Mấy hôm nay xăng lại tăng giá khiến thằng Bảy xe ôm than thở :
“ Cứ cái đà này xe Honda ôm phải chuyển sang xe đạp ôm mất thôi…”
Cô Phương cave láu táu :
“ Ay…ấy…mày muốn chuyển sang xe đạp thì phải tậu ngay . Mấy bữa nay xăng tăng giá người ta bỏ xe máy đổ xô tậu xe đạp làm tăng giá rồi…”
Bà Năm củ cải rền rĩ :
“ Thiệt hôn…cô Phượng nói thiệt hôn …chiều nay tính mua xe đạp cho thằng Ut đi học nè, xăng cao ngất ngưởng chỉ có nước đạp xe. ?”
Cô Phượng cave cao giọng :
“ Thiệt chứ giỡn sao ? Thím Năm không mua ngay nay mai nó lên một triệu đó…”
Thằng Bảy xe ôm than vãn :
“ Phú quý giật lùi…nước ta lại quay về thời bao cấp rồi còn đâu. Kiểu này đến phải trở về quê đi cày thôi…”
Ong Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Vừa phải thôi mày, giờ ai cho mày về quê cày ruộng ? Đất đâu ? Bán hết cho nước ngoài làm sân gôn hết rồi. Dưới miền tây nông dân không cầm cày nữa chuyển sang cầm gậy đánh gôn cả rồi…”
Thằng Bảy xe ôm la lên :
“ Chèn đéc ôi…nông dân chơi sang quá ta? Ở các nước phải cỡ tư bản mới cầm gậy đánh gôn. Nước mình nông dân khỏi cầy ruộng cứ chơi gôn vậy thì ơn đảng ơn chính phủ suốt đời còn gì ?”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Sao mày ngu lâu quá vậy Bảy ? Gọi là bỏ cày cầm gậy đánh gôn không phải là được chơi gôn như mấy ông chủ mà là cầm gậy theo hầu …”
Thằng Bảy xe ôm thắc mắc :
“ Không lẽ quê mình là xứ lúa mà tệ vậy sao chú Tư gà nướng ?”
Ong Tư Gà nướng than vãn :
“ ở đâu không biết ở quê tao ruộng vườn phá sạch hết trơn . Thằng Năm em tao , từ xưa tới nay có một hecta vườn, trung bình mỗi năm thu nhập 200 triệu đồng đủ nuôi sống cả nhà 20 con người già trẻ lớn bé. Mới đây nó mới biên thư báo Nhà nước thu hồi sạch cả hecta vườn làm sân gôn rồi…”
Thằng Bảy xe ôm reo lên :
“ Vậy là em chú Tư Gà Nướng có tiền tỉ tiêu rồi. Nhà nước đền bù bộn tiền chớ bộ ?”
Ong Tư Gà nướng vọt miệng chửi :
“ Mẹ kiếp, nó đền bù theo giá thị trường thì còn nói gì, đằng này nó trả cho mỗi mét có mấy chục ngàn thôi à, trong khi đó nó bán cho thằng nước ngoài làm sân gôn nó giã cả mấy chục triệu đồng một mét lận. Bởi vậy dân mới rần rần khiếu kiện. Khiếu kiện thì ăn thua mẹ gì, nó bắt bớ, nó đánh đập, nó vu cho là “phản động ” xúi giục chống phá Nhà nước…”
Bà Năm củ cải thở dài sườn sượt :
“ Mất ruộng mất vườn vậy rồi làm sao sống ?”
Ong Tư Gà Nướng trợn mắt :
“ Thì vợ chồng con cái bồng bế nhau lên Sàigòn ăn xin ăn nhặt chớ còn làm sao ? Nhà nào có con gái còn đỡ, bán cho Đại Hàn, Đài Loan bố mẹ cũng còn được dăm bảy chục triệu làm vốn lót tay…”
Gã Ký Quèn cười cười :
“ Hèn chi mới đây có thằng chả làm bài thơ quê tôi đọc thấy thảm..”
Cô Phượng cave vội vàng :
“ Thơ sao anh Ký Quèn?”
Gã Ký Quèn hắng giọng đọc :
“Ngay tại làng tôi
Yếm thắm lụa đào
Ngực cau nhu nhú
Đã vội đi xa…”
Thằng Bảy xe ôm vỗ tay reo to :
“ Hay hay…”ngực cau nhu nhú” thì chắc mới 13 thôi chứ mấy? Mà đi xa là đi đâu anh Ký Quèn ?”
Cô Phượng ca ve gắt :
“ Trời đất ôi , sao cái thằng này ngu lâu vậy ? Đi xa tức là đi sang Hàn Quốc, Đài Loan bán thân chứ còn đi đâu nữa ?”
Gã Ký Quèn xua xua tay :
“ Im nghe này…còn câu này nữa mới ghê này :
“Đất bán hết rồi
Chỉ còn nho nhỏ
Nghĩa địa xa xa…”
Mọi người im lặng, không khí nặng nề. Chợt ông Tư Gà Nướng lên tiếng :
“ Sai…sai hết …ở quê tao nghĩa địa nó cũng giải toả bằng sạch…làm gì còn “nghĩa địa xa xa” nữa ?”
Thằng Bảy xe ôm láu táu :
“ Chú Tư Gà nướng nói đúng đó ? Nghĩa địa mà nằm trong quy hoạch sân gôn thì nó cũng chơi láng hết…Không lẽ mấy ông tây vừa đánh gôn vừa ngắm mồ mả à ? Ai dám để vậy ? Cứ rót đô la cho thật nhiều thì mai kia có khi cái…mả tổ nó cũng giải toả…”
Bà Tổ trưởng léo nhéo :
“ Mày bảo mà tổ nó là ai ?”
Ong đại tá hưu đập bàn cái rầm :
“ Thằng Bảy xe ôm kia ! Mày không được xúc phạm biểu tượng thiêng liêng của dân tộc nha. ? “
Thằng Bảy xe ôm gân cổ cãi :
“ Thì cũng ví dụ vậy thôi. Giả tỉ như giờ thằng Mỹ nó đổ vào chỗ đó 10 tỷ đô la xây dựng khu vui chơi giải trí coi , đến mộ vua Hùng nó cũng giải toả nói gì đến mả cụ Hồ ?”
Cả quán cười ồ. Ong đại tá hưu lại đập bàn quát to :
“ Bố láo…chúng mày ăn nói quàng xiên vậy tao báo công an còng cổ tuốt luốt giờ ?”
Gã Ký Quèn xua xua tay :
“ Thôi thôi không nói chuyện mồ mả, lăng mộ nữa, xui thấy mồ tổ. Trong bài thơ đó còn hai câu thơ đố vui hay lắm …”
Cô Phượng cave vội vàng :
“ Đố vui sao anh Ký Quèn ? Mà đố vui có thưởng không ?”
Gã Ký Quèn vội vàng :
“ Ay không …có phải “ai là triệu phú” đâu mà có thưởng ?”
Thằng Bảy xe ôm sốt ruột :
“ Không thưởng cũng được, anh Ký Quèn thử đọc cho bà con đoán coi…”
Gã Ký Quèn hắng giọng :
“ Vầy nè :
“ Đàn trâu
Lững thững qua cầu
Đất bán hết rồi …
Đàn trâu về đâu ?”
Thằng Bảy xe ôm cười cười :
“ Thì không còn đất kéo cày nữa thì trâu kéo xe ?”
Cô Phượng cave trợn mắt :
“ Bộ mày không biết Chính phủ có lệnh cấm xe thô sơ rồi còn đâu xe cho trâu kéo ?”
Thằng Bảy xe ôm tần ngần :
“ Ừ nhỉ….đất bán hết rồi…đàn trâu về đâu nhỉ ?”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Có vậy mà cũng không đoán ra. Đất bán hết rồi thì trâu về …lò mổ chứ còn về đâu ?”
Cả quán cười ầm ầm.Gã Ký Quèn xua xua tay :
“ Yên trí…yên trí…bữa trước ông Thủ tướbg Nguyễn Tấn Dũng đã xin lỗi doanh nhân về cái vụ xí nghiệp đóng cửa rồi…Mai mốt nhất định ổng sẽ xin lỗi nông dân vụ mất ruộng…”
Cô Phượng cave uốn giọng véo von :
“ Xin lỗi em…ngàn lời xin lỗi em…”
Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Không phải , không phải, vầy nè…xin lỗi tôi chỉ là con đĩ…”
Ồn đại tá hưu vỗ bàn cái rầm :
“ Thằng Ký Quèn kia, sao mày dám bảo Thủ tướng là con đĩ hả ?”
Gã Ký Quen gân cổ cãi :
“ Đó là chú Ba nói nha. Tôi nói đây là nói cuốn sách “ Xin lỗi tôi chỉ là con đĩ ”của nhà văn Trung Quốc, Tào Dinh viết do Trang Hạ dịch, xuất bản tại Việt Nam nha. Đâu có dính gì đến ông Thủ tướng.
Ong đại tá hưu ngẩn người , mặt tái nhợt làm cả quán lại cười ồ…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét