(tiếp theo)
Bà chủ nhà lắc đầu :
“ Không phải ai cũng thế cả đâu ? Cũng còn có người tử tế chứ. Tôi thấy cái cô bé này yêu cậu em chồng tôi lắm.Chưa làm thủ tục bảo lãnh cho vợ sang Mỹ được, đành chồng một nơi vợ một nơi, xa nhau nửa vòng trái đất suốt mấy năm trời mà có xảy ra chuyện gì đâu. Ba bốn tháng cậu em chồng tôi mới về VIỆT NAM một lần mà vợ chồng khăng khít lắm, tịnh không nghe thấy cô vợ có điều tiếng gì ?”
“Lão già “ cười khảy :
“ Tại vì cậu em chị chưa bảo lãnh được cô ta sang đây thôi. Thử ấm ổ bên này rồi coi, lại không giở quẻ liền…”
Bà chủ nhà lắc đầu :
“ Chuyện đó thì chưa biết có điều ông em chồng tôi nhờ cô vợ đứng tên mà mua đi bán lại đất cát ở Việt Nam bây giờ phất lên giàu sụ…”
Chị Kêlly Thi cười cười :
“ Đó là ông em bà cũng phải học theo cái lối làm ăn chụp giật, đút lót, đi cửa sau nên mới được vậy. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy mà. Thử mang tiền về Việt Nam đầu tư vào sản xuất, dịch vụ một cách đàng hoàng coi. Chết liền. Tôi cũng có ông anh Việt kiều Anh làm cho hãng BP được cử về Việt nam tìm hiểu thị trường. Sau 3 tháng trở ra, hỏi tình hình sao, ông ấy chỉ nói mỗi một câu :” shi..i…i…t…”
Bác Ba Pi ngơ ngác :
“ Trả lời vậy là sao ?”
Bà chủ nhà cười rũ :
“ Là ông ấy bảo “Cứt…st…” đó bác. Tóm lại là sau 3 tháng nghiên cứu thị trường Việt Nam ông ấy báo cáo với BP rằng Việt Nam là …..thùng cứt …”
Bác Ba Phi cau mặt :”
“Nói vậy là láo . Việt Nam là thùng cứt sao các Công ty nước ngoài như Mỹ, anh , Pháp vẫn ào ào đổ tiền vào Việt Nam là sao ?”
Chị Kelly Thi trả lời :
“ Vì Việt Nam nhân công rẻ, đất làm dự án sẵn, và cái chính là Việt Nam là xứ sở của tham nhũng, bất cứ việc gì hễ cứ có phong bì là OK tuốt…chính cái cách “bôi trơn” bằng phong bì đó lại tạo thuận lợi cho các nhà đầu tư mới ngược đời chứ ?”
Bà chủ nhà gật đầu :
“ Chị Kelly Thi nói cũng có phần đúng. Tâm lý nhà đầu tư là thà mất một ít tiền để bôi trơn bộ máy còn hơn là cứ dài cổ ra mà chờ đợi đủ các thứ phiền phức của các cấp chính quyền…”
Bác ba Phi lắc đấu :
“ Không được…như vậy là tiếp tay cho tham nhũng…”
Chị Kelly Thi cãi :
“ Tôi hỏi bác Ba Phi nhé. Bác là Việt kiều Mỹ về thăm Việt Nam , lái xe vô tình lấn sang vạch vôi của làn xe khác, lập tức bác bị công an thổi còi. Lúc này bác có hai lựa chọn : một là thí cho tụi nó ít tiền, nó sẽ cho bác đi nhẹ nhàng, hai là bác không muốn đút lót, cứ đứng đó cãi lý với nó thì chắc chắn nó sẽ lập biên bản bác chống lại nhà chức trách và nó dám giam xe, đưa bác về đồn để rồi chưa biết số phận mình ra sao ? Bị bắt giam vài ngày hay là thả người rồi giam xe ? Đó chỉ một chuyện nhỏ đó thôi đã làm bật ra cái nguyên tắc thà “thí cho cán bộ chính quyền” một món tiền nhỏ để được thả cho đi, còn hơn là cãi lý với nó để rồi tiền mất tật mang, vẫn phải ba lần bảy lượt bị gọi lên đồn công an, có khi còn bị giữ lại qua đêm ở đồn để bác…cãi nhau với muỗi”
Bác Ba Phi hoài nghi :
“ Tôi không tin ở Việt Nam người ta lại dễ bị bắt lên đồn như vậy.”
Chị Kelly Thi kêu lên :
“ ủa…sao bác ở Việt Nam mà lơ tơ mơ quá vậy…không như ở bên Mỹ này cảnh sát muốn bắt ai phải có lệnh của Toà án, còn ở Việt Nam cứ đồn trưởng công an cấp phường là đã có thể viết giấy triệu tập bác đi “làm việc “ rồi. Nhưng nói vậy mà không phải vậy, tội gì thì tội, miễn không phải tội hoạt động lật đổ chế độ, còn thì cú có tiền là “chạy” được hết. Bởi vậy mới nói làm ăn ở Việt Nam tưởng dễ mà lại hoá khó, tưởng khó mà lại hoá dễ. Đó cứ suy ra như chuyện em chồng của bà này về Việt Nam làm ăn thì đủ biết. Chỉ vài năm là phất lên triệu phú. Nhưng ở Mỹ thì đừng hòng, luật lệ của người ta chặt chẽ, đừng hòng móc ngoặc, trốn thuế, đầu cơ, buôn gian bán lận…”
Bác Ba Phi trầm ngâm :
“ Kể ra chị nói cũng có lý, ở Việt Nam chỉ sau mấy năm mở cửa mà đã xuất hiện bao nhiêu là đại gia. Nào là đại gia chuyên kinh doanh gỗ, đại gia chuyên kinh doanh nhà đất…có anh bỏ ra cả tỉ đô la để xây chùa, có anh tậu được cả máy bay. Làm sao mà chỉ trong vòng có mấy năm mà giàu nhanh vậy ? Thì ra toàn chặt gỗ lậu trên rừng đem bán hoặc mua đất rẻ như cho rồi biến thành khu công nghiệp, phân lô bán cho nước ngoài lời không biết bao nhiêu mà kể…”
Trò chuyện rôm rả mãi sực nhớ ra phải về thì đã quá trưa sang chiều, chị Kelly Thi nói đành ngủ lại bà chủ quán phở một đêm để sáng hôm sau chạy xe về sớm. Bà chủ nhà thấy khách lưu lại một đêm, vỗ tay vui vẻ :
“ Hay quá…hay quá…các vị ở lại sáng mai đi cho thong thả…Vậy chiều nay ta kiếm món gì nhậu cho vui…”
“Lão già” xua xua tay :
“ Chuyện đó bà khỏi lo…để tôi đi chợ mua đồ về nấu nướng làm một bữa thật rôm rả cho vui…”
“Lão già” đánh xe đi siêu thị, bác Ba Phi ngồi nhà cũng buồn đòi đi theo. Xe chạy loanh quanh mấy dãy phố mới rẽ vào một siêu thị Mỹ.
“Lão già” cười cười :
“ Khu này không có siêu thị Mễ hay siêu thị người Việt, đành phải vào siêu thị Mỹ thôi. Đồ Mỹ nó cắt cổ mình nhưng chất lượng lại cao….”
Bác Ba Phi đẩy xe líu ríu theo “lão già” đi qua từng khu vực chất ngất hàng hoá. Sang khu thực phẩm bày đủ thứ từ thịt bò đủ loại cho tới gia cầm, hải sản…nhìn cứ hoa cả mắt, không biết nên mua thứ gì, bỏ thứ gì. “ Lão già” cứ cắm đầu đi trước, thỉnh thoảng dừng lại xách một món vứt lên xe cho bác Ba Phi đẩy theo. Mua xong hai người ra chỗ tính tiền. Bác Ba Phi nhìn đi nhìn lại chẳng thấy có cô nào ngồi thu tiền như ở những siêu thị khác. Bác thắc mắc :
“ Quái lạ…mấy cô tính tiền đang giữa giờ hành chánh mà bỏ việc chạy chơi đâu hết ?”
“ Lão già” bật cười :
“ Ở đây không có người thu tiền như các siêu thị khác đâu. Mình tự tính tiền, rồi tự trả tiền…tự động hết…”
Bác Ba Phi tròn mắt kinh ngạc :
“ Lại thế kia à ? Tự động tính tiền, tự động trả tiền à…Nhỡ tính sai thì biết kêu ai ?”
“Lão già” bật cười :
“ Con người có thể tính sai chứ máy móc thì không ?”
Nói rồi “lão già” đẩy xe vào chỗ quầy tính tiền, cầm khẩu súng gí vào mã vạch in trên gói thực phẩm, từng số tiền hiện ra trên màn hình.Sau khi đã “bắn” xong hết mọi gói hàng, “lão già” móc túi ra cái thẻ thanh toán nhét vào khe máy thu tiền.Nhoáng cái nó đã in ra danh sách các mặt hàng đã mua, số tiền phải trừ và đẩy trả lại thẻ thanh toán cho “lão già” rút ra nhét vào túi. “Lão già” đập tay vào vai bác Ba Phi đang đứng ngẩn nhìn cái máy thu tiền tự động :
“ Xong rồi…ta đi thôi…”
Bác Ba Phi ngẩn ngơ đẩy xe đi. Đến chỗ cửa ra, “lão già” đưa phiếu mua hàng cho một anh Mỹ đen xem qua hàng hoá rồi phẩy tay cho hai người đi ra khỏi siêu thị. Bác Ba Phi trầm trồ :
“ í trời ơi…đúng là văn minh Mỹ thiệt !”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét