Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ - KỲ 94


                                   (tiếp theo)



“Lão già” hưởng ứng :
“ Chị Kelly Thi nói đúng . Tôi về Việt Nam coi phim Việt Nam thấy toàn nhà cao cửa rộng, nội thất tân kỳ, xe hơi choáng lộn, toàn  công tử, tiểu thư con nhà giàu , quanh đi quẩn lại chỉ xó buồng, văn phòng, vũ trường hay khu nghỉ mát. Trong khi đó thì tuyệt đại nhân dân vẫn sống trong nghèo đói…”
Bác Ba Phi gật đầu :
“ Chuyện đó thì có . Nhưng giàu nghèo xã hội nào chẳng có. Như bên Mỹ đây, cao ốc, binđinh, sang trọng, giàu có vậy mà vẫn cón khối anh Mỹ đen, Mỹ vàng thất nghiệp, không có nhà phải ngủ gặm cầu đấy thôi…”
Chị Kelly Thi cắt ngang :
“ Nhưng cái hố sâu giàu nghèo ở Mỹ có khác với ở Việt Nam đấy ạ. Ở Mỹ anh nào chăm chỉ, có tài thì nhất định giàu có, cái anh đầu óc đã tăm tối, dốt nát mà lại lười biếng nữa hẳn nhiên nghèo rồi. Còn ở Việt Nam thì khác ạ. Phần lớn bọn giàu có đều do tiền tham nhũng, ăn cắp công quỹ , ngoài ra nếu không phải quan chức thì muốn giàu có hầu hết phải buôn gian bán lận hoặc hối lộ quan chức để trốn thuế hoặc xà xẻo tài nguyên đất nước…”
“ Lão già “ tiếp theo :
“ Chị Kelly Thi nói đúng. Tôi về Sàigòn gặp con cháu làm kế toán Công ty nước ngoài. Nó bảo Công ty nó có hai hệ thống sổ sách. Một hệ thống để đối phó với Nhà nước, giấu doanh thu, trốn thuế thì mời một bà kế toán  Nhà nước, đảng viên phụ trách, còn hệ thống sổ sách với số liệu thực thì do nó phụ trách, tuyệt đối bí mật chỉ ông chủ biết thôi.Nó bảo hầu như tất cả các Công ty nước ngoài đều có hai hệ thống sổ sách vậy mới chết chớ ?”
Bac Ba Phi lắc đầu :
“ Làm gì có chuyện đó. Làm thế cảnh sát kinh tế với thuế vụ phát hiện ra có mà rũ tù…”
“ Lão già “ cười khơ khớ :
“ Bác ở trong nước mà lơ tơ mơ thật. Ai dám bắt tụi nó. Công an, thuế vụ biết thừa tụi nó có hai hệ thống sổ sách nhưng vì nó đã có phong bì đút lót hết rồi ai sờ tới nó. Vả lại nếu làm căng quá tụi nó rút vốn về nước không làm ăn ở Việt Namnữa thì chết cả quan lẫn dân. Bởi vậy bao nhiêu vụ đình công, người nước ngoài đánh đập công nhân Việt Nam Nhà nước đều xử hoà, xử có lợi cho bọn chủ nước ngoài, o ép người lao động của chính mình mới đau chứ…”
Chị Kelly Thi :
“ Thì các ông ấy muốn ổn định chính trị bằng mọi giá nên mới giải tán công nhân đình công bất chấp yêu sách dù hợp lý chăng nữa cũng mặc kệ. Ngay cả khi tụi chủ nước ngoài phá hoại  môi trường, giết chết cả một con sông mà vẫn không bắt phạt thậm chí còn định khen thưởng nữa kìa…Như công ty bột ngọt Vedan báo chí đăng hà rầm đấy , rốt cuộc có làm gì được tụi nó đâu...”
“Lão già” lắc đầu :
“ Trong nước bao nhiêu là vấn nạn nhức đầu nhức óc vậy mà trong phim ảnh chiếu dài dài trên tivi thanh niên  Việt Nam  tuyệt nhiên như không hay biết gì. Nhân vật nào cũng thế, mối quan tâm duy nhất là đú đởn, ăn nhậu, trai gái, nói chung là hưởng thụ tuyệt nhiên không một nhân vật nào lo lắng tới những vấn nạn lớn của đất nước, ngược lại hoặc biến thành những con gà công nghiệp ngớ ngẩn bảo sao hay vậy hoặc biến thành bọn lưu manh, chụp giật kiếm tiền . kiếm gái bằng mọi giá…”
Bác ba Phi cười cười :
“ Ong về Việt Nam có ít ngày sao ông rành mọi chuyện vậy ? Tôi sợ rằng ông chỉ nghe toàn chuyện tại các quán nhậu thì nhìn nhận trật lấc hết. Đành rằng những chuyện như ông kể là đều có thực cả nhưng tôi chắc không phải tất cả đều như vậy. Chắc chỉ là số ít thôi…”
“ Lão già” cười nhạt :
“ Tại bác ở trong nước mải lo ăn lo mặc không quan tâm đó thôi.Kỳ này về Việt Nam bác cứ chịu khó thăm thú nhiều nơi, để ý coi lời nói tôi có đúng không ? Mà tôi nói thật với bác những chuyện đó còn có thể chịu được. Thôi thì đất nước đang từ kinh tế bao cấp, ngăn sông cấm chợ, bung ra kinh tế thị trường, làm ăn buôn bán thoải mái vậy cho dù có tham nhũng, bất công xã hội, hố sâu giàu nghèo càng ngày càng lớn thì cũng còn thông cảm được. Hy vọng rồi mọi chuyện sẽ dần khắc phục, đất nước đi lên . dân chúng ngày càng thoát khỏi đói nghèo. Tuy nhiên có một chuyện về Việt Nam tôi không sao chịu cho thấu …”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Lại còn chuyện gì nữa đây ?”
“Lão già” sầm mặt :
“ Chuyện thằng Trung Quốc mỗi ngày một xâm lấn nước ta chứ còn chuyện gì. Hôm tôi về Sàigòn đi qua ngã tư Phú Nhuận thấy cả đám đông xúm lại quanh tấm panô kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam. Tưởng rằng họ ngắm nghía panô đó không ngờ họ đang bàn tán sao ngày kỷ niệm quân đội Việt Namlại dùng hình lính Trung Quốc là sao ? Tôi cũng sán tới coi và thật không còn tin vào mắt mình nữa, đúng là hình cả dãy lính bồng súng đang hùng dũng tiến ra phía trước kia là hình lính Trung Quốc mới chết chớ …”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Tại sao ông biết  là hình lính Trung Quốc chứ không phải Việt nam…”
“Lão già “ cãi :
“ Thì cứ coi khẩu súng họ đang bồng trên tay với cả mặt mũi đó là tàu đặc chứ đâu phải ta. Quả nhiên, về bên này tôi mới đọc trên mạng thì ra hình lính Trung Quốc thật mới chết chớ. Thế rồi khi có phóng viên phỏng vấn, ông Giám đốc Sở thông tin văn hoá lại đổ cho cấp dưới , mới lại chỉ sai về bản quyền, chưa xin phép thôi…”
Chị Kelly Thi bức xúc :
“ Chưa xin phép ai ?”
“ Lão già” cười to :
“ Thì xin phép thằng chụp cái hình đó tức là thằng Trung Quốc chứ còn ai. Thế rồi báo chí lâu lâu lại đưa tin thằng Trung Quốc bắt tàu thuyền, cướp công cụ thậm chí bắt nộp tiền chuộc mạng ngư  dân mình ấy thế mà trên ti vi vẫn thấy mấy ông lãnh đạo ôm hôn cười nói hể hả với ba thằng cán bộ Tàu, bắt tay tốt tốt, ca ngợi 16 chữ vàng với tình hữu nghị “môi răng” mới tức chớ…”
Bác Ba Phi cũng cười theo :
“ Thì mình là nước bé, nó là nước lớn, mình cũng phải nhún nhường nó không có nó gây sự quấy nhiễu mình cũng đủ chết…”
“Lão già” nổi cáu :
“ Tôi chẳng hiểu là mấy cha nhún nhường hay là bán mẹ nó nước cho thằngTrung Quốc rồi. Mà một chuyện lớn vậy mà người dân từ thanh niên, trí thức bị cấm không được tham gia. Bày tỏ lòng yêu nước chống Tàu là bị bắt rồi. Bởi vậy về nưóc cứ nhìn cờ quạt khẩu hiệu, rồi mấy cha lên ti vi ôm hôn thằng Tàu là tôi sôi máu lên chỉ muốn bay về Mỹ ngay lập tức…”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Thì cái nước mình nó vậy. Bác có chửi bới, giận dữ, quát tháo thì nó vẫn vậy thôi. Bác không về thăm thú đất nước thì chỉ thiệt cho bác thôi chứ còn  tôi thấy tết nhất bà con Việt kiều cứ ùn ùn kéo nhau về ăn tết kìa…”
Chị Kelly Thi cười to :
“ Thì ngay cả tôi đây này. Tôi cũng đang xin VISA về Việt Nam đấy chứ ai. Mẹ tôi không chịu sang đây thì tôi phải về thăm mẹ chứ còn biết làm sao. Mình chửi thì cứ chửi nhưng về thì cũng vẫn phải về thôi. Quê hương xứ sở của mình mà…”


                                  (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét