(tiếp theo)
Câu chuyện thần bí của Tố Oanh làm gã gai người, không lẽ sang thế kỷ 21 vẫn còn chuyện đường rừng ma quái sao?
“Hôm nào cho anh coi cuốn sách cổ ấy được không?”
“ Không được, em đã thề với cụ chỉ mình em coi, sau này sắp chết, nếu không có người báo mộng xin sách em sẽ đốt đi thôi.”
Gã cười buồn :
“Vậy rồi từ đó em giỏi lên nhiều không?”
Tố Oanh ngập ngừng:
“ Biết nói sao giờ? Có điều chuyến đó em đi khá lâu, quên không khai báo tạm vắng, mới về nhà hôm trước, hôm sau công an khu vực đã tìm tới nhắc nhở, em phải hứa thực hiện nghiêm chỉnh quản lý hộ khẩu, sau đó lúc tiễn anh ta cửa, em nói nhỏ: “tuần này anh phải cẩn thận củi lửa, em sợ nhà anh sẽ có hỏa hoạn”. Anh công an cười lớn: “Sao cô biết”? “Em coi khí sắc anh mà”. Anh ta lại cười : “cám ơn cô đã báo trước, nhưng cô coi vui cho bạn bè thì được, mở tiệm coi bói lấy tiền là tôi dẹp đó”. Ba ngày sau, em đang ngồi nhà nhổ tóc sâu cho mẹ, chợt có chị phụ nữ tới xin gặp. Trời đất, hóa ra chị vợ anh cảnh sát, chị nói chiều hôm trước cúp điện, quên không tắt bếp, tới nửa đêm có điện trở lại, cháy luôn thùng dầu hôi, thiêu rụi luôn cả căn bếp, may hàng xóm phát hiện, xúm vào dập tắt không thì tiêu luôn cơ nghiệp. Chị ta bực tức: “Khổ quá, cháy xong ông xã mới cho hay cô đã có báo trước nhưng không nghe, không tin. Giờ anh lại bắt tôi tới nhờ cô coi lá số của tôi”. Chuyện này bà con xóm em ai cũng biết, anh có tin không thì tùy. “
Gã thầm nghĩ nếu tin chuyên này thì những điều cô đã bói cho gã không còn chẳng hoài nghi được nữa. Gã lo lắng :
“ Em coi lại cho anh, có đúng số anh đoản thọ,chết sớm vì sông nước không?”
Tố Oanh nhìn gã đăm đắm rồi nắm tay xiết mạnh lên đùi cô:
“ Anh cứ nhìn thẳng mắt em đi.”
Đột nhiên gã thấy một nỗi cảm thương mồ hồ nghẹn trong cổ, rưng rưng trong mắt, không, không được khóc, cái trò bói toán vớ vẩn này chẳng qua chỉ lòe kẻ vô học, còn mình, đường đường trí thức sao vội tin nhảm ?
Cô gái chợt buông tay gã ra mặt tái nhợt, mắt vẫn nhìn gã trừng trừng
“ Anh trang bài đúng bằng số tuổi của anh rối rút lấy một quân đi. “
Và lạ lùng, ngay khi trải ra những con bài xuống chiếu cô ôm mặt khóc nức nở.
“Kìa sao em lại khóc, nín đi, cứ nói thực cho anh rõ.”
Cô gái càng khóc to hơn và khi gã dỗ cô nín, cô ngả đầu vào ngực gã, mái tóc xổ tung, buông rơi những giọt nước mắt . Vậy là mình sắp chết thực rồi, nàng đã linh cảm thấy vậy và nàng tự nguyện dâng hiến cho mình những niềm vui trần thế cuối cùng, gã nghĩ thầm và ngay lập tức gã bế bổng Tố Anh lên giường, hăm hở yêu không phải trong cơn mộng du mà trong niềm yêu thương vô hạn cuộc sống muôn màu trên trần gian tràn đẩy đau khổ này.
*
* *
Dường như những lời tiên đoán của Tố Anh ám thị, gã bỗng trở nên phớt đời, sẵng sàng hưởng mọi thú vui trần thế. Một buổi sáng từ chợ về gã làm lão gácdan trợn mắt khi gí vào mặt lão con gà mái tơ làm sẵn, béo vàng.
“Gì thế? Cái gì thế? “
Lão lắp bắp, không còn tin mắt mình khi mọi lần từ chợ về gã cứ giấu giấu trong bọc hoặc một mớ rau muống, hoặc lạng lạc, hôm sang lắm mới có dăm bìa đậu phụ. Gã cười ha hả :
“ Gà mái tơ chứ còn gì nữa? Này, trưa nay lên tôi làm chén rượu nhé. “
Chao ôi, tin núi lửa trồi lên giữa thành phố cũng chẳng làm lão ngạc nhiên cho bằng, mắt lão cứ trợn lên, miệng mấp máy:
“Cậu nói cái gì? Cậu nói cái gì? “
Gã phải ghé sát tai lão, dõng dạc:
“Trưa nay mời bác lên uống rượu, có thịt gà luộc chấm muối ớt, nghe chưa? “
“Phải rồi, phải rồi, cái thứ gà mái tơ này chỉ có luộc cả con rồi cứ thế xé ra nhậu thì chỉ có nhất, khỏi bày vẽ món nọ món kia. Mà nhân dịp gì đấy?
“ Nhân dịp ………….giỗ?”
“ Giỗ ai? Cậu giỗ ai?”
Gã cười toét miệng :
“ Giỗ tôi chứ giỗ ai.”
“ Phủi thui cái miệng cậu, sống sờ sờ đấy mà đã giỗ.”
“ Sống mới giỗ chớ, chết rồi còn biết gì nữa mà giỗ. “
Khoái trí vì câu trả lời, gã hào phóng mời lão điếu thuốc thơm, tung tẩy trở về phòng. Cái bàn, cái giường, cái ghế, mỗi thứ đều vẫn nằm chết lặng trong bầu không khí tù đọng, đúng rồi, mình tự giỗ là quá đúng rồi, mai kia mình chết còn có ai giỗ cho đâu. Tố Oanh ư? Cô gái có tên là Tình ư ? Nàng Emily bên hàng xóm? Hay tên công an ?
Gã bật cười ha hả, vớt con gà trong nồi nước sôi sùng sục, đặt lên đĩa, bưng tới trang thờ. Trong khói nhang trầm phảng phất, gã ngước lên ảnh Phật Bà Quan Am đang dịu dàng nhìn xuống, không , không đừng nhìn Ngài như nhìn một người đàn bà trong tà áo mỏng thế, Ngài là đấng chúa tể, xin Ngài giáng trần, hạ cố dùng món gà luộc kẻ hèn này thành kính dâng lên gã ngước nhìn hình Phật Bà, thành kính lạy ba lạy.
Lạy xong gã chưa vừa lòng. Không, khấn người trên trời không được dùng lời lẽ trần tục. Thế là gã nhắm mắt, chìm đắm trong ảo giác :
“Cõi thượng thừa cưỡi chiếc xe thù thắng một mạt na kiếp sát sang bên bờ bát nhã linh tinh. Ai sơ thiền lên tam lên tứ đã xuất mộng đầu tinh lại phóng về vọng tưởng, ảo thân ảo giác ảo giang hồ còn dai dẳng phi phi tưởng xứ u uyên tịch mịch ngát ba thang…”.
Hay hay, gã thầm reo lên lúc đọc xong và mở choàng mắt, vừa là lời khấn vừa là bài thơ vụt hiện hay lắm chứ. Ừ nhưng sáng nay ta giỗ ta kia mà, ba hồn chín vía tên Trần Văn Trụi, sống vô gia cư, chết vô địa táng ở đâu thì về mà ăn thịt gà.
Gã vái ba vái nữa rồi mở sổ lấy bút ghi lại những lời vụt hiện vừa nãy. Than ôi, những bài thơ này chẳng may lọt vào tay nhà thơ Trầm Hoài Tử hắn sẽ coi mình như thằng điên. Nhưng người đời ạ, có thơ tỉnh cũng phải có thơ điên chứ, người điên phải nhốt dưỡng trí viện, thơ điên đành đút ngăn kéo vậy thôi. Gã đóng sập lại và khi lão gácdan hí hửng bước vào gã đã biến thành người khác, mất vẻ bần thần, ngẩn ngơ lúc nãy.
“ Xin mời, xin mời”
Lão gácdan nhìn con gà quặp mỏ nghễu nghện trên chiếc đĩa to tướng phát hoảng.
“ Cậu không chặt ra à? “
“ Cứ cả con mà xé lại không sướng hơn ư? “
“ Gớm thật, chơi vậy sang nhất xóm còn gì?”
Lão xoa tay vào nhau theo lối rửa cạn rồi leo tót lên giường. Gã rót hai chén rượu sủi tăm, bẻ ngoẻo cái đầu gà, cười hà hà:
“Nhất thủ nhì vĩ, mời bác, kính lão đắc thọ.”
“ Vớ vẩn, vớ vẩn, mình còn thọ được bao lăm mà mong “đắc thọ””, gã nghĩ vậy lại bẻ cái đùi gà bỏ vào bát lão làm lão xua xua tay.
“Mặc tôi, mặc tôi. Cứ để tự nhiên, này, sống lâu mới biết đêm dài ở lâu mới biết là cậu…. tử tế đấy nhé, nói cậu bỏ qua cho, truớc tôi cứ tưởng cậu dính dáng tới cái vụ trộm đêm cuối năm kia đấy. “
Chén rượu sững trên tay gã. Vụ trộm đêm cuối năm? Ơ đâu thế? Lão đã say lắm rồi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo đưa mắt nhìn ra cửa rồi ghé tai gã thì thào:
“ Ơ nhà ông trung tá tầng dưới chứ đâu? Hóa ra chính lão thó đồ của vợ rồi đổ cho kẻ trộm cạy cửa. “
“Lại thế nữa kia ? Nhưng ông ấy thó cái gì vậy? “
“ Vòng ngọc thạch để tặng bồ, thế mới tình chớ.”
Gã kêu toáng:
“ À ra thế, hèn chi công an tình nghi tôi ? “
Nghe hai tiếng “công an ” lão gácdan tỉnh cả rượu, rối rít :
“ Không, không… làm gì có chuyện đó, cậu hay tưởng tượng, gớm, con gà này cứ tưởng già hóa ra thịt mềm ghê …”
(còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét