Hiển thị các bài đăng có nhãn Sự thật không thể bị chôn vùi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sự thật không thể bị chôn vùi. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Sự thực không thể bị chôn vùi ( KỲ 22)





Loạt bài “Sự thật không thể bị chôn vùi lẽ ra đã ngưng như thông báo. Tuy nhiên, gần đây, ông Nguyễn Thiếu Nhẫn lại viết bài đả kích nhà văn Nhật Tiến và trắng trợn dựng truyện lửng lơ một cách ác ý, xúc phạm những phụ nữ đã vượt biên qua đường Thái Lan. .“Buồn tình bèn dẫn vợ con vượt biển Đông. Tàu bị cướp Thái Lan. Chuyện tàu bị cướp Thái Lan thì thân phận của những đàn bà, con gái trên tàu ra sao mọi người đã rõ..” Do vậy  tiếp tục đăng loạt bài này để làm rõ bộ mặt  Nguyễn Thiếu Nhẫn
Thư của ông Thành Công Nguyễn :
                   
                          Chào ông Nguyễn Thiếu Nhẫn ,
Bao nhiêu năm nay cứ thỉnh thoảng tôi lại thấy bài của ông được đưa lên mạng chỉ trích nhà văn Nhật Tiến, nay ông Nhật Tiến đã chính thức lên tiếng thì hình như ông lại quanh co lấy cớ như sau:
1/ Về vấn đề nhà văn Nhật Tiến đeo băng đỏ đi hướng dẩn CA đi bắt Văn Nghệ Sĩ, ông viết:"theo tin tức báo chí được viết ra ở nước ngoài", vì đây là danh dự của một con người, cái hành vi trỡ cờ đi theo Cách Mạng sau ngày 30-4 nó quá đê hèn, nên ông không thễ viết khơi khơi như thế rồi trùm lên đầu người ta được...vậy tôi xin phép hỏi ông, ông đọc được vụ này từ tờ báo nào được viết ra ở nước ngoài vậy, xin ông dẫn chứng cho rõ?
2/ Đây là nguyên văn của ông: sau 30 tháng Tư năm 1975, nhà văn này đã đeo băng đỏ, hướng dẫn “công an nhân dân” đi bắt văn nghệ sĩ… phản động để lập công với nhà cầm quyền Việt Cộng. Rốt cuộc chẳng được trả công. Buồn tình bèn dẫn vợ con vượt biển Đông. Tàu bị cướp Thái Lan. Chuyện tàu bị cướp Thái Lan thì thân phận của những đàn bà, con gái trên tàu ra sao mọi người đã rõ..
Đọc xong đoạn này người đọc sẻ hiễu: úi chà cái cha Nhật Tiến này ác ôn thiệt, sau ngày 30-4 đi theo chầu chực VC cóc được khĩ khô gì, bèn đem vợ con xuống tàu vượt biên,tàu bị cướp Thái Lan,vợ con ổng bị hải tặc đáng đời chứ còn gì nửa.... nhưng nay ông lại chối quanh, viện lý do là vì :Chính vì lòng thương xót đối với những nỗi khổ đau tột cùng của những phụ nữ Việt Nam trên đường vượt biển mà tôi buộc lòng tên tiếng...." ông mới đem những nạn nhân này vào cuộc.....
Ông quả là bậc thầy về viết lách của tuần báo Tiếng Dân, tiếng đồn vang dội thật không sai.
3/ Hôm nay ông lại viết nhà văn Nhật Tiến có tham gia Hội Nhà Văn Yêu Nước của thành phố Hồ Chí Minh “rực rỡ tên vàng”?Thưa ông, tôi là học trò của thầy Nhật Tiến từ thập niên 60, tôi phải chờ đến gần 20 năm nay mới được thấy thầy lên tiếng về những bài viết đầy ác ý của ông, tôi không muốn chờ nửa, vì thế tôi mới đích thân nhờ ông dẫn chứng cho rõ, hoặc ông đã nghe từ đài nào hay báo nào, về những câu ông viết như sau:
a/ Ông Nhật Tiến có tham gia Hội Nhà Văn Yêu Nước của thành phố Hồ Chí Minh “rực rỡ tên vàng”?
b/ báo Thanh Niên ở trong nước phỏng vấn để tuyên bố những lời nặng mùi hôn đít bạo quyền là “quê hương đã có nhiều thay đổi, nhất là về kinh tế và chính sách ngoại giao”;
c/ Vì chính sách đổi mới của nhà nước và nền kinh tế thị trường là phép lạ đưa Việt Nam tiến lên hàng quốc gia cường thịnh trong vòng 10-15 năm.
Đã là nhà văn, chủ nhiệm chủ bút như ông,khi viết ra những gì thì mình phải chịu trách nhiệm mới thật sự xứng đáng là người cầm bút, chứ không thể viết khơi khơi rồi kiếm cách quanh co như:: nghe theo tin tức báo chí được viết ra ở nước ngoài thì kỳ quá thưa ông.
Mong ông trả lời để giải tỏa mọi thắc mắc.
Kính,
Thành Công Nguyễn

                                  NGUYỄN  THIẾU  NHẪN
( còn có bút hiệu LÃO MÓC)
Trong Hành Trình Chữ Nghĩa cuốn I, tôi đã nhắc lại vụ Nguyễn Thiếu Nhẫn vu cáo rằng tôi sau 1975 đã “dắt công an CS đi bắt văn nghệ sĩ”.
Khi cuốn sách phát hành, một vài độc giả đã post lên net  những email để có ý kiến như sau :
From: MienDu Nguyen <haingoaithica04@...>
Subject: [PhoNang] Re: TRẢ LỜI NHÀ VĂN NHẬT TIẾN
Date: Monday, March 12, 2012, 10:30 AM

Ông Nguyễn Thiếu Nhẫn thân kính,
Xin lỗi ông, xin phép cho tôi được góp ý một vài lời ông nhé, là một người cầm viết, mà ông viết những câu như vậy, thì gây hiểu lầm là phải rồi.
Những câu ông nói rằng, ông viết trong thể NGHI VẤN, !? không khác nào là chiến thuật mà ông muốn tung hoả mù "vu khống" nhà văn Nhật Tiến.
Báo trong nước là báo nào, ngày nào, tháng nào, ai viết, ông chỉ nghe nói vu vơ thôi, rồi đặt bút lại viết những câu vu vơ như thế, làm hại đến nhân phẫm của người khác, rồi còn bào chữa là " viết với thể NGHI VẤN"? lại đưa đi đăng báo khắp nơi.
Nếu là NGHI VẤN, thì ông phải viết như thế này: "Tôi được nghe nói báo trong nước đăng tải là nhà văn Nhật Tiến ..... điều này không biết có đúng sự thật như vậy không, nếu đúng ... , thì thật đáng buồn .... còn không đúng thì xin lỗi ...".
Nhà văn Nhật Tiến nói ông  “ngòi bút BẤT XỨNG”, là phải rồi. Phàm là một người cầm viết, muốn trở thành một nhà văn thực thụ, phải biết sử dụng câu cú rõ ràng, chứng minh, phân tích, phải có nguồn gốc lấy từ đâu. Tôi đọc những điều ông viết, thấy rõ ràng ông nói vu vơ, trong cách viết vu vơ ấy đã có ý manh nha hại người . Tôi thiết nghĩ ông nên rút lại bài báo và nên có lời xin lỗi với nhà văn Nhật Tiến thì tốt cho ngòi bút của ông hơn, nếu sau này ông còn muốn trở thành một "cây viết đứng ngoài nắng".
Lời thật thì mất lòng, xin lỗi ông, tôi hy vọng ông hiểu những điều tôi viết, mà không trách cứ kẻ hậu sinh này - thân kính chào ông
Miên Du Đà Lạt
www.honque.com/miendu
___________
From: Hong Vu <hongportland99@...>
To: thanhcongnguyen1951@...
Sent: Friday, March 16, 2012 1:28 PM
Subject: Fw: [PhoNang] Máu mực bể dâu
----- Forwarded Message -----
From: Hoa Le <hoale92704@...>
Sent: Friday, March 16, 2012 12:22 PM
Subject: Re: [diendanviahe] NHÀ GIÁO MỘT THỜI NHẾCH NHÁC

Nói gì thì nói, tôi yêu cầu ông không được mang phụ nữ Việt bị hãi tặc trên đường đi tìm tự do ra chế diễu đó nghen ông Nhẫn. Đây là vết thương dân tộc, ông bất nhân nó vừa vừa thôi.
Hòa Lê
Santa Ana,CA
  ****         
Sự phẫn nộ của ông (hay bà)  Hòa Lê là rất chính đáng và xứng đáng dành cho “ngòi bút Nguyễn Thiếu Nhẫn” mà từ lâu vốn đã bị nhận diện là một ngòi bút bất xứng.
 Báo Đại Nghĩa số ra ngày 05 tháng 4 năm 1995, có cho độc giả được biết :
“ Lão Móc tức Nguyễn Thiếu Nhẫn là cây viết nồng cốt của báo Quê Hương và đồng thời cũng là nhân viên của đài phát thanh Quê Hương nữa. Những bài viết bôi bẩn, đánh phá cá nhân những nhân vật và tổ chức chống Cộng trong vùng được Nguyễn Thiếu Nhẫn - Lão Móc xử dụng những từ ngữ bẩn thỉu rất hạ cấp, dùng ngòi bút bóp méo sự thực một cách bất cố liêm sỉ, một đức tính cần có của người cầm bút, đến đổi có nhiều đồng bào cho chúng tôi biết là họ rất khó chịu và không thể tưởng tượng nổi một ông được gọi là nhà văn, nhà báo và cũng từng giữ chức chủ tịch hội văn nghệ sĩ tự do nữa thì thật là lạ!”

                                   ***
Đáng lẽ ra thì tôi đã chấm dứt nói về cái bút hiệu này để khỏi tốn giấy, tốn mực và nhàm tai độc giả. Nhưng sự kiện về Nguyễn Thiếu Nhẫn lại không chỉ liên hệ đến một vụ bịa chuyện để bôi nhọ cá nhân tôi, mà tệ hại hơn, nó còn là một sự vung vãi, bôi bẩn chữ nghĩa bằng những lời lẽ vô cùng tệ mạt mà Nguyễn Thiếu Nhẫn vẫn còn tiếp tục loan truyền trên trang blog của chính anh ta.
Vì tính chất của vụ việc, tôi đành phải xin lỗi quý độc giả khi phải trưng ra đây những lời lẽ mà Nguyễn Thiếu Nhẫn cho đăng lên blog của chính hắn ( mặc dù nhiều từ ngữ tôi đã phải thay bằng dấu  “... ...”,  như sau :
Đ.M. mày hoa chay says:
 Tháng Mười 21, 2011 lúc 4:18 chiều
Đ.M. thằng hoa chay này phải lụi vài nhát vào lưng của nó rồi thiến d…i   và tống đầy c…t  vào mồm nó cho nó câm mõm chó khỏi sủa bậy.
Đ.M. mày thích Việt Cộng sao không hả họng cho to ra rồi bú c… và ăn c… tụi nó, đừng núp trong l…. má mày rồi ló họng ra khỏi cửa mình rồi tru sủa như con chó hoang. Đ.M. Mồm mày nói ra toàn mùi cứt đái thúi lắm.
Bú c… tụi Việt Cộng xong rồi ông nội mày đây sẽ thưởng cho mày liếm đít để ông cố nội mày khỏi phải dùng chó Việt Cộng để chùi đít.

Nguồn: http://nguyenthieunhan.wordpress.com/2011/06/09/ai-sang-%E2%80%93-ai-mu/#comment-1520

***
 Tao Đ.. L..n má mày thằng HOA CHAY Việt Cộng says
 Tháng Một 22, 2012 lúc 2:43 sáng
Tao Đ… L… má mày thằng HOA CHAY Việt Cộng
Mày bú    c… Tầu PHÙ liếm đít tụi Nga Sô
Mả cha mày thằng bú C… ngoại bang
Làm tôi mọi cho Việt Minh Cộng Sản
Đ… má Mày, ăn c… ngon không mà ngu hơn con chó ghẻ
Ló đầu ra trong l… má mày mở miệng sủa hoang
Đ… má mày thằng chó đẻ HOA CHAY BÚ C….
Tao thiến D… những con chó Việt Gian Cộng Sản.

Nguồn:http://nguyenthieunhan.wordpress.com/2011/06/09/ai-sang-%E2%80%93-ai-mu/#comment-1520

                                       ****

Nhà văn Chu Tất Tiến chắc cũng rất bất mãn vì cái lối chống Cộng vô tư cách, mạt hạng này nên ông đã “dại dột” lên tiếng ngay trên cùng trang blog đó với lời lẽ như sau:
chu tất tiến says:
Tháng Một 22, 2012 lúc 4:24 chiều
Thưa quý vị,
Thiển nghĩ, trong vấn đề chống lại chủ thuyết phản dân, phản quốc của Đảng Cộng Sản, nếu chúng ta dùng những ngôn ngữ văn minh, trí thức, lịch sự, thì có hiệu quả hơn là sử dụng thứ ngôn ngữ chợ búa của ông bạn trên đây, đọc nghe ghê cả người. Mong tác giả của trang blog này đục bỏ cho không khí chống Cộng trong sạch và khoa học hơn.

Lập tức Nguyễn Thiếu nhẫn giở ngay ngôn ngữ lưu manh hạ cấp để trấn áp Chu Tất Tiến như sau (tôi tô đậm vài hàng để cho rõ thêm) :
         
NGUYỄN THIẾU NHẪN says:
Tháng Một 30, 2012 lúc 4:20 chiều
     THƯA CHUYỆN VỚI
    ÔNG CHU TẮT TIẾN
Thưa ông,
Tôi nghĩ trang blog như một cái nhà. Ông vào nhà không ngồi ở phòng khách lại vào restroom “thưởng thức các món ngon vật lạ xong” à thực khách thải ra, rồi lại than phiền với chủ nhân là nên dẹp bỏ những “món ngon vật lạ” mà ông đã được thưởng thức, để cho “không khí chống Cộng sạch sẽ và khoa học hơn (sic!)”. Đúng là chuyện khôi hài và lố bịch. Ông muốn “nịnh sằng, nổ sảng” thì cứ làm blog rồi tha hồ “nổ”. Sao lại vào nhà người ta đòi thế này, thế nọ. Khi thực hiện trang blog, tôi chủ trương không làm chuyện “vừa đá banh, vừa thổi còi”. Sao ông không coi cho hết những “áng văn tuyệt tác” của bọn CAM và tay sai nó dành cho các bài viết của tôi? Tôi đã coi bọn âm binh này không ra gì. Ông lại vào đây ra điều cao ngạo đòi  “không khí chống Cộng sạch sẽ và khoa học hơn”.
Đề nghị ông không nên vào đây nói chuyện nhảm nhí nữa. Với lại không nên tự xưng “Người Việt hải ngoại”; lý do ông chỉ là MỘT người.

Chào ông,
Nguyễn Thiếu Nhẫn

Nguồn:http://nguyenthieunhan.wordpress.com/2011/06/09/ai-sang-%E2%80%93-ai-mu/#comment-1520

          ****

Dĩ nhiên Nguyễn Thiếu Nhẫn sẽ biện minh rằng trang blog là “nhà riêng” của anh ta. Nhưng lý sự kiểu đó chỉ là một thứ ngụy biện. Vì nếu đã ưa thích sống chung với loại ngôn ngữ hạ cấp kiểu đó thì cứ chép vào sổ tay hay nhật ký để cho riêng mình coi, can cớ gì phải đưa lên Internet nếu không muốn cho mọi người vào đọc.
Khi một điều gì đã post lên Net, lên blog thì không còn có thể nói nó là “nhà riêng” để muốn làm gì thì làm, viết gì thì viết được. Bởi nó vẫn đòi hỏi phải tôn trọng pháp luật và giữ phẩm giá con người. Không tin, Nguyễn Thiếu Nhẫn thử post lên vài hình con nít bị lạm dụng coi, xem có cãi được với FBI về chuyện “đây là nhà riêng của tôi, tôi muốn làm gì thì làm” chăng ???
Và cho dù nó chỉ là trang blog, nhưng ảnh hưởng của những thứ blog hạ cấp này không phải là không có, nhất là đối với kẻ đồng hội đồng thuyền hoặc với những tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm về chữ nghĩa, đọc xong rồi lại cứ tưởng các bậc trưởng thượng, cha anh đều xài ngôn ngữ kiểu đó, đều có một loại tư tưởng tệ mạt kiểu đó nên lấy đó làm gương.
Xin nêu vài chứng cớ cụ thể :
1)Đồng hội đồng thuyền: “Nhà thơ” (!) Nguyễn Đạt đã góp ý như sau:
“Nếu không có những ngòi bút sắc bén của những nhà văn chân chính, lương thiện và có tâm huyết như nhà văn Hoàng Hải Thủy, nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn thì bọn nhà văn Cỏ Đuôi Chó còn nỏ mồm đến bao giờ?”
***    
Thật là khổ cho những chữ “chân chính, lương thiện và có tâm huyết” sau khi những sự kiện như trang blog Nguyễn Thiếu Nhẫn vừa bị phơi bầy ở trên hay là nhà văn Nguyễn Thụy Long trước khi mất đã phải viết về Hoàng Hải Thủy qua  bài “Mõm Chó Vó Ngựa” (xin coi ở phần sau )

***
  2) Tuổi trẻ thơ ngây, chưa có kinh nghiệm về chữ nghĩa:

 * )Truc thanh, Saigon, on September 19, 2009 at 8:03 am said:  Kính chúc nhà văn Hoàng Hải Thủy luôn luôn được an khang, nhiều phước lộc. Tôi không còn lời nào tốt đẹp hơn  nữa để ca tụng công trình mà Ông đã góp tay xây dựng cho sự nghiệp văn chương chân chính, chói lọi của đất nước Việt Nam.
* ) Cô bé, on January 17, 2008 at 1:43 pm said:     Cháu cảm ơn bác đã cho cháu , một cô bé với suy nghĩ mỳ ăn liền, những cảm xúc thực nhất mà cháu đã từng đọc. 
    (nguồn: http://hoanghaithuy.wordpress.com)


Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Sự thực không thể bị chôn vùi ( KỲ 21)



Thời điểm 1988

 TÁC PHẨM  GÂY TRANH CÃI

                                                    Quanh truyện dài

“ MỒ HÔI CỦA ĐÁ”








Mồ Hôi Của Đá là một truyện dài duy nhất của tôi ở hải ngoại, khởi sự viết từ những ngày tháng còn nằm ở trại tỵ nạn Songkhla, Thái Lan (1980) và hoàn tất vào tháng 3-1988 ở Beaverton, tiểu bang Oregon, Hoa Kỳ. 

Ở vào thời điểm 1988, khi chính phủ Hoa Kỳ vẫn còn giữ chủ trương cấm vận đối với Việt Nam và hai nước chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, thì công cuộc chống Cộng ở hải ngoại - đặc biệt là ở Hoa Kỳ và vùng Nam Cali - cũng đã diễn ra dưới nhiều hình thức ngặt nghèo. Hầu như bất cứ cái gì đến từ xứ Cộng sản cũng đều là sai trái, đáng ghê tởm, bất cứ con người nào đã xuất thân từ hàng ngũ cán bộ miền Bắc cũng đều là loại người phải bị diệt trừ, hễ ai công khai ngỏ lời khen ngợi một người CS, dù chỉ là một cá nhân riêng lẻ thì cũng bị lên án, cho là đã tuyên truyền cho cộng sản.

Rồi cũng vào khoảng thời điểm đó, việc đi về thăm quê hương cũng được coi là quá sớm. Người ta chỉ thì thào loan báo với nhau ở chỗ riêng biệt chứ không dám tiết lộ công khai. Một vài cơ sở bán vé máy bay thì bị biểu tình ngay trước cửa. Nếu tôi nhớ không lầm thì có một cơ sở du lịch ở Bolsa còn bị hỏa hoạn nữa, tuy không biết chắc nó bị cháy là vì nguyên do gì. Nghi vấn này cũng đã từng được đặt ra cho cái chết của nhà văn Hoài Điệp Tử, chủ nhiệm báo Mai chết vì bị đốt và ngộp khói  ngay tại tòa soạn ở Bolsa, Nam Cali vào đêm 9 tháng 8-1987.

Theo tờ Dân Chúng số 121 ra ngày 5 tháng 8 năm 1995 nhắc nhở lại vụ này thì đã có một tổ chức mang tên Diệt Cộng Hưng Quốc Đảng nhận mình là tác giả vụ án mạng. Và vẫn theo báo này thì  chắc  tờ báo Mai của Hoài Điệp Tử đã đăng quảng cáo cho một vài hãng bên Canada buôn bán với Việt Nam nên mới xảy ra án mạng.

(Nguồn: http://motgocpho.com/forums/showthread.php/6952-Nhà Văn Hoài Điệp Tử) .



Tuy không có một chứng cớ cụ thể nào nêu rõ lý do về cái chết của nhà văn Hoài Điệp Tử, nhưng nhắc lại biến cố bi thảm này của làng văn, làng báo xẩy ra vào thời điểm của những năm 80 tại Hoa Kỳ, ta thấy vấn đề chống Cộng ở hải ngoại vào thời điểm đó đã nghiêm ngặt và khét lẹt đến như thế nào, và bất cứ một nhận định nào đi lạc ra ngoài “ý thức chung” đều rất dễ bị ngộ nhận và bị lên án.

Đó là bối cảnh chính trị mà tôi sinh sống ở trong đó khi viết  một số tác phẩm hoặc dài hay ngắn, đã cho in trên các báo chí ở hải ngoại và vài truyện đã trở thành những đề tài tranh cãi ồn ào.

Tranh luận quan điểm sáng tác trong sinh hoạt văn nghệ là một  ưu điểm của xứ có tự do cầm bút và người viết dù bất cứ ai, thuộc phe phái nào cũng đều phải nên lấy làm may mắn, tự hào là mình được sinh hoạt trong bầu không khí tự do đó.

Nhưng tranh luận về đề tài văn hóa thì phải sử dụng ngôn ngữ có văn hóa.

Tiếc thay, những bài viết đứng đắn như thế thì thường hiếm hoi, mà trái lại, những thứ nông cạn, ấu trĩ học đòi phê phán thì lại khá nhiều. Bọn này đã  xông vào lãnh vực văn hóa, văn nghệ để chống đối bạt mạng (có khi chưa đọc tác phẩm đã viết bài chửi bậy rồi), rõ ràng không phải vì mục đích làm cho vấn đề thêm sáng tỏ hay mang lại điều gì bổ ích cho người đọc mà chỉ thuần túy vì lý do nhẩy vào đánh hôi, ăn có, mong cho tên tuổi của mình cũng được ngự trị trên các diễn đàn văn hóa.

Nhưng nguy hiểm hơn cả là  những tên “cố tình phá hoại mọi sinh hoạt tử tế của người Việt Quốc Gia” nhằm lũng đoạn tinh thần chống Cộng của người Việt hải ngoại theo chỉ thị từ trong nước và do đó trong nhiều năm qua, chúng đã thi hành được nhiều nhiệm vụ hoàn toàn có lợi cho CS.

Một trong những tên đã bị vạch mặt chỉ tên nhiều nhất trong làng văn, làng báo là Nguyễn Hữu Nghĩa, chủ bút tờ Làng Văn ở Canada, một loại viết lách mang gốc tích mù mờ ngay từ khi còn ở VN trước năm 1975 .

Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, một nhân vật có uy tín trong lãnh vực văn hóa, người đã bỏ rất nhiều tâm-lực trong sinh hoạt văn học nghệ thuật ở hải ngoại suốt mấy chục năm qua cũng đã có lần phải lên tiếng :

                 

                     TẠI SAO TÔI KHÔNG ÐI DỰ

                      ÐẠI-HỘI VĂN-BÚT KỲ NÀY

                                                                                                     -Nguyễn Ngọc Bích

.(trích ) .....

Về Nguyễn Hữu Nghĩa, chúng ta biết những sự thực chắc nịch như sau:

1/ Anh là con đại-tướng VC Nguyễn Chí Thanh.

2/ Vợ đầu của anh là con cháu Dương Minh Châu, người VC đã dùng tên để gọi cả một chiến-khu của họ.

3/ Anh đã từng tung tin giả chết ở Sài-gòn để ra bưng vào năm 1970. Từ đó, anh đã làm ra bài hát "Anh sẽ về, em ơi, anh sẽ về..."

4/ Anh là tác-giả của những con vi-rút điện-tử để ám-hại hết người này đến người khác, ít nhất là có vài chục người, không trừ cá-nhân tôi (NNB). Vì việc làm ám-muội này, Langvan.com của anh đã bị tố-cáo với hãng Hotmail và anh đã bị đuổi ra khỏi Hotmail.com.

5/ Dù như Làng Văn đã ra tới hai cuốn sách để đánh một ân-nhân của vợ chồng anh, người đã nuôi dưỡng cơ-sở Làng Văn qua những tiểu-thuyết "bestseller" của ông ta, anh vẫn không rửa được tội dựng đứng chuyện bài hát (bịa đặt) của Ðoàn Chuẩn rồi gán cho Thúy Nga Paris By Night và Nguyễn Ngọc Ngạn.

…….

Ðã có đôi ba lần NHN dùng bút-hiệu (tập-thể) của tôi là Tâm Việt rồi ký TamVietNguyen, để mập mờ đánh lận con đen, gởi đi tin này tin nọ làm cho người ta có thể hiểu lầm là tin đó đến từ tôi. Tuy-nhiên, những chuyện trẻ con như vậy, không ai bị mắc mưu nên tôi cũng không đếm xỉa.

Nhưng đến đầu tháng 5-2000, Nguyễn Hữu Nghĩa lại giả mạo đưa ra một cái tin nói là trích từ "Trang Nhà QÐND" (để cho mọi người có thể hiểu ngầm đây là báo Quân Ðội Nhân Dân viết từ trong nước) bề ngoài như khen Luật-sư Trần Thanh Hiệp và tôi và đánh "nhóm cực đoan" Sơn Tùng, tức Nguyễn Minh Ngọc, Phạm Kim Vinh, Nguyễn Văn Chức.

Cái xảo-quyệt và đê hèn của NHN là không những anh đã bịa đặt chuyện trên, anh lại còn dùng địa-chỉ Internet "ttxqg" gởi tin đó đi, để người không sáng ý có thể ngờ là tôi vì muốn khoe nên dùng QGTTX (Quốc Gia Thông Tấn Xã) của tôi mà tự tố-cáo bằng cách đăng lại một bài từ trong QÐND. Dù như không ai bị đánh lừa trong vụ này, Sơn Tùng (tức Thợ Hồ) vẫn bỉ ổi đủ để mau mắn đem in lại nguyên con cái tin giả-tạo kia (còn in nghiêng để cho mọi người phải chú ý) rồi lại thêm những lời bàn Mao Tôn Cương nhảm nhí vào đó (Thế Giới Ngày Nay, Wichita, Kansas, số 158, trang 32-34) để đánh ông Hiệp và tôi.

Như vậy rõ ràng là có tung có hứng. Không thể bảo ngẫu-nhiên mà Sơn Tùng và NHN lại ăn ý với nhau như thế được. Nếu như bài kia có thật trong QÐND mà hai người chỉ in lại rồi "phát tán" ở ngoài này thì họ cũng đã là tiếp tay cho CS rồi. Ðằng này, CS trong nước cũng chẳng rỗi hơi hay dại gì mà đi ca tụng tôi và ông Trần Thanh Hiệp nên điều NHN và Sơn Tùng tung hứng trong vụ này chỉ chứng tỏ họ là "cá mè một lứa" chơi trò du-côn "đá cá lăn dưa."

Tôi thách NHN và Sơn Tùng chỉ ra cho cả thế-giới xem bài báo kia lấy ở trong "trang nhàQÐND" nào, số nào, ngày nào?

                                                                                                            (ngưng trích)

Nguồn :http://mt-nguyenhuunghia.tripod.com/pb2_taisaotoi_0dudaihoi.html

***

Chẳng riêng một mình GS. Nguyễn Ngọc Bích phải lên tiếng về Nguyễn Hữu Nghĩa mà rất nhiều văn hữu ở hải ngoại đã viết bài tố giác Nguyễn Hữu Nghĩa gây ra nhiều chuyện lũng đoạn hàng ngũ văn giới, quấy nát tổ chức Văn Bút VN hải ngoại cùng  những thủ đoạn đê tiện  như  viết những bài dựng đứng, xuyên tạc, bỏ thư rơi, fax rơi, cắt ráp tuồng chữ viết tay của người khác tạo thành lá thư giả để gây chia rẽ những người trong một tổ chức..v..v…

Thật là một tên nham hiểm, đầy  ý  đồ, lộn sòng vào hàng ngũ người cầm bút ở hải ngoại từ bao nhiêu năm qua.

Cuốn sách mà quý vị đang cầm trên tay, nếu được in ra cũng một phần là có mục đích cảnh giác mọi người về một tình trạng ô nhiễm trong sinh hoạt chữ nghĩa ở hải ngoại do những loại cầm bút như Nguyễn Hữu Nghĩa cùng vây cánh của hắn gây ra. 

Tôi mong mỏi mọi người trong chúng ta hãy cùng góp  tay làm sạch môi trường chữ nghĩa để bảo vệ khuôn mặt chân chính của người Việt hải ngoại không bị những tên cầm bút vô trách nhiệm làm cho nhếch nhác đi.

Khi nhắc lại cuốn Mồ Hôi Của Đá, không phải vì tôi muốn phân bua, tranh luận thua đủ gì với những ngòi bút chống đối theo kiểu ngồi nặn mấy câu vè như của Nguyễn Hữu Nhật núp dưới bút danh Sắc Không viết trong một mục thường xuyên của báo Làng Văn, tự biến mình thành một thứ tay sai của Nguyễn Hữu Nghĩa:

……

Lồng to, chim bé bâng khuâng

hót bao nhiêu tiếng cũng không nghĩa gì

Da ngà, bọt trắng mép ly

Bia ôm Cửa Mở, mặt lỳ Thềm Hoang

……

(trong Chém Đá của Sắc Không,  Làng Văn xuất bản, trang 151)

Thật ra, tôi chỉ muốn cung ứng một số trang tài liệu để độc giả có cơ hội tìm hiểu thêm tâm tình của người viết (nguyên cuốn thì nay cũng tuyệt bản hay khó kiếm) và khi đọc xong, dù đồng cảm hay chống đối thì tôi tin là những phản biện sau này nếu có, thì hẳn cũng mang một cung cách ứng xử có tính chất văn hóa, ngôn ngữ phát biểu có tính xây dựng, chứ không phải  là những loại văn chương bông phèng, rẻ tiền như của Nguyễn Hữu Nhật.

                                         (còn tiếp)

Theo yêu cầu của tác giả, " Sự thực khong thể chôn vùi" sẽ ngưng tại đây


Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

Nhà văn Nhật Tiến : Sự thực không thể bị chôn vùi ( kỳ 20)


(tiếp theo)

30 PHÚT VỚI NHẬT TIẾN
Phỏng vấn của Hoa Thịnh Đốn Việt Báo
             sau buổi ra mắt tập truyện MỘT THỜI ĐANG QUA
                                                       (11 tháng 10-1985)

           
          

  Hoa Thịnh Đốn Việt Báo : Anh Nhật Tiến, thưa anh, trong bài nói chuyện của anh nhân dịp ra mắt tác phẩm “ Một Thời Đang Qua”, có đoạn anh đề cập đến khía cạnh nhân bản của một số nhân sự hợp tác với chế độ bên kia vì hoàn cảnh, vì gông kềm của áp bức…Theo đó , anh cho là : “ Nếu đem tâm tình của một con người chống Cộng cực đoan trước 1975 áp dụng vào thời điểm này hẳn sẽ có những điểm trục trặc, bất ổn. Nó chẳng những giới hạn khả năng đấu tranh của những Quốc Gia tự do mà còn ngăn cản con đường trở về với đại gia đình dân tộc đối với một tập thể đông đảo  nhân sự, trong đó bao gồm cả những con người đã từng có thời gian chiến đấu trong hàng ngũ CS, nay đã bừng tỉnh nhưng chưa có cơ hội nói lên tiếng nói đích thực của mình.” Nhân vật thủ trưởng trong truyện ngắn “Người Tù Cuối Năm” của anh có liên hệ gì với lối lập luận trên của anh không ? (Xin coi truyện ngắn này ở trang 137)
            Nhật Tiến : Có, thưa anh là có. Tôi muốn nhấn mạnh đến giá trị nhân bản còn tồn tại trong những con người vì lý do này hay lý do khác đang phục vụ cho chế độ bên kia. Người văn nghệ sĩ sáng tác chân chính nên có nhiệm vụ tạo điều kiện để đưa họ về với dân tộc. Họ giống như một thanh thép bị CS làm cho gỉ sét.Văn nghệ cần phải có sứ mạng làm bật ra những hoen gỉ đó.Tôi đã có dịp ra thăm và quan sát đời sống cũng như tâm tình của nhiều người dân miền Bắc sau bao năm sống dưới ách cai trị của CS. Tôi nhận thấy con người của họ có hai mặt. Một mặt giả dối, cứng ngắc do hệ thống CS nhào nặn. Một mặt khác, họ còn có rất nhiều chất người. Trong khi đa số bọn lợi dụng nằm trong giai cấp thống trị chạy theo chiến thắng ở miền Nam để vơ vét thì tôi thấy một số khác ở miền Bắc nhếch mép cười khinh bạc, buồn bã “phát biểu : “Bao năm hợp tác , đóng góp cho chế độ, đâu phải để thực hiện một xã hội như thế này.”.  Phải là người có lòng nhân bản thì mới nêu ra nhận định này, nhất là đang ở phe chiến thắng.
            Điều đó cho phép tôi khá vững tin vào việc người cầm bút ở hải ngoại cũng cần phải có nhiệm vụ  soi thấu giá trị  nhân bản này. Vì chỉ có ở góc nhìn nhân bản đó, con đường đấu tranh giải phóng dân tộc mới có tập hợp được nhiều người, rút ngắn được thời gian tranh đấu và tránh được  cuộc chiến nồi da xáo thịt lại có nguy cơ xẩy ra lần nữa.    
            HTĐVB.- Khi lập luận như thế anh có mường tượng ra rằng anh sẽ bị phản ứng bởi một số người có thể vì quá sức cực đoan mà cho đó là một nhận định thiếu tích cực không ?
            Nhật Tiến: Thưa anh có. Nhưng mà nhà văn, người sáng tác là phải can đảm và trung thực. Hơn nữa vấn đề mà tôi đã trình bầy chỉ mới là điều gợi ý. Nó còn cần có sự đóng góp ý kiến để soi sáng của nhiều người. Nhà văn Nguyễn Mộng Giác cũng hy vọng rằng những người cầm bút ở hải ngoại sẽ cùng nhau thảo luận để làm sáng tỏ vấn đề.
            HTĐVB.- Thưa anh, chúng tôi có một câu hỏi khác liên quan  đến vấn đề tự do trong sáng tác. Anh có nói là anh “thấy rõ người cầm bút ở đây  chưa thực sự có tự do cầm bút”. Xin anh vui lòng nói thêm một chút nữa về điều này.
            Nhật Tiến : Đúng như vậy,  người cầm bút ở đây chưa thực sự có tự do cầm bút! Chuyện chụp mũ, bè phái, ngộ nhận, thành kiến, bôi nhọ…. là những chuyện làm đắn đo và gây chán nản không ít cho nhiều người cầm bút. Nó đã làm cho bộ mặt văn hóa ở hải ngoại thiếu sinh động.
            HTĐVB.- Điều anh vừa nói, một đàng cũng rất chia xẻ và đồng ý với anh, đàng khác, về phía người đọc chúng tôi muốn chuyển tới anh một suy nghĩ khác. Đó là trước kia, ở bên nhà, người cầm bút được khích lệ và đền bù bằng ít nhiều danh vọng và vật chất. Yếu tố này đã tác động mạnh mẽ đến một số người (chúng tôi chỉ nói một số người), nay sang đây, những đền bù đó coi như không có. Phải chăng vì đó mà  một số người  cầm bút trở nên lười biếng chăng ? Nếu quả tình như vậy thì ngoài cái điều anh đã nói ra còn có một điều khác, điều này nằm ở phía người sáng tác, cũng cần phải nói tới. Đó là tấm lòng. Phải chăng vì thiếu tấm lòng. Hay vì tấm lòng không đủ lớn, không đủ kích thước để bao trùm lên mọi chuyện khác, để đủ và thừa sức mạnh mà sáng tác.
            Nhật Tiến :  Có lẽ vấn đề phải được giới hạn. Nó chắc không đúng cho trường hợp những người cầm bút chân chính. Về phần tôi, tôi sáng tác vì bạn bè và vì đồng bào còn lại ở quê nhà. Nó là một thôi thúc không ngưng nghỉ. Khi tôi thức suốt đêm để viết, tôi không hề nghĩ tới những đền bù mà quý báo vừa đề cập. Dù sao thì cũng cám ơn anh đã đưa ra một góc nhìn khác.
            HTĐVB- Xin thành thật cám ơn anh đã có nhã ý dành cho Hoa Thịnh Đốn Việt Báo buổi nói chuyện thân mật, tâm tình và hữu ích này.
**********

Thời điểm 1996
Sinh hoạt Văn hóa ở NamCali
PHÁT BIỂU TRONG BUỔI RA MẮT CUỐN
VIỆT NAM QUA LĂNG KÍNH 24 NHÂN VẬT THỜI ĐẠI
của NGUYỄN VẠN HÙNG
Ngày 29-6-1996  Tại Trung Tâm Công Giáo VN –
Orange CountyCalifornia.
                                                            
                                                                               * Nhật Tiến

Trước hết, tôi xin được ngỏ lời cám ơn ban tổ chức đã có nhã ý dành cho tôi cái cơ hội được tham dự và phát biểu trong buổi ra mắt tuyển tập ngày hôm nay.
Tôi cũng nhân dịp này xin bầy tỏ lời đặc biệt cám ơn nhà báo Nguyễn Vạn Hùng , một ký giả chuyên nghiệp đã liên tục trong nhiều năm tìm đến những nhân vật có liên quan đến các vấn đề thời sự để phỏng vấn và tường trình cùng độc giả, và đến nay lại san định và chọn lựa để in chung vào một tuyển tập như chúng ta thấy trong buổi ra mắt ngày hôm nay. Chính nhờ cuốn sách này mà tôi có dịp ôn lại những điều do chính mình đã nghĩ, đã phát biểu từ hơn sáu năm qua, tất cả tưởng đã vùi sâu trong dĩ vãng không ai còn nhớ đến nữa. Nay nhờ thế mà đôi điều có thể được ôn lại thì đối với tôi quả là một điều lý thú. Và cũng chính nhờ tuyển tập này mà tôi cũng lại có cơ hội được đọc một cách tổng hợp hơn những vấn đề mà hơn hai mươi vị khác đã phát biểu, qua đó tôi cũng đã có dịp thu nhận được nhiều điều bổ ích, bởi vì mỗi vị với một vị trí riêng, một hoàn cảnh ricng, một kinh nghiệm sống riêng đã soi sáng được nhiều phía, nhiều mặt xoay quanh nhiều vấn đề liên quan đến tình hình đất nước. Chỉ riêng với một ưu điểm này, nhà báo Nguyễn Vạn Hùng cũng đã thành công trong việc ấn hành tuyển tập để chúng ta có được buổi gặp gỡ ngày hôm nay.
Thưa quý vị, riêng về phần tôi, khi nhìn lại hoàn cảnh và thời điểm mà cuộc phỏng vấn được thực hiện khoảng cuối năm 1990, tôi nhận thấy cũng nhân cơ hội này nên phát biểu một vài cảm nghĩ, một phần là để làm sáng tỏ thêm những nhận định của mình từ sáu năm về trước , và một phần khác cũng là để bổ túc thêm cho thích hợp với hoàn cảnh thực tế vốn cũng đã thay đổi rất nhiều trong mấy năm vừa qua.
Có một điều tuy đương nhiên nhưng cũng nên khẳng định lại, đó là ở đâu, bao giờ và trong bất cứ thời điểm nào thì nhận định sau đây bao giờ cũng đúng :
“ Đó là chế độ Cộng Sản không bao giờ đem lại tự do, hạnh phúc cho con người và tạo dựng được một xã hội công bằng, phát triển và thịnh vượng. ”
Sáu năm về trước, cái tạm gọi là chân lý này hầu như chỉ phổ biến đối với người thuộc chế độ Miền Nam cũ, nhưng nay thì càng ngày thực tế càng cho thấy, ngay cả những người được tôi luyện trong xã hội Cộng Sản cũng đã nhận ra và đã có nhiều người công khai phát biểu. Nhìn lại 10 năm trở về trước, những tên tuổi như Dương Thu Hương, Tiêu Dao Bảo Cự, Hà Sĩ Phu, Hoàng Minh Chính, Lữ Phương, Nguyễn Kiến Giang, Nguyễn văn Trấn..v..v ...dù tên tuổi của họ vẫn tồn tại trước đó nhưng họ đã không xuất hiện ồn ào, phong phú và đa dạng như thời gian gần đây. Liên tục trong vài năm qua, họ cũng như nhiều trí thức khác trong nước đã cất lên tiếng nói tuy còn trong mức độ tuỳ thuộc vào hoàn cảnh và vị trí mà họ đang sống, nhưng nội dung đã không chỉ bộc lộ sự thay đổi nhận thức riêng tư mà họ đã hướng rất nhiều về những nguyện vọng chung của dân tộc. Sự kiện xẩy ra như thế đã phù hợp với hoàn cảnh thực tế trong đó hàng loạt chế độ C.S. đã sụp đổ ở các nước Đông Âu và ngay cả Liên Xô nữa. Như thế, theo tôi nghĩ, nhất thiết con đường chống Cộng của người Việt ở hải ngoại phải được đặt trước một hoàn cảnh mới, đòi hỏi phải có một nhãn quan mới qua đó có thể đề ra được những sách lược mới thích nghi được với tình thế hiện nay.
 Vào thời điểm mà cuộc phỏng vấn của nhà báo Nguyễn Vạn Hùng được thực hiện, tôi đã góp phần cùng với nhiều anh chị em văn nghệ sĩ khác đi tìm một phương thức đấu tranh trong chiều hướng này, và đó là lý do cuốn Trăm Hoa Vẫn Nở Trên Quê Hương đã được xuất bản vào cuối năm 1990 sau gần 2 năm chuẩn bị cùng với sự ra mắt của một vài tờ tạp chí có cùng một khuynh hướng như tờ Hợp Lưu, tờ Đối Thoại hay những cuộc trao đổi, thảo luận cùng các sinh hoạt khác. Cũng chính từ những hoạt động này mà đã có nhiều người cho rằng chúng tôi chủ trương giao lưu văn hóa, một từ ngữ tức cười thay, không do chúng tôi đặt ra, và ngay cả cho tới nay, chúng tôi cũng chưa hề thảo một bản văn nào đem công bố để vận động cho một trào lưu mang cái danh nghĩa đó !
Tôi còn nhớ Họa sĩ Khánh Trường cách đây 5 năm khi làm bản maquette cho tờ tạp chí của  mình, anh dự định lấy tên tờ báo là Giao Lưu, nhưng chính tôi đã góp ý nên đổi là Hợp Lưu để tránh ngộ nhận. Anh  Khánh Trường đã chấp nhận ý kiến đó và tờ báo của anh vẫn còn mang cái tên  Hợp Lưu cho đến tận ngày hôm nay.

Nhưng ta hãy gạt qua chuyện từ ngữ để đi vào thực chất của vấn đề. Đối với chúng tôi, dù trong bất cứ một sinh hoạt văn hoá nào, chuyện giao lưu văn hoá một chiều chỉ là chuyện thơ ngây, phi lý, không cần phải có người dạy dỗ cho thì mới biết. Bởi nếu có sự giao lưu đúng nghĩa thì sách báo của người Việt ở hải ngoại đã tràn ngập thị trường ở trong nước rồi. Ở đây, tôi thấy cần phải nhắc lại rằng khi đề cao phong trào văn chương phản kháng vào thời điểm đó, chúng tôi chỉ mong mỏi nối được vòng tay với những ngòi bút phản kháng ở trong nước, cổ võ họ, nâng đỡ tinh thần họ, và nếu có thể , yểm trợ được họ trong công cuộc phổ biến những tác phẩm do họ đã viết để khơi dậy một cao trào văn chương phản kháng, nói lên được tâm tư và nguyện vọng của toàn thể dân tộc ngõ hầu góp phần vào công cuộc đấu tranh cho Tự do và Dân chủ trên quê hương.
Trong một vài lần phát biểu ở đây đó rải rác trong mấy năm vừa qua, tôi cũng đã từng nhấn mạnh rằng: 
“ Chúng tôi không chủ trương thỏa hiệp với cường quyền hay bạo lực. Bởi khi người cầm bút thỏa hiệp với bất cứ một bạo quyền nào thì anh ta cũng sẽ chỉ là một thứ công cụ và tự biến vai trò độc lập của mình trở thành một thứ văn nô vốn là điều mà không một người cầm bút chân chính nào chấp nhận.”
Nhưng để tiến tới việc chấp nhận những con người phản kháng ở trong nước , nhìn lại điểm khởi đầu từ sáu bẩy năm về trước, tôi nhận thấy đó không phải là một tiến trình suông sẻ bởi vì đã có một thành kiến khá phổ biến cho rằng hễ đã là người của Cộng sản rồi thì dù có thay đổi thế nào cũng không còn gì để đối thoại nữa. Đây là một thành kiến dễ giải thích vì nó xuất phát từ những kinh nghiệm thực tế, nhiều khi bao gồm cả những sự mất mát, đau thương, đổ vỡ với những vết thương rất khó hàn gắn, bởi vì như tất cả mọi người đều thấy, kể từ khi chiến tranh chấm dứt, nhân dân miền Nam đã bị xô đẩy vào một cuộc trầm luân mới với biết bao sinh mạng bị hy sinh một cách phí uổng trong rừng sâu, nơi biển cả, trong các trại tù trại cải tạo hay trong những vùng gọi là kinh tế mới. Biết bao nhiêu đau thương, mất mát, chia lìa trong các hoàn cảnh đó đã ghi thành những dấu ấn hết sức nặng nề về cả mặt tinh thần cũng như thể xác đã khiến cho lòng căm thù có môi trường để nẩy nở lên một cách hết sức chính đáng, khiến cho nhiều người hầu như không muốn thay đổi nhận thức của mình. Hậu quả là cho tới nay vẫn còn những khuynh hướng khoanh vùng, vạch vòng phấn, loại cả ra ngoài những nhân sự vốn trước đây tuy không đứng chung trong cùng một hàng ngũ nhưng nay cũng đã chia xẻ với mình một ước mơ về một tương lai tốt đẹp của quê hương, dân tộc. Tôi cho rằng sự chấp nhận một cuộc thay đổi nhận thức trong thực trạng đó quả là một điều hết sức khó khăn, đòi hỏi nhiều sự thao thức, trăn trở. Nhưng vấn đề đặt ra là thời gian càng trôi qua, cuộc diện thế giới và thực trạng ở quê hương đã có nhiều thay đổi, vì thế vấn đề Việt Nam bây giờ không còn chỉ là vấn đề riêng của người dân miền Nam như trước đây nữa mà đã trở thành vấn đề chung của cả dân tộc, mọi chiều hướng giải quyết nhất thiết đều phải đặt trước một nhu cầu không thể chối bỏ đó là sự thống nhất đất nước và thống nhất dân tộc .
Trong hơn 20 năm qua, lòng hận thù chính đáng kể trên đã có nhiều cơ hội để thử lửa, nhưng chưa bao giờ nó cho thấy sự nuôi dưỡng hận thù trong một nhãn quan khô cứng lại là một giải pháp tốt đẹp nhất, không bị lãng phí thời gian nhất trong công cuộc phục hồi và xây dựng quê hương.
Cho nên tôi vẫn tha thiết khẳng định là chúng ta cần phải mở rộng hàng ngũ dân tộc để tạo dựng sức mạnh cho chính mình, đó là hàng ngũ của những con người không phân biệt quá khứ chính trị hay điều kiện địa dư, miễn là cùng chia sẻ với nhau một mơ ước là xây dựng một quê hương tôn trọng giá trị nhân phẩm và quyền làm người trong một xã hội tự do, dân chủ, hòa bình và thịnh vượng.
Muốn tạo dựng một hàng ngũ như thế, tôi thiết nghĩ chúng ta phải mạnh dạn bước qua những ý tưởng hận thù, như chính ông Nguyễn đình Huy cũng đã phát biểu trong cuộc phỏng vấn in trong tuyển tập được ra mắt ngày hôm nay. Tôi xin phép được nhắc lại nguyên văn lời phát biểu ấy như sau :
 " Nói đến hận thù thì có lẽ chúng tôi là những người hận thù nhiều hơn ai hết vì gần 17 năm nằm trong các trại tù. Thế nhưng chúng tôi phải lấy súng tự bắn vào trái tim thù hận của chính mình và bắn cây súng khác vào sự chia rẽ và nghèo khổ của dân tộc.”
 Chủ trương cỉa ông Nguyễn đình Huy hoàn toàn phù hợp với quan điểm của tôi khi vận dụng công tác văn hóa vào công cuộc vận động chung của dân tộc.
 Thưa quý vị, dù thế nào thì những điều tôi vừa phát biểu cũng chỉ là những cảm nghĩ riêng tư, có thể có người chấp nhận, cũng có thể có người sẽ nêu ra nhiều vấn đề để bàn cãi. Tuy nhiên, đó không phải là mục tiêu của một buổi ra mắt tác phẩm. Trong phạm vi của buổi tổ chức hạn hẹp ngày hôm nay, tôi rất tiếc là đã làm mất thì giờ của quý vị. Tôi xin chân thành cám ơn toàn thể qúy vị đã lắng nghe và một lần nữa, xin cám ơn nhà báo Nguyễn Vạn Hùng cùng ban tổ chức đã cho tôi cơ hội phát biểu ngày hôm nay.


                                       NHẬT-TIẾN
                                          26-6-1996
                           (còn tiếp)


Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Nhà văn Nhật Tiến : Sự thực không thể bị chôn vùi ( kỳ 19)


                          (tiếp theo)

Viên Đại tá cúi đầu, tránh né cái nhìn như xoáy vào óc của đứa em của mình. Ông ta nói:
            - Khi đó tôi bận công tác ở bên Cam bốt. Mãi tôi mới được tin bố bị bắt. Khi có hoàn cảnh về thăm thì bố đã mất rồi.
            Người tù cười nhạt, nụ cười vừa đắng cay vừa có tính chất thù nghịch:
            - Thế cũng là may cho anh. Anh có lý do để bào chữa. Chứ thực ra, nếu có hoàn cảnh thì anh cũng chẳng làm được gì. Trong chế độ bất nhân này, bố là một chuyện, anh lại là một chuyện khác. Nhân danh Đại tá, anh cũng chẳng làm gì được cho bố hết.
            - Chú nói đúng đấy. Cũng như hoàn cảnh của chú bây giờ, tôi có làm được gì cho chú đâu, ngoài mấy gói quà thăm nuôi.
            Người tù chăm chú nhìn người anh, lần này anh ta dịu giọng:
            - Ít ra anh cũng có đôi điều thú nhận sự thật. Nhưng nói cho ngay, một chế độ như thế, anh vẫn trung thành phục vụ thì kể cũng là chuyện lạ.
            Viên Đại tá chợt mỉm cười:
            - Thì chú "thuyết phục" tôi đi.
            Người tù kêu lên:
            - Tôi đâu có phí hơi sức để thuyết phục những người như anh! Mèo bao giờ cũng hoàn mèo!
            - Chú lại đầy định kiến mất rồi? Khổ thay cho con số trừ thường trực của chú.
            - Anh muốn tôi làm tính cộng hả? Muốn thế thì tôi phải thay đổi hay là chính anh phải thay đổi?
            - Cả hai bên, chú à ! Chú rũ bỏ định kiến của chú đi, chú sẽ thấy tôi có thể là bạn đồng hành của chú. Ngược lại tôi cũng vậy. Và tôi nghĩ là tôi đang làm vậy.
            Người tù cười khẩy:
            - Đồng hành đi đâu? Làm gì? Hay là cùng nắm tay xây dựng cái chế độ phi nhân của anh?
            Viên Đại tá chợt bật lên cười. Tiếng cười rổn rảng phá tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng, vọng ra cả hành lang phía bên ngoài. Cánh cửa ra vào bỗng sịch mở và anh bảo vệ viên thò đầu vào với vẻ mặt ngơ ngác. Anh ta bắt gặp tia nhìn lạnh lẽo của viên Đại tá đang ném về phía mình với một điệu bộ hách dịch, điều này khiến anh ta sợ hãi vội vàng đóng sập ngay cánh cửa lại. Sau tiếng cười, viên Đại tá châm thêm một điếu thuốc nữa và nét mặt trở lại vẻ trầm ngâm, lạnh lùng. Một lát sau, ông ta nói chậm rãi:
            - Hai chữ Cộng sản hình như là một vấn đề ám ảnh đối với nhiều người, trong số đó có chú. Trong khi đó, thật ra đối với thế giới, nó đã trở thành lỗi thời. Nó lại càng trở nên lỗi thời đối với những người đã từng tích cực tham dự vào cái guồng máy ấy, như tôi chẳng hạn. Nói khác đi, chỉ những thằng ngu thì cho tới bây giờ vẫn còn tin tưởng rằng chủ nghĩa Cộng sản sẽ đem lại ấm no và hạnh phúc cho nhân loại.
            Người tù nhìn viên Đại tá với ánh mắt ngạc nhiên. Anh ta tò mò nhìn ngắm kỹ khuôn mặt của người đối diện để tìm tòi xem ông ta đã che giấu bản chất qua sự giả trá đến mức độ nào. Nhưng anh ta không tìm thấy được điều gì qua cử chỉ của ông ta cả, kể cả sự thành thực. Rút cục, anh tự nghĩ, những thằng Cộng sản đều là những đứa nói láo, quan điểm, lập trường, nhận thức luôn luôn chỉ có tính cách giai đoạn. Nghĩ như vậy, anh cảm thấy lòng thản nhiên, chẳng hề thấy chút rung động trước những lời lẽ bất ngờ của ông anh quý hóa.
            Viên Đại tá lại nói tiếp:
            - Chủ nghĩa Cộng sản thuần túy đã biến đổi bản chất của nó từ lâu rồi. Hãy cứ nhìn cái cảnh những tên lãnh tụ siêu cường qua lại thăm viếng nhau và cụng với nhau những ly sâm banh thì đủ thấy!
            Người tù chợt mỉm cười, cắt ngang lời nói của viên Đại tá:
            - Anh già đầu rồi mà còn ngây thơ nhỉ! Hoặc giả anh là một chuyên viên kịch cỡm đang thủ một vai nói dối một cách ngờ nghệch!
            - Đối với chú, tôi chả cần thiết phải nói dối làm gì. Chú ở đây đã năm năm mà vẫn còn một đôi chút bướng bỉnh. Nhưng mười năm nữa, mười lăm năm nữa, chú sẽ chỉ còn là một thân xác tàn úa, vô dụng, không đáng để tôi phải quan tâm!
            - Thế thì anh là một kẻ ngây thơ ! Tụi tôi ngây thơ thì mọi sự cũng đã kể như xong rồi. Nhưng anh ở trong guồng máy của chế độ, anh mà ngây thơ thì chỉ có ngày guồng máy nó sẽ nghiền nát anh ra.
            Viên Đại tá nhún vai:
            - Thì tôi đã nói với chú rồi. Chỉ những thằng ngu mà bây giờ vẫn còn tin rằng chủ nghĩa Cộng sản là liều thuốc đem lại ấm no, hạnh phúc cho nhân loại. Tôi đâu có ngu!
            Người tù cướp lời:
            - Cho là anh sáng suốt đi. Nhưng cái xã hội tồi tệ này còn biết bao nhiêu là thằng ngu.
            Viên Đại tá chặn ngang:
            - Không! Chúng nó cũng không ngu gì. Một số đông đã nhận chân ra sự thực thì hoặc câm nín hoặc còn đang trăn trở nhìn lại con đường đã đi qua của mình. Một số khác có cơ hội được hưởng thụ thì đang cố gắng níu lấy điều giả trá để mưu cầu đặc quyền đặc lợi cho bè lũ phe nhóm của mình. Chú cứ nhìn kỹ mà xem, bọn chúng nêu chiêu bài chống phong kiến bóc lột, nhưng trong đời sống thực tế, chúng nó phong kiến hơn ai hết. Chúng nó nêu khẩu hiệu "Không gì quý hơn độc lập, tự do" nhưng chúng nó tước đoạt độc lập tự do của con người hơn ai hết. Nếu phải dùng danh từ "ngụy" thì chính chúng nó ngụy hơn ai hết.
            Người tù giương to đôi mắt để cố nhìn ngắm con người đối diện. Anh ta lại không tin những lời lẽ vừa phát ra lại là của "ông anh Đại tá" của mình? Thâm tâm anh tự nhủ phải hết sức thận trọng để tránh cái cạm bẫy mà tên cán bộ cao cấp này đang giăng ra. Thói quen theo thành kiến có sẵn đã tạo cho anh cái thái độ dè dặt. Cuối cùng, anh đã nói:
            - Tôi chẳng cần mất công đánh giá những lời phát biểu của anh thành thực đến mức độ nào. Tôi chỉ tự hỏi tại sao bỗng dưng anh lại đem những lời đó ra nói với tôi? Để làm gì cơ chứ ?
            Trầm ngâm một lát, viên Đại tá mới nói:
            - Chú không nhớ những lời trăn trối của ông cụ à? Cụ dặn rằng dù anh em thù hận đến mức nào thì cũng cố gặp nhau một lần, như một hình thức nối lại sợi dây ràng buộc gia đình đã đứt quãng mấy chục năm. Tôi cho rằng, gặp nhau để rồi vẫn thù hận về nhau thì sự gặp gỡ chẳng mang lại ý nghĩa gì. Mà tại sao ta phải làm như thế trong khi mọi sự đều đã đổi thay? Chú có một mơ ước về đời sống ấm no, hạnh phúc thì tôi cũng vậy. Và tôi tin rằng nhiều người trên giải đất này cũng đều như vậy. Tại sao không thể nhìn nhận nhau để toan tính một cái gì mới mẻ cho quê hương?
            Người tù nhìn ông anh của mình bằng cặp mắt lạnh lùng. Anh phấn đấu trong lòng một cách dữ dội và lý trí của anh luôn luôn nhắc nhở "Đừng tin những gì Cộng sản nói, hãy nhìn những gì Cộng sản làm". Điều này khiến anh cảm thấy tự tin hơn và anh buông một câu lạnh lùng:
            - Nếu có điều kiện thì tôi chắc chắn sẽ toan tính một cái gì với bất cứ ai, trừ những tên cán bộ Cộng sản!
            - Nghĩa là chú vẫn chỉ thích có một con toán trừ ?
            - Phải ! Trừ đi những kẻ như anh.
            - Bằng cách nào?
            - Có được súng trong tay, tôi sẽ bắn không tiếc tay.
            Viên Đại tá nhìn anh ta bằng đôi mắt lạnh lùng. Rồi bằng một cử chỉ hết sức bất ngờ, ông ta rút khẩu súng ở phía sau thắt lưng ra và ném lên bàn. Ông buông sõng một câu:
            - Có súng rồi đó ! Chú bắn đi !
            Người tù sửng sốt nhìn ông ta bằng một vẻ bàng hoàng. Anh ta không thể ngờ được rằng tình thế đã du mình tới cái giây phút ấy. Anh hết nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại liếc khẩu súng đang nằm tênh hênh trên mặt bàn. Nó là một khẩu nhỏ nhắn, quen thuộc, dễ sử dụng, có nước thép bóng ngời như lúc nào cũng được lau chùi kỹ lưỡng. Thốt nhiên anh nhoẻn một nụ cười chế nhạo:
            - Anh đừng dọa tôi. Súng của anh làm gì có đạn! Tôi thừa biết mánh khóe của anh rồi!
            Viên Đại tá lẳng lặng chộp lấy khẩu súng, và bằng những ngón tay thiện nghệ, ông ta lật cái ổ đạn qua một bên cho người tù nhìn thấy những viên đạn sáng ngời. Sau đó, ông ta kéo cơ bẩm cho viên đạn sẵn sàng lên nòng. Rồi ông ta ném trả lại nó trở lại chỗ cũ với tất cả sự lạnh lùng đến ghê rợn. Cử chỉ của ông ta làm cho người tù chết lặng đi. Anh đã bị dồn vào cái thế phải chọn lựa. Và anh chợt phát giác ra rằng nói thì được chứ thực hành điều mình nói sẽ không phải dễ dàng gì. Phải chi viên Đại tá này không phải là anh ruột của mình! Phải chi hai người đang đối diện với nhau ở ngoài trận địa. Phải chi ông ta không tự nguyện thấy khẩu súng cho kẻ đối diện để giục dã hắn ta bắn lại chính mình. Những điều kiện "phải chi" ấy cứ dồn dập nảy ra trong óc của người tù khiến cho tâm trạng của anh bấn loạn lên. Anh thấy mồ hôi rịn ra ướt cả chân tóc và đầm đìa một mảng lưng. Anh thấy mình đang rũ liệt và anh cảm thấy mình không đủ can đảm để cầm khẩu súng trên tay.
            Chờ đợi một lát, khi đã nắm chắc phản ứng của người tù, viên Đại tá mới lẳng lặng nhặt khẩu súng lên, trả nó lại vị trí ở sau lưng như cũ, rồi ông ta mới nói:
            - Như thế là đủ. Tôi thấy chú chẳng có lòng dạ nào cầm súng bắn tôi, mặc dù chú vẫn thường xuyên bị ngự trị bởi lòng hận thù. Cuộc đời còn đáng sống chính là cái yếu tố nhân bản ấy.
            Người tù nhìn ông ta thảng thốt:
            - Tại sao anh lại làm như vậy chứ ?
            Viên Đại tá nhún vai:
            - Để cho chú tin rằng những điều tôi nói với chú là thực. Trong hàng ngũ của những kẻ mà chú coi là thù nghịch, thật ra vẫn còn ẩn chứa những nhân tố có thể đem áp dụng toán cộng chứ không phải là toán trừ. Nếu cứ ôm mãi quan niệm chỉ làm tính trừ, chú sẽ chẳng bao giờ có hy vọng thay đổi được cái xã hội này đâu.
            - Nhưng tôi là một thằng tù. Bài học ấy của anh, trong hoàn cảnh tôi, có áp dụng được gì đâu!
            - Tù thì vẫn có ngày hy vọng được thả. Vấn đề là ở chỗ gìn giữ được cho mình một niềm tin, một hy vọng. Niềm tin và hy vọng ấy phải được xây dựng trên một cái nhìn sáng suốt và khách quan chứ không phải là những thành kiến cố hữu. Thế thôi !
            Nói hết lời, viên Đại tá đứng dậy. Ông ta xòe một bàn tay ra trước mặt người tù. Anh ta rụt rè một giây rồi giơ tay ra nắm lấy bàn tay xương xẩu, với nước da đen xạm có nổi lên những đường gân xanh. Đột nhiên, anh xiết chặt lấy bàn tay ấy, và lần đầu tiên anh có cảm giác buốt nhói của một tình thân thiết ruột thịt.
            Hai người nhìn nhau trong yên lặng một hồi lâu rồi cùng tiến ra phía cửa phòng. Lúc viên Đại tá giơ tay cầm lấy cái nắm cửa thì người tù vội vã chặn lại, và thốt lên hỏi:
            - Tại sao anh lại làm như thế ? Nếu tôi chai lì, cứ lượm khẩu súng lên và bóp cò thì sao?
            Viên Đại tá ôm lấy bờ vai của em mình, xiết chặt rồi thủ thỉ:
            - Tôi hiểu rõ những con người đã được đào luyện và giáo dục trong xã hội tự do, nhân bản. Chú là em của tôi. Điều đó có nghĩa là dù ở hoàn cảnh nào, trong lòng chú vẫn có những tình cảm máu mủ ruột thịt. Nếu chú được sinh ra và lớn lên ở xã hội Cộng sản, có lẽ tôi đã xử sự theo cách khác.
                                                                                                                                                                                                                                    NHẬT TIẾN
                                                                              2.1989
                                          (còn tiếp)