(tiếp theo)
“Tôi bị ốm.”
Gã chỉ nói được thế, nỗi tủi hổ làm nghẹn giọng. Quả thực trong túi không còn một cắc, gã ngập ngừng không biết có nên tìm cha “đầu nậu” mượn thêm tiền tạm ứng , khi chính gã vi phạm hợp đồng không giao bản thảo đúng kỳ hạn. Sau cùng, chọn trên giá chẳng còn cuốn sách nào bán được gã đánh cắm đầu cắm cổ dịch thêm chương nữa và ôm chồng bản thảo xuống đường.
Sức mạnh dạ dày thực ghê gớm, nó xoá hết ám ảnh mọi thứ “thư mời” của cảnh sát, câu chuyện lập lờ, bí hiểm của tên giả hành khất, hình ảnh chợt có chợt không ngoài ban công của nàng Emily ngoài đời… còn lại duy nhất nỗi phân vân liệu cha "đầu nậu”có chịu chi nữa không?
Để cầu điều đó, gã thắp hương lầm rầm khấn khứa trước đức Phật Bà trên trang thờ, mặc bộ quần áo màu đen thẫm và hai lần ra khỏi nhà gặp gái đều quay lại làm lão gácdan sinh nghi, vẫy gã lại.
“ Này có chuyện gì cứ dở ra dở vào vậy?”
“ Không, không có chuyện gì.”
Lão nhìn gã, hạ giọng:
“ Thế đã đến đấy chưa? Đồn cảnh sát ấy mà.”
Gã cau mày, bực dọc :
“ Bữa trước hẹn nhưng ốm, nay chưa thấy mời lại.”
Lão la lên ngắt lời gã:
« Việc gì phải mời lại ? Bữa trước ốm không tới giờ khoẻ rồi, phải đến đi chớ. »
« Được..được… »
Gã nói thật nhanh, cốt xong việc dứt ra mà đi nhưng lão gácdan vẫn níu lại, thì thào vào tai gã.
« Người ta có hỏi, cậu cứ nói độc thân, chẳng có bạn bè nào tới lui cả nhé. »
Gã chợt nhớ lời dặn của tên giả hành khất, a... thì ra hắn mua đứt được cả lão gácdan này rồi, nhưng mà tại sao phải thế ? có chuyện gì rồi sao ? Gã vờ lắc đầu :
« Không, không nên giấu nhà chức trách, tôi vẫn có một anh và một cô bạn thỉnh thoảng đến chơi.»
« Ay chớ, chớ, chuyện đó ... việc vặt ấy mà , cậu nói ra làm gì tổ rách việc. »
Lão rối rít căn dặn và sau khi gã đã hứa cam đoan không đả động chuyện đó lão mới buông tay cho gã đi.
Thất thểu ôm chồng bản thảo, lê bước trên phố, cái đói mỗi lúc một cồn cào làm gã quên béng nỗi ngờ vực do lão gácdan vừa gây ra Nhà thằng đầu nậu sách mãi cuối thành phố, nhưng một xu không dính túi nên gã đành bỏ qua chiếc xe buýt xì khói vào mặt, chịu hành hạ bởi mùi xào nấu ngào ngạt và tiếng réo của dạ dày. Không nghe, không ngửi, không thấy, lúc này nhất định phải « ba không », gã nhủ vậy, muốn đạt tới «vô ngã « của thiền sư tốt nhất là nhịn đói ngồi giữa dãy quán ăn này.
Vậy mà đã ba “không” rồi gã chợt nhận ra ngay cả đôi chân cũng không chịu cất bước. Rất có thể gã ngã xỉu ngay trước một quán càphê đang oang oang hát “money, money” của nhóm ABBA nếu như từ bên trong không phóng ra một người nhỏ thó,đầu bù xù ôm chặt lấy gã:
« A ha … tóm được ông rồi nhá. Gớm. Tu luyện mãi, giờ mới ôm bản thảo hạ sơn đấy hả ? »
Để gã khỏi chạy mất, nhà thơ Trầm Hoài Tứ giằng lấy tập giấy, lôi gã sềnh sệch vào quán, om sòm gọi “một ly càphê thật đặc » cho nhà thơ siêu hiện đại :
« Ông chơi với bạn bè chẳng đẹp tí nào, cái tối hôm ra mắt câu lạc bộ thơ thể nghiệm ấy, tôi dồn hết cảm hứng cốt đọc tặng riêng ông thôi, ấy thế mà lúc đọc xong trở về chỗ, đã thấy mất hút ông từ lúc nào , hôm nay ông phải nghe bù thôi, đây là thể nghiệm mới của tôi mà nếu không để ông biết tới thì là một tội ác, một tội ác. »
Nhà thơ đặt chồng bản thảo của gã xuống bàn, chẳng hề đếm xỉa tới nó, đỡ lấy ly càphê trong tay cô gái xinh đẹp, đập tay lên đùi gã.
« Nói thực, về mặt thẩm thơ, tôi chỉ phục ông thôi, mấy thằng phê bình vẫn ba hoa bốc phét trên báo chỉ lòe được đám con nít đang mài đít trên ghế nhà trường. Rồi ông sẽ thấy trường ca của tôi thực sự là một thể nghiệm, âm điệu mới, cảm xúc mới . Bây giờ người ta chưa thấy hết giá trị của nó, nhưng độc giả đời sau sẽ thấy cha ông chúng nó không phải toàn những tên bất tài. »
Gã tuyệt vọng không thể chen được lời nào vào phần giáo đầu thao tháo bất tuyệt , đành ngồi thụt sâu trong ghế gỗ lo ngay ngáy tác động của càphê đặc sánh và đắng ngắt đang cào cấu dạ dày. Giá như hắn đãi mình càphê sữa thì hay quá, bụng rỗng tuếch lại bắt mình xơi cái thứ đắng ngắt này bằng giết mình. Gã nhấp nhổm tìm cô gái xinh đẹp lúc nãy để xin mấy thìa đường. Nhà thơ Trần Hoài Tử kêu lên :
« Ông định chuồn hả? Ông khinh tôi thế kia ư? «
Gã vội vàng :
« Không , không nhất định tôi phải ….. đòi ông đọc thơ . nhưng …. »
Gã vừa định bày tỏ cái nguyện vọng tầm thường, không may cô gái xinh đẹp đã lướt qua, mất hút vào trong. Thôi được, thôi được, mình sẽ lại gọi cô ta , gã nhủ thẩm và nhấp một ngụm càphê đắng chát nữa. Chao ôi, bụng dạ cồn cào, nôn nao như có cái bàn chải đang chà sát, lát nữa có đường nhất định phải ăn vã cả một thìa to cho dịu cơn buồn nôn. Chịu khó đợi chút đi, cô ta sắp trở lại. Nhưng mà … kìa, nhà thơ đã cất tiếng đọc, gã không thể cứ hau háu tìm cô gái, đành quay sang nhà thơ, cúi gằm, ra vẻ trang trọng lắng nghe.
Không may lòng thành thực đón nhận nghệ thuật của gã bị tan vỡ bởi cơn cồn cào đã dâng lên tới tai cho dù nhà thơ Trầm Hoài Tử có hét lên chăng nữa. Những lời cao đẹp với nhiều cung bậc cũng đều biến thành tiếng chày gõ màng tang. Không sao cả, dù có thế nào, gã cũng quyết nín chịu để nghe cho tới hết. Và rồi khi nhà thơ ngừng lại nhấp ngụm càphê, gã mừng rỡ, đập hai tay vào nhau hổn hển.
« Hay, thơ hay quá.. «
Nhà thơ lắc quày quạy :
« Chưa đâu, chưa tới đoạn hay nhất đâu, đây mới là phần dạo đầu. »
Trời ơi, trong đầu gã bỗng bốc lên một niềm uất hận không phải nhà thơ mà chính thể loại trường ca anh ta đang sử dụng. Sự lắm lời đó cho tới nay các nhà thơ vẫn chưa chịu nhường cho các bà bán cá ngoài chợ.
Gã tuyệt vọng liếc mắt theo cô gái chạy bàn vừa lướt qua, không, không thể dứt cái mạch cảm hứng đang bốc cao của nhà thơ chỉ vì một nhu cầu tầm thường như thế được, vả lại lúc này đã quá muộn, có cả chục thìa đường cũng chẳng giúp được gã chẹn giữ được cơn buồn nôn đang lăm le bật tung khỏi cổ. Sau cùng bài trường ca đã đọc xong, nhà thơ lặng đi trong xúc cảm và rồi ngạc nhiên không thấy bất cứ một tán thưởng nào, đành phải ghé sát mặt gã:
« Sao? ý kiến ông ra sao? không đến nỗi dở quá phải không ? »
“Bục”, trời đất ơi, nếu nhà thơ không tránh thật nhanh theo phản xạ, ắt là cả khối nước đen xì bật từ miệng gã hẳn đã tung toé lên mặt.
« Sao thế? Ông làm sao thế? «
Nhà thơ giữ chặt hai vai gã, rối rít gọi cô chạy bàn, hàng trăm con mắt tò mò đổ dồn tới, phút chốc cả một dãy bàn đã náo loạn cứ như vừa xảy ra một vụ bỏ thuốc mê vào càphê để trấn lột. Lúc này bụng đã nhẹ nhõm, cơn cồn cào giảm hẳn, gã mới mở được mắt ra, thều thào.
« Không sao, không việc gì , tôi chỉ bị nôn ra thế thôi..”
Nhà thơ Trầm Hoài Tử sau khi đã xem xét kỹ lưỡng cái chất lỏng đang được cô chạy bàn lau đi bằng cả một cái bao tải rách, nhìn gã đăm đăm rồi nhếch miệng cười.
:”Phải từ sáng ông chưa ăn gì đúng không? «
“Tôi ….tôi đói. “
Nhà tơ kêu to :
« Bỏ mẹ .. đang đói mà bố nốc cái thứ càphê này thì có mà lộn tung phèo hết ruột gan . »
Mặc cho gã run bắn, che mặt vì hổ thẹn nhà thơ vẫn cứ oang oang gọi một đĩa bánh mì ốplết.
« Khách khí quá khổ thế đấy? Giá như lúc nãy ông cứ bảo thẳng: tớ đang đói, phải ăn cái gì mới uống càphê được, vậy có hơn không. Thơ ông xem ra hiện đại thế mà cách sống của ông lại cổ hủ quá vậy?”
Gã đành phải nuốt hổ thẹn theo miếng bánh mì phết trứng gà mà hứa với nhà thơ rằng lần sau sẽ thẳng thắn mạnh dạn hơn.
( còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét