Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

HẺM..."BUÔN" CHUYỆN ( KỲ 12 )



                              Khổ nhục kế ?

Cơn bão số 5 mãi ngoài Mống Cáy nhưng sáng sớm cũng làm trời Sàigòn xám xịt , lành lạnh như mùa thu Hà Nội. Trời đã buồn, trong quán chị Gái lại mở “Giọt mưa thu” nghe não ruột khiến  thằng Bảy xe ôm la lên :
“ Buồn “thúi ruột”…mở bài khác đi chị Gái…”
Cô Phượng cave đang thả hồn theo tiếng nhạc, trợn mắt :
“ Đang hay…chị Gái cứ để nghe , thằngBảy  tai trâu biết mẹ  gì…”
Thằng Bảy xe ôm cãi :
“ Sao không biết. “Giọt mưa thu” chỉ có ngoài Hà Nội, Sàigòn đâu có ? Chắc chị Phượng nhớ bồ già ngoài đó nên thích nghe bài này chứ gì ? Sao không điện cho ổng vô chơi ?”
Cô Phượng cave trợn mắt :
“ Ảnh vô sao được ? Ảnh đang họp kiểm điểm mà …”
Thằng Bảy xe ôm la :
“ Í chết cha … đồng chí bị lộ à ? Tội gì vậy ? Tham ô, tham nhũng, hay chạy chức chạy quyền ? “
Cô Phượng cave giãy nảy :
“ Không phải , kỳ này các đồng chí dù bị lộ hay chưa bị lộ đều phải kiểm điểm hết. “
Ông đại tá hưu lên tiếng :
“ Con Phượng nói đúng đó. Các đồng chí Bộ chính trị, Ban Bí thơ kiểm điểm rồi. Giờ dến lượt các đồng chí tỉnh ủy, thành ủy…”
Cô Phượng cave reo lên :
“ Vậy ảnh đang kiểm điểm là đúng rồi. Ảnh có chân trong thành ủy mà…”
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Tham ô, tham nhũng thì khỏi nói rồi, nhưng quan trọng nhất là cái bệnh “sợ Tàu” , đảng có dám kiểm điểm không ?”
Ông đại tá hưu quát :
“ Chú Tư Gà nướng nói gì lạ, đảng ta Mỹ không sợ, Pháp không sợ, đời nào lại sợ Tàu ?”
Thằng Bảy xe ôm gân cổ :
“ Sợ vãi đái ra kìa. Chẳng nói đâu xa, nho, lê,táo Trung Quốc đang tràn ngập chợ Sàigòn rẻ như cho, nhưng ăn vào không ung thư cũng mất giống vậy mà có đồng chí nào dám lên tiếng cấm nhập đâu ?"
Ong Tư Gà nướng gật đầu :
“ Nho,lê,táo là chuyện nhỏ, gian thương Trung Quốc tràn sang tranh mua tranh bán, gây hại cho ta bao năm nay sao đảng, nhà nước không  ngăn chặn ?”
Thằng Bảy xe ôm cười hơ hớ :
“ Đảng nhà nước h? Mấy cha cấp cao trông thấy ba thằng quan Tàu đã rối rít “răng môi” với “16 chữ vàng” huống hồ ba thằng quản lý thị trường vừa gặp thằng Tàu đã đái ra quần, hồn vía đâu dám ngăn tụi nó?”
Cô Phượng cave hùa theo :
“ Thằng Bảy xe ôm nói có lý, chưa bào giờ đảng , nhà nước sợ thằng Tàu như bây giờ. Nó cho c23 ngàn tàu đánh cá vào biển của ta vét hết cá mà cứ im thin thít , toàn thằng chết nhát …”
Gã Ký Quèn cười cười :
“ Đảng không chết nhát đâu., đảng đang khổ nhục kế của Việt vương Câu tiễn  đấy …”
Bà Năm củ cải thắc mắc :
“ Vậy là sao ?”
Gã Ký Quèn :
“ Ngày xưa Câu Tiễn vua nước Việt bị vua Phù Sai bắt sang nước Ngô hầu hạ. Câu Tiên giả vờ đóng vai chết nhát, nếm cả phân cho Phù Sai nhờ vậy mà Phù Sai tha chết cho. Sau này Câu Tiễn trả được thù. Việt Nam ta bây giờ cũng vậy, cũng chơi trò khổ nhục kế, giả vờ chịu đựng mọi o ép của thằng Tàu  ngấm ngầm mua tàu chiến lớp Projekt , hệ thống tên lửa phòng thủ bờ biển Bastion, tàu hộ vệ tên lửa Gepard6 , khi nào đủ mạnh rồi mới hỏi tội thằng Trung Quốc. Bởi vậy bây giờ nó bắt ăn “kít” thì  cũng nhắm mắt ăn…”
Cả quán cười ồ. Ong đại tá hưu đập bàn quát :
“ Thằng Ký Quèn kia, sao mày dám bảo Trung Quốc bắt ta ăn “kít” cũng phải ăn hả ?”
Cô Phượng cave vênh mặt :
“ Thì đã bảo đảng  đang “khổ nhục kế” mà !”.
Cả quán cười ầm ầm. Riêng ông đại tá hưu hầm hầm bước ra khỏi quán.


NT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét