Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (Kỳ 2)


                       
                                                                  (tiếp theo)

 May cho tiểu thư, vừa chia tay gã Teddy từ tổ ấm về , xe con dưới tỉnh lù lù ghé tới biệt thự trong xóm . Nhác thấy phu nhân quan đầu tỉnh, cô cậu sinh viên đổ ra coi như có cảnh sát vây bắt xã hội đen . Phen này gã sinh viên bô trai đổi đời, mẹ Kim Anh lên chuẩn bị cưới, nghe nói tậu cho con rể khu nhà vườn Thảo Điền, cưới xong trăng mật Malaysia, lại nghe nói đám cưới làm dưới tỉnh, thuê đầu bếp Sàigòn, khách mời cả ngàn, nội các cơ quan Ban,Ngành,đoàn thể cũng vài trăm, rồi Công ty,Văn phòng đại diện, nhà đầu tư...ai to gan dám vắng mặt?
Dư luận râm ran suốt mấy ngày tới lúc phu nhân lên xe về. Gã có “ăng ten” nên rõ mọi chuyện. Gã đoán cái ngày phải làm chồng chắc chỉ vài tháng nữa khi gã chỉ muốn kéo dài 3 năm, 5 năm lâu hơn nữa càng tốt.
Nằm dài trên giường tìm kế hoãn binh, 36  kế, lặn mất tăm là hơn cả, nhưng còn tivi, tủ lạnh và đủ thứ vật dụng đắt tiền tiểu thư đã sắm sửa, không lẽ quà tặng tình yêu còn lại mỗi chiếc SH ?
Nấn ná không được, đánh bài chuồn chẳng xong,tối hôm đó gã đang nằm thở dài sườn sượt, tiểu thư bổ tới. Gã cứ để yên cô nàng ôm ấp, hôn tới tấp.
“ Nhớ quá, nhớ quá...3 ngày liền không gặp, nhớ muốn chết...”.
 Cô la lên rối rít rồi nhận ra gã thờ ơ , cô hoảng hồn :
” Sao vậy ? Anh sao vậy ?”.
Gã đành gượng dậy, than vãn mấy hôm nay không thấy cô tới, tưởng cô đã bỏ rơi .
“ Không khi nào...không bao giờ ...sao anh đánh giá em tồi tệ vậy..”
Tiểu thư nổi giận cao quý, mấy hôm nay mẹ lên thăm không có lúc nào dứt ra . Gã nhẹ cả người nghe tin bà đã về tỉnh, mọi sự  như thường gã còn khối thời gian hoãn binh. Vậy tốt , gã  mừng rỡ :
“ Thôi ta đi nhà hàng, anh đói lắm rồi ...”.
“Khoan đã ...”
Cô ngăn lại, rút ra chiếc hộp :
“ Có quà cho anh đây...”.
Gã  trố mắt nhìn chiếc đồng hồ Rado.
“ 1500 đô la  mẹ em mới mua hôm qua đấy...”.
Gã hoảng hồn :
” Sao ..sao lại mẹ mua...”.
 Cô cười sung sướng :
” Thì em kể hết, mẹ bảo tuần sau đưa anh về ra mắt ba mẹ...”.
Gã nghe sét đánh bên tai, run bắn, làm rơi đồng hồ xuống đất “cạch” tiếng khô ngắn. Không được, rây vào nhà quan không đường rút mà cưới tiểu thư làm vợ thà...ở goá còn hơn. Dừng lại, dừng lại trước khi quá muộn...
 Trong lúc Kim Anh sung sướng đeo chiếc Rado vào tay gã thì trong đầu gã nghĩ nhoay nháy :” Theo nàng xuống tỉnh ra mắt “bố mẹ vợ “ hay stop , chuồn phắt cho xong ?”
 Tình cảnh gã thật chẳng khác con thiêu thân bay quanh ngọn nến, cứ muốn xuống thật thấp, thật thấp nhưng phải dè chừng chớ có lao vào lửa. Gã  cũng vậy, cũng phải tính sao “cái vòng lượn” áp sát  Kim Anh nhưng  giữ khoảng cách, không lao vào cuộc hôn nhân chết tiệt . Quả thực lúc ăn nhà hàng , gã cũng đôi chút xao xuyến khi Kim Anh ân cần gắp cho gã những miếng ngon nhất, rồi nhìn lại dung nhan , gã lại thở hắt ra.
Ấy đấy, đôi khi hiểm nguy chẳng phải ở ông “bố vợ”  quyền cao chức trọng mà chính trong tim gã mới chết. Phải dẹp ngay rung động con tim để đầu óc tỉnh táo , sáng suốt chinh phục “túi tiền”  quan đầu tỉnh.
Xưa nay nơi trú ngụ không đâu an toàn bằng ...trái tim đàn bà. Chừng nào còn nằm trong tay tiểu thư, chừng đó “bố vợ” có ba đầu sáu tay cũng chịu . Chỉ khi ...gã rùng mình nghĩ tới lúc “nói lời chia tay” , mẹ ôi, lúc đó riêng đòn thù của nàng cũng đủ tiêu đời huống hồ cộng thêm đòn trừng phạt của “bố vợ” quyền cao, tiền nhiều.
Tuy nhiên, máu liều là bản chất thâm căn cố đế của những người muốn giàu xổi, bởi thế sau khi uống đủ hai ly rượu tây gã tắc lưỡi :
” Ôi chà...bấc tới đâu, dầu tới đó...sợ gì...”.
Thế là tuần sau, chiếc Mẹcxêđéc gắn biển  số tỉnh  bon bon đưa gã và tiểu thư ra mắt bố mẹ vợ. Trong 3 ngày ngắn ngủi đó, gã thật chẳng khác gì nàng Alice ngày xưa lạc vào xứ thần tiên.
Tư gia quan đầu tỉnh cách thị xã lối chừng 3 cây số đường đúc, xe vừa đậu , hai cánh cổng khổng lồ như có phép lạ đã rùng rùng chuyển động . Chạy qua đoạn rải sỏi, hai bên cơ man phong lan, cây cảnh, chuồng khỉ, chuồng gấu rồi thẳng lên hành lang dốc, dừng ngay trước phòng khách.
Ông bố mắc việc trên tỉnh, bà mẹ ra đón. Gã khom lưng xuống chào , không dám nhìn “nhạc mẫu ” mà thoáng qua đủ thấy tiểu thư đã kế thừa đủ các hình khối và đường nét  trên mặt bà. Ôi chao, chỉ vài năm nữa , tiểu thư  rồi cũng sẽ thành khối thịt lù lù, di chuyển chậm chạp như phu nhân quan đầu tỉnh kia sao ? 
Bước nhảy vọt từ ngô khoai sắn lên cao lương mỹ vị đã gây nên thảm trạng kinh hoàng nơi người bà đến thế ư ? Nghe nói ngày xưa trong rừng , ông là thủ trưởng , còn bà vốn chỉ quen ruộng rẫy, ra khu  làm cách mạng chẳng biết làm gì ngoài hai bữa nấu cơm cho ông. Thế rồi một tối “thủ trưởng” cảm lạnh , bà được gọi lên “cạo gió” , cạo nhầm vào yếu huyệt sao đó khiến ông chịu không thấu đè ngửa bà ra.
 Chỉ vài tháng sau, những chuyển biến trên thân thể bà khiến các cô  cơ quan thì thào câu hát thằng xỏ lá nào sáng tác :” Thủ trưởng nhìn em thủ trưởng cười, đau lòng em lắm thủ trưởng ơi...”.
Để bảo vệ uy tín lãnh đạo, cơ quan đành hợp thức hoá cái bụng mỗi ngày bành trướng của bà bằng đám cưới  đời sống mới có  thuốc lá, bánh kẹo và quyết tâm thư “vui duyên mới không quên nhiệm vụ thi đua yêu nước giết giặc lập công...”
Thế rồi ngày chiến thắng trở về, ông được chia ghế cán bộ đầu ngành và chẳng mấy chốc nhảy lên đầu tỉnh, tiền của như nước lũ chảy vào nhà.
Từ cô nấu bếp  nhảy phắt lên đệ nhất phu nhân tỉnh chẳng khác gì nền kinh tế không qua giai đoạn tư bản nhảy vọt lên chủ nghĩa xã nghĩa . Lẽ ra bà cần chuyên viên tư vấn dinh dưỡng,  trang phục cũng như đi đứng nói năng . Đằng này không, bà cứ tuốt luốt “thích gì làm nấy” . Cứ ngon miệng là bà xơi, vải nào thích mắt là bà may, mà chao ôi, khiếu thẩm mỹ của bà gồm toàn màu sặc sỡ, hoạ tiết chim hoa cá cảnh khiến chẳng mấy chốc nom bà như diễn viên cải lương sắp ra sân khấu đóng vai bà mập. 
Ngay nội thất bà cũng chi phối khiến đâu đâu cũng đồ gỗ quang dầu bóng loáng cách điệu voi phục, hổ quỳ, phượng múa. Chính giữa phòng khách chềnh ềnh con hổ nhồi bông làm hoảng hồn kẻ yếu   bóng vía . Rồi la liệt huân chương, huy chương, bằng khen, giấy khen treo kín đặc bức tường khảm gỗ quý làm khách khứa ngồi  xa lông, không ai không coi cho hết khung lớn khung nhỏ để rồi trầm trồ ca ngợi thành tích chủ nhà.
Vừa rón chân vào , gã toát mồ hôi thấy hàm răng trắng ởn con hổ cho dù đã chết khô, nhe ra như muốn nhai sống . Mẹ kiếp, nó mà tớp một phát thì nhừ xương, huống hồ lúc này thân phận gã khác gì đã bước vào hang cọp, sơ sẩy chút chết mất xác.
Bởi thế trong bữa tối đầy đủ cả “bố mẹ vợ”, gã cứ ngồi thót người  trên ghế bọc da khổng lồ, nhai nuốt nhỏ nhẹ, trên bàn đầy sơn hào hải vị mà không động đũa làm phu nhân hài lòng lắm. Thằng bé bô  trai, sáng sủa lại hiền lành, rụt rè, ngữ  này mai kia con gái bà nó nhảy lên ...làm chồng. Riêng ông, chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lì suốt bữa, thỉnh thoảng nhìn đốp vào mặt gã tính nói gì lại thôi, tiếp tục tấn công con tôm hùm hấp bia bà ân cần gắp  cho.
Mãi tới tối Kim Anh đưa gã đi thăm khu vườn đèn đuốc như sao sa, át hẳn mảnh trăng đồng quê, quan đầu tỉnh mới cho gọi gã vào gặp tại phòng làm việc. Gã hoảng hồn, đờ cả người làm tiểu thư phải an ủi :” Vậy là ba gọi anh bàn chuyện “chúng mình” đấy. Can đảm lên anh...” . Nói rồi nàng hôn gã chụt cái, đẩy gã theo người thư ký dẫn đi gặp quan đầu tỉnh tức bố nàng.

                                (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét