(tiếp theo)
Bác Ba Phi dụi mắt :
“ ủa…bữa nay chị không đi làm ?”
“ Có chớ em đi từ sáng sớm, giờ tiệm vắng khách nên em tranh thủ về coi bác ra sao ?”
Bác Ba Phi ngơ ngác :
“ Tôi có làm sao đâu ? Chị tưởng tôi bệnh hả ?”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Bác không bệnh nhưng tối qua bác xỉn quá. Em đưa được bác về nhà, dìu được bác lên giường ngủ là cả một kỳ công …”
Bác ba Phi giật mình :
“ Vậy rồi tôi có ói không ?”
“ Có chớ sao không …. Bác ói suốt từ xe vào nhà kìa…”
Bác Ba Phi sửng sốt :
“ Chết cha…tôi đâu có biết gì …thật làm phiền chị quá…xin lỗi nha…”
Chị Kelly Thi lăng xăng trong bếp một lát rồi quay lại tiệm “neo”. Bác Ba Phi ăn qua loa miếng bánh mì với lát bít tết rồi thả bộ ra vườn. Nhà chị Kelly Thi tuy không bề thế cho lắm, bù lại vườn tược xung quanh lại rất rộng. Bác Ba Phi nheo mắt ngắm những tùm búi cỏ dại mọc chen lấn nhau um tùm lan ra mãi tận hàng rào. Chà… miếng đất ngon lành vầy mà để hoang thế kia có phí không chớ ? Bác chợt nảy ra ý định tạ lỗi trận say rượu với chị Kelly Thi bằng dọn cỏ cho thật sạch khu vườn.
Nghĩ sao là làm liền. Bác vào nhà kho chứa vật dụng linh tinh, hay quá, mới dẹp một lô hòm gỗ lỉnh kỉnh bác đã tìm ra cái cuốc và con dao phát cỏ.
Thế là suốt cả chiều hôm đó bác ba Phí cứ mải miết làm. Khí hậu bên Mỹ hay thiệt. Trời nắng mà trong bóng râm vẫn mát , cuốc luật quật cả tiếng đồng hồ mà không thấy ra giọt mồ hôi nào, người cũng chẳng thấy mệt nhọc mấy. Bác Ba Phi cứ cuốc cỏ liên tục chẳng cần nghỉ ngơi, lâu lâu dừng tay uống ngụm nước tinh khiết là lại cuốc ào ào.
Đến chiều, chị Kelly Thi đi làm về, vừa xuống xe, nhìn khu vườn sạch quang chị trợn tròn cả mắt, giơ hai tay lên trời :
“ Oh My God…thật không thể tưởng tượng….bác làm có một buổi chiều mà đã sạch bách cả vậy ư ?”
Bác Ba Phi cười hể hả :
“ Vậy đã nhằm nhò gì…Tôi ở nhà cuốc ruộng còn được nhiều hơn cả thế này nữa kìa…”
Chị Kelly Thi lại trầm trồ :
“ Oh My God…chỗ này mà thuê Mễ làm thì phải ba thằng thanh niên làm cả ngày mới xong mất cả trăm đô đó bác…”
Bác Ba Ph cười ha hả :
“ Vậy tôi chỉ xin chị 10 đô thôi…10 đô cũng bằng hơn 3 công ở Việt Nam rồi…”
Chị Kelly Thi lắc đầu :
“ Bởi vậy chẳng biết đến thủa nào dân mình mới ngóc đầu lên được ?”
Bác Ba Phi nhìn quanh :
“ Cả một vườn màu mỡ như miếng thịt tươi thế này mà chẳng trồng gì …phí quá…phí quá…”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Muốn trồng trọt phải có tay người đàn ông. Em là đàn bà con gái chân yếu tay mềm cuốc đất sao được ?”
Bác Ba Phi gật gật :
“ Nào tôi có bảo chị phải cuốc đâu ? Thuê người làm chớ …”
“ ừ thì thuê…nhưng bác bảo trồng cây gì cho có lời ?”
Như gãi trúng chỗ ngứa, bác Ba Phi hăng hái :
“ Trồng rau ngắn ngày là có ăn ngay. Vậy nè…tôi nói chị chỉ cần vãi một nắm hột cải chịu khó chiều nào cũng tưới là một tháng có rau tươi ăn liền. Nếu không thích rau cải thì trồng rau lang, rau đay, rau muống cạn…ngoài ra trồng thêm vài cây ớt, hành, ngò, rau quế, lá lốt…Chỉ ngặt một nỗi bên này các vị tống hết vào nhà cầu không có cái món phân tươi, nước tiểu để tưới bón…”
Chị Kelly Thi rú lên :
“Oh My God…dùng cái đó mà trồng rau thì ai dám ăn…ghê thấy mẹ…”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Thì xưa nay ông cha ta đều bón tưới vậy, rau cỏ cứ xanh um, ăn ngon lành chứ có gì đâu ?”
Chị Kelly Thi lắc dầu :
“ Thời nay khác đi rồi bác ơi…cần gì trồng trọt , em chỉ ghé chợ bỏ ra vài đô la là tha hồ muốn rau gì cũng có . Mùng tơi, rau dền, cải cúc, thìa là…bên Mỹ này không thiếu thứ rau gì , mà lại vệ sinh, trồng trọt theo công nghệ an toàn thực phẩm chứ chẳng như Việt nam…Oh My god….nghe nói tưới cả nhớt xe máy vào rau muống cho nó xanh lâu…đúng không ?”
Thế là lại giống như cô Ut , đề tài thực phẩm ở Việt Nam là thứ thuốc độc chết người luôn luôn là chuyện cửa miệng, chị Kelly Thi cũng thao thao bất tuyệt về heo phải ăn chất tăng thịt nạc, bò chích chất kích thích tăng trưởng, rau bón hoá chất gieo hạt hôm trước hôm sau ranh đã xanh um.
Bác Ba Phi đã có kinh nghiệm cô Ut nên không cãi, đành cứ há miệng trợn mắt làm như những chuyện đó bác chưa hề biết mãi giờ mới được nghe nói tới khiến bác phải kinh ngạc :
“ Oi chết chết….nguy hiểm đến vậy kìa à ? Vậy mà ở nhà tôi đâu có biết gì đâu ?”
Chị Kelly Thi lại càng hăng hái :
“ Làm sao bác biết được. Nhà nước nó phải bịt đi chớ ? Như là vụ xét nghiệm trong bánh phở nghi có formol đó. Họ làm lui làm tới đủ các loại bánh phở, loại nào cũng tìm thấy formol mà các nhà làm bánh phở cam đoan không cho chất đó vào. Họ tức quá mới đem gạo ra xét nghiệm, Oh My God…hoá ra có formol trong gạo bác ạ. Oh My God…chuyện này Nhà nước phải bịt ngay, cấm báo chí đưa tin không thì bao nhiêu gạo xuất khẩu nó trả về hết …”
Lần nầy thì bác Ba Phi ngạc nhiên thực sự :
“ Lại có cả chuyện đó nữa kia à ? Nhưng mà trong gạo làm sao có formol được ? Mà cho cái đó vào gạo để làm gì ?”
Chị Kelly Thi quát lên :
“ Thì cũng giống như cho vào bánh đúc, bánh cuốn, bánh phở đó, làm cho nó cứng lên bảo quản được lâu …”
Bác Ba Phi cười :
“ Bánh tráng nấu lên rồi mới cần cho nó cứng lại như bánh đúc, bánh cuốn, bánh phở chớ …còn hạt gạo đã nấu lên đâu mà cần cho hoá chất vào làm chi ? Vả lại nông dân lấy đâu ra tiền mà mua ba cái thứ hoá chất quỷ quái đó…”
Chị Kelly Thi đỏ mặt :
“ Bác bảo nông dân không có tiền hả ? Trời đất ôi nông dân ngày nay đa số giàu hơn địa chủ ngày xưa. Họ có cả héc ta ruộng, rồi máy tưới, máy làm cỏ, máy xay… gì cũng máy hết . Họ trúng vài mùa lúa thì thiếu gì tiền…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Cho dù dư tiền đi nữa nông dân thật thà chất phác họ cũng chẳng chịu mua chất độc hại phun vào lúa . Như tôi nè, giờ có cho thêm tiền tôi cũng chẳng nỡ lòng nào phun hoá chất vào lúa của mình. Chị không ra đồng chị không biết, mình chăm sóc cây lúa cũng phải thức khuya dậy sớm, nhổ cỏ bắt rầy, đuổi chim bắt chuột kéo tới ăn lúa...Gặt được hạt lúa về nhà thật khác gì đón đứa con mình mới đẻ từ nhà hộ sinh trở về. Bởi vậy chẳng ai đang tâm phun thuốc độc vào tụi nó. Mà rồi lời lãi cũng có tăng được bao nhiêu, có khi còn bị ép giá ấy chớ…”
Chị Kelly Thi chừng đã sốt ruột :
“ Thôi được rồi…được rồi…cái vụ gạo có formol hồi đó người ta đưa lên mạng hẳn hoi rồi …Để tôi download rồi in ra cho bác coi bác mới tin. Tôi thấy người trong nước sang đây ai cũng có vẻ bảo thủ lắm. Hơi một tí là cãi lấy được … Người ta cứ bảo “ Quảng Nam hãy cãi”. Bác có phải dân Quảng Nam đâu , bác là dân Nam kỳ kia mà, sao bác hay cãi vậy ?”
Bác Ba Phi cười dàn hoà :
“ Nào tôi đâu có cãi cọ gì đâu ? Tôi chỉ “mở rộng khái niệm “ ra thôi mà. Tôi cũng đâu có phản bác chuyện thực phẩm trong nước bị nhiễm đủ thứ chất độc. Nhưng nói thiệt với chị, nó chỉ “độc” với những người như chị, từ bé chỉ thích hợp với thịt cá, rau cỏ được nuôi trồng theo vệ sinh công nghiệp thôi. Còn những người như tôi, vợ chồng thằng Đậu và bà con lối xóm quanh tôi cứ ăn búa xua chẳng thấy ai chết…”
Chị Kelly Thi cười lắc đầu :
“ Em cũng chịu cái dân mình. Cứ ăn mắm hút giòi vậy chẳng thấy mấy người chết lại còn đẻ cứ sòn sòn . Quay đi quay lại dân số nước Việt Nam đã tăng tới hơn 80 triệu rồi…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét