Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Hà khắc cái con mẹ mày. Mình là phận phó thường dân, các cụ ta đã có câu “gái goá lo chi chuyện trào đình”. Mày là cái thớ gì dám nói Đảng Nhà nước cai trị hà khắc. Coi chừng tai vách mạch rừng công an xã nó gọi lên lại té đái ra quần…”
Từ hôm đó tuy bác Ba Phi không cấm nhưng thàng Đâụ cũng thôi không hóng hớt chuyện vỉa hè về nói ở nhà nữa, nhất ba cái chuyện chánh trị dính dáng tới tham ô tham nhũng của các quan chức , chuyện Trung Quốc lấn chiếm Hoàng Sa- Trường Sa , giết chóc ngư dân Việt Nam trên biển.
Nhưng nay thì khác ạ. Hoá ra đi thăm ở Mỹ, học được cái hay cái đẹp ở xứ cờ hoa này chẳng thấy đâu, lại bị nhét đầy đầu những chuyện bê bối, những chuyện tham nhũng, những mặt tiêu cực của Đảng và Nhà nước khiến bác Ba Phi hoang mang chẳng còn biết tin vào đâu ?
Và một khi đã vỡ lẽ thì về sống ở quê nhà chắc chắn không còn yên ả như trước nữa. Chẳng hạn trước đây còn vồn vã trò chuyện chào hỏi những Bí thơ, Chủ tịch, Trưởng công an xã…nhưng bây giờ nhìn mặt mấy cha chắc chắn là muốn tránh cho xa. Hoá ra mồm miệng bên ngoài bẻo lẻo vậy , nào “của dân, do dân, vì dân” nào là “đầy tớ của dân” nhưng bên trong thằng nào thằng nấy chỉ nhăm nhăm rút ruột công quỹ càng nhiều càng tốt. Người dân chẳng may sa chân đến cửa quyền vì khiếu kiện đất đai, đền bù giải toả chắc chắn bị đối xử không khác gì con nợ với chủ nợ . Thêm nữa không khí xã hội cởi mở, thoải mái, dân chủ ở Mỹ cũng tác động tới cái nhìn của bác Ba Phi. Rõ ràng anh cảnh sát Mỹ bác gặp gỡ hiếm hoi trên đường phố thân thiện với người dân nhiều lắm. Họ không có cái vẻ hống hách, doạ nạt người dân , thật khác hẳn cái vẻ hống hách, lạnh tanh của mấy cha công an ở nhà.
“lão già” như đọc được tâm trạng bác Ba Phi, quay sang cười hề hê :
“ Chuyến này bác sang Mỹ tham quan tư bản nó dẫy chết bác thấy ssao ?”
Bác Ba Phi nhăn mặt :
“ Ai bảo nó dẫy chết hồi nào ?”
“lão già” bật cười :
“ Thì kinh điển Mác Lênin từ hồi thành lập nước Việt Nam cộng sản đén giờ cứ nhai nhải giảng giải cho bao nhiêu thế hệ học sinh mà bác không biết à ?’
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Thì từ sau năm 75 tôi có đi học hành gì đâu mà biết ? Thế nay vẫn dậy học sinh vậy à ?”
“lão già” trợn mắt :
“ Vẫn dậy như vậy, thay sao được ? Chừng nào cộng sản còn cầm quyền chừng đó vẫn lấy kinh điển Mác Lênin nhồi sọ học sinh Việt Nam , chừng đó vẫn dậy tụi nó “tư bản đang dẫy chết”.
Bác Ba Phi bật cười :
“ Dậy vậy thì cho chó nó nghe. Kìa ..kìa…nó dẫy chết sao đường phố nó lắm xe cộ thế kia ? Nó dẫy chết sao nhà cửa nó cao rộng, sang trọng thế kia, hàng hoá nó chất ngất thế kia ? Nó dẫy chết sao mấy ông lãnh đạo Đảng Nhà nước vẫn đưa con cái sang đây du học, vẫn mua nhà mua đất bên này để phòng hờ sau này xảy chuyện gì thì”vượt biên” sang đây ?”
“Lão già” phì cười :
“ Tôi xem ra bác tiến bộ quá nhanh đó. Mới sang đây có hơn một tháng mà sáng ra nhiều điều…”
Bác Ba Phi ngớ người :
“ Ong bảo tôi sáng ra cái gì kìa ?”
“ Thì chí ít bác cũng nhận ra tư bản nó không dãy chết và kinh điển Mác Lê thì dậy chó không thèm nghe …”
Bác Ba Phi giật mình, tái mặt :
“ Vậy hả …tôi nói vậy thiệt hả ?”
“ Lão già” cười cười :
“ Thì bác vừa nói đấy thôi. Nhưng đó mới chỉ là nhận ra lý thuyết cộng sản sai lầm thôi , còn trên thực tế bác thấy sao ?”
“Lão già” cười hóm hỉnh , lão tự khen mình đã đặt ra một câu hỏi hắc búa cho bác Ba Phi . Lý thuyết là cái trừu tượng, vậy mà bác Ba Phi còn nhận ra những nguyên lý Mác Lê ngày nay nói chó không thèm nghe , vậy thì chắc bác phải nhận ra những tham nhũng, thối nát , băng hoaị của Đảng và Nhà nước đang diễn ra từng ngày , từng ngày ngay trước mắt chớ ?.
“Lão già” hí hửng chờ đợi , tin chắc bác ba Phi sẽ tuôn ra những lời bất mãn, chửi chế độ. Tuy nhiên, bác chẳng nói chẳng rằng, ngồi im thít,mặt mũi nhăn nhó như đang bực bội điều gì.
“ Lão già” hỏi gặng :
“ Vậy trong thực tế ở ngoài đời, Bác thấy Đảng, Nhà nước ta ra sao ? Bác cứ mạnh dạn nói. Mình đang ở Mỹ mà, làm gì có công an, cảnh sát mà lo …”
Bác Ba Phi lắc đầu nín lặng làm “lão gia lại giục :
“ A..chắc bác sợ tai vách mạch rừng chứ gì…không sợ…ở Mỹ này có thằng nào đặt máy ghi âm theo dõi dân tình đâu mà bác lo, bác cứ nói thật cảm nghĩ của bác về Đảng và Nhà nước hiện nay ra sao nào ?”
Bác Ba Phi biết thừa “lão già” chỉ mong bác tuôn ra những lời lẽ chửi Đảng, chửi Nhà nước một cách thật cay độc như chính lão. Nếu đang còn nhà, sống giữa mạng lưới “chính quyền nhân dân” thì tất nhiên là bụng có khinh ghét Đảng và Nhà nước mấy chăng nữa thì cũng “mackeno” – mặc kệ nó, tội gì nói ra miệng mà mang vạ vào thân. Cứ bảo người miền Nam thẳng thắng, trực tính, “giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha” – không có đâu ạ, đó là chuyện ngày xưa, còn thời nay, nhìn thấy thằng Chủ tịch xã cho xe tới cào nhà dân thì cũng phải quay mặt đi thôi, thấy thằng ăn cướp đang giật đồ trước mặt mình ngay giữa phố thì cũng phải tảng lờ bỏ đi thôi. Chẳng ai dại gì mà lên tiếng để mang vạ vào thân. Cứ ai giữ mạng người đó cho chắc ăn. Chẳng thế mà mấy chục năm nay Đảng tha hồ mặc sức nào cải tạo tư sản, nào thu hồi giải toả ruộng đất, nào cho phép chủ tư bản mặc sức gây ô nhiễm môi trường tổn hại tới sinh mạng và đời sống của dân thường, gây khốn khổ đủ điều cho dân đen mà có anh nào dám gân cổ cãi lại câu nào đâu, ngược lại cứ im thít chịu đựng, tuyệt nhiên không dám nho nhoe xuống đường như thời trước 1975 thời ông Diệm, ông Thiệu.
Tuy nhiên đó là lúc ở nhà trong vòng tay của Đảng, Nhà nước, còn bây giờ, đang ở nước Mỹ, tha hồ mà tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, sợ gì mà không nói ra những bức xúc của mình khi còn ở nhà ?
Kể ra nhận xét về cái chính quyền của Đảng hiện nay thì rõ “ràng ràng” ra lả nó là một chính quyền ăn cắp, tham nhũng, đục khoét công quỹ. Cái đó thì khắp cả nước ai cũng thấy chỉ trừ ông Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết là mù không thấy khi ông lên tiếng bênh vực cho tham nhũng trong lúc nói chuyện với Việt kiều. Ong nói không có chuyện đó đâu, chẳng qua chị tài vụ giữ tiền cho vay dễ quá, đến kỳ hạn không thấy đòi thì “em “ lại vay nữa, vay nữa chứ em có tham ô, tham nhũng đâu. Sự thực, chẳng phải tìm đâu xa, cứ nhãn tiền trước mắt mình thằng cha Chủ tịch xã mới 4 năm truớc nó còn là thằng đi phát công văn, thư từ, báo chí, nhà cửa chỉ là cái túp trống hươ trống hoác, ruộng đất thì một cục đất để chọi cũng chẳng có.Ay thế mà bây giờ cứ nhìn coi ! Sau có 4 năm làm Chủ tịch Uỷ ban mà bây giờ nhà nó đã thành cái biệt thự chềnh ềnh giữa chòm xóm, rồi vợ con quần là áo lượt , sáng tối xe hơi đời mới chở con cái đi học bóp còi bin bin chạy ra chạy vào. Rồi chẳng cứ gì Chủ tịch xã, thằng công an xã, thàng thuế vụ, thàng Bí thư , thằng thường vụ…ôi cha cha…quan xã ngày nay chẳng có loe ngoe mấy mống như thời xưa, giờ dễ phải lên tới con số vài chục. Vài chục thằng chỉ sau một nhiệm kỳ 4 năm làm cán bộ mà thàng nào thằng đó nhà cao cửa rộng, vài mẫu ruộng vườn, con cái lên thành phố học….Vậy nếu không ăn cắp công quỹ thì tiền đâu ra chúng nó đổi đời nhanh dữ vậy ?
Đó mới chỉ là cái nhãn tiền xung quanh mình ngay tại chòm xóm thôi, còn nghe nhìn qua tivi báo chí thì còn nhiều lắm.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét