Hiển thị các bài đăng có nhãn NGƯỜI KÉO MÀN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn NGƯỜI KÉO MÀN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

NGƯỜI KÉO MÀN : Tiểu thuyết kịch NHẬT TIẾN (KỲ 8 )

                                               
                                            (tiếp theo)

                                          NGOẠI CẢNH

Đại lộ tận cùng bằng những thềm đá bước lên ngưỡng cửa hí viện. Con đường rộng mênh mông hun hút chay dài nom như một căn hầm tối. Vào giờ ấy, bốn bề vắng ngắt. Những chiếc xe xếp thành dẫy dài ở phía xế cửa hí viện nằm im lìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng một bác tài ngủ gục, cựa mình đập vào sườn xe kêu lục cục. Trời đã về khuya.
Bỗng từ xa, bóng của hắn hiện ra như một vật đen dưới ánh sáng héo úa của những ngọn đèn đường. Điếu thuốc đỏ rực trên vành môi. Tiếng giầy của hắn vọng lại âm vang hai bên hè phố. Hắn đi ngất ngưởng. Bộ quần áo xô lệch, nhầu nát. Chiếc cravate xoay ngược nằm vắt vẻo trên vai. Ở một bên túi, có chai rượu thò ra, cử động lúc lắc. Hắn đi về phía hí viện.
Một lát hắn đặt chân lên thềm đá. Bóng  dáng cô đơn của hắn in trên nếp tường trắng xám. Chung quanh hắn, khung cảnh trải rộng bao la. Mắt hắn nhìn xuống những đại lộ từ ba phía đổ về. Tay hắn giơ lên cao ẻo lả. Hắn tưởng tượng như mình đang đứng trước một đám đông quần chúng. Mộng của hắn là có thể lôi cuốn được họ bằng những tác phẩm do hắn viết ra. Nhưng càng viết hắn càng thấy mình cô độc. Sự cô độc làm hắn đớn đau dằn vặt mà hắn chỉ có một cách giải thoát độc nhất là lại quay về làm bạn với ngòi bút của mình trong những đêm dài khắc khoải. Thật là một cái vòng lẩn quẩn giam hãm hắn suốt cả cuộc đời. Một lát hắn quay lại nhìn lên những nóc nhà cao bằng đá xám. Dẫy đèn trên bảng đề tên hí viện đã tắt từ lâu. Nền trời thăm thẳm thấp thóang hiện ra mấy vì sao mù mờ yếu ớt. Bên cạnh hắn, những tấm biển quảng cáo vở kịch đứng chen chúc xô lệch. Dưới ánh sáng vàng úa từ ngọn đèn ở trong hành lang hắt ra, hắn đọc thấy :
                       
                      Ban Kịch ÁNH SÁNG
                   lần đầu tiên long trọng trình diễn :
                         NGƯỜI KÉO MÀN
                   kịch phẩm bất hủ ...................

Đọc đến hai chữ “bất hủ ” thì hắn nhão miệng ra cười ! Hắn tự nghĩ sao mà thiên hạ dễ bịp nhau đến thế. Cái gì mà bất hủ. Đành là thứ ngôn ngữ quảng cáo, nhưng lãnh vực văn nghệ mà cũng phải dùng đến ngón quảng cáo ngoa ngôn như một món hàng thì cái nghiệp văn nghệ mà hắn đang theo đuổi sẽ là cái thứ gì ? Bất giác, hắn xòe bàn tay của mình lên chỗ có đề tên của tác giả rồi mắm môi xóa toẹt đi. Vừa đúng lúc đó thì hình như có ai vừa giật tay lên phía gấu áo đằng sau của hắn. Hắn giật mình quay lại. Một thằng bé  chừng lên sáu lên bẩy, quần áo rách rưới, mặt mũi vêu vao, chân dẫm đất, một tay đang xòe ra còn tay kia thì khoèo xuống như bị ai bẻ ngoéo một lần rồi vĩnh viễn nằm yên theo vị trí đó. Thằng bé cất tiếng :
- Con lậy ông, con lậy bà. Con tàn tật.
Hắn nhún vai, thò tay vào lục túi. Chẳng còn đồng bạc lẻ nào sót lại. Hắn móc cái bóp phơi ra. Toàn những tờ giấy chẵn. Hắn ngần ngừ. Bỗng nhớ đến cái kẹo chanh còn nằm trong túi, mặt hắn tươi lên. Hắn móc cái kẹo ra và dúi vào bàn tay của thằng bé. Hai mắt của nó chợt sáng rỡ. Nó quặp ngay mấy ngón lại để giữ chắc cục kẹo rồi lủi ngay vào một góc tối. Chưa chi nước dãi của nó đã ứa hết ra cả mấy cái chân răng.
Rời chỗ mấy tấm biển quảng cáo, hắn tiến lại phía cửa chính của hí viện. Qua song sắt của cánh cửa, hắn thấy người soát vé ngủ gục trên chiếc ghế gỗ. Rác rưởi, giấy vụn và những mảnh chương trình tràn ngập lối đi. Hắn chán nản quay ra ngồi xệp xuống thềm đá. Hai chân của hắn rã rời. Đầu hắn váng vất. Hắn có cảm giác mình đang là một con quay đã hết đà và sắp đổ xuống. Một lát, hắn mở nút chai rượu rồi đưa lên tu. Những giọt rượu chẩy lấm tấm trên lớp áo sơ mi trắng. Hắn thấy mát ở ngực. Hắn lại nhìn ra chung quanh. Lần này hắn có cảm giác như mình đang ngồi trên boong một con tầu trôi trên biển cả. Bóng tối chung quanh đầy mưu mô và đe dọa, nhưng sự đe dọa nếu có thì hẳn cũng không kéo dài như chính cuộc đời của hắn.  Ngày mai, lúc trời sáng, đại dương lại hiện ra với những vẻ hùng vĩ xua tan đi những bất trắc của bóng đêm. Hắn ước ao được ngồi trên boong tàu. Hắn sẽ cố quên tất cả mọi kỷ niệm đớn đau mà hắn đã dự vào một cách nhơ nhớp. Hắn rút trong túi ra tấm ảnh thằng bé đem soi dưới ánh sáng mờ nhạt. Hắn muốn được ôm nó vào lòng và hôn lên hai má bầu bĩnh của nó. Bây giờ thì hắn thấy chính nó mới thực là do hắn tạo ra mà còn ở lại vĩnh viễn trong lòng hắn .

Hắn cố gợi lại những ngày đến với Hằng. Những kỷ niệm như âm thanh mà hình ảnh chỉ như cây đàn đứt dây bị lãng quên trong một góc tối. Hắn không thể tìm thấy gì nữa hết. Lúc này tất cả như đều tan loãng ra và chỉ thấm vào lòng hắn một nỗi niềm đau xót. Hắn thổn thức với mình. Ngày hôm nay, hắn đã uống rất nhiều rượu. Nhiều hơn cả ngày vui nhất của hắn khi hắn thành hôn với thiếu phụ áo đỏ. Hắn đưa tấm ảnh lên môi. Nước mắt hắn long lanh trên hai hàng mi, ứa ra, rồi lăn  chậm chạp trên đôi má hốc hác. Lòng hắn thổn thức  “Con ơi ! Con ơi !” Hắn có cảm giác như chỉ lúc ấy hắn mới nhìn rõ lòng hắn nhất.
     
Một lát, hắn loạng choạng đứng đậy. Chai rượu lúc lắc trong túi. Men rượu đưa đầu hắn đi vòng quanh. Hắn lảo đảo tiến lại gần dẫy cửa sắt. Bên trong những tiếng vỗ tay rào rào vọng ra. À, thiên hạ đang ca tụng hắn. Hắn xòe bàn tay lên vuốt má bức hình của vai Nga vẽ trên tấm biển. Bột sơn dính vào năm đầu ngón tay. Khuôn mặt xinh tươi của thiếu nữ nhoẹt đi. Hắn vụt thấy như mình đang hành hạ cái mà hắn nghĩ trong đầu vốn có tên Sự Thực. Hắn muốn cấu xé. Hắn dùng sức xô mạnh vào tấm biển khiến cho nó đảo đi một vòng rồi đổ sập xuống. Ở bên trong, gã soát vé chợt choàng dậy. Hai người đối điện nhau. Ở giữa là những gióng sắt.

Gã soát vé : Ai thế ?
Tác giả : Tôi đây.
Gã soát vé: Muốn cái gì ?
Tác giả  : Mở cửa ra !
Gã soát vé : Thôi bước đi ! Đã buồn ngủ bỏ mẹ lại còn cứ ám quẻ !
Tác giả :Thì cho đây vào một tí !
Gã soát vé :Muốn ngủ thì tìm chỗ khác. Đây không phải cái chợ.
Tác giả: Không, tôi muốn vào xem  kịch. Vở kịch có vẻ hay đấy chứ.

Tiếng vỗ tay trong rạp lại vọng ra làm hắn hứng chí hơn. Hắn định đẩy cánh cửa sắt sang một bên, nhưng gã soát vé đã gạt phắt tay hắn ra rồi du mạnh hắn như xua một thằng điên. Hắn nói : “ Ô! Tôi là tác giả vở kịch đây mà”. Nhưng gã soát vé đã trả lời hắn bằng cách lùa chiếc khóa đồng vào hai cái móc sắt rồi bấm mạnh. Những cái bản lề ăn khớp vào nhau reo lên một tiếng cách khô khan.Vừa làm công việc ấy, gã vừa càu nhàu những câu thô tục. Gã nhìn vào mặt kẻ mới đến với một vẻ đầy khinh bỉ.
Đứng im một lát, tác giả nhún vai bỏ đi. Đằng sau hắn, tiếng ồn ào của khán giả vẫn còn vẳng lại. Đế giầy của hắn lê sền sệt trên thềm đá. Hắn ngất ngưởng đi vòng sang lối sau để vào hậu trường. Lúc bóng dáng của hắn vừa khuất sau dẫy hành lang tối hun hút thì ở đâu đó phía ngoài mặt tiền hí viện bỗng lại có cái giọng the thé cất lên :
- Cưng ơi! Cưng ơi! Tiên sư cha thằng nhãi con lại mất biến đi đâu rồi ! Cưng ơi !

                                             TRONG HẬU TRƯỜNG

Tiếng gõ cửa.
Lão kéo màn : Ai đấy ?
Tác giả :  Tôi!
Lão kéo màn: Tôi là ai?
Tác giả : (Khựng lại).

Bây giờ hắn lại cảm thấy mắc cỡ nếu tự xưng mình là tác giả.
Sau một giây im lặng, cánh cửa gỗ bật mở. Hắn lầm lũi tiến vào. Ánh sáng làm hắn chói mắt. Hắn ngồi xệp ngay xuống đống vải dùng làm biển ngữ chất bên cạnh lối đi. Toàn thân hắn mỏi rã rời. Hắn  muốn được ngủ ngay ở chỗ ấy.

Thằng bé : A! Ông tác giả đã đến xem phông cảnh mấy lần đây mà.
Lão kéo màn : Mời ông vào trong này. Từ chập tối người ta tìm ông đến mấy lần rồi.
Tác giả : Mặc kệ! Tôi thích ngồi đây và có lẽ tôi ngủ luôn tại đây không chừng.
Lão kéo màn: Kể ông cũng lạ. Kịch do chính ông viết ra mà ông lại không muốn vào xem.
Tác giả: Khôngphải không muốn mà là không dám thì đúng hơn.

Nói xong câu ấy hắn chợt cảm thấy xấu hổ. Thật ra từ chập tối, hắn cũng đã nài nỉ người bạn đường của hắn đến cạn lời để vào xem trình diễn đó thôi. Nghĩ thế, hắn bỗng thấy lợm giọng với chính mình. Tayhắn thò vào cổ chai rượu. Hắn lấy ra giơ lên ánh đèn. Lão kéo màn bật thành tiếng cười khành khạch.

Tác giả: Chúng ta đồng ẩm nhé !
Lão kéo màn: Thế thì còn gì bằng! Để tôi đi kiếm cái ly.
Tác giả: Ồ ! Khỏi cần, chúng mình tu !
Lão kéo màn: Chính thế ! Tu mới đã!
Tác giả: Tri kỷ! Tri kỷ! . .
Lão kéo màn: Ấy, tôi đâu dám.
Tác giả : Thật đấy ! Tôi  mà nói tri kỷ với cụ thì cụ ngượng chứ tôi đâu có ngượng.
Lão kéo màn : Vâng, có thể là thế. Tôi có cái tính hay xấu hổ.

Tác giả rúc lên cười. Hắn vỗ lia lịa lên vai lão già như mới tìm ra được một tri kỷ thực thụ. Lão kéo màn cũng cười theo một cách sung sướng. Lão đỡ chai rượu trên tay người đàn ông rồi đưa lên miệng. Những cọng râu của lão rung rung. Lớp da sần sùi trên khuôn mặt như căng lên. Hơi rượu như toát ra từ những kẽ chân lông lỗ chỗ.
Thằng bé : Ông cho cháu mượn cái hộp quẹt .

Tác giả quay lại chú mục nhìn nó rồi móc túi ném cho nó một bao diêm. Nó châm một mẩu thuốc thừa. Hai má nó hóp lại, cặp mắt lim dim. Hai luồng khói tuôn cuồn cuộn ra từ hai lỗ mũi. Sự khoan khoái làm nó toét miệng ra cười. Hắn nhìn thấy hai hàm răng của nó sún và nhỏ như răng chuột. Ngắm nghía nó một lát, bỗng hắn móc túi lấy ra bao thuốc lá hút dở và ấn vào bụng nó. Mắt thằng bé vụt sáng lên. Nó mở to mắt như muốn thu lấy hết cả hình ảnh của gã đàn ông. Rồi nó chồm dậy cầm gói thuốc nhẩy quẫng qua những cái rương đồ. Trong một chớp nó đã nằm vắt vẻo trên chiếc ván gỗ bắc qua xà ngang. Nó móc một điếu thuốc mới rồi truyền lửa từ điếu thuốc giở qua thuốc mới bằng mấy đầu ngón tay. Lần này nó nằm ghếch chân lên xà gỗ để thưởng thức điếu thuốc như một anh ghiền chuyên nghiệp.Tác giả nhìn theo nó, nhếch một nụ  cười.

Lão kéo màn :  Coi chừng cháy đấy, ranh con ạ.
Tác giả : Con cụ đấy à ?
Lão kéo màn: Không, nó là một đứa con hoang.
Tác giảû: Bố  nó là ai ?
Lão kéo màn: Kép hát !
Tác giả: Còn mẹ nó ?
Lão kéo màn: Đào hát !
Tác giả : Hơ !Rõ ra là một sự kết tinh của mối tình nẩy nở trong nghệ thuật.
Lão kéo màn: Ông nói sao ?
Tác giả: Ồ, không. Tôi muốn nói rằng trên đời này không thiếu gì những đứa như nó.
Lão kéo màn : Chính thế .
Tác giả : Mà bố mẹ chúng là những kẻ yêu nhau.
Lão kéo màn : Chính thế .
Tác giả: Thật là phi lý.
Lão kéo màn: Ông nói sao ?
Tác giả : Tôi thấy buồn nôn.
Lão kéo màn : Coi chừng ông trúng gió. Để tôi dẫn ông vào nằm nghỉ trong kia. . .
Tác giả: Không! Tôi không muốn ngồi một mình. Tôi muốn nói chuyện .
Lão kéo màn: Vậy ông đừng uống thêm nữa.
Tác giả : Tôi chưa thấy say.
Lão kéo màn : Uống như thế là tới độ lì.
Tác giả.: Tại sao thiên hạ im lặng quá thế nhỉ ?
Lão kéo màn: Thì người ta đang theo dõi vở kịch của ông. Mà đến đâu rồi nhỉ ? Coi chừng mải chuyện tôi quên mất cả kéo màn. Kìa ông đạo diễn đang tới. Ông ta thật là một người khó chịu. Hình như ông ta lại bực mình vì một cái gì đó đang xẩy ra trên sân khấu.

                                        (còn tiếp)


Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

NGƯỜI KÉO MÀN : Tiểu thuyết kịch NHẬT TIẾN (KỲ 7 )

                                   (tiếp theo)

TRONG PHÒNG XÉP

Diễn viên sắm vai Nghĩa : Còn hơn mười phút nữa. Mình có thể ngồi  đây nói chuyện mà chẳng ai quấy rầy.
Diễn viên sắm vai nhân tình của cha Nghĩa : Em yêu anh.
Họ quấn lấy nhau. Một lát :
- Xen đầu em bị đứng trái chỗ thành ra khó diễn tả điệu bộ quá. Đáng lẽ em phải tiến lại gần cái bàn thì hợp hơn. Nhưng cái lão đạo diễn này....
- Ồ! Với cái thứ đạo diễn này thì em kêu ca là  thừa. Hắn ngu như bò!
- Em cũng cho là hắn ngu. Nhưng sao hắn hách xì xằng thế ?
- Những kẻ rỗng tuếch ở bên trong thì thường vẫn phải phô trương ra bên ngoài cái cung cách lố bịch như thế đấy!
- Em diễn xuất “được” không ?
- Ồ ! Còn phải nói. Hôm nay em “xuất thần” như một nữ diễn viên có hạng.
- Em nghĩ nếu em được thủ vai Nga thì còn thi thố được nhiều hơn.
- Còn phải nói !
- Cô ấy diễn xuất thật buồn cười. Những chỗ cần phải chơi giọng thì lại lí nha lí nhí.
- Anh cũng không chịu được cái kiểu phát âm tầm phào đến như thế. Chẳng diễn tả được cái gì hết !
- Thế thì chúng mình quả là cùng biết nhận xét.
- Cưng ơi! ...
- Coi chừng nhoè hết phấn của em.
- Mặc kệ!...
Ở phía bên  ngoài, nhà đạo diễn nhổ toẹt một bãi nước bọt lên cái phông vải rồi hậm hực bỏ đi...


                              Ở CHỖ KÉO MÀN

Thằng bé : Ông ơi! Cháu nhặt được cái  này.
Lão kéo màn  : Cái gì thế ?
Thằng bé: Đố ông biết !
Lão kéo màn: Một ổ bánh mì !
Thằng bé: Sai !
Lão kéo màn: Một gói kẹo !
Thằng bé: Sai nốt !
Lão kéo màn: Thế thì một cái mùi xoa ....
Thằng bé:  Không ! Một cái bóp phơi.
Lão kéo màn: ( trợn mắt) Mày nhặt được  ở đâu ra thế ?
Thằng bé: Của cái ông sắm vai nhân tình cái cô đẹp đẹp..
Lão kéo màn : Ông Nghĩa! Nhưng sao mày biết là của ông Nghĩa?
Thằng bé: Cháu  thấy ở trong có ảnh.
Lão kéo màn : Có tiền không ?
Thằng bé :  Có đúng một trăm rưởi.
Lão kéo màn: Đồ nói láo ! Đưa cạp quần cho tao xem.
Thằng bé: Cháu mà nói dối thì giời đánh  thánh vật.
Lão kéo màn : Thì cứ lại đây tao coi. (lão moi ở trong cạp quần thằng bé ra một tờ giấy bạc) A! Thế năm chục nào đây?  Bộ nó ở trên trời chui vô bụng mày hả? Thôi, mang trả hết cho người ta.
Thằng bé: Ý ! Ông nói dễ nghe thế. Năm chục  ấy  là do công của cháu tìm ra.
Lão kéo màn: Mày tìm ra ở đâu ?
Thằng bé:  Ở trong gậm ghế phòng hóa trang.
Lão kéo màn: Vậy càng không được! Người ta thuê rạp thì phòng ấy cũng là phòng của người ta. Mày đâu có quyền vào đấy mà dám nói là nhặt được.
Thằng bé: Mặc kệ, đã thế thì cháu cho chuộc !
Lão kéo màn: Hừ! Đừng có tưởng ngon ăn, nghe con ! Mày cứ thử nói ra coi. Chỉ sợ vừa mở mồm ra là người ta đã gô cổ mày vào tù rồi. Mày có biết về tội gì không? Họ cho là mày ăn cắp !
Thằng bé: Ý ! Ông lại còn chơi thế nữa !
Lão kéo màn: Ai thèm chơi với mày. Mày nói là nhặt được ai tin ?
Thằng bé: Thôi thế cháu cho ông năm chục này. Còn bao nhiêu cháu quẳng trả lại chỗ cũ .
Lão kéo màn: Tao không lấy !
Thằng bé: Vậy cháu lấy nhé.
Lão kéo màn: Cái đó mặc kệ mày. Nhưng coi chừng họ bắt được thì ốm đòn đấy con ạ.
Thằng bé toét miệng ra cười. Nó chạy vụt đi. Một lát, nó lẻn vào phòng hóa trang quăng cái bóp vào gậm ghế.


                        PHÍA CÁNH GÀ BÊN PHẢI

Nhà đạo diễn : Xong chưa? Xong chưa ? Quá mười lăm phút rồi.
Chuyên viên sân khấu : Khổ quá! Còn thiếu đứa bé. Đáng lẽ giờ này thì người đem cho thuê phải bế nó đến rồi.
Nhà đạo diễn: Ồ ! Bò thật ! Thế thì bò thật !
Nhà Mạnh Thường Quân : Tôi nghĩ rằng cái đó là tại ông !
Nhà đạo diễn: Ô hay! Sao lại tại tôi được nhỉ ?
Nhà Mạnh Thường Quân: Đáng lẽ ông phải dự phòng trước một con búp bê thay cho nó, tại sao ông không nghĩ tới từ trước. Ông ỷ y quá.
Nhà đạo diễn: Trời ơi ! Thực là nhục nhã cho giới kịch nghệ nói chung khi mà có một thứ  ý kiến dự phòng ấu trĩ như thế được đem ra bàn cãi.
Nhà Mạnh Thường Quân: Thì đấy, bây giờ đứng mà nhìn nhau. Ông là người không biết lo xa gì hết cả. Ở đó mà nói chuyện kịch nghệ.
Nhà đạo diễn: Thế này thì tức thật. Nhiệm vụ của tôi chỉ là phải để tâm đến những việc lớn lao, tại sao ông lại bắt tôi đi vào những tiểu tiết ấy nhỉ.
Nhà Mạnh Thường Quân: Chính những cái tiểu tiết ấy mới là quan trọng đấy ông ạ. Ông đã từng “dạy” tôi như thế mà !
Nhà đạo diễn: A! Ra ông cũng thù dai gớm nhỉ. Nhưng tôi xin nói cho ông biết, quan trọng hay không là ở những người dưới quyền của đạo diễn với nhiệm vụ mà họ đã được giao phó. Họ không làm xong thì là tại họ chứ  tại sao ông lại chỉ đổ lên đầu có một mình tôi ! Ông phải biết, đối với những nhà đạo diễn ngoại quốc thì một lệnh là một lệnh! Ra lệnh rồi là kể như xong. Còn người ngợm của ông giao cho tôi...( giơ hai tay lên trời)  Ố.. là.. là...
Nhà Mạnh Thường Quân: Hừ ngoại quốc! Ngoại quốc ! Lúc nào ông cũng đem cái ngoại quốc của ông ra hù dọa tôi. Ông phải biết là ông đang ở đâu chứ. Ngày nào cũng húp nước mắm mà cứ tơ tưởng đang uống sâm banh ở Paris.
Nhà đạo diễn : Ê! Này! Tôi nghĩ rằng ông đã đi quá phạm vi của ông rồi đấy nhé. Ông đã dám dẫm chân lên lãnh vực nhận thức của tôi là không có được. Nếu ở địa vị ông thì tôi chỉ biết nhắm mắt bỏ tiền ra và thu tiền vào. Như thế sẽ dễ chịu cho ông hơn.
Nhà Mạnh Thường Quân : Vậy ra ý ông muốn ám chỉ rằng tôi không am hiểu gì về văn nghệ hết phải không. Thật tôi chưa hề gặp một ai kiêu căng và thiển cận  đến như ông cả.
Nhà đạo diễn chưa kịp sửng cồ lên thì một chuyên viên sân khấu đã chạy ào vào, giọng hớt hải.
Chuyên viên sân khấu : Thôi, thôi,  thưa các ngài, bây giờ tôi xin các ngài giảiquyết cho vấn đề đứa bé. Không có đứa bé thì tôi biết làm sao đây? Hay là ...hay là ...ta bỏ qua có được không ?
Nhà đạo diễn dẫy nẩy lên như vừa dẫm phải một con rắn sau khi nghe cái lời đề nghị bá láp ấy. Lập tức cơn giận nhà Mạnh Thưòng Quân còn đang lùng bùng trong đầu, liền được ông ta trút ngay xuống đầu anh chuyên viên.

Nhà đạo diễn:  Cái gì? Ông vừa mở mồm ra nói cái gì? Ông định bỏ cái gì? Bỏ thằng bé ấy hả ? Ông có định xỉ nhục tác giả hay không đấy ?
Chuyên viên sân khấu: Chết nỗi. Sao ông lại gán cho tôi cái ý nghĩ ấy !
Nhà đạo diễn: Hừ ! Tôi không ngờ ở trên đời này lại có kẻ liều lĩnh đến như ông được.
Chuyên viên sân khấu: Vậy thì tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi!
Nhà đạo diễn:(to giọng, quả quyết) Nhân danh đạo diễn, tôi tuyên bố chưa có đứa bé thì chưa được mở màn !
Nhà Mạnh Thường Quân:(càu nhàu) Hừ, sáng tác cái chó gì mà lôi cả trẻ con lên sân khấu. Nào nó có tội tình gì !
Nhà đạo diễn: (Cười rất nhạt)
Nhà Mạnh Thường Quân: Mà cái ông tác giả ấy đã đến cho chưa ?
Chuyên viên sân khấu: Từ chập tối chẳng ai  thấy mặt  ông ấy  đâu cả !
Nhà Mạnh Thường Quân: Con khẹc !
Chuyên viên sân khấu: Chao ôi, nếu ông ấy chịu khó ghé lại một tí thì có phải nhẹ nhõm cho chúng tôi biết bao nhiêu không.
Nhà đạo diễn: Vậy ra tôi không đủ thẩm quyền thay mặt cho ông ấy ở đây hay sao ?
Chuyên viên sân khấu: Tôi xin lỗi ! Tôi  không có ý định nói như thế.
Nhà đạo diễn: Tôi tin rằng dù có mặt ở đây thì ông ta cũng không bao giờ chịu thay đổi cái gì đâu.
Nhà Mạnh Thường Quân : Thôi, tôi van các ông, xin các ông lo hộ cho xong cái vụ này đi đã. Không lẽ các ông để cho khán giả ngồi chờ các ông đến sáng hay sao ?
Người lao công: Tôi thấy ở phía nhà sau có tiếng trẻ con khóc. Hay là các ông đi mượn thử coi sao !
Nhà Mạnh Thường Quân : Con khẹc! Có thế mà từ nãy không nói ra.
Người lao công: Thưa cụ, việc ấy đâu phải việc của tôi. Tự dưng tôi chen vào thì lại hóa mắc cái tội nói leo.
Nhà Mạnh Thường Quân: À  ra thế !


                                TRONG CĂN PHÒNG NHÀ DƯỚI

Nhà Mạnh Thường Quân: Trời ơi ! Đúng  rồi ! Tốt rồi !
Người vợ : Cái gì thế, các ông ?
Nhà đạo diễn : Xin phiền bác làm ơn cho tôi mượn đứa bé trong mười lăm phút.
Nhà Mạnh Thường Quân: Thuê! Tôi thuê đứa bé trong mười lăm phút !
Người vợ: Ông nói cái gì nghe mà lạ tai thế ? Ai đời lại có chuyện mang con đi cho thuê.
Nhà Mạnh Thường Quân: Thì nào có ai ăn thịt nó đâu mà sợ. Chỉ cần nó có mặt trên sân khấu trong ít phút thôi.
Người vợ: Cũng không được! Con tôi mới được có ba tháng.
Đạo diễn : (suýt soa) Úi ! Ba tháng thì lại càng tốt nữa. Vai trò của nó phải như thế mới đúng.
Người vợ : Thôi đi, vác nó lên sân khấu để các ông vần nó đến phát sài lên rồi tôi bắt đền ai ?
Nhà Mạnh Thường Quân: Thì thế người ta mới phải đi thuê.
Người vợ: Thuê với mượn nào có khác gì nhau. Tôi đã bảo không là không.
Người chồng: (tung chăn nhỏm dậy) Sao lại không! Cái con mẹ này lắm nhời ! Các ông cho bao nhiêu?
Nhaø Mạnh Thường Quân :Thôi, năm chục đây này, rắc rối mãi !
Người vợ: ( mắt long lên) Tôi cấm các ông mó vào thằng bé này.
Người chồng: Xin các ông cứ bế đi. Nó dở hơi, mặc mẹ nó. Năm chục đâu ?
Nhà Mạnh Thường Quân: Đây! Tôi trả tiền trước rồi đấy nhé. Không có giấy biên nhận nhưng các ông làm chứng giùm..( dúi tờ giấy bạc vào tay người vợ)
Người vợ:( hất ra) Tôi không thèm lấy! Tôi cũng không cho ai mó vào con tôi !
Người chồng: (quát) Này, có im mẹ nó cái mồm đi không. Bộ tưởng các ông ấy đem ăn thịt mất con à. Bằng ngần ấy mà ngu như con chó.( xông lại giật tờ giấy bạc trên tay nhà Mạnh Thường Quân).
Đạo diễn : Để tôi bế nó lên. Này ông chuyên viên, xin ông tìm cho một cái lót sạch.
Chuyên viên sân khấu:Trên ấy làm gì có tã lót.
Đạo diễn : Ồ ! Sao mà lại bò như  thế. Kiếm  mảnh vải nào mà chẳng được. Nhớ là phải mầu trắng ấy nhớ! Tã mà lị!
Chuyên viên sân khấu :Vâng ạ! Vâng ạ! Vải trắng thì sẽ có ngay. Xé tấm biểu ngữ ra, thiếu gì !

Mọi người xúm xít quanh thằng bé. Anh lao công đi trước dẹp đường. Nhà đạo diễn bồng thằng bé trịnh trọng đi giữa. Nhà Mạnh Thường Quân vẻ mặt hớn hở đi kèm một bên. Sau hết là vị Trưởng Ban điều khiển sân khấu. Cả bọn, chẳng có ai thèm bận tâm đến ở phía sau lưng họ hai vợ chồng nhà kia bắt đầu nổi lên tiếng cãi cọ, xô xát. Rồi thì đến những cú đấm đá nhau, nghe huỳnh huỵch.

Đạo diễn:(hớn hở) Đấy, các ông xem, nếu tôi không “đuya” một chút thì làm gì có thằng bé này, vở kịch làm gì có sự  linh động tuyệt vời, cứ y như là chuyện thực trên sân khấu ấy.
Thấy không ai hưởng ứng, gã cúi xuống  hôn chùn chụt lên má đứa bé. Thằng bé vụt  òa lên khóc.
Nhà Mạnh Thường Quân (quát)  Ông làm cái gì thế ! Bịt ngay mồm nó lại. Chưa lên sân khấu mà đã khóc toe ra  thì còn kịch cọt cái con mẹ gì nữa !
Bàn tay sần sùi của nhà đạo diễn vội đặt lên mồm thằng bé. Tiếng khóc im bặt !

                                  (còn tiếp)



Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

NGƯỜI KÉO MÀN : Tiểu thuyết kịch NHẬT TIẾN (KỲ 6 )

                                (tiếp theo)

Tác giả : Chào bà ...!
Bà chủ: Ủa ! Ai như là...
Tác giả : Ơ ! Hình như bà là......
Bà chủ : Ới giời ơi ! Té ra là cậu ! Mất biến bao nhiêu năm nay rồi bây giờ mới lại thò mặt ra. Mà tại sao cậu lại biết tôi đã về chỗ này mà mò tới chớ ??
Tác giả:  Ờ ! Cái thằng đó chở tôi đi. Nào ai biết được là nó dẫn đi đâu.
Bà chủ: Hừ! Cậu chả thay đổi gì hết ! Mấy năm nay cậu  làm gì mà mất mặt.
Tác giả : (giương mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng, cố tình không trả lời)
Bà chủ: Phải rồi. Cậu đi đâu, làm gì, tôi biết hết đó. Bây giờ thì cậu còn thiết gì tới ai. Nghe nói vợ đẹp lắm phải không?
Tác giả: Ai nói cho bà biết ?
Bà chủ : Giấu cái gì được với con Hằng. Này, nó oán cậu ghê lắm đó !
Tác giả: Thôi đi. Nhắc lại làm gì chuyện cũ, cũng đã bẩy, tám năm rồi. Ai có cuộc đời của người ấy...
Bà chủ : Thì cũng phải nói chứ. Đâu có phải người dưng nước lã gì. Này, con Hằng nó đã đẻ một đứa con trai đấy.
Tác giả: Ủa !  Cô ấy cũng lấy chồng rồi hả ?
Bà chủ : (nguýt thật dài rồi cong cớn) Chồng con cái nỗi gì. Này ! Nói cho mà biết, con cậu chứ con ai !
Tác giả: Nào, bà lại sắp sửa thêu dệt những chuyện gì đâu...
Bà chủ: Khí gió ! Ai thèm nói dối cậu. Nó có con thật mà! Cậu đi rồi thì nó đẻ !
Tác giả: Vậy thì con ai đấy chứ đâu phải con tôi.
Bà chủ (lục lọi trong một cái ngăn kéo rồi ném lên mặt bàn một cái ảnh) Thằng bé thế này thì có trộn cũng chả lẫn với cái mặt lồi lồi của cậu.
Tác giả: (ngắm nghía) Tôi chả thấy có vẻ gì là giống mình cả..
Bà chủ: Cậu không muốn nhận nó là con nên cái gì của nó mà chả không giống cậu. Nhưng bây giờ thì cậu có muốn cũng chả được !
Tác giả: Thế nghĩa là thế nào?
Bà chủ: Nó mang con cho đi rồi còn đâu.
Tác giả: Ôi chao! Sao mà bất nhân đến thế !
Bà chủ : Có bất nhân bằng cậu không? Đúng vào cái lúc nó mang nặng đẻ đau thì cậu bỏ đi mất biệt!
Tác giả: Ơ hay! Ăn nhằm gì tới tôi ! Chuyện mang nặng đẻ đau là chuyện của cô ấy chứ !
Bà chủ: Mà điều nó nói là nó có mang với cậu. Nhưng thôi, cãi cọ lúc này chẳng để làm gì. Chỉ biết là trong cơn cực kỳ túng quẫn nó đem con cậu cho người ta làm con nuôi rồi.
Tác giả: Sao bà nhẫn tâm cứ cột chết cho tôi như thế nhỉ. Tôi đã nói rồi. Nó chẳng phải là con tôi.
Bà chủ: Ôi dào, tôi đón tay thằng bé tôi còn lạ gì. Cái trán, cái mồm, cái mắt chẳng phải của cậu thì còn ai vào đây. Nhưng thôi, đã bảo nói nữa thì cũng chả làm gì mà. Chuyện cũ qua rồi thì cho nó qua luôn. Cậu có vẻ mệt mỏi đấy. Coi bộ chẳng hạnh phúc có phải không ?
Tác giả: Hằng đâu ?
Bà chủ: Nó không còn ở đây nữa. Sau khi cho thằng bé đi rồi  thì nó ra Trung.
Tác giả (thở dài) Cho tôi một ly nước.
Bà chủ: Mải chuyện thế mà quên đi .Cậu uống gì nào ?
Tác giả : Nước đá lạnh thôi !

Người đàn bà đi ra. Hắn ngồi lại trên chiếc ghế salon bọc đệm đỏ. Trước mặt hắn là bức ảnh của thằng bé để ghếch lên chiếc gạt tàn thuốc lá. Thằng bé như đang cười với hắn. Hắn vội quay đi, nhìn lên bức vách dán chồng chất đủ loại hình ảnh. Có một bức hình minh tinh màn bạc. Đấy là một nữ minh tinh Nhật Bản. Cô ta có cặp mắt giống Hằng y hệt. Cặp mắt gợi lại cho hắn những kỷ niệm ngày xưa. Hắn có cảm giác mệt mỏi như đang vật lộn với chính mình. Hắn nhắm nghiền mắt lại. Nhưng cặp mắt của Hằng lại hiện ra rõ hơn với đầy đủ cả khuôn mặt kèm theo những âm thanh rộn rã vọng lên trong tâm tưởng của hắn. Ôi, tiếng cười của Hằng như còn quanh quẩn đâu đây, chan hòa trong cả bốn góc phòng. Hắn móc túi châm một điếu thuốc lá. Vị thuốc làm miệng hắn bã thêm. Hắn nhón một cái kẹo chanh nằm trong chiếc đĩa trên mặt bàn. Chợt hắn liếc thấy thằng bé trong ảnh như đang nhìn mình. Hai con mắt trong ảnh như có cả một linh hồn. Hắn bỏ cục kẹo vào túi rồi buồn bã cầm bức ảnh giơ lên ngắm. Hắn thấy sự đau xót đang bắt đầu nhen nhúm trong lòng.

Bà chủ:  Tôi nói rồi mà ! Giống lắm phải không? Bán cho cậu đấy !
Tác giả : Hừ, thuở người khôn của khó, bà chủ chẳng tha một dịp nào có thể làm ra tiền .
Bà chủ : Ô hay ! Thì ai bắt buộc cậu đâu. Cậu chả lấy thì tôi giữ làm kỷ niệm!
Tác giả:. Bây giờ thằng bé ở đâu ?
Bà chủ : Ờ, cậu lý đến nó làm gì nữa !
Tác giả: Tôi thấy nó có nhiều nét giống thằng chủ báo hơn là giống tôi.
Bà chủ : Có ai bắt đền bắt vạ đâu mà cứ đổ vạ cho người khác. Trả lại tấm hình cho tôi kẻo nó nát mất.
Tác giả:. Không! Tôi....tôi mua lại. Dầu sao thì..thì cũng là hơi hướng của Hằng đấy chứ.
Bà chủ : Vậy năm tờ thôi !
Tác giả: Ôi trời ơi ! Có mà điên mới bỏ ra năm trăm đồng để mua một tấm ảnh !
Bà chủ : Thì tôi đâu có muốn bán. Bộ cậu tưởng tôi không quý nó sao? Dù sao nó cũng là cháu tôi, tôi cũng đã đón tay nó....
Tác giả: Nó kháu không? Lúc đẻ nó được mấy kí?
Bà chủ : Kháu quá đi ấy chứ. Dễ đến hơn ba kí. Mẹ nó đau đẻ mất hơn hai ngày. Lúc nào cũng réo tên cậu....
Tác giả ( nhăn mặt) Thôi đi!  ( sau một giây ngập ngừng) À! Hằng đặt tên cho nó là gì nhỉ ?
Bà chủ :: Cưng! Nguyễn văn Cưng.
Tác giả: ( tươi mặt) Bố nó họ Nguyễn à ?
Bà chủ: Bố nào? Ở đâu ? Nó lấy họ mẹ đấy. ( mỉa mai) Chẳng ai thèm nhận là bố thì  mẹ nó phải đứng mũi chịu sào chứ sao.
Tác giả: Chịu cái nỗi gì. Nếu đã chịu thì sao còn đem cho. À, mà nó đã đem  cho ai kia chứ ?
Bà chủ : Một người đàn bà nào đó ở trên phố .
Tác giả: Ai đấy? Phố nào ?
Bà chủ : Ôi da! Ai mà biết. Ai mà nhớ. Có khi sang qua sang lại, thằng nhỏ đã trôi giạt tới tận phương trời nào rồi ấy chứ. Đã đem cho thì kể như là đã xong. Hừ! Nghe chừng cậu có vẻ quan tâm đến nó lắm nhỉ. Tôi đã bảo nó là con cậu thật mà!

Hắn không đáp, lẳng lặng móc ví lấy ra một tờ giấy bạc ném lên mặt bàn rồi nhón lấy tấm ảnh. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chi ra một món tiền cho một việc như thế. Cái đầu của hắn nài nỉ là tấm hình chẳng là cái quái gì hết. Đó chỉ vỏn vẹn là cái cung cách làm tiền thô bỉ của  mụ chủ chứa. Nhưng lương tâm của hắn lại cứ vang vang những tiếng : “ Tôi đón tay nó tôi biết. Cái trán, cái mồm....”. Giữa hai đằng cấu xé, hắn tự thấy nổi giận chính mình. Hắn bóp tấm ảnh đến thành méo mó trong lòng bàn tay xương xẩu. Rồi hắn bước ra ngưỡng cửa. Chỉ một suýt nữa thì hắn liệng tấm hình vào lùm cây tối um tùm trong sân đất. Nhưng nghĩ thế nào, hắn lại thôi. Hình ảnh đôi mắt , nụ cười của Hằng khiến cho hắn bỗng thấy mệt rã rượi. Lại còn thằng bé nữa! Nó vẫn chưa rứt ra khỏi những ý nghĩ lộn xộn trong đầu của hắn. Bây giờ nó ở đâu ? Làm gì? Mỗi một câu hỏi lại như có thêm sức nặng đè trĩu lên tâm hồn hắn. Hắn lê từng bước nặng nề đi ra cổng. Đồng hồ nhà ai trong xóm vừa gõ mười một tiếng.


                              TRONG HẬU TRƯỜNG

Mình sẽ làm lành với anh chàng. Người nữ diễn viên sắm vai Nga nghĩ một mình như thế. Mới hơn một tháng trời xa nhau mà nàng thấy gã như già đi hẳn. Nhất là căn bệnh của gã tăng nhiều. Suốt thời gian ở trên sân khấu nàng nghe thấy tiếng ho của gã húng hắng ở phía dàn nhạc. Chắc hắn buồn và trác táng. Hai người giận nhau từ khi nàng nhận lời đóng một vai trong vở kịch. Gã trả lại nàng những xấp thư kỷ niệm. Gã yêu văn nghệ nhưng gã cấm người yêu hoạt động văn nghệ. Đi vào đó là dấn mình vào chỗ tanh hôi! Gã đã nói với nàng như thế và đã nhận lãnh một cơn lôi đình của nàng nổi lên. Nàng xô gã vào cánh cửa tủ mà cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu tại sao mình đã trở nên hung bạo như thế. Hai người xô xát, to tiếng trong căn phòng chật hẹp và bừa bãi của gã. Lần đầu tiên gã đã xé ngay trước mặt nàng chiếc sơ mi lành lặn nhất. Lúc đó nàng không giận mà khinh bỉ. Nàng tháo trả chiếc vòng huyền mà gã mua tặng nàng hồi gã in bản nhạc đầu tay. Gã nhìn nàng tức tối như muốn cấu xé. Bàn tay gã bóp mạnh vào chiếc ly thủy tinh. Nhưng chiếc ly may mắn không vỡ. Nếu máu của gã lúc ấy chảy ra thì biết đâu chẳng là duyên cớ để hai người làm lành với nhau. Điều đó nàng thật sự không muốn. Hắn không thể độc tài đến độ cấm đoán nàng đến với văn nghệ được. Nàng bỏ đi không một lời từ biệt. Khi bước ra khỏi phòng, nàng dập mạnh cánh cửa vào khuôn gỗ. Nàng cảm thấy như mình đã trả thù được hắn, nhưng đồng thời nàng cũng thấy rõ cái thực tế  là cả hai người đã cùng để lộ ra bộ mặt trái của tình yêu. Cái vỏ bọc đường ngọt ngào bấy lâu trong phút chốc đã vụn vỡ để bây giờ bên trong đang tiết ra cái chất cay đắng đến tê điếng cả tâm hồn. Từ bấy đến nay đã hơn hai tháng. Rất nhiều khi nàng thấy nhớ gã. Và cơn nhớ nhung cứ mỗi ngày một đậm đà, sâu lắng và réo gọi nàng trở về với quá khứ. Để bây giờ, đứng trên cánh gà của sân khấu, qua kẽ màn nhung, nàng đã tự nhủ :
- Mình sẽ làm lành với anh chàng.
Nàng dự tính ngày mai sẽ đến thăm gã. Nếu gã còn giận thì gã sẽ nằm quay mặt vào tường. Nàng chưa bao giờ tự ý hôn gã trước cả, nhưng lần này nàng sẽ ôm gã vào lòng và nói rằng nàng vẫn còn yêu gã, rất yêu gã. Kẻ nào thoái lui được trước một người yêu đáng yêu như thế !
Nàng ngẫm nghĩ rồi mỉm cười một mình. Nụ cười của nàng bị nhà Mạnh Thường Quân bắt gặp. Lão toét miệng ra cười góp. Đó lại là một cái cớ để lão tiến lại gần nàng. Suốt buổi trình diễn đêm nay, lão không bỏ một cơ hội nào để đến với nàng. Lão đã quên lời hẹn với thiếu phụ áo đỏ ở nhà riêng. Ngày mai lão dự tính sẽ xin lỗi nàng bằng một lọ nước hoa Chanel.
Nhà Mạnh Thường Quân : Còn một màn nữa. Tôi tin rằng tới chỗ gay cấn này cô mới có dịp trổ tài diễn xuất của cô.
Nàng cười với lão bằng một nụ cười nhạt nhẽo. Rất may, lúc đó nhà đạo diễn cũng tiến lại gần. Nàng nom thấy vẻ mặt sa sầm của vị Mạnh Thường Quân.
Nhà đạo diễn : Thưa ông, khán giả muốn tác giả vở kịch ra trình diện.
Nhà Mạnh Thường Quân: Con khẹc! Hắn mất biến  từ chập tối đến giờ có ai thấy mặt hắn đâu.
Nhà đạo diễn: Vậy thì ông phải ra mà đại diện.
Nhà Mạnh Thường Quân:Tôi, sao lại tôi được nhỉ ?
Nhà đạo diễn: Chứ còn gì! Ông là người bỏ tiền ra dựng kịch mà...
Nhà Mạnh Thường Quân: Tại sao lúc nào ông cũng lôi được cái chuyện tiền vào thế? Ở đây chúng ta chỉ là những người làm văn nghệ. Tôi yêu cầu ông coi tôi là một nhà văn nghệ, không phải là một nhà đại phú..
Nhà đạo diễn: Nhưng giả sử không có cái “đại phú” của ông thì vở kịch cũng chẳng có ma nào thèm biết đến.  Bởi vậy ông có quyền đại diện cho tác giả để chia xẻ với hắn cái sự thành công này.
Nhà Mạnh Thường Quân: Đó là nhã ý của ông đấy thôi. Tôi thì tôi nghĩ chính ông mới là người xứng đáng đại diện cho tác giả.
Nhà đạo diễn: Tôi ? Tại sao lại tôi được nhỉ ?
Nhà Mạnh Thường Quân: Chứ sao! Tác giả hay mà không có đạo điễn giỏi thì cũng vứt đi. Vở kịch có mỹ mãn hay không là chính ở nơi tài nghệ đạo diễn của ông. Tôi nghĩ không còn gì hợp lý hơn như  thế nữa.
Nhà đạo diễn: Ồ!  Bò ! Tôi đã bảo tôi bò thật mà. Trong vở kịch này tôi không đóng góp được gì hết . Ông đừng nói nữa làm tôi ngượng.

Vừa nói, gã vừa vùng vằng bỏ đi. Gã tự nghĩ mặc kệ xác chúng nó là hơn . Hò hét từ chập tối, gã thấy mình lố bịch. Đáng lẽ gã chỉ nên chui vào một xó đánh một giấc ngủ khoèo là hơn hết cả. Ý nghĩ ấy  làm gã  hài lòng, gã tiến tới căn phòng xép ở mãi tận mé sau hậu trường. Có tiếng người vọng ra, gã vội đứng lại.


                               (còn tiếp)

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

NGƯỜI KÉO MÀN : Tiểu thuyết kịch NHẬT TIẾN (KỲ 5 )



                                    (tiếp theo)

Hắn cảm thấy sung sướng như một đứa trẻ. Hắn châm diêm đốt một điếu thuốc. Ánh lửa sáng lên soi rõ khuôn mặt phờ phạc của hắn rồi tắt ngấm ở hai bờ môi. Một người phu xích lô ghếch xe lại chỗ của hắn.
Người phu xe : “Đi” không cậu ? Có chỗ này hay lắm!
Tác giả : Hay thật không ?
Người phu xe: Ối !  Còn phải nói ! Tuyệt !
Tác giả: Đó! Tôi biết mà. Tác giả là tôi  đấy !
Hắn có cảm tình ngay với người đứng trước mặt. Gã ta dìu hắn lên xe. Mắt hắn ríu lại. Mình hắn vật xuống, hai chân duỗi thật dài. Tiếng động văng vẳng hai bên đường phố bây giờ ru hắn vào một giấc mơ với những nhân vật đang bềnh bồng trên sân khấu...


                                    TRÊN  SÂN KHẤU.

Nghĩa : Em uống cạn ly này đi đã rồi anh cần trình bầy với em một sự thực.
Nga : Trời ơi! Trông cái vẻ mặt nghiêm trang của anh mà em phát sợ.
Nghĩa: Bình tĩnh đi nào....
Nga : Nhưng em không bình tĩnh được. Cứ đứng bên cạnh anh là em không bình tĩnh được.
Nghĩa: Như vậy nếu chẳng có anh thì sao ?
Nga : Ồ! Em không nghĩ đến điều ấy. Không bao giờ em nghĩ đến điều ấy cả. Anh đã chẳng nói với em rằng chúng mình không bao giờ xa nhau là gì.
Nghĩa : Chúng mình sẽ không bao giờ quên được nhau !
Nga : Đấy! Như thế thì em còn phải lo lắng làm gì nữa cho thêm mệt. Em cứ mặc kệ anh. .
Nghĩa: Hãy để cho anh nói hết đã. Anh chỉ nói rằng chúng mình sẽ không bao giờ quên được nhau thôi.
Nga : Thế là đủ rồi!
Nghĩa: Em không hiểu.
Nga : Có gì mà không hiểu ! Em yêu anh, anh yêu em, thật là giản dị có gì mà rắc rối đâu ?
Nghĩa :Nhưng không phải cứ yêu nhau là được gần nhau mãi mãi.
Nga : Anh nói cái gì mà lạ vậy? Ai cấm chúng mình? Ai có quyền cấm chúng mình ?
Nghĩa. Đó là một sự  thực mà anh cần nói với em.
Nga: Trời ơi! Hai tay em  run lên rồi đây này !
Nghĩa : Thì anh đã khuyên em hãy nên bình tĩnh. Bình tĩnh để đón nhận tất cả sự thực nó đến với mình !
Nga: Không có sự thực nào chia rẽ được hai chúng mình hết cả !
Nghĩa: Nhưng nó vẫn là sự thực và chúng ta mặc dầu yêu nhau thế nào cũng không thể thoát khỏi cái tai họa ấy.
Nga : Trời ơi! Anh đừng dọa em như thế.
Nghĩa : Sự khổ sở, buồn rầu của em không làm anh đau đớn hay sao mà em lại nói thế.
Nga : Vậy tốt hơn là anh đừng nói gì nữa.
Nghĩa : Anh không thể không nói được bởi vì...
Nga : Vì sao?
Nghĩ :. Sáng ngày mai anh xuống tầu đi xa  rồi...
Nga : Ôi chao ôi!
Nghĩa : Đó là nhiệm vụ bắt buộc của anh. Anh không thể làm khác hơn được.
Nga : Anh ơi !
Nghĩa : Bình tĩnh đi nào Nga! Bây giờ là lúc chúng mình phải sáng suốt. Phải quên đi những kỷ  niệm đã  qua.


                           TRONG HẬU TRƯỜNG

Nhà đạo diễn : (bật dậy) Ồ ! Bò thật ! Cái thằng thế thì bò thật ! Đã dặn đi dặn lại đến như  thế mà vẫn cứ  quên !
Nhà Mạnh Thường Quân : Chết ! Quên ở chỗ nào?
Nhà đạo diễn: Bình tĩnh đi nào Nga . Bây giờ  là lúc chúng mình phải sáng suốt. Phải nghĩ đến tương lai mà quên đi những kỷ niệm đã qua...
Nhà Mạnh Thường Quân: Ồ ! Quên có vài chữ tẹp nhẹp, ăn thua gì!
Nhà đạo diễn: Ô hay ! Một tác phẩm văn nghệ xây dựng dầy công như thế mà ông cho là tẹp nhẹp không ăn thua gì ! Ông có biết  rằng nhiều khi chỉ một con ốc long ra là sập luôn cả một cái cầu không? Với lại trong lãnh vực kịch nghệ, nhân danh là đạo diễn, tôi phải tôn trọng tác giả. Tôi không có quyền bóp méo vở kịch. Theo quan niệm của những nhà đạo diễn lừng danh ngoại quốc...
Nhà Mạnh Thường Quân: Ồ! Ông cứ khéo lo xa. Đã đành là không nên hụt, nhưng hụt có một câu như thế cũng chả chết ai. Tôi có cảm tưởng nếu như tác giả ở đây, chắc ông ta không đến nỗi xuýt xoa đau xót đến thế....
Nhà đạo diễn : Hừ ! Ông thật là người thiếu kinh nghiệm sân khấu. Ông phải biết rằng với những khe hở như thế, nó sẽ kéo theo nhiều khe hở khác, có thể đưa đến chỗ làm sụp đổ cả một vở kịch giá trị...
Nhà Mạnh Thường Quân: Ờ, sụp đổ cả một vở kịch thì không có thể chấp nhận được, nhưng cái đó thuộc về phạm vi  trách nhiệm của ông chứ !
Nhà đạo diễn : Ấy! Sao ông lại đổ trách nhiệm cho tôi được nhỉ, trong khi ông giao cho tôi toàn là những diễn viên “bò” như thế !
Nhà Mạnh Thường Quân : Sao? Nói vậy là ông có ý chê diễn viên của tôi ít tài?
Nhà đạo diễn: Bất tài thì đúng hơn.
Nhà Mạnh Thường Quân:  Này ! Chúng ta nên giữ thái độ lịch sự với nhau thì hơn.
Nhà đạo diễn: Ồ! Ở ngoại quốc, điều kiện căn bản của một nhà đạo diễn có tài là phải biết nói thẳng. Nói thẳng với bất cứ ai, nhất là với những nhà Mạnh Thường Quân bỏ tiền ra dựng kịch như ông.
Nhà Mạnh Thường Quân: Nhưng ông cho tôi là “khẹc” đến thế nào để đến nỗi dại dột vừa mất tiền vừa bị kẻ khác cười mũi vào mình ?
Nhà đạo diễn: Vậy, đó là một kinh nghiệm cho ông. Tốt hơn hết, ông nên cất tiền trong tủ.
Nhà Mạnh Thường Quân : Ái chà ! Cái đó mới thật là phi văn nghệ !
Nhà đạo diễn: Á ! À !
Nhà Mạnh Thường Quân: Chứ sao! Tôi không phải là kẻ coi nặng vần đề tiền bạc. Tôi có thể vung tiền không tiếc tay đối với một tác phẩm gọi là... gọi là văn nghệ như thế này.
Nhà đạo diễn: Thật bất ngờ đấy nhé. Ra là ông chịu tốn kém vì nghệ thuật ! Thế mà tôi cứ tưởng ....
Nhà Mạnh Thường Quân: (trợn mắt) Ông tưởng gì? Ông cho là tôi vì cái con khẹc gì kia chứ ?
Nhà đạo diễn: Ồ! Không! Không!....Bò thật! Tôi bò thật!

Ngay lúc ấy có tiếng đập phá ngoài sân khấu. Ly tách vỡ loảng xoảng, giọng Nghĩa vang lên thất thanh và có tiếng Nga nức nở khóc. Nhà Mạnh Thường Quân và nhà đạo diễn cùng rời chỗ đứng ghé mắt qua cánh gà nhìn ra sân khấu.


                      TRÊN SÂN KHẤU

Nga : Tôi hiểu rồi ! Bây  giờ tôi mới thấy mặt trái khốn nạn của anh.
Tiếng người nhắc vở  : Tôi dại !
Nga : Tôi dại !
Tiếng người nhắc vở: Tôi dại thật! Thực là một bài học đắt giá!
Nga :  Tôi dại thật! Thực là một bài học đắt tiền!


                                Ở SAU CÁNH GÀ

Nhà đạo diễn : (giơ hai tay lên trời) Ôi trời đất ơi!!!
Gã ném mạnh điếu thuốc xuống chân và dẫm nát một cách hằn thù. Trong lúc ấy tiếng xô xát lại nổi lên dữ dội và vai Nga đầu tóc rã rượi chạy vào.
                  
       
                TRONG HẬU TRƯỜNG

Nhà Mạnh Thường Quân : Ồ ! Cô diễn xuất thật là tuyệt ! Tuyệt ! Cô làm tôi muốn khóc rồi đấy nhé.
Diễn viên  sắm vai Nga : Trời ơi ! Thật ư ! Ông nói thật đấy  ư ?
Nhà Mạnh Thường Quân: Còn hơn mức cô tưởng ấy nữa. Cô không biết rằng tôi đã say mê theo dõi từng cử chỉ, từng điệu bộ của cô hay sao? Ồ! Cô yên chí, thế nào cô cũng sẽ trở nên một ngôi sao sáng của ngành kịch nghệ trong tương lai.
Diễn viên  sắm vai Nga: Ông làm tôi cảm động quá. Thật không ngờ. Thật chính tôi cũng không ngờ tôi lại được đến thế .
Nhà đạo diễn: (xen vào) Vâng ! Chính tôi cũng không ngờ cô lại đến thế được !
Diễn viên sắm vai Nga: Ồ ! Ồ! Tôi sung sướng quá!  Tôi sung sướng quá đi mất !
Nhà đạo diễn bật lên cười. Nụ cười cục cằn thô lỗ phát ra thứ âm thanh ùng ục như muốn tắc lại trong cổ họng gã. Gã hít thật dài. Bầu không khí trong hậu trường cứ mỗi lúc một ngột ngạt thêm. Gã thong thả tiến lại phía cửa sổ và trèo lên ngồi vắt vẻo.
Đằng sau gã, nhà Mạnh Thường Quân đang trịnh trọng cầm tay nữ diễn viên sắm vai Nga và dìu đi như người ta dìu một minh tinh đã nổi tiếng thực thụ. Hai người đi khuất vào phòng hóa trang.


                                      TRONG PHÒNG HÓA TRANG

          Nhà Mạnh Thường Quân: Mời cô ngồi xuống đây cho đỡ mệt. Cô uống nước cam nhé.
Diễn viên  sắm vai Nga: Vâng. Xin cám ơn ông. Thực là phiền ông quá !
Nhà Mạnh Thường Quân: Ô! Phải kể đó là một hân hạnh cho tôi chớ. Trước những thiên tài, bao giờ tôi cũng  thấy mình như nhỏ lại.
Diễn viên  sắm vai Nga: Chết  nỗi, ông cứ dạy quá lời.  Tôi đâu dám mong được như thế..
Nhà Mạnh Thường Quân: không nên quá nhún nhường. Tôi tin rằng cô sẽ đạt được tới mức thiên tài thực thụ nếu cô còn cảm thấy say mê sân khấu.
Diễn viên  sắm vai Nga: Ồ! Với sân khấu thì tôi sẽ say mê, và say mê đến tột cùng. Tôi nghĩ rằng kể từ nay cuộc đời của tôi sẽ gắn liền vào với sân khấu và chỉ có sân khấu là ý nghĩa cuộc đời của tôi mà thôi.
Nhà Mạnh Thường Quân: Thế thì hay lắm. Tất cả mọi thiên tài trên thế giới đều khởi đầu bằng sự say mê. Say mê là số một, là chìa khóa mở mọi két sắt. Không say mê thì không làm nên cái trò trống gì hết sất cả.
Diễn viên sắm vai Nga : Đúng ! Ông dạy đúng quá!
Nhà Mạnh Thường Quân : Thì thế ! Mà vì thế tôi lại càng tin tưởng ở cô. Tôi sẽ...tôi sẽ bỏ thật nhiều tiền để dựng kịch cho cô đóng, miễn là cô sẵn lòng hợp tác với tôi. .
Diễn viên  sắm vai Nga: Trời ơi ! Sao lại không được nhỉ! Đó cũng thật là một vinh dự lớn lao cho tôi.
Nhà Mạnh Thường Quân: Nào có cái gì đâu !  Cô muốn là trời muốn mà.  Hai chúng mình sẽ còn nhiều dịp gặp nhau để bàn tính .....
Diễn viên  sắm vai Nga: Tôi hy vọng như thế.
Nhà Mạnh Thường Quân : Cô thật là thông minh và tế nhị. Gần cô tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tôi tin là chúngmình sẽ rất ăn ý với nhau (cầm lấy tay thiếu nữ).
Diễn viên  sắm vai Nga (rụt lại) : Kìa người ta đang gọi tôi. Xin phép ông nhé!
Nhà Mạnh Thường Quân: Cái gì thế ! Con khẹc ! Đứa nào gọi cái gì thế?

Người nữ diễn viên đi vụt ra. Cánh cửa khép lại kêu cót két. Mùi nước hoa ngây ngất của nàng còn vương lại trong bốn bức tường hẹp. Cốc nước đá trơ trẽn trên bàn toát ra một dòng nước lạnh chẩy ngoằn ngoèo qua những hộp phấn. Nhà Mạnh Thường Quân cúi thấp xuống, vừa càu nhàu vừa soi lại bóng mình trong gương. Dưới ánh đèn, mái tóc của lão trở nên bóng nhẫy nhụa. Từng giọt mồ hôi lăn tăn chảy xuống vầng trán thấp và dô. Lão trịnh trọng sửa lại cái nơ hơi xô lệch trên cổ áo trắng muốt. Hơi thở phì phò của lão che mờ cả khuôn mặt phì nộn ở trong gương.                             
                            
                                 NGOẠI CẢNH

Người phu xe : Đến rồi !
Tác giả : (choàng dậy) Cái gì thế ?
Người phu xe: Thưa cậu đến rồi !
Tác giả : Đến đâu ?
Hắn ngồi thẳng người lên ngơ ngác nhìn ra chung quanh. Bốn bề vắng lặng. Đường phố gió heo hút. Trời về khuya. Hơi lạnh ngấm qua hai riềm mi làm hắn thấy bớt nặng.
Tác giả: Đây là đâu ?
Người phu xe: Ngoại ô thành phố .
Tác giả: Ngoại ô thành phố  ? Tại sao lại thế nhỉ ?
Gã phu ghếch cái xe vào sát vỉa hè rồi nhẩyxuống. Hai người đi vào một ngõ hẻm.
- Tối quá! Rạp hát tan từ lúc nào ?
- Chưa ! Mới gần mười một giờ thôi .
- Chết, còn vở kịch của tôi.
- Để tôi quay lại lấy.
- Ô hay! Lấy cái gì ? Ở đâu ?
- Thì vở kịch cậu vừa nói đấy. Chắc là  cậu đánh rớt trên xe.
- À, thôi ! Tôi nhớ ra rồi. Tôi bỏ đi từ chập tối. Tôi uống rượu ở tiệm La Frégate.
- Tôi thì đã đón cậu ở cửa bar Thiên Nga.
- Thiên Nga?  Tôi vào Thiên Nga từ bao giờ nhỉ ?
- Cậu rẽ lối này !
- Anh dẫn tôi đi đâu thế ? Khát nước quá !
- Ở đấy có đủ cả. Cậu muốn rượu cũng có.
- Vậy thì mau lên!
- Tới đây rồi !..
Gã phu xe dừng lại trước một căn nhà khuất sau một lùm cây. Qua khung cửa, ánh sáng hắt ra một mầu xanh dịu. Gã đi vào sân đất với một vẻ sành sỏi, quen thuộc và gõ lên cánh cửa gỗ xộc xệch. Có tiếng khóa mở lách cách và một đầu người thò ra. Ánh sáng ùa theo làm tác giả chói mắt. Hắn nhắm nghiền lại và có cảm giác như mình đang đi trên một giải bèo mây. Mấy phút sau người ta đẩy hắn vào một căn phòng. Không khí nồng nực hẳn lại. Hắn mở choàng mắt ra nhìn và thấy tỉnh tảo hơn. Bà chủ nhà người cao lớn, da thịt ngồn ngộn, phốp pháp đứng ngay ở giữa phòng.

                                        (còn tiếp)