Kính thưa nhà văn Nhật Tuấn,
Tôi có đọc mấy bài viết NHÀ VĂN VÀ…”HỒI ẤY” của ông than thở về văn chương nhân tình thế thái một thời xa xưa, cái thời rất rất trang nghiêm , rất rất tâm huyết, rất rất oái oăm và cũng rất rất buồn cười ấy . Tôi xin mạn phép gủi tới ông mấy mẩu chuyện nhỏ, vớ vẩn, cũng liều gọi là góp lời qua lại cùng ông
Mẩu chuyện thứ nhất : những hạt hướng dương.
Tôi rất thích cắn chắt các hạt bí , hạt dưa hấu , hạt dưa lê và nhất là các hạt hướng dương . Tối hôm qua, Hà Nội mưa. Mưa tầm tã. Buồn. Co ro trên cái phô - tơi , mồm tí tách mấy hạt hướng dương, giương gọng kính đọc mấy bài viết của ông , rồi bỗng dưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi chợt nhớ tới một lần tranh nhau xếp hàng đi đồng ( tiếng lịch sự gọi cái hành vi đi ỉa ) của cái thời bao cấp ngày xưa đã xa lắm rồi.
Chuyện là thế này.
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, hồi còn ở khu tập thể văn công văn nghệ sĩ , một buổi trưa tôi đau bụng vo vội tờ báo, cầm hai cái quạt nan to tướng chạy vội ra dấy chuồng xí công cộng ở cuối khu tập thể . Tại sao lại vo báo là vì hồi đó chưa có giấy vệ sinh mỏng dính và mịn như bây giò nên phải dùng giấy báo vo vo lại cho nó mềm. Còn tại sao lại phải cầm hai cái quạt nan to tướng là vì dãy chuồng xí công cộng mới khai trương được non tuần lễ đã bay vèo ( chắc là bị ăn cắp ) tất cả các cánh cửa gố và tôn lợp trên mái nên nó cứ bày ra thông thống, tồng ngồng rất hoang sơ, hồn nhiên cùng mưa nắng. Vì thế mọi đương sự đang thực hiện cái hành vi hưởng thụ cái khoái thứ tư (tứ khoái - ăn ngủ đụ ỉa ) thì phải hai tay hai quạt, một trên đầu và một trước …phần dưới của bụng .
Chuyện kể tiếp. Tôi chạy vội ra dãy chuồng xí công cộng thì than ôi số tôi là số thằng ăn mày, bẩy cái chuồng liền nhau đã bị bẩy kẻ nhanh chân hơn tôi chiếm mất rồi.Thế là tôi đành phải khom lưng, ôm bụng, thập thò ở ngay cạnh lối vào dãy chuồng xí để …tất nhiên là để …để xếp hàng đợi, thưa nhà văn Nhật Tuấn ,
Tôi đợi , tôi đợi . Và tôi nghe thấy tiếng của hai cô gái tán chuyện to nhỏ khúc khích khúc khích ( buôn dưa lê ). Rồi lại có tiếng tí tách ,tí tách nghe rất lạ tai ở ngay trong hai cái chuồng xí đầu dãy. Họ tán chuyện gì nghe không rõ . Câu được câu chăng. Chi thấy tớ tớ cậu cậu rồi đằng ấy, mình ơi, mơ rau, sáng nay, quả cà, lạng thịt … Tôi đợi , đợi mãi đến lúc căng thảng quá phải ngồi bệt xuống, hai tay ôm chặt hai đầu gối, nín thở, cố nhịn thì may thay, cô gái ngồi ở chuồng thứ hai đi ra. Vì xấu hổ nên tôi ngoảnh mặt đi. Khi đương sự khuất rồi, tôi vội lao vào chiếm chỗ , thì …thưa nhà văn Nhật tuấn , tôi đố ông đoán xem tôi đã nhìn thấy cái gì trong cái chuồng xí mà tôi vừa lao vào
Tôi đố ông vì ông là một nhà văn có đầu óc tưởng tượng rất hoang dã
Tôi chăc ông đang lắc đầu. Dễ ợt. Có gì mà phải phiền đến đầu óc tưởng tượng hoang dã . Nhưng mà nói ra đây làm gì , tục lắm, bẩn lắm. cứt.
Thưa ông, cái thời ngày xửa ngày xưa ấy chuồng xí chỉ có một cái lỗ . Dưới cái lỗ là một cái thùng . Đương sự vào ngồi ỉa là cứt rơi tọt xuống thùng mất hút luôn. Cho nên khi lao vào chuồng tôi không nhìn thấy cứt mà lại nhìn thấy một đống tóe loe vỏ hướng dương vừa mới được nhả ra ngay trên nền xi măng trước cái lỗ hố xí.
Hóa ra trong khi ngồi ị , cô gái vừa tí tách cắn chắt vừa khúc khích tán chuyện với cô bạn ở chuồng bên
Tôi kể cho ông nghe chuyện này cũng là để ông tủm tỉm một tí cho nguôi ngoai nỗi lòng bức xúc mỗi khi ông nhớ đến cái chuyện văn chương nhân tình thế thái của thời xa xưa mà ông và tôi đã từng hăm hở đua đòi cầm bút.
Tôi muốn ông nhớ lại thân phận những văn nghệ sĩ chúng ta thời ấy có người đã ví như thân phận thàng hề làm trò mua cười cho vua , lại có người ví như thân phận bầy cung nữ múa hát cho chúa xem.
Riêng tôi, từ tối hôm qua đến giờ , mối khi nghĩ nghĩ tới những người làm văn nghệ thời bao cấp , tôi lại không nghĩ tới thằng hề hay là bầy cung nữ, mà, không hiểu sao tôi nghĩ vẩn vơ tới đống vỏ hạt hướng dương mà cô gái đã nhả ra trong một lần đi …Tôi chỉ nghĩ vẩn vơ như vậy thôi chứ không có ý ví von gì .
Ôi ! những cái hạt hướng dương suốt đời hướng mặt trời . Chút nhân ngon ngỏn ngòn ngon thì bị nhằn hết rồi. Nắm vỏ nhả ra trơ trẽn trên nền xi măng hôi thối , nhớp nhúa.
Cũng có thể đây là một ý nghĩ quái đản, thiếu lành mạnh.
Nếu vậy , xin ông bỏ quá cho, thưa nhà văn Nhật Tuấn.
Nhà văn NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét