“ Ua, ba tôi cũng đi hát karaoke nữa sao ?”
“ Thì lâu lâu cũng phải đưa mấy chú ngoài Hà Nội vào để thư giãn chớ. Hội họp căng thẳng quá mà. Oi mẹ ơi, nom bề ngoài trịnh trọng, nghiêm chỉnh vậy mà vào cuộc các chú quậy tới bến . Có chú còn cho đào ngồi lên cổ rồi bò lổm ngổm như chó, có chú chui cả đầu vào váy nó rồi ngậm chặt con ghệ của nó, nhất định không chịu nhả ra nữa kìa .”
“ Lại còn thế nữa kia ? Mà anh có nhìn tận mắt không kẻo oan cho người ta, toàn cán bộ Đảng và Nhà nước đã trui rèn trong lửa đạn cả sao bậy vậy ?”
“ Tôi mới kể sơ sơ vậy thôi đó, muốn coi tận mắt hôm nào cô bí mật theo tôi…”
Cô tiểu thư lắc đầu, thảo nào gã thư ký ngoài mặt vâng vâng dạ dạ ra vẻ kính trọng lắm nhưng hoá ra trong lòng khinh thủ trưởng như mẻ, hễ có dịp là nó vọt miệng chửi liền, chiêu này có lần má cô đã kêu bằng “ thưa gửi trước mặt, văng cặc sau lưng “ đây. Gã thư ký chợt reo lên :
“ Tôi tìm ra cách xin phép cho cô đi Phú Quốc rồi…”
Cô tiểu thư tươi mặt :
“ Cách gì hay vậy ?”
“ Cô không biết câu “lệnh ông không bằng cồng bà “ à ?”
“ Vậy là sao ?”
“ Nếu bà cho đi thì ông không nghe vẫn phải chịu…”
“ Má tôi còn khó hơn cả ba . Nhưng anh cứ thử coi. Bả đang la hét ở nhà dưới đó…”
Gã thư ký chuồn xuống nhà dưới gặp bà Phu nhân. Bà đang ngồi theo kiểu lá toạ, xung quanh khói nhang nghi ngút, tiếng nhạc chập cheng mấy thày cung văn đang gò cổ chơi hết cỡ, thằng Bành Trọc nhảy nhót la hét chốc chốc lại quất roi lên chiếc hộp bọc nhiễu điều bên trong chắc đựng lóng xương thày Ba Tạ. Gã thư ký vẫy bà ra, giọng lo lắng :
“ Thím liều thật, ai đời bầy trò mê tín dị đoan ngay trong nhà ông Chủ tịch tỉnh có chết không, chú mà xuống không khéo đuổi hết đó…”
Bà Phu nhân nhảy dựng :
“ Ai bảo mày đây là mê tín dị đoan. Tự do tín ngưỡng ghi trong hiến pháp đàng hoàng. Mày cứ mách đi, ổng mà mò xuống đây phá đám, tao cho tụi nó quăng ông ra đường liền…”
Gã thư ký vội vàng :
“ Không không thím ơi, cháu mách chú làm gì, có điều chú về lâu rồi, đang trong phòng, gọi điện cháu tới chắc hỏi về cái vụ này đó…”
Bà Phu nhân vẫn hằm hằm :
“ Ông hỏi gì mặc ông. Mày cứ nói tao ngồi đồng như mọi khi , đừng có nói chuyện xương cốt ông Ba Tạ làm gì , ổng sợ, ổng nhát ma thấy mồ tổ, tao biết mờ…”
Chợt nhớ tới việc cô tiểu thư nhờ cậy, gã thư ký vội vàng :
“ Cô Kim Anh muốn xin đi Phú Quốc với cô Tuyết Nhi mà ông nhà không cho đi. Giờ chỉ thím cho phép thì may ra …”
Được gã thư ký đôn lên quyền to hơn cả chồng, bà Phu nhân phổng mũi nhưng vẫn hỏi vặn :
“ Mới nghỉ cả tháng ngoài Vũng Tàu. Đang đi học, đòi ra Phú Quốc làm gì ? “
“ Cho cô ấy đi chơi mà cũng có lợi cho công việc nữa kìa . Con nghe nói cô Tuyết Nhi mới cặp được thằng con ông VIP ngoài Hà Nội, to lắm. Cứ để cô Kim Anh nhà mình tiếp cận thằng đó biết đâu cũng có lợi cho ông nhà trong bầu cử khoá tới…”
Bà Phu nhân lắc đầu :
“ Oi thôi thôi, tôi lạ gì thằng đó, tôi gặp nó ngoài Vũng Tàu rồi chẳng biết con cái ông to bà lớn nào mà ăn chơi quá con vua ngày trước. Mà xem tướng tá thằng này bạc ác bất nhơn lắm, tránh xa ra là hơn cả…”
Gã thư ký xỏ xiên :
“ Thì con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà. Con anh Sáu, cháu anh Ba mang dòng giống bố nó lấy đâu ra người hiền lành tử tế…”
“ Vậy mới nói…”
Bà Phu nhân nói dở bỗng ngừng giữa chừng. Bà nhận ra câu nói đểu của thằng thư ký nhằm vào cả gia đình nhà bà nữa. Bà lườm nó :
“ Mày nói vầy đâu có được. Cũng còn…tuỳ gia đình chớ…”
Thằng thư ký biết mình nói hớ, vội vã :
“ Dạ đúng , nói vậy mà không phải vậy, cũng còn tuỳ người, tuỳ gia đình chớ…Như cô Kim Anh nhà ta , nom cô cũng đâu có bạc ác bất nhơn gì đâu …”
Vừa lúc đó cô tiểu thư đi tới, cả gã thư ký lẫn bà Phu nhân đều tròn mắt nhìn. Đúng là nom cô “đâu có bạc ác bất nhơn gì” nhưng khuôn mặt cô tạo cảm giác ngồi trước món ăn quá nhiều mỡ. Cũng may, cái mũi khá cao của cô đã cứu lại cặp môi dầy, thâm xì và đó là chi tiết duy nhất khác biệt so với gương mặt mẹ cô , tuy thế trong bụng gã thư ký vẫn cứ trầm trồ :” Sao hai mẹ con giống nhau đến thế ?”. Kim Oanh cau có :
“ Anh nói xấu gì tôi với má vậy “
“ Đâu có nói gì, tôi chỉ bảo bà liệu gả chồng cho cô ?”
“ Tôi già rồi, sắp quá lứa rồi hả ?”
Gã thư ký cuống quít :
“ Đâu có, đâu có…cô còn tuổi đời mênh mông mà…”
Cô tiểu thư nhoẻn nụ cười :
“ Anh Năm hồi này ăn nói văn nghệ ghê, nhưng tôi đầu 2 đít 1 rồi còn mênh mông cái nỗi gì ?”
“ Mới 21 còn trẻ chán, chừng nào đầu 3 đít..bao la thì mới lo…”
Bà Phu nhân gắt :
“ Nói năng kỳ thiệt , có chuyện gì cô xuống đây ?”
Kim Anh nhăn nhó :
“ Ba bảo má dẹp ngay cái vụ lên đồng này đi không ba điện cho công an tới hốt ba ông thày giờ….”
Bà Phu nhân nhảy dựng :
“Tao thách đó…ổng mà làm khó cho người ta tao đốt ngay cái nhà này liền…”
Gã thư ký vội vàng :
“ Thím cứ bình tĩnh để con lên nói với chú…”
Bà Phu nhân vẫn còn hằm hằm :
“ Mày cứ nói y vậy cho tao …”
Ong Chủ tịch đang ngồi trong phòng riêng mặt cau có. Trước nay bà cúng kiếng, lên đồng ở đâu ông đã bực rồi, mấy lần yêu cầu bà dẹp bỏ ba cái trò mê tín dị đoan , lỡ có đứa nào thối mồm nói đến tai anh Sáu Bí thư thì uy tín ông ra sao. Ay thế mà bây giờ, còn trắng trợn lì lợm hơn, nó mang ngay về làm ngay tại nhà, khói hương nghi ngút, kèn trống inh ỏi vậy có giết ông không ? Ong muốn nhảy ngay xuống đuổi cổ mấy thằng cung văn, đạp tung bàn thờ với đủ thứ nhang đèn, bùa chú kia đi cho hả giận. Tuy thế ông giận ông nghĩ vậy thôi, cho kẹo ông chẳng dám chọc bà, sau chuyện “phạm phòng” với con bé Gái vừa rồi, ông lép vế hẳn, bà bảo sao ông nghe vậy, có giận lắm cũng phải nuốt vào bụng rồi tìm chỗ khác xì ra. Bởi vậy gã thư ký vừa ló đầu vào ông đã túm lây ngực áo :
“ Mày làm gì dưới đó ? Tiếp tay cho nó phải không ?”
Gã thư ký cuống lên :
“ Dạ không, dạ không…con xuống đó nắm tình hình cho chú đấy chớ…”
“ Nắm cái gì mà nắm, mày xuống dẹp hết đi cho tao không thằng Bút Thọc nó mò tới chụp hình, ghi âm đưa lên báo thì uy tín Chủ tịch tỉnh còn ra cái gì ?”
“ Nó không dám đột nhập vào nhà đâu, chú Hai đừng lo, con có cái này cho chú Hai còn đáng lo hơn nhiều…”
Ong Chủ tịch tỉnh giật mình :
“ Mày nói cái gì ? Mày có cái gì cho tao ?”
Gã thư ký chậm rãi :
“ Hôm trước chú Hai giao cho con đi tìm con bé Gái, con chưa kịp tìm nó, nó đã tìm con…”
Ông Chủ tịch sáng mắt :
“ ủa vậy hả ? Vậy nó đâu rồi ? Mày đừng vội cho bà biết nha. Để tao gặp nó đã…”
Gã thư ký cười ranh mãnh :
“ Chú gặp nó làm chi ? Lại muốn “ thượng mã phong “ nữa hả ?”
“ Tầm bậy , tao gặp nó để làm công tác tư tưởng cho nó đừng có lộ chuyện giữa tao và nó ra chứ có làm gì đâu mà sợ phong với gió…”
Gã thư ký cố nhịn cười :
“ Có vậy thôi hả ? Vậy chú cứ để cháu làm “công tác tư tưởng” cho nó cũng được, chú khỏi gặp …”
Ong Chủ tịch lắc quày quạy :
“ Không được, không được, mày làm sao khuyên bảo nó được, cứ để tao…”
Gã thư ký bật cười :
“ Nó không cho chú gặp nữa đâu. Nó nhờ người tìm cháu để gửi quà cho chú này…”
Ong Chủ tịch giật mình :
“ Gửi quà cho tao ? Ai chà chà…tình cảm gớm nhỉ…”
Gã thư ký cười hềch hệch :
“ Phải…tình cảm lắm nhưng mà đắt bỏng tay đấy …”
“ Mày nói vậy là sao ?”
“ Là nó bắt chú Hai mua cái quà của nó gửi đấy…”
Nói rồi gã thư ký lục trong cặp ra băng ghi âm đưa cho ông Chủ tịch :
“ Đây chỉ là bản sao thôi…chú Hai phải mua bản gốc thì mới êm…”
Ong Chủ tịch tái mặt :
“ Băng ghi âm à ? Nó ghi..ghi cái gì đó ?”
“ Không phải nó ghi mà là thằng Bút Thọc ghi tiếng nói của con bé Gái kể chuyện chú bú ti nó…”
Ong Chủ tịch giật nảy người :
“ Thiệt không ? Mày mở thử tao nghe …”
Gã thư ký lấy ra cái máy ghi âm nhỏ xíu, bật lên. Có tiếng lạo xạo rồi tiếng thằng nhà báo Bút Thọc và con bé Gái qua lại rõ mồn một :” Làm việc vất vả thỉnh thoảng bà chủ có thưởng cho em không ?” “ Thưởng gì mà thưởng, bả kẹo thấy mồ tổ…”“ Vậy chắc ông chủ cũng “trùm” vậy ?”“ Không không, ông chủ khác, ổng cho tiền hoài à ?”“ Cho bạc cắc đủ mua được ly nước mía , đúng không ?”” Mua được mấy cái dây chuyền như cái anh cho tôi đó…”“ Vậy kia à ? Mà bà chủ biết không ?”“ Sức mấy biết…ổng cho riêng tôi mà…”“ Làm gì cho nhiều dữ vậy ?”” Thì tôi cho ông bú ti chứ sao…”
Nghe tới đây ông Chủ tịch đập bàn cái rầm :
“ Con khốn kiếp, con phản chủ…thế nhưng thằng Bút Thọc ghi âm sao con bé Gái lấy được ?”
“ Vậy mới nói…hoá ra nó tuổi nhỏ mà cái gan nó không nhỏ tý nào ? Khi nó biết thằng Bút Thọc ghi âm nó tìm cách lấy lại bằng được. Lẽ ra nếu không có cái chuyện bị bà nhà bắt quả tang rồi chú phải đi cấp cứu thì chắc nó đốt đi thôi. Nhưng sự việc đã đến thế này nó đành phải đưa lại cho chú để xin chú ít tiền làm lộ phí đi trốn…”
Ong Chủ tịch tỉnh la lên :
“ Vậy nó tống tiền tao hả ? Có thằng nào đứng sau nó không ?”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Chắc không có đâu ? Nó chỉ nhờ người tìm cháu để thưa lại với chú thôi …”
Ong Chủ tịch ngẫm nghĩ rồi thở hắt ra :
“ Nó đòi bao nhiêu ?”
“ Dạ…cũng không bao nhiêu …5 ngàn đô la thôi ạ…”
“ Năm ngàn đô mà không bao nhiêu. À thôi phải rồi, nhất định có thằng nào đứng đằng sau nó chứ không thì nó biết đô la là cái mẹ gì Vậy thì láo thiệt, nhất định một cắc tao cũng không trả…”
Gã thư ký cất băng ghi âm vào túi :
“ Vậy thôi nhé…con gửi lại nó và bảo chú dứt khoát không chịu…”
Gã vừa dợm chân bước đi, ông Chủ tịch đã gọi giật lại :
“ Mày đi đâu mà nôn vậy ? Tao hỏi mày nếu mình không trả tiền nó sẽ làm gì được mình ?”
“ Nó sẽ gửi cho ông Mười Vẻ, Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ thì chú phải hạ cánh sớm là cái chắc , mà rồi chẳng biết có được an toàn không ?”
Ong Chủ tịch giật thót người :
“ Nó dám thế kia à ? Thôi rồi…tao nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà rồi…trời ơi là trời…”
“ Chú Hai phải bình tĩnh mà giải quyết cho êm chuyện…”
Ong Chủ tịch nhìn sát vào mắt gã thư ký :
“ Vậy tao phải làm gì bây giờ ?”
Gã thư ký hiểu ngay tính mạng gã đang ngàn cân treo sợi tóc, tốt hơn hết là bàn ra cho lão Chủ tịch tin :
“ Theo con nó doạ vậy thôi, chẳng dám làm gì đâu , chú Hai cứ mặc kệ , một cắc cũng không cho nó, coi như không có chuyện gì xảy ra…”
Ong Chủ tịch nhìn gã thư ký lom lom như muốn bổ đầu gã ra coi trong đó có cái gì ? Lát sau ông dịu giọng :
“Mày hỏi nó bớt đi được không ?”
“ Vậy chú Hai cho nó bao nhiêu ?”
“ Năm triệu tiền Việt được không ?”
Gã thư ký cười nhạt :
“ Năm triệu thì nó bán cho ông Mười Vẻ còn được giá hơn…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét