( tiếp theo)
Gã Thái Lan quay ra biển, dùng tay làm dấu hiệu với con tàu. Lập tức, bóng người khác trên tàu lao xuống biển và bơi thẳng vào bờ đến chỗ chúng tôi. Gã thứ hai này là người đã cho chúng tôi thức ăn hồi sáng. Trên cổ tay gã quấn một nùi dây cước nhỏ mầu đỏ kéo dài tuốt ra biển xa. Gã lặng yên, kéo sợi dây cước liên tục. Chúng tôi nhìn mà không hiểu việc gã làm. Sợi cước nhỏ được nối với một dây thừng khá lớn của tàu. Có sợi thừng lớn, gã thủy thủ gốc Tàu nói cô Hồng Thu Lan biết chúng tôi phải cột sợi dây thừng vào mũi ghe ngay. Có làm vậy, họ mới kéo ghe chúng tôi đến sát con tàu được. Đúng như chúng tôi dự đoán khi trước, con tàu Thái Lan quá lớn nên không thể cặp vào sát bờ như ghe nhỏ chúng tôi.
Toàn bộ chúng tôi cùng hai thủy thủ Thái Lan vội vã trở lại ghe. Tàu Thái Lan bắt đầu thu dây thừng lại. Trong chốc lát, ghe chúng tôi đã nằm ngay sau đuôi con tàu Thái Lan. Hai gã thủy thủ nhẩy xuống nước, bơi trở về tàu họ. Tàu Thái Lan nổ lớn máy chạy nhanh dần, kéo theo ghe chúng tôi đằng sau. Lúc đó khoảng 2 giờ trưa, mặt biển xanh lơ vắng lặng, êm ả không một bóng tàu ghe nào khác.
Dù con tàu Thái Lan chạy rất nhanh so với tốc độ của ghe vượt biên nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy chậm. Trước lúc mọi người trở về ghe, gã thủy thủ gốc Tàu cho cô Hồng Thu Lan biết do đang trong hải phận nước Khmer nên chuyện tàu đánh cá Thái Lan không thể kéo theo ghe vượt biên được. Nếu bị tàu tuần duyên hay tàu đánh cá Khmer phát giác, tàu gã sẽ gặp rắc rối. Gã cho biết thêm, tàu Thái Lan sẽ kéo ghe chạy rất nhanh cho đến khi cảm thấy an toàn mới thôi. Chúng tôi nhìn chung quanh trên mặt biển. Các đảo dần dần nhỏ hẳn. Con tàu Thái Lan tăng tốc độ chạy càng nhanh đến nỗi ai cũng phát sợ. Có lúc tàu chạy lượn vòng vèo hoặc giảm tốc độ rồi lại tăng đột ngột. Ai trên ghe phải bám cứng lấy nhau vì sợ rớt xuống biển. Nước biển văng mạnh lên sàn ghe tương tự trong đêm gặp dông bão. Có người phải nhẩy xuống nằm dưới khoang hầm cho an toàn. Tàu Thái Lan cứ chạy như vậy cả tiếng đồng hồ. Nhiều người có cảm giác chóng mặt, khó chịu. Có người chịu không nổi phát nôn. Vài người hét thật lớn mong tàu Thái Lan nghe thấy để giảm bớt tốc độ. Không thấy bóng thủy thủ Thái Lan nào trên con tàu. Kéo ghe chạy nhanh như vậy, ai cũng lo sợi dây kéo sẽ đứt vì quá căng. Tiếng gỗ kêu rin rít mỗi khi con tàu tăng tốc độ. Đột nhiên, con tàu chạy chậm dần rồi ngừng hẳn. Khoảng cách giữa ghe và tàu thu ngắn lại.
Đậu sau đuôi con tàu Thái Lan, ghe chúng tôi quá nhỏ. Trên ca bin tàu cao vút, năm sáu gã đàn ông ngồi ngó xuống cả đám chúng tôi. Gã Thái Lan gốc Tàu nói với cô Hồng Thu Lan là thuyền trưởng con tàu muốn biết tổng số người trong ghe để họ lập danh sách trình cho chính quyền khi tàu cập vàoBangkok . Chúng tôi phải lên ngồi trên mặt sàn ghe để họ chụp hình làm bằng chứng nữa. Nghe họ nói, ai nấy đều hứng chí quên hết mệt mỏi. Tài công hối thúc người còn dưới khoang hầm phải lên mặt sàn ghe ngay. Tàu Thái Lan lấy máy hình ra chụp toàn bộ người chúng tôi đứng ngồi lố nhố trên ghe. Xong xuôi, tàu Thái Lan nói chúng tôi chuẩn bị rời ghe chuyển sang bên họ để nghỉ ngơi và ăn uống.
Tàu Thái Lan chạy nhanh khi kéo ghe để chúng tôi ai cũng phải thấm mệt trước đã. Khi nói ngồi hết trên mặt sàn ghe, để họ biết nhân số đàn ông con trai mà tính chuyện sau này. Vì quá thật thà, cả tin nên không ai nghi ngờ hành động của tàu Thái Lan. Ánh Phương và tôi ngồi gần mũi ghe. Nhìn mặt nhau, cả hai đang bần thần dã dượi vì mệt. Chung quanh ghe chỉ một mầu nước biển. Không một hòn đảo hay bóng tàu ghe nào hết. Cả ghe ngồi như vậy cho đến khi gã Thái gốc Tàu cùng một gã khác xuất hiện nói chúng tôi từng người lần lượt trèo lên boong tàu ngay. Anh Tấn đòi leo lên tàu trước để thám thính. Anh bước vọt lên đầu mũi ghe, tay nắm sợi dây từ trên tàu thả xuống. Hai gã thủy thủ Thái Lan giúp anh Tấn leo lên boong nhanh chóng. Kế tiếp, người thứ hai rồi người thứ ba... Đến tôi người thứ năm leo lên con tàu Thái Lan. Có sợi dây và giúp sức của hai gã Thái Lan nhưng tôi đã chật vật mới leo lên được boong tàu. Sao bọn họ không kéo chiếc ghe sang cạnh lườn để chúng tôi dễ dàng trèo lên hơn là cột mé sau đít con tàu? Vừa lên tới nơi, tôi đứng tại chỗ, thâm tâm muốn phụ sức với hai gã Thái Lan để kéo tiếp những người khác dưới ghe. Tôi nghĩ trước tiên sẽ giúp cho Ánh Phương nên gọi nàng. Ánh Phương vừa đứng lên, gã thủy thủ gốc Tàu vội khoát tay ra dấu nàng ngồi xuống ngay. Y nói với cô Hồng Thu Lan nam giới leo lên trước sau mới tới lượt nữ giới. Tôi ngạc nhiên nhủ thầm: " Sao kỳ vậy? Có vụ người lên trước lên sau ". Cúi người xuống định kéo tay một thanh niên khác đang bắt đầu leo lên boong, gã thủy thủ Thái Lan đứng bên cạnh ra dấu, chỉ tôi đi về đằng phía trước con tàu. Tôi ngạc nhiên nhìn nhưng gã xua tay... muốn tôi phải đi ngay.
Bằng một hành lang nhỏ nằm ngang thân tàu tương tự như một ban công của căn nhà lầu, tôi đi dọc theo hành lang nầy về phía trước con tàu. Ngang qua hầm máy, tôi nhìn xuống thấy dàn máy tàu thật lớn đang nổ nhè nhẹ. Đi gần hết ca bin tàu tới ngay buồng lái, tai tôi nghe tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy cassette khá lớn cạnh bên tay lái tàu. Không một bóng người nào ở trong căn buồng lái nầy. Trước mặt tôi, một thủy thủ Thái Lan ngồi xổm giữa hành lang dường như người nầy đang sửa chữa cái gì đó sát cạnh vách của buồng lái. Tôi từ từ đi tới, khẽ lách qua thân người thủy thủ này thì nhanh như một tia chớp, y ta đứng vụt dậy, chộp một tay tôi và khoá quặt ra phía sau lưng. Tôi chưa biết chuyện gì vừa xẩy ra thì gã thủy thủ đó đẩy tôi đi tiếp một đoạn ngắn và y xô tôi té nhào xuống mặt sàn tàu. Ngay tức khắc, một gã thủy thủ chờ sẵn ở đó vội đè lên người tôi để cho một gã khác chạy đến trói tay trói chân tôi lại. Xong xuôi, hai gã thủy thủ nầy kéo tôi ngồi lên và tôi thấy anh Tấn cùng ba người lên trước tôi cũng đã bị họ trói chặt hết cả đang ngồi gần đó. Anh Tấn nhắm nghiền mắt, có một vệt máu ở trên mũi và vết xưng bầm trên gò má trái của anh. Ba người kia, vẻ mệt mỏi thất thần hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
Ghe chúng tôi đã sa vào tay bọn hải tặc Thái Lan rồi.
Lần lượt từng người nam giới chúng tôi ló dạng đến gần mặt sàn tàu và đều bị bọn thủy thủ Thái Lan nầy bắt trói liên tiếp như các người vừa đến trước đó. Bọn hải tặc trói chặt hai cổ, khuỷu tay chúng tôi ra sau lưng và cả hai cổ chân nữa. Bây giờ thì chúng tôi biết tàu Thái Lan nầy chỉ có bẩy tên hải tặc. Chúng đã lập kế lừa, tỉa bắt cả đám nam giới chúng tôi và đó là lý do tại sao chúng không kéo cái ghe sát cạnh lườn tàu để chúng tôi cùng trèo lên một lượt vì nếu làm như vậy, 32 đàn ông-thanh niên chúng tôi chắc chắn sẽ không bó tay quy hàng khi bọn chúng dở trò. Giờ biết chuyện thì đã quá muộn. Bọn hải tặc đặt chúng tôi ngồi sát bên nhau cạnh thành con tàu. Chúng tôi nhìn nhau mà mặt người nào người nấy tái xanh, đầy vẻ buồn bã, thất vọng, tức tối và cả lo sợ nữa. Bọn hải tặc nầy đã lập kế để trói gọn cả đám chúng tôi quá dễ dàng. Chắc chắn đây là chiếc tàu đã pha đèn đêm hồi hôm và qua cung cách nhuần nhuyễn khi bắt trói chúng tôi, tàu hải tặc Thái Lan nầy đã từng làm các chuyện như vậy từ trước. Không biết có bao nhiêu ghe vượt biên của người Việt đã là nạn nhân của bọn chúng?
Tôi ngồi yên trong tâm trạng bàng hoàng. Thật không ngờ, bây giờ là tháng 5 năm 1990 mà vẫn còn cái vụ hải tặc Thái Lan nầy. Từ rất lâu rồi, qua thư từ của người thân cũng như tin tức trên các đài BBC, VOA... tôi nghĩ là nạn hải tặc Thái Lan đã chấm dứt sau khi có quá nhiều vụ tấn công, cướp bóc, hãm hiếp và thảm sát người Việt vượt biên bằng ghe. Cộng đồng quốc tế đã phải lên tiếng rồi chính phủ nướcUSA vào cuộc, buộc chính quyền Thái Lan hết phương lẩn tránh trách nhiệm với đám tàu hải tặc nước mình. Từ tin tức nơi những người còn sống sót khai báo với Cao Ủy Liên Hiệp Quốc khi đến trại tị nạn, các tàu hải tặc đã bị nhận dạng và chính quyền Thái Lan không thể bao che và phải mạnh tay với bọn này. Tàu đánh cá nào khi ra khơi đều phải ghi danh bạ, cho biết khu vực đánh cá, thời gian đi và về. Nhờ vậy mà hạn hải tặc đã giảm hẳn gần như ai cũng nghĩ là không còn có các vụ nầy nữa. Chính vì vậy nên tôi mới dám vượt biên bằng ngã Thái Lan này bằng đường dây của anh Thành. Ngờ đâu! Số phận chúng tôi hôm nay sẽ ra sao đây? Tôi nghĩ đến mẹ tôi và các em tôi mà nước mắt chảy tràn trên khoé mắt. Gần bên tôi, người nào đó cũng đang khóc rấm rứt và có cả tiếng người khác khe khẽ niệm kinh Phật đều đều. Ba gã hải tặc Thái Lan da đen, vóc dáng cao lớn vạm vỡ đứng lảng vảng gần đó mà trong tay gã nào cũng lăm lăm một con dao to bản hoặc thanh sắt khá lớn. Những thứ này mà bọn hải tặc quất vào thân người chúng tôi thì chỉ có chết.
Tính chuyện cánh nam giới chúng tôi xong xuôi, bọn hải tặc kéo chiếc ghe đến sát bên lườn tàu phía đối diện nơi đám nam giới chúng tôi đang ngồi. Bọn chúng lấy ra một cái thang nhỏ và nhờ cái thang này mà đám đàn-bà con gái dưới ghe leo hết lên mặt sàn tàu dễ dàng. Nghe tiếng trò chuyện của đám đàn bà-con gái, chúng tôi biết họ đã lên con tàu Thái Lan nầy hết cả rồi nhưng họ vẫn chưa biết tình cảnh của đám nam giới vì cạnh buồng lái tàu đã che khuất hết cả. Bọn hải tặc Thái Lan nhanh chóng lùa hết nữ giới ra phía sau để xuống hầm tàu hay vào trong ca bin mà chúng tôi cũng không biết rõ. Sau đó không lâu là tiếng đập phá ở dưới ghe chúng tôi. Chúng tôi nhìn nhau, bọn hải tặc đang lục soát để kiếm vàng, tiền Đô mà chúng nghĩ đã được cất dấu đâu đó trong ghe. Rồi cả bọn hải tặc quay trở lại đến bên chúng tôi. Bọn chúng dựng từng người đứng lên để lần mò kiếm dây chuyền, nhẫn vàng, đồng hồ và tiền Đô mang theo trong người. Đồng hồ mới, đắt tiền chúng mới lấy còn loại cũ thì chúng không thèm. Những thứ lấy được, bọn đàn em đều nộp hết cho tay đầu đảng là một gã Thái Lan tuổi trung niên cởi trần, mặt mũi đen xạm, râu ria lởm chởm. Một báng cây súng lục lòi ra ở ngay thắt lưng chiếc quần jean cũ của y.
Chợt gã hải tặc Thái Lan gốc Tàu từ phía sau ca bin đi ra. Hắn bưng một thau cơm lớn và sau đó y bưng tiếp các thau thức ăn khác cùng chén, muỗng đặt chính giữa sàn tàu ngay trên nắp khoang hầm đóng kín. Bọn hải tặc lần lượt tháo dây cho từng người trong đám chúng tôi để ăn cơm chóng vánh rồi sau đó trói lại ngay. Đến lượt tôi được chúng cởi trói để ăn cơm. Cũng vẫn các thức ăn như hồi sáng mà chúng đã đem cho nhưng giờ lại có thêm món canh cá. Tôi lấy chén múc cơm và thức ăn nhưng chỉ nhấm nháp qua loa mà kín đáo nhìn bọn hải tặc, thử đoán thái độ chúng sẽ làm gì với chúng tôi. Tôi nhìn phía trên nóc ca bin tàu, một máy ra đa liên lạc vẫn đều đặn quay từng vòng. Gần đó ba tên hải tặc ngồi bàn bạc chuyện với nhau mà một gã đang dùng cái ống ngòm nhìn các phía xa xa chung quanh tàu. Một cột sắt khá cao, nằm cố định ngay chính giữa mặt sàn tàu mà sau này tôi mới biết đó là cột ròng rọc để kéo các thùng cá xuống hoặc lên khỏi khoang hầm của tàu. Chiếc tàu Thái Lan này tuy thân làm bằng gỗ nhưng ván cạnh tàu rất dày tới cả 30cm và riêng mũi tàu là nguyên cả một khối gỗ to đùng. Tàu to lớn, cứng chắc như vậy mà tông vào ghe nhỏ xíu của người Việt vượt biên thì còn gì là ghe. Hèn chi những câu chuyện về ghe vượt biên bị tàu hải tặc Thái Lan húc chìm không ngoa chút nào. Chợt tôi nghĩ là nếu bọn hải tặc cho mình ăn cơm thì hy vọng bọn chúng sẽ không giết chúng tôi. Thấy chúng đang nhìn ống nhòm chung quanh liên tục thì chắc chắn bọn nầy này đang lo sợ có các tàu khác hay đang trông chờ một cái gì đó. Và thật đúng như vậy. Bọn ngồi trên nóc ca bin chỉ tay xì xồ tiếng Thái Lan về phía xa xa rồi ngay lập tức, chúng ngưng cái vụ cởi trói cho chúng tôi ăn cơm. Có tiếng máy tàu vọng lại gần gần và rồi một chiếc tàu Thái Lan khác lớn hơn chiếc tàu đang bắt chúng tôi từ đâu chạy đến cập sát bên cạnh.
Toàn bộ chúng tôi cùng hai thủy thủ Thái Lan vội vã trở lại ghe. Tàu Thái Lan bắt đầu thu dây thừng lại. Trong chốc lát, ghe chúng tôi đã nằm ngay sau đuôi con tàu Thái Lan. Hai gã thủy thủ nhẩy xuống nước, bơi trở về tàu họ. Tàu Thái Lan nổ lớn máy chạy nhanh dần, kéo theo ghe chúng tôi đằng sau. Lúc đó khoảng 2 giờ trưa, mặt biển xanh lơ vắng lặng, êm ả không một bóng tàu ghe nào khác.
Dù con tàu Thái Lan chạy rất nhanh so với tốc độ của ghe vượt biên nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy chậm. Trước lúc mọi người trở về ghe, gã thủy thủ gốc Tàu cho cô Hồng Thu Lan biết do đang trong hải phận nước Khmer nên chuyện tàu đánh cá Thái Lan không thể kéo theo ghe vượt biên được. Nếu bị tàu tuần duyên hay tàu đánh cá Khmer phát giác, tàu gã sẽ gặp rắc rối. Gã cho biết thêm, tàu Thái Lan sẽ kéo ghe chạy rất nhanh cho đến khi cảm thấy an toàn mới thôi. Chúng tôi nhìn chung quanh trên mặt biển. Các đảo dần dần nhỏ hẳn. Con tàu Thái Lan tăng tốc độ chạy càng nhanh đến nỗi ai cũng phát sợ. Có lúc tàu chạy lượn vòng vèo hoặc giảm tốc độ rồi lại tăng đột ngột. Ai trên ghe phải bám cứng lấy nhau vì sợ rớt xuống biển. Nước biển văng mạnh lên sàn ghe tương tự trong đêm gặp dông bão. Có người phải nhẩy xuống nằm dưới khoang hầm cho an toàn. Tàu Thái Lan cứ chạy như vậy cả tiếng đồng hồ. Nhiều người có cảm giác chóng mặt, khó chịu. Có người chịu không nổi phát nôn. Vài người hét thật lớn mong tàu Thái Lan nghe thấy để giảm bớt tốc độ. Không thấy bóng thủy thủ Thái Lan nào trên con tàu. Kéo ghe chạy nhanh như vậy, ai cũng lo sợi dây kéo sẽ đứt vì quá căng. Tiếng gỗ kêu rin rít mỗi khi con tàu tăng tốc độ. Đột nhiên, con tàu chạy chậm dần rồi ngừng hẳn. Khoảng cách giữa ghe và tàu thu ngắn lại.
Đậu sau đuôi con tàu Thái Lan, ghe chúng tôi quá nhỏ. Trên ca bin tàu cao vút, năm sáu gã đàn ông ngồi ngó xuống cả đám chúng tôi. Gã Thái Lan gốc Tàu nói với cô Hồng Thu Lan là thuyền trưởng con tàu muốn biết tổng số người trong ghe để họ lập danh sách trình cho chính quyền khi tàu cập vào
Tàu Thái Lan chạy nhanh khi kéo ghe để chúng tôi ai cũng phải thấm mệt trước đã. Khi nói ngồi hết trên mặt sàn ghe, để họ biết nhân số đàn ông con trai mà tính chuyện sau này. Vì quá thật thà, cả tin nên không ai nghi ngờ hành động của tàu Thái Lan. Ánh Phương và tôi ngồi gần mũi ghe. Nhìn mặt nhau, cả hai đang bần thần dã dượi vì mệt. Chung quanh ghe chỉ một mầu nước biển. Không một hòn đảo hay bóng tàu ghe nào hết. Cả ghe ngồi như vậy cho đến khi gã Thái gốc Tàu cùng một gã khác xuất hiện nói chúng tôi từng người lần lượt trèo lên boong tàu ngay. Anh Tấn đòi leo lên tàu trước để thám thính. Anh bước vọt lên đầu mũi ghe, tay nắm sợi dây từ trên tàu thả xuống. Hai gã thủy thủ Thái Lan giúp anh Tấn leo lên boong nhanh chóng. Kế tiếp, người thứ hai rồi người thứ ba... Đến tôi người thứ năm leo lên con tàu Thái Lan. Có sợi dây và giúp sức của hai gã Thái Lan nhưng tôi đã chật vật mới leo lên được boong tàu. Sao bọn họ không kéo chiếc ghe sang cạnh lườn để chúng tôi dễ dàng trèo lên hơn là cột mé sau đít con tàu? Vừa lên tới nơi, tôi đứng tại chỗ, thâm tâm muốn phụ sức với hai gã Thái Lan để kéo tiếp những người khác dưới ghe. Tôi nghĩ trước tiên sẽ giúp cho Ánh Phương nên gọi nàng. Ánh Phương vừa đứng lên, gã thủy thủ gốc Tàu vội khoát tay ra dấu nàng ngồi xuống ngay. Y nói với cô Hồng Thu Lan nam giới leo lên trước sau mới tới lượt nữ giới. Tôi ngạc nhiên nhủ thầm: " Sao kỳ vậy? Có vụ người lên trước lên sau ". Cúi người xuống định kéo tay một thanh niên khác đang bắt đầu leo lên boong, gã thủy thủ Thái Lan đứng bên cạnh ra dấu, chỉ tôi đi về đằng phía trước con tàu. Tôi ngạc nhiên nhìn nhưng gã xua tay... muốn tôi phải đi ngay.
Bằng một hành lang nhỏ nằm ngang thân tàu tương tự như một ban công của căn nhà lầu, tôi đi dọc theo hành lang nầy về phía trước con tàu. Ngang qua hầm máy, tôi nhìn xuống thấy dàn máy tàu thật lớn đang nổ nhè nhẹ. Đi gần hết ca bin tàu tới ngay buồng lái, tai tôi nghe tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy cassette khá lớn cạnh bên tay lái tàu. Không một bóng người nào ở trong căn buồng lái nầy. Trước mặt tôi, một thủy thủ Thái Lan ngồi xổm giữa hành lang dường như người nầy đang sửa chữa cái gì đó sát cạnh vách của buồng lái. Tôi từ từ đi tới, khẽ lách qua thân người thủy thủ này thì nhanh như một tia chớp, y ta đứng vụt dậy, chộp một tay tôi và khoá quặt ra phía sau lưng. Tôi chưa biết chuyện gì vừa xẩy ra thì gã thủy thủ đó đẩy tôi đi tiếp một đoạn ngắn và y xô tôi té nhào xuống mặt sàn tàu. Ngay tức khắc, một gã thủy thủ chờ sẵn ở đó vội đè lên người tôi để cho một gã khác chạy đến trói tay trói chân tôi lại. Xong xuôi, hai gã thủy thủ nầy kéo tôi ngồi lên và tôi thấy anh Tấn cùng ba người lên trước tôi cũng đã bị họ trói chặt hết cả đang ngồi gần đó. Anh Tấn nhắm nghiền mắt, có một vệt máu ở trên mũi và vết xưng bầm trên gò má trái của anh. Ba người kia, vẻ mệt mỏi thất thần hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
Ghe chúng tôi đã sa vào tay bọn hải tặc Thái Lan rồi.
Lần lượt từng người nam giới chúng tôi ló dạng đến gần mặt sàn tàu và đều bị bọn thủy thủ Thái Lan nầy bắt trói liên tiếp như các người vừa đến trước đó. Bọn hải tặc trói chặt hai cổ, khuỷu tay chúng tôi ra sau lưng và cả hai cổ chân nữa. Bây giờ thì chúng tôi biết tàu Thái Lan nầy chỉ có bẩy tên hải tặc. Chúng đã lập kế lừa, tỉa bắt cả đám nam giới chúng tôi và đó là lý do tại sao chúng không kéo cái ghe sát cạnh lườn tàu để chúng tôi cùng trèo lên một lượt vì nếu làm như vậy, 32 đàn ông-thanh niên chúng tôi chắc chắn sẽ không bó tay quy hàng khi bọn chúng dở trò. Giờ biết chuyện thì đã quá muộn. Bọn hải tặc đặt chúng tôi ngồi sát bên nhau cạnh thành con tàu. Chúng tôi nhìn nhau mà mặt người nào người nấy tái xanh, đầy vẻ buồn bã, thất vọng, tức tối và cả lo sợ nữa. Bọn hải tặc nầy đã lập kế để trói gọn cả đám chúng tôi quá dễ dàng. Chắc chắn đây là chiếc tàu đã pha đèn đêm hồi hôm và qua cung cách nhuần nhuyễn khi bắt trói chúng tôi, tàu hải tặc Thái Lan nầy đã từng làm các chuyện như vậy từ trước. Không biết có bao nhiêu ghe vượt biên của người Việt đã là nạn nhân của bọn chúng?
Tôi ngồi yên trong tâm trạng bàng hoàng. Thật không ngờ, bây giờ là tháng 5 năm 1990 mà vẫn còn cái vụ hải tặc Thái Lan nầy. Từ rất lâu rồi, qua thư từ của người thân cũng như tin tức trên các đài BBC, VOA... tôi nghĩ là nạn hải tặc Thái Lan đã chấm dứt sau khi có quá nhiều vụ tấn công, cướp bóc, hãm hiếp và thảm sát người Việt vượt biên bằng ghe. Cộng đồng quốc tế đã phải lên tiếng rồi chính phủ nước
Tính chuyện cánh nam giới chúng tôi xong xuôi, bọn hải tặc kéo chiếc ghe đến sát bên lườn tàu phía đối diện nơi đám nam giới chúng tôi đang ngồi. Bọn chúng lấy ra một cái thang nhỏ và nhờ cái thang này mà đám đàn-bà con gái dưới ghe leo hết lên mặt sàn tàu dễ dàng. Nghe tiếng trò chuyện của đám đàn bà-con gái, chúng tôi biết họ đã lên con tàu Thái Lan nầy hết cả rồi nhưng họ vẫn chưa biết tình cảnh của đám nam giới vì cạnh buồng lái tàu đã che khuất hết cả. Bọn hải tặc Thái Lan nhanh chóng lùa hết nữ giới ra phía sau để xuống hầm tàu hay vào trong ca bin mà chúng tôi cũng không biết rõ. Sau đó không lâu là tiếng đập phá ở dưới ghe chúng tôi. Chúng tôi nhìn nhau, bọn hải tặc đang lục soát để kiếm vàng, tiền Đô mà chúng nghĩ đã được cất dấu đâu đó trong ghe. Rồi cả bọn hải tặc quay trở lại đến bên chúng tôi. Bọn chúng dựng từng người đứng lên để lần mò kiếm dây chuyền, nhẫn vàng, đồng hồ và tiền Đô mang theo trong người. Đồng hồ mới, đắt tiền chúng mới lấy còn loại cũ thì chúng không thèm. Những thứ lấy được, bọn đàn em đều nộp hết cho tay đầu đảng là một gã Thái Lan tuổi trung niên cởi trần, mặt mũi đen xạm, râu ria lởm chởm. Một báng cây súng lục lòi ra ở ngay thắt lưng chiếc quần jean cũ của y.
Chợt gã hải tặc Thái Lan gốc Tàu từ phía sau ca bin đi ra. Hắn bưng một thau cơm lớn và sau đó y bưng tiếp các thau thức ăn khác cùng chén, muỗng đặt chính giữa sàn tàu ngay trên nắp khoang hầm đóng kín. Bọn hải tặc lần lượt tháo dây cho từng người trong đám chúng tôi để ăn cơm chóng vánh rồi sau đó trói lại ngay. Đến lượt tôi được chúng cởi trói để ăn cơm. Cũng vẫn các thức ăn như hồi sáng mà chúng đã đem cho nhưng giờ lại có thêm món canh cá. Tôi lấy chén múc cơm và thức ăn nhưng chỉ nhấm nháp qua loa mà kín đáo nhìn bọn hải tặc, thử đoán thái độ chúng sẽ làm gì với chúng tôi. Tôi nhìn phía trên nóc ca bin tàu, một máy ra đa liên lạc vẫn đều đặn quay từng vòng. Gần đó ba tên hải tặc ngồi bàn bạc chuyện với nhau mà một gã đang dùng cái ống ngòm nhìn các phía xa xa chung quanh tàu. Một cột sắt khá cao, nằm cố định ngay chính giữa mặt sàn tàu mà sau này tôi mới biết đó là cột ròng rọc để kéo các thùng cá xuống hoặc lên khỏi khoang hầm của tàu. Chiếc tàu Thái Lan này tuy thân làm bằng gỗ nhưng ván cạnh tàu rất dày tới cả 30cm và riêng mũi tàu là nguyên cả một khối gỗ to đùng. Tàu to lớn, cứng chắc như vậy mà tông vào ghe nhỏ xíu của người Việt vượt biên thì còn gì là ghe. Hèn chi những câu chuyện về ghe vượt biên bị tàu hải tặc Thái Lan húc chìm không ngoa chút nào. Chợt tôi nghĩ là nếu bọn hải tặc cho mình ăn cơm thì hy vọng bọn chúng sẽ không giết chúng tôi. Thấy chúng đang nhìn ống nhòm chung quanh liên tục thì chắc chắn bọn nầy này đang lo sợ có các tàu khác hay đang trông chờ một cái gì đó. Và thật đúng như vậy. Bọn ngồi trên nóc ca bin chỉ tay xì xồ tiếng Thái Lan về phía xa xa rồi ngay lập tức, chúng ngưng cái vụ cởi trói cho chúng tôi ăn cơm. Có tiếng máy tàu vọng lại gần gần và rồi một chiếc tàu Thái Lan khác lớn hơn chiếc tàu đang bắt chúng tôi từ đâu chạy đến cập sát bên cạnh.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét