Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ (KỲ 34 )



                                        (tiếp theo)




Sau cùng chị Kelly Thi cũng đưa được bác Ba Phi vào quán. Gọi là quán nhưng rộng mênh mông như cái siêu thị, rất đông người đi tới đi lui, mà lạ, tịnh không ồn ào, náo nhiệt, cứ im phăng phắc chỉ còn nghe tiếng dao, dĩa lách cách. Phần đông thực khách là người Việt, xếp hàng trật tự lấy thức ăn theo từng khu vực : món hải sản, món rau, món thịt…. Rồi các loại bánh trái, đồ uống…Oi chao, hoa cả mắt, không biết nên lấy món nào bỏ món  nào. Chị Kelly Thi khuyên :

“ Mỗi thứ bác lấy một ít ăn thử … có tới hơn 200 món lận. Cứ ăn cho biết…”

Gọi là mỗi thứ lấy một ít nhưng cái đĩa của bác Ba Phi cũng đầy tú hụ nào tôm nướng, cua bể hấp, sò huyết... Bác giơ lên một thứ hỏi :

“ Cái gì nom giống cá thát lát sống quá vậy ?”

“ Cá shushi của Nhật đấy. Món này bác chỉ ăn sống với mù tạt thôi…”

Nói rồi chị đứng dậy lấy mù tạt cho bác ăn thử với shushi. Vị cay xộc lên mũi làm bác nhăn nhó :

“ Cay..cay hơn cả ớt nhưng mà ngon…”

Rồi bác ngó nghiêng :

“ An cái món cá sống này mà thiếu chất đưa cay thì…phí cả cá..”

Chị Kelly Thi bật cười, vẫy người chạy bàn nói gì đó rồi quay sang bác Ba Phi :

“ Ở đây không có rượu đâu, chỉ có bia thôi. Bác uống bia Corona của Mễ vậy nhé…”

Bác Ba Phi uống thử, gật gù :

“ Uống bia lại vắt cả chanh thì đúng là chỉ riêng cái anh bia Mễ này mới có. Nhưng mà ngon. Nếu uống thoải mái như thức ăn thì dại gì mình không chơi luôn một két ?”

Chị Kelly Thi hốt hoảng :

“ Ay chớ…Mỗi xuất 8 đồng là chỉ riêng đồ ăn thôi. Uống bia phải trả tiền riêng mà đắt gấp đôi  ở ngoài lận…”

Bác Ba Phi cười  lớn :

“ Ra Mỹ cũng khôn nhỉ ? Nó mà cho uống bia xả cảng thì chắc lỗ với mấy cha bợm nhậu….”

Chị Kelly Thi cười cười :

“ Chỉ ở Việt Nam mới sợ lỗ thôi. Bên này có mấy ai nhậu ? Em hỏi thật bác, ở quê nhà mỗi tuần bác nhậu mấy lần ?”

Bác Ba Phi trợn mắt :

“ Mỗi tuần mấy lần là sao ? Hỏi mỗi ngày mấy độ mới là hỏi chớ ? Riêng nhậu ở nhà thôi, sáng ra cũng phải nửa xị để …khởi động một ngày mới. Rồi tới trưa con vợ thằng Đậu đi chợ mua về chục hột  vịt lộn, con khô mực hoặc gói thịt chó với thùng bia Tiger. Bữa chiều  nhất thiết phải có cái lẩu hải sản, lẩu dê hoặc là lẩu cá kèo cho mát ruột. Buổi chiều thường uống rượu, không uống bia cho đỡ nặng bụng, đêm ngủ khỏi chạy tiểu…”

Chị Kelly Thi lè lưỡi :

“ Cứ như bác nói thì suốt ngày ngồi bên mâm nhậu ?”

Bác Ba Phi cười, lắc đầu :

“ Chưa…chưa hết đâu…đó mới chỉ là nhậu ở nhà thôi…nhậu ở quán mới ghê. Có điều kiện chị thử về Sàigòn đi coi làng nhậu , phố nhậu… Mỗi làng nhậu lại có đặc sản riêng. Giả tỉ như “làng nướng thịt rừng” nó treo lủng lẳng nào nhím, nào cheo , nào heo rừng , phố “lẩu đuôi bò” nó treo trong tủ kính cả mấy trăm cái đuôi bò cứ như là nó vừa giết nguyên cả cái trại bò chỉ để lấy đuôi nấu lẩu , rồi đường “bê thui” nó bầy nguyên cả con bê đang quay quay trên lò than đỏ rực. Chèn đức ôi, hẻm cầy tơ” ở gần Thảo Cầm Viên mới kinh… mới tới đầu hẻm đã thấy khói bốc lên như cháy nhà, rồi không khí sặc mùi thơm điếc mũi…nó đang nướng chả chó đó…Cả một con hẻm san sát quán cầy tơ nom chẳng khác gì liên hiệp các xí nghiệp thịt chó …”

Chị Kelly Thi tròn mắt :

“ Nhiều phố nhậu, làng nhậu, hẻm nhậu vậy lấy người đâu ra tới nhậu ?

Bác Ba Phi đã đánh ngã hai chai Corona, bốc lên :

“ Người đâu ra hả ? Toàn người Việt đằng mình đông như kiến cỏ chớ đâu ? Tôi nói chị nghe nha…cưới hỏi, giỗ chạp, sơ tổng kết cơ quan là nhậu đương nhiên , còn sinh nhật nhậu, thôi nôi nhậu, xây nhà nhậu, tậu xe nhậu, thậm chí mua điện thoại di động cũng phải nhậu. Thế rồi lên lương , lên chức, trúng số, cá độ đá banh, cá độ trời nắng trời mưa, cá độ số xe…tuốt luốt, cái gì cũng cá để rồi có độ mà nhậu…”

Bác Ba Phi cười  khà khà , vẫy người chạy bàn lại, giơ lên cái vỏ bia búng búng ngón tay ra hiệu cười ha hả :

“ Chị yên trí đi…tôi sẽ trả tiền khoản bia này…mồi nhiều thế này mà không có bia chịu sao thấu…”

Chị Kelly Thi vội vã :

“ Ay ấy…bác nói nhỏ thôi…bên Mỹ tại các quán ăn người ta rất kỵ cười lớn nói lớn…”

Bác Ba Phi đành nhỏ giọng :

“ Bia vào mà không cho lời ra tổ phí bia. Nhưng thôi, nhập gia tuỳ tục, ta nói thầm thôi vậy …”

Rồi bác nhìn xung quanh, toàn thấy người ta mải miết ăn với uống  nước ngọt cả thôi, bác lắc đầu :

“ Cái dân này kỳ cục. Tôm, cua, cá sống ngon vầy mà không ai bia rượu cả là sao ?”

Sau cùng bác cũng thấy một ông già Mỹ, tóc bạc phơ ngồi nhâm nhi chai bia y hệt bác. Lập tức bác đứng dậy, liêu xiêu đi tới làm chị Kelly Thi không kịp ngăn . Bác Ba Phi lại gần ông già Mỹ giơ ra ly bia , lớn tiếng :

“ Nào dzô…dzô…”

Ly bác Ba Phi đã cạn gần hết làm ông già Mỹ tưởng bác tới xin bia, nhún vai, lắc đầu. Chị Kelly Thi vội chạy tới kéo bác về bàn miệng rối rít xổ ra một tràng tiếng Mỹ với ông già kia. Bác Ba Phi ngồi phịch xuống ghế làu bàu :

“ Chị nói gì nó vậy ? Chị xin lỗi nó hả ? Việc gì phải xin lỗi ? Tôi muốn bày tỏ cảm tình với nó nên tới tận nơi cụng ly, vậy mà nó khinh tôi không thèm cụng mà chị lại phải  …xin …lỗi nó hả ? Chị phải để tôi nói cho nó biết nhá, người Việt bọn tao không phải tầm thường đâu nha… một mình tao có thể chơi nguyên một két cái thứ bia…bia …mày đang uống nhá…”

Người chạy bàn mang bia tới, chị Kelly Thi vội vã nói gì đó bằng tiếng Mỹ làm anh chàng giấu ngay chai bia ra sau lưng xì xồ với bác Ba Phi một tràng làm bác cứ há hốc miệng :

“ Nó nói cái gì vậy ? Nó bảo hết bia rồi à ? Sao tôi gọi từ nãy nó không mang ra cho tôi ?”

Chị Kelly Thi nháy mắt với người chạy bàn rồi quay sang bác Ba Phi nói nhẹ như dỗ dành :

“ Không phải hết bia…mà luật ở Mỹ vào quán ăn không uống quá 3 chai bia..Thôi bác chịu khó dùng tạm…nước ngọt vậy nhé ?”

Bác Ba Phi la lên :

“ Chèn đéc ôi…đang nhậu sao lại uống nước ngọt ? Luật gì kỳ vậy ? Nhậu lại không cho quá 3 chai ? Sao bảo thế giới tự do ? Vậy thua cả Sàigòn ? ở Sàigòn càng uống nhiều càng được hoan nghênh ?”

Chị Kelly Thi giải thích :

“ Tất nhiên ở Mỹ có tự do…nhưng tự do trong…chỉ tiêu …chẳng hạn vào đây tự do uống bia nhưng không được quá 3 chai…”

Bác Ba Phi cười  lớn :

“ Vậy mà cứ phách lối thế giới tự do…thế giới tự do…tự do gì thua cả Sàigòn …chẳng cứ gì 3 chai …3 két cũng được …”

Chị Kelly Thi thấy xung quanh mọi người có vẻ bắt đầu chú ý tới bác Ba Phi. Chị vội vàng vẫy người chạy bàn tới tính tiền rồi dìu bác đi ra xe.

Bác Ba Phi về nhà  say tít cung thang, chưa kịp thay đồ đã lăn ra giường đánh một giấc thẳng cẳng. Bác nằm mơ thấy con vợ thằng Đậu lại gần giường cười nhăn nhở :

“ Nội ơi nội …ở bên Mỹ chắc dzui lắm phải hôn ?”

Bác Ba Phi bực mình :

“ Dzui có buồn cũng có …mà mầy hỏi làm chi dzâỵ ?”

“ Con hỏi để biết chừng nào nội dzìa  ? Dzui thì nội ở lâu, buồn chắc nội sắp dzià quá ?”

Bác Ba Phi nổi cáu :

“ Dzui gì…nhà cao cửa rộng , xe cộ máy móc tối tân thiệt đó nhưng tao vẫn buồn thúi ruột …”

Con vợ thằng Đậu la lên :

“ Sao vậy nội ? Ở bên Mỹ sướng coi bằng tiên sao nội buồn thúi ruột ? “

Bác Ba Phi quát lên :

“ Sống ở đời đâu phải ngày ăn ba bữa , ị hai lần ? Còn đối nhân xử thế nữa chớ ? Đ. M nó, mình cụng ly với nó mà nó không thèm cụng hỏi có nhục không kia chớ ?”

Con vợ thằng Đậu ngạc nhiên :

“ Chèn đéc ôi…ai mà to gan vậy ? Sao nội cụng ly mà nó không thèm cụng ? Bộ nó không sợ cây dáo của bác Ba Phi hả ?”

“ Nó là thằng Mẽo mũi lõ mắt xanh, biết bác ba Phi là thằng quỷ nào ? Tao tức ói gan mà đâu có làm gì được ? Nó cứ oeo oeo như mèo kêu , mình có chưởi nó cũng chẳng biết …”

Con vợ thằng  Đậu bật cười :

“ Vậy sao nội  không cụng ly với người Việt đằng mình, cụng với Mỹ làm chi rách việc ?”

“ Làm gì có người Việt đằng mình ? Chỉ có Việt kiều thôi à ? Mà Việt kiều nó đâu có uống rượu mà đòi cụng ly ?”

Con vợ thằng Đậu cãi bai bải :

“ Nội nói sao ấy chớ ? Con thấy mấy anh Việt kiều về làng nhậu không thua gì thằng Đậu nhà con, cày tơ, dê núi, rắn rùa, thằn lằn…nhậu tuốt luốt …”

Bác Ba Phi bực mình :

“ Mấy thằng Việt kiều ba rọi đó nói làm chi ? Ở chỗ nội toàn Việt kiều “din” không à ? Toàn uống coca thôi , đâu có thấy ai nhậu gì đâu ?”

Con vợ thằng Đậu ngạc nhiên :

“ Sao vậy nội, đàn ông mà không nhậu thì còn gì là dzui ?”

Bác Ba Phi làu bàu :

“ Mày cứ rúc xó vườn nên mới thấy mỗi trò dzui là nhậu nhẹt thôi. Bên này khác nhiều ạ…Nào đi “uých ken “ ở các “rì sọt”, nào đi “cốc tay” , nào đi “ban”  …đủ thứ hết…”

Con vợ thằng Đậu la lớn :

“ Chèn đéc ôi…mới sang đó ít ngày mà nội đã rành tiếng Mỹ quá ta ? Thôi nội nói tiếng Việt đằng mình đi con mới hiểu ?”

Bác Ba Phi nổi cáu :

“ Con mẹ mày …những cái đó người Việt mình đâu có, bởi vậy phải nói bằng tiếng Mỹ chớ ?”

Con vợ thằng Đậu cười  rinh rích  :

“ Vậy rồi những cái Mỹ hổng có, nó có kêu theo tiếng Việt mình không ?”

Bác Ba Phi ngớ ra :

“ Mày hỏi vậy là sao ? Mỹ cái gì nó cũng có hết làm gì có cái nó hổng có ?”

Con vợ thằng Đậu lại cười :

“ Có đó nội, giả tỉ như “chả giò” chắc nó phải kêu bằng “chà gio”, nước mắm nó kêu bằng “nuc mam”, “mắm tôm” nó kêu bằng màm tôm …phải không nội ?”

 Bác ba Phi bật cười :

“ Con mẹ mày…mày nghe đâu ra vậy ?”

Con vợ thằng Đậu cười ha hả :

“ Con nghe ba thằng Tây ba lô nói với nhau ở ngoài chợ đó tía. Mà cứ tưởng nó sộp, nhiều tiền, ai dè nó cũng kẹo thấy mồ tổ, trả giá dữ lắm…lít nước mắm nhỉ bà Ba Tạ kêu giá 28 ngàn nó trả 15 ngàn, khô cá đuối 35 ngàn nó trả 20 ngàn… chèn đéc ôi…nó trả giá còn hơn mấy bà đi chợ nữa kìa. Con nghe nó trả giá ì xèo, tức mình bảo bà Ba Tạ  thôi  bán cho tụi nó đi cho rồi.”

Bác Ba Phi ra vẻ hiểu biết :

“ Loại đó là tây thất nghiệp, tây “hôm lớt”…đó …”

“ Tây “hôm lớt” là tây gì kỳ vậy nội ?”

“ Là tây vô gia cư lang thang đầu đường xó chợ đó…ở bên này họ thường đứng ở ngã tư đường phố giương biển “xin tiền” nhiều lắm…”

Con vợ thằng Đậu cười rinh rích :

“ Chèn đéc ôi, ở bển đi xin tiền cũng lịch sự quá ta, giương biển à ? Chẳng bù bên mình, ca bài con cá nó sống vì nước, lậy ông đi qua, lậy bà đi lại khản cổ mà chả ma nào nhìn tới…”

Bác Ba Phi khoái chí :

“ Vậy mới gọi là thế giới văn minh chớ …ăn xin cũng phải lịch sự…”

“ Vậy rồi nội đi qua chỗ đó nội có cho tiền người ta không ?”

“ Có chớ  …nội cho hẳn một tờ đôla lận…”

Con vợ thằng Đậu quát lớn :

“ Chèn đéc ôi…nội xài sang dữ vậy ta…”

Tiếng quát làm bác Ba Phi giật mình. Mèn ôi hoá ra chị Kelly Thi đang đứng lù lù trước giường la :

“ Bác vẫn còn ngủ kia à ? Oh My God gần trưa rồi đó !”



                                                          (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét