. Ong đang mải nghĩ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà bà Kiểm tra hẹn ông tới nhà mới cho ông biết. Cái chết của ông thành uỷ hiển nhiên là do vợ ông gây ra nhưng nếu vỡ lở, chắc chắn ông bị liên luỵ.
Người đàn bà này ghê gớm thật, ông cứ bị bà lôi đi sềnh sệch suốt từ cái ngày ông chấp nhận với gã cán bộ Ban tổ chức cưới cô ta về làm vợ. Chung sống với bà, ông phải lao theo những cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm và trắc trở.  Những năm tháng đã qua, ông đã theo bà vượt qua được rất nhiều chặng đường gian nan , phạm vào rất nhiều tội lỗi. Bản chất cầu an và nhát sợ khiến nhiều lần ông đã dừng lại, muốn buông bỏ hết mọi thứ để về quê sống cho yên ả nhưng bà đâu có chịu. Ong đành cứ nhắm mắt để bà lôi ông đi theo những âm mưu, những tham vọng bất chấp mọi  thủ đoạn.
Nhưng tới lúc này , quả thực ông bắt đầu sợ. Những tội ác hai mẹ con bà lôi ông theo càng ngày càng chồng chất, càng ngày càng nặng hơn khiến ông gần như rơi vào hoảng loạn. Ong muốn trốn đi thật xa, lên tận miền Tây Bắc hoang vu, ở đó biết đâu ông sẽ gặp lại cô bồ nhí, cô sơn nữ tên Gái và biết đâu cô đã chẳng đẻ cho ông một đứa con trai ? Ong cứ lan man nghĩ ngợi làm người lái xe bất chợt cất tiếng hỏi :
“ Thưa thủ trưởng…thủ trưởng muốn đi đâu ?”
Ong giật mình trở về với thực tại. Đi đâu nhỉ ? Ừ bây giờ biết đi đâu ? Bỗng dưng ông sợ về nhà. Về nhà ông sẽ phải nhìn thấy bộ mặt của mụ vợ lúc nào cũng quàu quạu khiến ông luôn luôn cảm thấy mình đang có lỗi gì đó. Bà sẽ hạch hỏi và nghe ông trả lời lúc nào bà cũng gắt gỏng. Những lúc đó ông chỉ muốn gọi lái xe đưa ông trở lại cơ quan và ngủ luôn trong phòng làm việc. Tất nhiên không đời nào vợ cho ông vắng mặt dù chỉ một đêm trừ những đi công tác. Nhưng không về nhà thì biết về đâu ? Ong nóng lòng muốn tới nhà bà Kiểm tra nhưng bà lại hẹn mãi đến tối . Chẳng còn nơi nào để đi nữa, ông đành ra hiệu cho lái xe chở ông về nhà.
Xe  gần cửa, ông bỗng tròn xoe mắt nhìn thấy một xe tải nhỏ, người ta đang khiêng từ trên xuống lỉnh kỉnh nào bát nhang khổng lồ, nào tượng Phật nào trang thờ…Gì thế ? Ong đang nằm mơ chăng ? Một cán bộ cao cấp như ông mà lại thiết lập ở trong nhà hẳn một điện thờ với lắm thứ vậy sao ?
Ong xuống xe hỏi như quát :
“ Ai cho chở những thứ này tới đây ?”
Một người đàn ông gầy nhom nom dáng vẻ như người nhà chùa chạy tới :
“ Dạ thưa những thứ này bà nhà đặt mua đấy ạ…bà đang ở trên chùa để còn bàn với thầy ngày làm lễ hô thần nhập tượng đấy ạ ?”
Ong Sáu Thượng kinh ngạc :
“ Hồ thần nhập tượng là cái gì ?”
Gã đàn ông lên giọng uốn éo :
“ Dạ ..thưa ông chả là bà nhà đặt mua tượng đức Ngài lớn lắm ạ. Sáng mai bà sẽ cho chở về rồi mời thày tới lễ để đưa thần vào ngự trong tượng thì tượng mới linh đó ạ…”
Ong thở hắt ra, chán ngán chẳng muốn nhìn ngó gì nữa, cứ để mặc mấy người khuân đồ lên gác kê dọn làm điện thờ. Bà vợ ông có gọi điện về nhưng không phải nói chuyện với ông mà với gã nhà chùa để cắt đặt công việc . Càng tốt, sau cái chết của ông thành uỷ viên, ông sợ không muốn nhìn mặt vợ nữa, ít nhất là trong lúc này.
Tối hôm đó, mãi gần 8 giờ bà vẫn chưa về. Yên tâm rồi, ông đi đỡ bị bà hỏi han, cật vấn. Ong lại điện cho xe tới đón đưa ông đến nhà bà Kiểm tra. Vừa tới cửa nhà, bà đã chạy ra tíu tít :
“ Sao anh tới muộn thế ? Ong nhà em chờ không được đã lên buồng ngủ trước rồi. Đấy , cứ chập tối là ông đã díp mắt lại rồi…”
Bà đưa ông vào phòng khách, chưa kịp uống nước, ông đã hỏi ngay :
“ Có chuyện gì thế ?”
Bà Kiểm tra chậm rãi :
“ Gớm…sao ông anh sốt ruột thế ? Uống nước đi đã. Thế việc của em sao rồi ?”
Ong Sáu Thượng hấp tấp :
“ Xong rồi…tôi huỷ  quyết định không ký nữa, thằng Sáu Phó Bí thư đang lồng lộn chạy chọt cửa trên kìa…”
Bà Kiểm tra tái mặt :
“ Vậy rồi liệu lão có chạy được không ? Anh mà không ngăn, lão lên làm quyền Bí thư  là nó giết em đấy…”
Ong Sáu Thượng an ủi :
“ Yên trí, cô cứ yên trí…tôi mà đã ra tay thì nó có mọc ba đầu sáu tay cũng chẳng ngoi lên được. Có chuyện gì cô nói ngay ra tôi biết đi…”
Bà Kiểm tra tươi mặt :
“ Anh nói vậy em yên tâm rồi. Em muốn  báo ngay cho ông anh biết chuyện về bà vợ ông thành uỷ …”
Ong Sáu Thượng giật mình :
“ Bà vợ ông thành uỷ ? Bà ấy làm sao ? Bà ấy có nghi ngờ cái chết của chồng không ?”
Bà Kiểm tra bật cười :
“ Chưa chi mặt anh đã tái xanh tái tử kià ? Thảo nào bị vợ xỏ mũi là phải. Anh yên tâm đi, bà vợ ông thành uỷ hoàn toàn không nghi ngờ gì cái chết của chồng bà. Bà ấy cũng có còn biết gì nữa đâu ?”
Ong Sáu Thượng giật  mình :
“ Bà ấy cũng sống thực vật như ông chồng sao ?”
Bà Kiểm tra lắc đầu :
“ Không không, bà ấy vẫn đi lại, ăn uống, nói cười chỉ có điều sáng nay người ta đã đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần rồi. Họ bảo bà ấy nổi cơn điên từ cả tháng nay rồi.”
Ong Sáu Thượng há hốc mồm, thốt lên :
“ Ghê gớm thật…ghê gớm thật…”
Bà Kiểm tra ngạc nhiên :
“ Anh bảo ghê gớm….ghê gớm cái gì kìa ?”
Ong lắc đầu không trả lời. Lúc trở về nhà, bà đã đang đợi ông ở phòng khách. Vừa nhìn thấy ông bà đã hất hàm :
“ Ong đi đâu về ? Tối rồi không ở nhà trông coi tụi nó giúp tôi bày biện cái điện thờ ?”                                                                            
Ông  lẳng lặng bỏ vào buồng nằm không trả lời. Ông chợt thấy ghê ghê khi nhìn mặt bà. Nó có một vẻ gì đó rất lạ trước nay ông chưa hề thấy. Cái vẻ đó dường như xoá đi hết dấu vết của giới tính trên mặt bà. Lúc này nom bà không phải đàn bà, cũng chẳng ra đàn ông. Rõ nhất là một vẻ hung ác lộ ra từ đôi mắt khiến ông rùng mình khi bà đặt tay lên trán ông :
" Ông có làm sao không ?"
Ông hất tay bà ra :
" Không...không làm sao cả..."
Bà tưởng ông giận bà thiết lập điện thờ ngay trong nhà nên hạ giọng :
" Có thờ có thiêng ông ạ. Tôi biết nhà mình là cán bộ cao cấp, người ta nhìn vào thấy cúng kiếng sẽ dị nghị , đơm đặt này nọ, nhưng tôi không sợ. Chẳng có sợ thằng nào hết..."
Ông khẽ khàng :
" Vẫn có thứ bà phải sợ chứ ?"
Bà cau mặt :
" Tôi chẳng sợ thằng chó nào cả ..."
"  Bà không sợ người đời thì bà cũng vẫn sợ thần Phật chớ. Nếu không sợ  bà cúng kiếng làm gì ?"
Bà gật đầu :
" À thần Phật thì phải sợ chớ ."
" Thế bà có sợ người dưới cõi âm không ?"
Bà cau mày :
" Người dưới cõi âm là ai ?"
Ông nhìn thẳng vào mặt bà rồi rụt rè :
" Là ông thành uỷ đó...rồi mai mốt cả vợ ông ấy nữa..."
Bà giật  mình :
" Ông nói vậy là sao ?"
Ông cười nhạt :
" Bà còn dấu tôi nữa. Bà cho tay chân tiêm chết hắn rồi phục thuốc cho vợ hắn ta điên dại phải nhốt vào bệnh viện tâm thần đó..."
Bà vợ kêu lên :
" Sao ông biết rõ thế ? Đứa nào đã nhỏ to vào tai ông phải không ?"
Rồi mắt bà chợt quắc lên, đầy vẻ hung ác :
" Phải con mẹ Kiểm tra thành uỷ nó hớt lẻo với ông không ?"
Ông Sáu Thượng sợ thót tim, ông sợ không khéo vì ông, một ngày nào đó  bà Kiểm tra cũng chui gầm ô tô cũng nên. Ông vội vàng :
" Không phải, không phải nó. Hôm nay tôi ghé văn phòng thường vụ nghe anh em người ta kháo nhau vậy thôi...".
Bà im lặng thôi không truy ép ông như mọi ngày nữa, ngược lại bà nhỏ nhẹ :
" Bởi vậy tôi mới tính lập đàn cầu siêu cho những oan hồn rồi tối tối tôi sẽ tụng kinh gõ mõ ..."
Ông ngạc nhiên đến ngây cả người , không tin tai mình nữa, vội hỏi lại :
" Bà nói cái gì ? Ai tụng kinh gõ mõ ?"
Bà Sáu Thượng chợt cười gằn :
" Tôi chứ còn ai . Cả đời mình làm nhiều chuyện lẽ ra cũng...không nên không phải, về già tụng kinh gõ mõ cho xả bớt nghiệp chướng đi càng tốt chứ sao ?"
Ông cười nhạt :
" Tụng kinh gõ mõ mà xoá sạch hết tội hết nợ thì chẳng cứ gì bà, cả tôi, cả anh Năm , cả các đồng chí lãnh đạo cao nhất cũng đều chăm chỉ tụng kinh gõ mõ hết..."

                                 (còn tiếp)



Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 134



                                       (tiếp theo)



 Ông Sáu Thượng tròn mắt :
" Cô nói sao ? Ai sống thực vật ?"
Bà Kiểm tra ngạc nhiên :
" Ông thành uỷ chứ ai ? Vậy ra anh Sáu không biết à ? Em cứ tưởng..."
Bà ta nói bỏ lửng rồi nhìn ông Sáu Thượng với ánh mắt tinh quái làm ông này sốt ruột :
" Cô tưởng...sao ?"
" Em tưởng anh Sáu phải biết trước chuyện này chớ ?"
Ông Sáu Thượng giật mình, thôi chết rồi, con mẹ này ngờ ông ra tay hạ độc thủ nên ông thành uỷ mới sống dở chết dở vậy. Rõ thật oan cho ông, ông gay gắt :
" Sao cô lại tưởng tôi biết trước chuyện này. Cô nói vậy chẳng hoá ra tôi có âm mưu hại đồng chí thành uỷ sao ?'
Bà Kiểm tra thoáng ngạc nhiên :
" Vậy anh Sáu không biết thật à ? Em nhớ rõ ràng hôm đó ông thành uỷ hãy còn khoẻ mạnh lắm. Chỉ vì quá xúc động nên ông mới ngất đi rồi tỉnh dậy ngay đấy thôi . Không hiểu sao ông lại mê man, bán thân bất toại như hiện nay ?"
Ông Sáu Thượng lắc đầu :
" Tôi cũng nhớ lúc đó ông thành uỷ còn nhanh nhẹn, nói năng còn hoạt bát lắm mà. Không lẽ sau có một đêm ngủ dậy đã thành người tàn phế? Vô lý. "
Bà Kiểm tra nói chắc nịch :
" Nếu anh không tin em đưa anh tới thăm ông ấy ?"
Ông Sáu Thượng ngần ngừ. Không biết có nên tới chỗ ông đó  ?  Ông cảm thấy chường  mặt ra đó lúc này không lợi chút nào nhưng máu tò mò cứ thôi thúc. Ông rất muốn biết có thực ông thành uỷ rơi vào sống thực vật không ? Hay đây là đòn giả vờ của ông ta nhằm giương lên một cái bẫy ? Dầu sao đi nữa, phải tới tận nơi mới biết được. Ông quay sang bà Kiểm tra, giọng quả quyết :
" Cô đi với tôi tới thăm ông ấy nhé !"
Bà Kiểm tra vui vẻ nhận lời ngay. Chiếc xe con của ông Sáu Thượng đưa hai người loanh quanh mấy phố nội thành rồi chạy ra ngoại ô. Bệnh viện của thành uỷ nằm kín đáo trong một hẻm nhỏ. Ở đây tuyển lựa toàn bác sĩ giỏi, chế độ điều trị tốt nhất,  hoàn toàn miễn phí và chỉ giành riêng cho cán  bộ cỡ thành uỷ viên trở lên.
Ông Giám đốc bệnh viện đang cùng một nhóm các bác sĩ hội chẩn, chợt nhìn thấy xe ông Sáu Thượng chạy qua cổng vào sân bệnh viện, vội vàng bỏ cả họp chạy ra ngoài mở cửa xe đón ông Sáu Thượng , khúm núm:
" Chào anh Sáu ạ. Có việc gì đột xuất anh phải xuống  đây ?"
Ông Sáu Thượng nheo mắt nhìn ông Giám đốc bệnh viện :
" Tôi xuống thăm đồng chí thành uỷ viên mới vào đây mấy hôm nay. "
Ông bác sĩ Giám đốc chợt biến sắc mặt :
" Dạ ..dạ vâng...xin mời anh Sáu theo tôi ạ..."
Ông Sáu Thượng nhìn ông Giám đốc bệnh viện, ngờ vực :
"Tình hình sao rồi ?"
" Dạ báo cáo anh, tiên lượng xấu lắm ạ....Hiện đang trong tình trạng mất tri giác..."
Ông Sáu Thượng có cảm giác ông Giám đốc có điều gì đang lo sợ . Đích thân ông ta đưa ông Sáu Thượng và bà Kiểm tra đi lên gác. Ông thành uỷ được  nằm trong phòng riêng ở lầu 1. Bệnh viện cử ra một y tá  thường trực săn sóc ông. Ông Giám đốc ra hiệu  cho anh ta ra ngoài rồi kéo cái màn chắn lộ ra chiếc giường nhỏ ông thành uỷ đang nằm. Trên tay, trên mặt ông đủ các thứ kim tiêm, ống thở gắn vào người . Mặt ông vàng khè như nặn bằng sáp, hai mắt nhắm nghiền không chút động đậy. Ông Sáu Thượng lặng đi giây lát rồi lên tiếng :
" Đồng chí thành uỷ bị thế này từ trước hay sau khi vào đây ?"
Ông Giám đốc bệnh viện lúng túng  :
" Báo cáo đồng chí...sau lúc vào đây đồng chí đã tỉnh...đến ngày hôm sau mới bị thế này...cho chụp  cắt lớp  thì phát hiện ra tai biến chảy máu não..từ lúc đó đồng chí rơi vào tình trạng sống thực vật , mất tri giác..."
Nhìn thấy vẻ luống cuống của bác sĩ Giám đốc, ông Sáu Thượng  chợt nảy ra ý nghĩ làm ông lạnh toát cả người : chính bà vợ ông đã ra tay bằng một thủ đoạn thâm hiểm  mà người thi hành là chính ông Giám đốc này hoặc  tay chân của ông cũng nên.
Trên đường ngồi xe trở về , bà Kiểm tra hóm hỉnh :
" Giờ anh Sáu đã tin lời em chưa ?"
Ông Sáu Thượng đang mải nghĩ  vì sao ông thành uỷ ra nông nỗi ấy, chợt giật mình :
" Cô nói cái gì kia ?"
" Thì lúc anh Sáu mới tới em đã nói ngay tình trạng ông thành uỷ đang sống thực vật mà..."
Ông Sáu Thượng thở dài, lo lắng :
" Tôi thật không ngờ...hoàn toàn không ngờ..."
Bà Kiểm tra ánh lên tia mắt tinh quái :
" Vậy mà em cứ tưởng anh Sáu biết trước rồi cơ đấy !"
Ông Sáu Thượng cau mặt :
" Cô nói vậy là có ý sao ?"
Bà Kiểm tra biết mình nói hớ, sợ hãi :
" Dạ không,...em không có ý gì...anh Sáu cứ coi như em không biết, không hay, không thấy vậy thôi..."
Vậy chắc chắn con mẹ Kiểm tra đã đoán được con vợ ông  hạ độc thủ gây nên tình trạng dở sống dở chết cho ông thành uỷ rồi. Cũng còn may mụ ta chỉ đoán già đoán non , chưa có bằng cớ gì. Tuy thế, phải dằn mặt mụ ta . Ông nghiêm mặt :
" Cô giữ được vậy thì tốt cho cô. Sáng mai tôi sẽ bàn lại với thường vụ chuyện cử người thay ông Bí thư và người đó chắc chắn không phải ông Phó hiện nay..."
Bà Kiểm tra hớn hở :
" Anh Sáu làm được vậy em ơn anh Sáu cả đời. Nhất định không ai biết được  chuyện ông thành uỷ đã cùng đi với em tới nhà anh Sáu..."
Ông Sáu Thượng khẽ gật đầu . Coi như bản cam kết đã được ký, chỉ còn chờ sự phê chuẩn của chính ...bà vợ ông nữa thôi.
Mãi khuya hôm đó, bà Sáu Thượng mới trở về. Ông Sáu đón bà với vẻ lo lắng :
" Bà đi đâu tôi mong cả ngày?"
Bà sáu Thượng nằm ngả dài trên đi văng, vẫy ông lại bắt bóp chân cho bà rồi lên tiếng hỏi :
" Có chuyện gì ông mong tôi về ?"
Ông Sáu Thượng nhìn vợ ngần ngừ :
" Tôi hỏi thật bà nhé...có phải bà đã..."
Ông ngừng lại không dám hỏi thêm làm bà vợ sốt ruột :
" Ông bảo tôi đã ...cái gì kìa ? Sao đang nói ông lại dừng lại ?"
Ông Sáu Thượng đánh liều :
" Có phải...có phải bà đã tới bệnh viện thăm ông thành uỷ ?"
Bà Sáu có vẻ như đã biết ông muốn hỏi chuyện gì, bà cười nhạt :
" Tôi tới làm gì ? Bộ tôi điên sao vác mặt tới đó?"
Ông Sáu Thượng dằn giọng :
" Hôm nay tôi và con mẹ Kiểm tra thành uỷ đã tới đó và thấy lão thành uỷ nằm ngay đơ, chẳng hay biết gì, tình trạng đó bác sĩ gọi là sống thực vật..."
Mắt bà Sáu Thượng chợt long lên dễ sợ, bà rít lên :
" Ai bảo ông tới đó ? Sao lại tới đó với con mẹ Kiểm tra ? Bộ ông lậy ông tôi ở bụi này hả ?"
Ông Sáu Thượng ngớ người, ừ nhỉ, ông tới đó chẳng lợi lộc gì , nhất định chỉ  gây nghi ngờ cho những ai muốn điều tra về cái chết của ông thành uỷ nếu nó xảy ra nay mai và ông tin chắc nhất định nó sẽ xảy ra. Ông khàn giọng :
" Phải bà làm chuyện đó không ?"
Bà nhìn ông, mắt chợt quắc lên :
" Tất nhiên là tôi không trực tiếp làm. ..."
Ông Sáu Thượng sợ hãi :
" Có cần thiết  phải làm vậy không ? Ngộ vỡ lở thì tội to..."
Bà Sáu Thượng chợt nổi cáu :
" Ông học đâu cái máu nhát như sứa vậy. Xưa nay "bất độc bất anh hùng" mình không khử nó , nó cũng giết mình..."

                                                      (còn tiếp)

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 133

                                      (tiếp theo)



Chiều hôm đó trở về nhà, gặp bà vợ ông khoe ngay :
“ Tôi sắp đi Cuba làm Trưởng đoàn công tác lý luận trung ương ....”
Bà vợ sầm mặt :
“ Ông sang đó làm cái gì ?”
Ông cao giọng tự hào :
“Báo cáo về vấn đề vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác Lênin vào thực tế sinh động của cách mạng Việt Nam....”
Bà vợ ông bĩu môi :
“ Rõ dỗi hơi... bao nhiêu miếng béo bở đi châu Âu ký hợp đồng kinh tế tụi nó chia nhau hết nhường cho ông cái phần xương xẩu đi tuyên truyền lý thuyết Mác Lê . Bây giờ có ma nó nghe. Vậy rồi ý ông sao ?”
Ông bực mình :
“ Còn sao với giăng gì nữa, tổ chức phân công mình phải chấp hành chứ còn sao nữa ?”
Bà vợ rít lên :
“ Trời ơi sao có người lại ngu đần đến thế ? Tổ chức phân công phải chấp hành ? Ai bảo ông thế ? Ông không có mồm mà thoái thác à ? Thiếu gì lý do...”
Ông Sáu Thượng bị vợ mắng như tát nước vào mặt mà không dám cãi , chỉ chống đỡ yếu ớt :
" Anh Ba đã nói như thế, mình từ chối trên lại tưởng mình có vấn đề tư tưởng  ? Vả lại nhân dịp này tôi cũng nên lánh mặt đi một thời gian cho chuyện con mẹ Kiểm tra lẫn thằng cha thành uỷ êm xuôi đi đã..."
Bà vợ nổi cáu :
" Vậy chẳng hoá ra trăm dâu đổ đầu tằm. Bao nhiêu khó khăn , rắc rối của cái nhà này ông đổ hết lên đầu tôi, còn ông tránh đi cho nhẹ thân phải không ?"
Ông định cãi rằng bao nhiêu rắc rối hiện nay cũng đều do thằng con mắc dịch của bà gây ra, mắc mớ gì tới ông, nhưng sợ bà nổi cơn lôi đình nên nín lặng. Trước nay ông vẫn vậy, ương bướng với bà chỉ tổ ầm nhà ầm cửa mà rồi kết cục ông vẫn chịu thua. Vẻ nhẫn chịu của ông làm bà dịu giọng :
" Thôi được...ông cứ đi cho yên phần ông , tôi ở nhà sẽ dàn xếp cho xong vụ thằng thành uỷ, nhưng  trước khi đi, ông phải gặp con mẹ Kiểm tra coi ý tứ nó ra sao để tôi còn...liệu..."
Cái chữ "liệu" của bà làm ông giật mình. Nó hàm chứa đầy những đe doạ chết chóc một khi bà thấy cần thiết phải ra tay. Mặc dầu ông đứng đầu một trong những cơ quan quyền lực nhất nước, nơi ban phát, phân phối chức quyền nhưng ông vẫn chịu chi phối, ràng buộc bởi biết bao mối quan hệ khác khiến cho bất cứ ông dự định quyết định chuyện gì, ông phải chạy cho đủ các ý kiến "tham khảo" để quyết định của ông có mầu sắc "tập thể lãnh đạo".
Bà lại khác, bà có những mối quan hệ bí mật rất quyền lực mà ông không sao biết được , mỗi khi cần quyết định điều gì, bà cứ cười khẩy rồi lẳng lặng xách túi đi đâu đó và ngay lập tức quyết định của bà được bí mật thi hành tuyệt nhiên không lộ  ra bất kỳ tông tích nào dính dáng tới bà. Vụ con bé Gái và gã lái xe biến mất một cách im lìm khiến ông không dò ra được  một tin tức gì  khiến ông hoảng hồn, chịu nép một  bề, hoàn toàn vâng phục bà.
Theo ý vợ, tối hôm đó đích thân ông Sáu Thượng tới thăm bà Kiểm tra  dò xem ý tứ bà ra sao sau vụ ông thành uỷ lôi bà tới làm nhân chứng tố cáo ông . Đây là một sự ngược đời, "rồng đến nhà tôm" vì ông Sáu là cấp trên của cấp trên bà Kiểm tra. Bởi vậy khi nghe tiếng còi xe bấm ngoài cổng, nhận ra xe ông Sáu Thượng,bà Kiểm tra đang ăn cơm phải vứt cả đũa chạy ra đón.
Ông Sáu Thượng được  mời vào phòng khách, và mặc dầu cả nhà đang ăn cơm, bà Kiểm tra cũng bắt cả chồng lẫn con ra chào thủ trưởng. Bà kéo tay chồng  giới thiệu :
" Báo cáo anh Sáu nhà em  cũng công tác ở bên thanh tra thuộc công an thành phố đây..."
Ông Sáu Thượng giật mình, cố làm ra vẻ mừng rỡ :
" Thế à...vợ thanh tra thành uỷ chồng thanh tra công an  vậy là đều công tác trong các cơ quan chuyên chính của Đảng và Nhà nước rồi còn gì ..."
Bà Kiểm tra hãnh diện :
" Báo cáo anh Sáu, cũng gọi là phát huy truyền thống của gia đình , bố chồng em ngày xưa cũng công tác ở an ninh miền Nam đấy ạ, giờ cũng đã về hưu và mới nhận huy hiệu 60 tuổi Đảng coi như lão thành cách mạng đấy ạ..."
Ông Sáu Thượng nghĩ thầm trong bụng, con mẹ này nó đang ngầm doạ  mình đây, mụ đang tỏ vẻ xuất thân nòng cốt cách mạng không dễ gì ép buộc được mụ. Ông cười vui vẻ :
" Thế thì nhất cô rồi...sau này nhất định ông xã cô sẽ được vào diện cán bộ quy hoạch làm hạt giống đỏ ..."
Ông chồng bà Kiểm tra đỡ lời :
" Báo cáo đồng chí nếu được thế thì còn gì bằng, nhưng diện đó là giành cho các đồng chí còn trẻ kia ạ... tôi tuy thế mà thuộc loại già rồi, dăm bảy năm nữa cũng xin hưu thôi ạ..."
Bà Kiểm tra lườm chồng :
" Mới chưa tới năm mươi mà nói năng như ông lão. Báo cáo anh Sáu nhà em  không thích bon chen, cứ thích trên đặt đâu ngồi đó, cấm có đề đạt nguyện vọng xin xỏ gì hết...."
Ông Sáu Thượng cười nhạt :
" Có ý thức phục vụ vô điều kiện như vậy là rất tốt. Nhất với cán bộ làm công tác thanh tra phải chí công vô tư và yên tâm công tác, yêu ngành , yêu nghề..."
Ông Sáu Thượng tuôn  một tràng những giáo huấn suông hệt như ông đang huấn thị trong một lớp học xây dựng Đảng làm ông chồng bà Kiểm tra cố nhịn cười  không được phải xin phép vào nhà trong.
Còn lại có hai người, ông Sáu Thượng mới mào đầu :
" Hôm nay đã có quyết định cho đồng chí Sáu Phó Bí thư thay đồng chí Bí thư tạm làm quyền Bí thư đó..."
Dường như ông Sáu Thượng  đánh trúng chỗ hiểm làm bà Kiểm tra tái mặt :
" Ối trời ôi, sao nhanh quá thế ? Đồng chí Bí thư vẫn còn đang nằm điều trị mà..."
Ông Sáu Thượng lắc đầu :
" Gọi là đang điều trị nhưng coi như đồng chí Bí thư chỉ còn sống đời sống thực vật thôi. Tai biến mạch máu não nặng mà..."
Ông Sáu Thượng thừa biết tin này chẳng khác gì sét đanh ngang tai bà Kiểm tra. Ông Sáu Phó Bí thư lên làm quyền Bí thư thì chắc chắn người ông ta trả thù trước tiên là bà Kiểm tra vì bà đã cả gan lập hồ sơ đưa sang công an định truy tố con trai ông ta là Giám đốc Công ty viễn thông về tội tham ô. Bà run giọng :
" Ông Phó Bí thư có lên được hay không hoàn toàn là do anh Sáu cả thôi. Chẳng lẽ anh không chịu giúp em ?"
Ông Sáu Thượng lên giọng an ủi :
" Tôi không giúp cô còn giúp ai ? Bởi thế tôi mới tới tận đây thông báo cho cô biết tình hình..."
Bà Kiểm tra vật nài :
" Tất cả là nằm trong tay anh Sáu thôi...anh không ký quyết định thì có mà trời muốn cũng chẳng đưa  Phó Bí thư  lên Bí thư được ..."
Ông Sáu Thượng gật đầu :
" Bởi vậy tôi chưa ký...quyết định có rồi nhưng tôi cứ găm lại đó...không biết...ý cô thế nào ?"
Bà Kiểm tra rền rĩ :
" Ối trời ôi...hoá ra anh Sáu còn chưa tin em à ? Em xin thề với anh Sáu là em có hai lòng, hai dạ, làm hại anh Sáu thì cả vợ chồng con cái nhà em bị tai nạn ô tô xương tan thịt nát..."
Bà Kiểm tra bỗng đột ngột thề thốt chẳng khác gì một mụ nhà quê chửi mất gà. Ông Sáu Thượng  vội vàng :
" Thôi được rồi, thôi được rồi...tôi tin cô rồi...tôi sẽ bàn lại với thường vụ trì hoãn lại chờ đợi đồng chí Bí thư bình phục...tuy nhiên...còn cái vụ kia....cô tính sao ?"
Bà Kiểm tra lại giơ tay thề thốt :
" Em xin thề với anh Sáu từ hôm đó tới nay em giữ kín như bưng không hề lộ hé một ly một tí nào cho bất kỳ ai..."
Rồi bà nhìn vào phòng trong, hạ giọng :
" Anh Sáu biết không ? Ngay cả với ông xã  em cũng tuyệt đối không cho ông ấy biết chuyện đó..."
Ông Sáu Thượng gật đầu :
" Vậy tốt...vậy rất tốt...cô cứ giữ kín như vậy và coi có tin tức gì về vụ đó phải báo ngay tôi biết..."
Bà Kiểm tra sốt sắng :
" Tất nhiên...tất nhiên rồi...có chuyển biến gì em phải báo ngay anh Sáu chớ....Mà anh Sáu đã biết tình hình ông thành uỷ chưa ?"
Ông Sáu Thượng  giật mình :
" Sao ? Tình hình sao ? Nó ra viện về nhà rồi à ?"
Bà Kiểm tra nở nụ cười bí mật :
" Không, về sao được, ngược lại ông thành uỷ cũng rơi vào sống thực vật kiểu như ông Bí thư rồi..."


                                                                                  ( còn tiếp)

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 132


                                      
                                           (tiếp theo)




Ong Sáu Thượng cứ ngồi bóp chân cho vợ mãi gần sáng bà ngủ thiếp đi, ông mới rón rén lên giường nằm lăn quay. Tuy nhiên ông cứ trằn trọc, ruột gan rối bời vì những lo nghĩ  như cái gai nhọn bấu lấy đầu . Ong lo bà Kiểm tra thành uỷ sau khi nghe  những lời nói chết người của ông thành uỷ viên liệu có báo cáo  Ban nội chính thành uỷ  ? Ong lo ông thành uỷ sau khi được cấp cứu, tỉnh dậy sẽ gặp thường trực ban Bí thư tố cáo hết mọi tội lỗi của ông. Oi mẹ ôi, chỉ cần một trong hai chuyện đó xảy ra là đời ông đi tong, nhất định những kẻ xưa nay đối nghịch sẽ nắm lấy cơ hội quật ngã ông.
Ông nghĩ ngợi mãi rồi ngủ thiếp, lúc tỉnh dậy, bà đã đi từ lúc nào. Sáng nay ông phải chủ trì một cuộc họp giao ban . Ôag chẳng  còn bụng dạ nào ăn bát cháo yến do bà bếp bưng lên , chỉ húp sơ sơ vài thìa rồi khi xe tới đón, ông hấp tấp bước qua sân vấp một cái đau điếng. Có phải điềm gở không đây ? Sao đang lo lắng thế này mà lại vấp ? Lát nữa chắc phải ghé qua nhà thằng Bảy Dự nhờ nó coi giúp. Thằng này chuyên gia bói dịch, coi tử vi. Khách của nó toàn các ông bà tai to mặt lớn. Mỗi khi phải quyết định việc gì quan trọng, các đồng chí đều ghé tới nhà hắn nhờ coi giúp. Xe tới cơ quan lúc nào không hay. Gã  lái xe phải nhắc, ông Sáu Thượng mới như người choàng tỉnh, mở cửa xe bước xuống.  Gặp người cấp dưới ông như người mất hồn, vào cuộc họp ông cũng ngơ  ngẩn làm ông Trưởng phòng tổng hợp đi tới, hỏi han :
“ Anh Sáu ốm hay sao, nom phờ phạc thế ?”
Onag Sáu Thượng giật mình :
“ Không, không sao cả…chả là đêm qua thức hơi khuya .”
Ong Trưởng phòng nhìn ông chăm chú :
“ Thủ trưởng khéo không ốm rồi. Hay ta hoãn họp đi…”
Ong Sáu Thượng lắc đầu, ông không muốn mọi người biết ông đang có nỗi lo trong lòng. Họp được nửa buổi , gã thư ký chợt ghé vào tai ông :
“ Chú Ba nhắn chú đầu giờ chiều nay lên gặp chú có việc…”
Onag Sáu Thượng giật nảy người :
“ Việc gì mày biết không ?”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Dạ không…chú Ba không nói gì hết…chỉ nói có việc cần…”
Ông Sáu Thượng tối tăm cả mặt mũi. Chẳng lẽ mụ Kiểm tra  đã chạy lên gặp lãnh đạo từ sáng sớm nay. Hoặc giả lão thành uỷ đã tỉnh lại và đã gọi điện lên ban nội chính. Lòng dạ rối bời, ông bỏ cuộc họp vào buồng riêng gọi điện cho bà nhưng bà không trả lời và cũng không ai biết bà đi đâu. Chẳng còn đầu óc đâu theo dõi buổi họp , ông cho giải tán và lên xe chạy thẳng tới nhà Bảy Dự.
Gã này ở mãi ngoài ngoại thành, vườn rộng thênh thang, ngôi nhà ba tầng ẩn khuất trong lùm cây. May quá gã vừa đi đâu về, nhìn thấy xe ông Sáu Thượng đi vào cổng, gã vồn vã :
“ Có việc gì mà rồng đến nhà tôm đây ? Sao ông anh không điện cho thằng  em tới ?”
Onag Sáu Thượng vội vã :
“ Đang có việc nhờ thầy đây…”
Bảy Dự có thừa kinh nghiệm về  vụ các “quan lớn trong triều” đột xuất phóng xe tới nhà gã. Thông thường họ đang phải quyết định chuyện gì đó chẳng hạn chuyển công tác sang chức vụ mới, nhận tiền “phong bì” của một Công ty, mua đất cất nhà bằng tiền “phết phẩy”, bị báo chí tố cáo dính dáng tới tham nhũng và đang có nguy cơ bị thanh tra, khởi tố…Vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông Sáu Thưuợng, Bảy Dự biết ngay sếp đang vướng chuyện nghiêm trọng nên mời ngay ông Sáu Thượng vào phòng riêng, đóng cửa lại .
“ Thủ trưởng đang lo bị tố cáo hẳn ?”
Ong Sáu Thượng giật mình, tảng lờ :
“ Tao chỉ tới nhờ mày coi mình đang đi bị vấp ngã là điềm gì ?”
Gã Bảy Dự như mở cờ trong bụng, vậy là nhất định sếp gặp rắc rối nên mới tới gặp đây. Nếu vậy, doạ cho sếp một trận mất ăn mất ngủ moi tiền mới dễ. Gã lên giọng:
“ Đang đi mà vấp ngã có nhiều trường hợp. Hoặc vướng cái gì đó như mô đất, giây thừng, cục gạch là một chuyện, còn không vướng gì mà lại vấp ngã thì lại là chuyện khác...”
Ông Sáu Thượng vội vã :
“ Đấy đấy...tao rơi vào trường hợp này đấy. Sáng nay từ trong nhà bước ra lên ô tô, tới giữa sân chẳng vướng víu gì, ngã một cái chúi đầu về trước...”
Gã Bảy Dự tỏ vẻ quan trọng :
“ Thủ trưởng còn nhớ mình vấp ngã lúc mấy giờ không ?”
“ Đầu giờ buổi sáng...”
Gã Bảy Dự gật đầu :
“ Vậy là giờ Tuất, tuổi của sếp cũng là Tuất, hôm nay cũng ngày Tuất...không khéo thủ trưởng mắc hạn tam tai rồi cũng nên...”
Ông  Sáu Thượng tái mét mặt :
“ Chết...có cách nào giải hạn được không ?”
Gã Bảy Dự cười hề hề :
“ Hạn nào cũng giải được hết...có điều...tốn kém lắm thủ trưởng ạ...”
Ông Sáu Thượng lập tức rút trong người ra một tập đô la đưa cho Bảy Dự :
“ Mày cứ lập đàn giải hạn cho tao , hết bao nhiêu tao chi nữa...”
Thằng Bảy Dự chỉ chờ có thế, gã cất tiền vào ngăn kéo rồi mới ba hoa về các thứ sao trên trời, các thứ quẻ trong sách của gã khiến ông Sáu Thượng ù cả tai, xua xua tay :
“ Thôi được rồi, thôi được rồi, mày cứ làm cho thật tốt. Khi nào tai qua nạn khỏi tao sẽ có thưởng...”
Xe chở ông Sáu Thượng quay về cơ quan gqx thư ký đã từ trong chạy ra, hấp tấp :
“ Báo cáo thủ trưởng, văn phòng đồng chí Ba lại vừa gọi điện hỏi thủ trưởng về chưa ? Nhớ đầu giờ lên gặp đồng chí Ba có việc cần...”
ÔngSáu Thượng tái mặt :
“ Thế à ? Có chuyện gì thế ? Họ có nói gì không ?”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Dạ không, không thấy nói chuyện gì chỉ nói đồng chí Ba cần gặp thủ trưởng thôi ạ...”
Ông Sáu Thượng tối sầm cả mặt. Vậy đúng rồi, nhất định hoặc con mẹ Kiểm tra hoặc lão thành uỷ đã báo cáo với sếp lớn rồi. Chà, phen này chắc chết hẳn thôi. Bà vợ ông nay đã có tuổi, chẳng còn hương sắc như ngày xưa nên chắc cũng chẳng tác động gì được. Tiền bạc, đất cát, bất động sản sếp lớn cũng chẳng  còn thiếu thứ gì. Đô la ngoại tệ đồng chí cũng có tài khoản vài tỷ ở ngân hàng nước ngoài. Chà chà...biết dùng cái gì để lót tay đồng chí bỏ qua vụ này đây. Ngày xưa, nghe đồn chính thằng con trai Thủ tướng bắn chết bạn lại cũng là con ông lớn, vậy mà họ dàn xếp với nhau ổn thoả , chẳng ai phải ra Toà . Ông không phải Thủ tướng nhưng cũng là cán bộ cấp cao , vậy thì đồng chí Ba chắc cũng phải nương nhẹ chứ, xử sát ván đâu được ?
Lúc này ông rất cần vợ hỏi ý kiến trước lúc lên gặp sếp lớn nhưng mà chẳng hiểu bà đi đâu suốt sáng giờ. Ông liếc nhìn đồng hồ, còn gần một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, ông phảy tay ra lệnh cho lái xe chở ông về qua nhà. Tới cổng, ông chạy vội vào phòng khách, quái lạ, bà đi đâu vẫn chưa về, trên bàn cũng chẳng có mảnh giấy nào nhắn nhe .
Bà đi đâu vậy nhỉ ? Chắc là chạy lên văn phòng anh Năm rồi. Anh Năm công tác thuần tuý ở bên Đảng, đứng về vai vế còn lớn hơn đồng chí Ba nữa kìa. Nếu vợ ông xin được anh Năm nhận lời giúp đỡ thì chẳng còn lo nỗi gì. Bất chợt có tiếng chuông điện thoại reo trong phòng khách. Ong giật bắn người, không khéo đồng chí Ba trực tiếp gọi tới giục lên gặp đây. Ong cung kính nhấc điện thoại, giọng rụt rè :
“ A lô…”
Hoá ra không phải là đồng chí Ba mà thằng Hàm, con trai quí tử của vợ từ mãi trong Sàigòn gọi ra. Oi trời ôi, sao nó liều mạng thế ? Nó còn đang trốn tránh cái tội giết người mà lại còn khơi khơi điện thoại thì khác gì lậy ông tôi ở bụi này. Ong quát :
“ Tao đã dặn mày ở yên trong đó , ẩn nấp cho thật kín, sao còn gọi điện ra đây?”
Thằng cằm bạnh, quí tử của vợ ông và đồng chí Trưởng ban ngày xưa chẳng hề hỏi han mẹ nó một câu, cũng chẳng lo lắng gì về hậu quả chuyện tầy đình hắn đã gây ra mà buông thõng :
“ Tôi muốn nói chuyện với mẹ …”
“Mẹ mày chạy tội cho mày suốt từ sáng có thấy mặt đâu. Có chuyện gì cần không thì cúp máy đi!”
Tiếng thằng Hàm cười nhạt :
“ Cần nhất bây giờ là…tiền. Bố nói mẹ gửi cho con ít tiền không thì con lại quay ra Hà Nội đó…”
Onag Sáu Thượng cuống quít :
“ Ay chớ…chớ có ra…ra bây giờ là mày chết chắc, rồi liên luỵ đến cả tao nữa. Mày cứ nằm yên trong đó tao sẽ nói mẹ mày gửi tiền vào …”
Thằng Hàm lại cười :
“ Con chờ đúng một tuần nữa, nếu không nhận được tiền con sẽ bay ra….”
Ong Sáu Thượng chưa kịp hỏi han nó đã đặt máy cái rụp. Thằng con mất dậy, ngoài tiền bạc để ăn chơi nó không hề chia sẻ với bố mẹ nó những lo lắng do chính nó gây ra. Biết thế này, ngay lúc phát hiện ra hắn bóp cổ chết con gái ông thành uỷ,  ông cứ lén mẹ nó gọi điện thoại cho cảnh sát tới còng tay hắn đi cho xong chuyện, chẳng liên luỵ gì tới ông. Tất nhiên ông chỉ nghĩ vậy cho hả giận thôi, đời nào ông dám qua mặt vợ làm chuyện đó.
Tiếng còi xe làm ông nhớ ra xe vẫn đợi ông để tới nhà đồng chí Ba. Ong vội chạy ra xe , giục người lái chạy cho nhanh. Nhà đồng chí Ba ở một biệt thự sang trọng  giữa  khuôn viên có vườn cây um tùm tại khu  trung ương ở đường Trần Phú, Quận Ba Đình. Xe chạy qua cổng có cây chắn và lính gác, qua sân trải sỏi, có hàng cây cảnh. Ong Sáu Thượng tim đập thình thình theo chân người bõ già vào phòng trong, ngồi chờ trên ghế xa lông gỗ quý khảm trai loè loẹt. Không biết con mẹ Kiểm tra hoặc lão thành uỷ đã tới đây chưa và đã tố cáo ông những gì. Ong Sáu Thượng đã sắp sẵn trong đầu những câu trả lời, tất nhiên là ông sẽ chối phăng mọi chuyện, coi như đó là một âm mưu làm mất uy tín , hạ bệ ông và như vậy không khéo đây là âm mưu phá hoại của thế lực thù địch cũng nên.
Ong Sáu Thượng ngồi chưa nóng chỗ, đồng chí Ba đã lừng lững bước vào trong bộ bà ba lụa màu mỡ gà. Đồng chí cất tiếng nói ồm ồm như nước chảy trong ống bương :
“ Sao ? Khoẻ chớ ? Mấy hôm rầy có bận rộn lắm không hè ?”
Ong Sáu Thượng nói trong hơi thở :
“ Báo cáo anh Ba tôi đang chuẩn bị phương án tổ chức nhân sự theo mô hình tăng cường cấp huyện theo gợi ý của anh Ba từ tháng trước nên cũng khá bận ạ…”
Đồng chí Ba xoè chiếc quạt giấy ra quạt quạt , cười hềnh hệch :
“ Tốt…tốt…vậy tốt lắm…bữa ni qua có chuyện  muốn hỏi đây ?”
Ong Sáu Thượng muốn đứng tim. Đó, tai ương bắt đầu nổ ra rồi đây, theo lời đồn đại không ngại đồng chí Ba quát tháo chỉ sợ đồng chí  cười, nhất cười hềnh hệch. Ong bõ già bưng tới hai ly dừa. Đồng chí Ba vui vẻ :
“ Giải khát…giải khát…nước dừa vừa mắt vừa lành…bác sĩ khuyên uống nước dừa là tốt nhất…”
Ong Sáu Thượng chẳng còn bụng dạ đâu mà thưởng thức đồ uống, miễn cưỡng đưa chiếc ly lên miệng, chỉ mong đồng chí Ba mau mau nói ra cái điều đồng chí muốn hỏi để ông thoát khỏi  cơn hồi hộp đang làm ông lo đến  tức cả ngực , tay chân run bần bật.  Có vẻ tâm trạng ông Sáu Thượng không lọt qua con mắt đồng chí Ba nhưng đồng chí vẫn tỉnh bơ khề khà nhấp từng ngụm nước dừa như quên bẵng mất người ngồi trước mặt. Ong Sáu Thượng nín thở chờ đợi trong bụng chửi  thầm, mẹ kiếp, thân phận mình thật chẳng khác gì con chuột trước miệng con mèo, nó cứ thích vờn cho chán rồi mới vồ.
 Sau cùng đồng chí Ba cũng đặt cái ly rỗng xuống cất giọng :
“ Vậy ta vào việc hè…Các đồng chí Cuba và đồng chí Phi đen Castro có nhã ý mời một đoàn cán bộ ta chuyên làm công tác lý luận sang bên đó báo cáo về vấn đề vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác Lênin vào thực tế sinh động của cách mạng Việt Nam. Đồng chí hẳn biết mối quan hệ giữa đảng ta và đảng Cuba là mối quan hệ anh em ruột thịt, thuỷ chung son sắt trước sau như một, bởi vậy chủ trương của đảng là đáp ứng cao nhất những đề nghị của các đồng chí Cuba. Thường vụ đã họp và nhất trí cử đồng chí lam Trưởng đoàn công tác lý luận sang giúp các đồng chí Cuba anh em…”
Ong Sáu Thượng mừng rỡ như  cất được tảng đá khỏi đè nặng trong ngực. Rõ thật thần hồn nát thần tính. Còn lâu cả lão thành uỷ lẫn bà Kiểm tra mới mò tới được nơi thâm nghiêm kín cổng cao tường này. Cứ tưởng chuyện bị tố cáo bao che giết người ngờ đâu lại là chuyện xuất ngoại. Thực ra nếu bình thường không có chuyện thằng con trai vợ ông giết người thì chưa chắc ông đã nhận lời. Sang Cuba là cái xứ cộng sản nòi, vừa nóng bức vừa thiếu đói lại suốt ngày cứ phải diễn bộ mặt nhà mác xít lêninít chân chính và nhai đi nhai lại những giáo điều nhàm chán và cũ rích ông chẳng muốn chút nào, nhất định tìm cách thoái thác. Vậy nhưng trong lúc này ông đang lo ngay ngáy chuyện bao che thằng con trai vợ ông phạm tội giết người nên ông lại muốn đi thật xa  tránh mặt. Nghĩ vậy, ông vui vẻ :
“ Báo cáo anh Ba, một khi đảng phân công  tôi sẵn sàng chấp hành  ..”
“ Vậy tốt...vậy tốt lắm...tuần sau đồng chí sang Ban đối ngoại họp với các đồng chí bên đó hí !”
Đồng chí Ba lại cười hềnh hệch và vui vẻ tiễn ông ra tận cửa phòng khách. Trước khi quay vào phòng trong, đồng chí Ba còn nhắc lại :
“Vậy hí...cứ vậy hí...”

                               (còn tiếp)


Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

YÊU THỜI ĐỔ ĐỂU - KỲ 131




                    (tiếp theo)


Đang lim dim nửa thức nửa ngủ trong cảm giác khoan khoái được chồng phục dịch, bà Sáu Thượng bỗng mở mắt :
“ Cuộn băng ghi âm ấy đâu rồi ?”
Ông Sáu Thượng vội vàng :
“ Tôi cất kỹ vào trong két rồi. Hở ra là chết. Trước khi cất tôi đã mở cho bà nghe rồi mà...”
Bà vợ phảy tay :
“ Tôi muốn nghe lại coi ý tứ thằng thành uỷ này ra sao để có quyết định dứt khoát...”
Mặt bà đanh hẳn lại khiến ông Sáu Thượng nổi da gà, ông biết thừa cái “quyết định dứt khoát” ấy của bà sẽ ra sao rồi. Chắc chắn ông thành uỷ sẽ được  cáo phó rình rang trên báo với lời điếu văn thống thiết “ Vô cùng thương tiếc...mặc dù tập thể các bác sĩ , Giáo sư đã tận tình cứu chữa...nhưng tuổi cao sức yếu...” và được chôn cất long trọng trong nghĩa trang Mai Dịch nơi chỉ giành cho cán bộ cao cấp. Đó cái “quyết định dứt khoát “ của bà đó.
Ông chạy đi mở khoá két, lóng ngóng xách cái máy catxet đặt lên đầu giường , sát bên tai bà .Ong hỏi :
“ Bà muốn nghe từ đầu hay chỉ một đoạn thôi  ?”
Bà nặng nhọc co chân lên, cao giọng :
“ Có phải thằng thành uỷ viên ghi lại cái lúc lão Bí thư tới nhà nó thương lượng theo gợi ý của ông không ?”
Ông Sáu Thượng sợ sệt :
“ Đúng rồi...”
Bà vợ ông chợt rít lên :
“ Tôi đã bảo ông không được làm chuyện đó mà. Làm vậy khác gì lậy ông tôi ở bụi này. Mà ông tin được thằng Bí thư hả ? Nay nó vâng vâng dạ dạ trước mặt ông, mai nó đâm dao vào lưng ông lúc nào chưa biết...”
Ông Sáu Thượng cười  nhạt :
“ Thằng này bị tai biến mạch máu não, sắp ngoẻo rồi còn đâu mà đòi đâm dao . Mới có quyết định cho thằng Sáu Phó Bí thư lên làm quyền Bí thư kìa. Toàn người của mình, lo gì ?”
Bà vợ nhăn mặt, xua xua tay :
“ Thôi thôi ông mở tôi nghe  đi. Chuyện với ông  thêm bực mình.”
Băng cátxét  được bật  lên vừa đủ cho bà nghe.
   Giọng ông thành uỷ viên :
“ Có phải ông Thượng sai ông đến đây thuyết phục tôi bỏ qua vụ con gái tôi mất tích, thôi  không báo công an truy tìm nữa, đúng không ?”
Giọng ông Bí thư thành uỷ :
“ Đúng… đúng vậy đó…anh nên quên chuyện đó đi, đừng làm ầm ĩ lên, coi như cháu nó bị tai nạn …”
“Nếu vậy tôi sẽ được gì ?”
“ Anh sẽ được bỏ qua vụ kỷ luật và khoá tới vẫn được đề cử vào Ban chấp hành rồi cơ cấu vào thường vụ …”
Bà Sáu Thượng đập tay xuống giường hét lên :
“ Ông liều mạng nhỉ ? Dám hứa hẹn cho nó vào thường vụ thành uỷ  kia à ? Liệu ông có làm nổi không ? Chuyện này mà lộ ra thì ông mất đầu…”
Ong Sáu Thượng nhăn nhó :
“ Thì mình cũng vờ hứa hẹn thế  cho xong việc thôi mà. Sau này nó bị loại cũng có bắt đền mình được  đâu …”
Bà hất hàm :
“ Chuyện này mà lộ ra ông đừng trách tôi là ác. Thôi, mở tiếp đi…”
Giọng ông Bí thư :
Tôi đã nói hết  rồi… anh đưa tôi đi cấp cứu mau…”
Giọng ông thành uỷ :
 “ Chưa xong…anh phải nói rõ con gái tôi hiện giờ ở đâu ?”
 “ Tôi không biết…tôi có biết gì đâu ?”
 “ Vậy thôi anh cứ nằm đó…”
 “ Anh gọi…anh gọi lái xe …”
 “ Thôi được, thôi được…có lẽ ….con gái anh đã đi xa …xa lắm rồi…”
 “ Xa là ở đâu ? Ở trong nước hay đã ra nước ngoài ?”
“ Không không…không trong nước cũng không ở nước ngoài …con anh…con anh…”
 “ Con tôi…con tôi làm sao ?”
“ Chết rồi…nó chết rồi…”
 “ Ong nói thật không ? Tại sao nó chết ? Ai đã giết nó ?”
“ Tôi …tôi…có biết gì đâu…anh cứ hỏi ông Sáu Thượng…”
Bà Sáu Thượng  hét lên :
“ Nó quy trách nhiệm cho ông tội giết người rồi còn gì ?”
Ong Sáu Thượng nhăn nhó :
“ Cũng may mình lấy lại được cái băng cátxét này…”
Bà vợ ông lại quát :
“ Ong có chắc đây là bản gốc không ? Thằng thành uỷ ngu gì không sao ra mấy bản giấu ở đâu đó…”
“ Chắc không có đâu. Thằng này nó đâu phải tình báo, gián điệp gì mà hành động kín võ thế ?”
“ Ong bảo nó không phải tình báo gián điệp à ? Nó còn hơn thế nữa kìa…nếu không nó đã chẳng tổ chức ghi âm rồi mang băng tới hăm doạ ông….”
Ong Sáu Thượng cứ ngây mặt ra nghe vợ mắng , không còn biết nói sao. Quả thực  nếu không có cái đầu mưu lược của bà, chắc ông khó mà ngồi yên trên cái ghế Trưởng ban đầy bổng lộc này bao năm nay.
Nhưng chưa bao giờ ông gặp hiểm nguy như lúc này. Cái chết của cô con gái  ông thành uỷ do thằng con trai của vợ ông gây nên tưởng đã được ém nhẹm hoá ra bố của cô ta đã nắm được  đầu mối của vụ giết người, nếu không có biện pháp ngăn chặn, nhất định chỉ trong một thời gian ngắn nữa, câu chuyện sẽ loang ra , lúc đó bà vợ ông dẫu có ba đầu sáu tay cũng khó mà chống đỡ.
Nhìn bề ngoài ông rất lì lợm, đầy vẻ quyền uy của người ngồi ghế cao chót vót, nhưng thực ra bên trong ông lại là người rất nhát . Hồi còn du kích đường 5, tuy là đội trưởng nhưng lúc nào ông cũng tạo lý do để đi tụt lại  sau  đeo chữ thọ trên  lưng. Có lần đang chủ trì hội nghị chi bộ, chẳng may có một cô du kích để cướp cò súng nổ cái đoàng, ông đang thao thao bất tuyệt lên giọng huấn thị cho mấy chục đảng viên chăm chú ghi chép vào sổ tay, nghe tiếng nổ ông sợ quá ngã bổ ngửa vồ ngay vào đùi một cô du kích làm chi bộ được một mẻ cười. Lúc đó ông ngượng quá chỉ mong chui xuống đất mà không có một cái lỗ nào, đành giả vờ đùng đùng nổi giận, quát mắng cô du kích cẩu thả không khoá cò súng khi vào họp.
Lúc này nỗi lo sợ mỗi lúc một lớn khiến ông quên cả nỗi nhục đang bị vợ nhiếc móc, ông kêu thốt lên :
" Bà bình tĩnh suy nghĩ  chứ nổi giận ích gì ?"
Bà vợ ông cười nhạt :
" Ra ông cũng biết sợ rồi đấy. Tôi tưởng ông ngồi cái ghế Trưởng ban này rồi coi  trên đầu không còn ai ?"
Ông nói giọng khổ sở :
" Thôi thôi bà ơi....đầu óc tôi rối tung hết rồi. Cái ghế tôi ngồi cũng có sung sướng gì đâu. Lúc nào cũng có cả chục thằng lăm le hất mình xuống đất đen để tranh ghế . Bây giờ chỉ trông vào suy tính của bà thôi. Chẳng qua cũng tại thằng  con trai của bà cậy quyền cậy thế coi mạng người như cỏ rác nên mình mới  lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này..."
Bà vợ ông chợt  nổi cáu :
" Ông nói thế nghe được hả ? Tôi hỏi ông nếu không có bố nó thì liệu ông có leo được lên cái ghế hiện nay không ? Ông đừng có mà ăn cháo đái bát. Ông ăn quả phải nhớ đến kẻ trồng cây chớ ?"
Câu nói của bà làm ông tối tăm cả mặt mũi, đau như xát muối trong lòng. Đó...cái "quả" mà ông được "hưởng" là cái thằng con trai cằm bạnh mất nết , vừa hung hãn, vừa ăn chơi đàng điếm lộn sòng vào gia đình ông, lẽ ra ông phải bóp chết nó, vậy mà vẫn phải nuôi nấng, dậy bảo  và lại còn phải ...biết ơn thằng bố nó , kẻ đã cắm sừng trên đầu ông .
Tuy nhiên giận dữ trong lòng vậy thôi, ông vẫn phải nuốt cái mối hờn căm ấy vào gan vào ruột nín lặng nghe bà bầy mưu tính kế :
" Thôi ông đừng có tức tối nữa. cái số ông đã vậy thì phải chịu vậy. Bây giờ phải tính coi giải quyết vụ thằng thành uỷ sao cho êm ..."
Ông rụt rè nhắc nhở bà :
" Lại còn con mẹ Kiểm tra thành uỷ nữa. Nó cũng biết hết mọi chuyện và lại còn chứng kiến lúc thằng thành uỷ lớn tiếng tố cáo mình rồi lăn ra ngất  nữa..."
Bà trừng mắt :
" Vậy ông đã có cách nào bịt miệng nó chưa ?"
" Tôi đang doạ nó thằng Sáu Phó Bí thư mà lên thay làm quyền Bí thư thì người đầu tiên hắn ra đòn trả thù là chính mụ ta. Ngày trước  mụ đã tống đạt hồ sơ  con trai thằng Sáu Phó Bí thư là Giám đốc Công ty viễn thông tham ô tiền mua sắm thiết bị  sang bên công an điều tra, khởi tố làm mụ ta sợ run lên thề sống thề chết trung thành tuyệt đối với mình..."
Bà Sáu Thượng bĩu môi :
" Ông tin được  mồm con mụ ấy à ? Tôi còn lạ gì nó từ hồi nó còn làm văn thư ở Uỷ ban Phường nữa kìa. Mấy năm liền nó moi ruột quỹ xoá đói giảm nghèo bị dân tố cáo chẳng hiểu sao không bị kỷ luật lại còn được  đá lên quận làm ở Ban thanh tra. Lên đây chưa nóng chỗ nó đã ăn phong bì của mấy Công ty có quyết định thanh tra. Một Công ty đã phong bì cho nó mà vẫn bị xử lý nên làm đơn tố cáo lên thành uỷ. Lần này tưởng nó bị khởi tố ai ngờ chỉ xử lý nội bộ lại còn được rút lên làm thanh tra thành  uỷ. Rồi mấy năm sau ông Trưởng ban về hưu nó nghiễm nhiên được thay thế vào ghế đó..."
Ông Sáu Thượng kêu lên :
" Ai ô dù cho nó mà vừa lọt lưới lại vừa lên chức vậy ?"
Và vợ  ông Sáu Thượng cười nhạt :
" Còn ai nữa...chính cha Bí thư thành uỷ chứ còn ai ?"
Ông Sáu Thượng  tròn mắt :
" Chính lão Bí thư à ? Ghê nhỉ . Chắc mụ ta "nuôi" lão kỹ lắm ?"
" Nuôi cái gì ? Nuôi...cái "chim" lão. Bao nhiêu năm mụ ta lén chồng đi làm cái đệm thịt cho lão nên lão phải nâng đỡ, "cứu bồ" khi gặp nạn chớ ? Mà mụ này cũng ghê lắm. Có lần lão Bí thư đi công tác Malaysia đòi mụ ta đi theo. Ngặt nỗi chồng mụ đang ốm. Mụ ta phải tới lậy lão Bí thư, đưa cho lão cái phong bì 5000 đô la, xin xỏ :" anh tha cho em lần này. Anh sang đó thiếu gì hầu non gái đẹp...". Vậy mà lão Bí thư phải chịu đấy..."
Ông Sáu Thượng trầm trồ :
" Ghê quá nhỉ ! Đàn bà như mụ Kiểm tra này dễ có mấy tay..."
Rồi chợt nhớ ra bà Sáu Thượng đang ngồi trước mặt ông còn vào loại "siêu cao thủ" gấp mấy lần bà kiểm tra, vừa "chạy được" cho chồng cái ghế cao chót vót  lại vừa có được thằng con trai với người tình một cách hợp pháp, ông cười  cay đắng :
" Mụ này so với bà xách dép không đáng..."
Bà Sáu Thượng cong cớn :
" Thôi đi ông. Lại sắp sửa giở cái máu ghen thối ra đấy..."
Ông Sáu Thượng  đấu dịu :
" Thôi thôi đừng gây nhau nữa. Giờ phải tập trung giải quyết vụ này  không chết cả nhà. Bà tính sao với mụ kiểm tra đây ?"
Bà Sáu Thượng lắc đầu :
" Trước mắt mụ này còn lo lão Sáu Phó Bí thư trả thù nên còn rất cần mình, mụ chưa dám hé ra điều gì có hại cho mình đâu. Phải giải quyết lão thành uỷ viên trước đã. Ông đừng có tin rằng lấy được cái băng cát xét là êm chuyện. Chắc chắn nó còn sao ra nhiều bản, cất giấu nhiều nơi. .."
Ông cán bộ cao cấp sợ tái mặt :
" Chết...vậy bà tính sao giờ ? Hay gọi nó tới thương lượng ?"
Bà vợ ông cười  nhạt  :
" Ông định thương lượng sao ? Van lậy nó cho nó tha cho hay nhường ghế Trưởng ban cho nó ? "
Ông Sáu Thượng lắc đầu thất vọng :
" Xin xỏ chẳng ăn thua , còn mang cái ghế Trưởng ban ra dụ đời nào nó tin ?"
Bà vợ nhìn thẳng vào mặt ông, thăm dò :
" Vậy chỉ còn cách là cứ nằm yên cho nó tố cáo đưa mình vào tù ?"
" Không đời nào... đến con cá nằm trên thớt nó còn quẫy huống hồ mình. Cùng lắm thì...phăng teo nó đi chứ ngán gì ?"
Bà Sáu Thượng nín lặng. Chắc bà cũng đang lâm vào thế bí nghĩ chưa ra nên bà lại nằm dài ra giường, gác hai chân lên gối , bắt ông bóp nữa. Ông cũng thừa hiểu lúc này cái máy tính trong đầu bà đang chạy hết công suất để tìm ra giải pháp thoát bế tắc nên ông lặng lẽ làm cái việc người đời chẳng bao giờ tưởng tượng nổi người quyền cao chức trọng như ông lại cam chịu làm nó cho một người đàn bà dẫu rằng người đó là vợ ông.

                      ( còn nữa)