Ôm Phản Lao Ra Biển
Sáng nay quán xóm tôi xúm nhau coi phát lại trận Braxin – Hàn Quốc Olympic London. Khi Damiao đá vào lưới Hàn Quốc nâng tỷ số lên 3-0, thằng Bảy xe ôm với cô Phượng cave nhảy lên reo đến vỡ cả tiếng. Tuy nhiên, khác mọi ngày bà con coi cầu thủ, hôm nay lại coi …cổ động viên. Dân Pháp, dân Đức, dân Ý… Ôi chao ôi , cổ động viên như ong vỡ tổ, kéo nhau đi nghìn nghịt . Sao dân họ sang Anh dễ vậy cà ? Người nào người nấy hớn ha hớn hở, hồ hởi hò hét chứ chẳng như người Việt “đằng mình” mặt rầu như dưa, lo tiền chợ, tiền nhà, tiền học cho con, lại còn xăng tăng giá, điện tăng giá, có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới đi Anh dự Olympic.
Lúc này trên ti vi đang chiếu một gia đình cổ động viên trong chiếc xe di động có cả giường ngủ, bếp ăn, vệ sinh. Ong Tư Gà nướng cứ trợn mắt lên rền rĩ :
“ Chèn đéc ôi…ngay trên ô tô cũng tiện nghi sang trọng thế kia. Hoá ra là cái nhà biết đi ?”
Cô Phượng cave cười hì hì :
“ Vậy mới gọi là tây chớ. Đâu có như người mình, đi pinic nào cơm nắm cơm đùm, vợ chồng con cái trải ni lông ra bãi cỏ ăn nằm…”
Vừa lúc ấy trên ti vi người vợ lôi trong tủ lạnh trên xe ra hẳn một cái đùi bò cho chồng và con trai cắt ăn. Chị Gái rền rĩ :
“ Chèn đéc ôi…cái cẳng bò to tổ chảng vầy …như ta phải chục người ăn…”
Ong Tư Gà nướng lắc đầu :
“ Chục người cũng chả được. Cái cẳng bò to vầy chắc cũng phải cả 30 ký. Vậy mà có 3 mống xẻo ăn thế kia thì thật sướng hơn tiên ông tiên bà …”
Cô Phượng cave liếc ông đại tá hưu đang háu háu ngắm bộ ngực đồ sộ của cô vợ trẻ trên ti vi, cười lớn :
“ Chú đại tá hưu nhìn gì dữ vậy ? “
Ong đại tá hưu luống cuống :
“ Tao nhìn cái…à…cái cẳng bò…”
Cô Phượng cave tinh quái :
“ Chứ không phải hai trái đào tiên của tiên bà à ? Chú Ba coi họ …sống sướng vậy đã ngang thiên đàng cộng sản chưa ?”
Ong đại tá hưu dõng dạc :
“ Vậy đã ăn thua gì…thiên đàng cộng sản làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu …”
Chị Gái hủ tíu thắc mắc :
“ Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu là sao ?”
Ong đại tá hưu đắc ý :
“ Ai muốn làm thì làm muốn nghỉ thì nghỉ mà vẫn muốn ăn gì thì ăn…”
Chị Gái hủ tíu kêu lên :
“ Chèn đéc ôi…vậy tôi không cần làm mà lại đòi ăn ngày 3 bữa sơn hào hải vị có được không ?”
Ong đại tá hưu quả quyết :
“ Được chớ sao không ? Đã gọi hưởng theo nhu cầu mà…”
Ong Tư Gà nướng kêu to :
“ Bốc phét…các cụ ta đã nói miệng ăn núi lở…không làm mà đòi ăn xả láng chắc chỉ có mấy cha cán bộ …”
Ong đại tá hưu vò đầu bứt tai :
“ Tại mấy người không chịu học chính trị kinh tế học Mác Lênin …chừng nào xây dựng thành công chủ nghĩa cộng sản thì tha hồ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu…ông Mác đã nói rồi….”
Ông đại tá hưu vừa dứt lời thằng con trai ông đã kéo theo một bám bạn lóc nhóc vào quán. Nó hất hàm :
“ Ông via về ngay…dì Ba đang réo kìa…”
Ông đại tá ba chân bốn cẳng chạy khỏi quán. Thì ra nhân nghỉ hè thằng Hùng, con trai ông đại tá kéo cả lũ bạn vào Sàigòn chơi. Chúng ngồi kín một bàn. Một em gái choai choai cỡ 15, 16 , mắt bôi xanh lè, môi bôi tím ngắt , quần cắt ống ngang đầu gối, áo 3 lỗ ngắn trên cả rốn cất giọng Bắc gọi chị Gái “hủ tíu”:
“ Tàu nhanh lên bà…đói “SJC” cả hai con “nhãn Hưng Yên” rồi đây …mà đừng có bỏ “giá thị trường” khó “nuốt tuốt luốt” lắm nghe bà !”.
Chị Gái tròn cả mắt không biết nó nói gì, đành ghé hỏi cô Phượng ca ve :
“ Nó nói gì vậy cô ?”
Cô Phượng cave bật cười :
“ Nó bảo chị làm nhanh lên, nó đói vàng cả hai con mắt ra rồi và nhớ đừng bỏ giá nó khó nuốt lắm…”
Một thằng nhóc ngồi cạnh đứa con gái, nói chõ sang :
“ Mới nói thế mà đã không hiểu. Vậy nghe nói thế này có hiểu không nhé : Vay Vay Hẳn Xin Xin Hẳn, Xăm Thủng Kêu Van Hỏng, Ôm Phản Lao Ra Biển, Say Xỉn Xông Vô Hẻm, Teo Hẳn Mông Bên Bển..Biết gì không ?”
Gã Ký Què kêu lên :
“ Í cha…cậu nói cái tiếng gì nghe như tiếng Thổ Nhĩ Kỳ vậy cậu ? Nói lại lần nữa nghe coi !”
Thằng nhóc lại liến thoắng :
“Vay Vay Hẳn Xin Xin Hẳn, Xăm Thủng Kêu Van Hỏng, Ôm Phản Lao Ra Biển, Teo Hẳn Mông Bên Bển..”
Thằng Bảy xe ôm la lên :
“ Oi thôi thôi, cố nội tôi cũng không biết là cái tiếng gì ? Ôm phản lao ra biển là cái gì ? Uýnh nhau với Trung Quốc à ?”
Thằng Hùng lên giọng giải thích :
“ Không có chuyện đó đâu ? Tivi mới chiếu chương trình giao lưu văn hóa, thể thao vùng biên giới Việt Nam - Lào giữa tháng 8 đến cuối năm 2012 tại Việt Nam . Bởi vậy nó mới nhắc tên các đồng chí trong Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Lào anh em đó. “
Thằng Bảy xe ôm vỗ tay :
“ Hay… hay thiệt …nhiệt liệt chào mừng các đồng chí Vay Vay Hẳn Xin Xin Hẳn, Ôm Phản Xông Ra Biển…”
Cả quán cười ầm ĩ.Thằng Hùng trừng mắt quát cả đám :
“ Tàu nhanh lên còn “phắn”. “
Em gái vừa ăn vừa hít hà :
“Từ từ thì cháo mới nhừ. Mới ăn chưa hết bát mà đã “kăng gu ru” cái bụng. Mà ăn xong rồi “phắn” đâu “cái đầu lâu” đây anh Hùng ?”
Thằng Hùng “nóng” vênh mặt :
“ Đi Phú Quốc chơi tăng hai mai kia về Tuần Châu tăng ba…”
Chí Giá hủ tíu kêu lên :
“ í mèn ôi, tiền đâu ra mấy cô cậu chơi dữ vậy. “
Thằng Hùng “nóng” nhếch mép cười :
“Cái “mửng “ đó ông via bà via chịu trách nhiệm “Lê Thế Tiệm” rồi. Tụi này chỉ có ăn chơi thôi. Ăn chơi sợ gì mưa rơi ... ha ha ha…”
Cô Phượng cave cười rinh rích:
“ Vậy đúng là thiên đàng cộng sản, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu rồi…”
Cả quán cười ầm.
NT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét