Bà chủ nhà cười cười :
“ Tỉ phú thế giới dùng số tiền khổng lồ cuả mình không chỉ mua sắm mà còn chi tiêu vào việc khác nữa kìa…”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ Tôi tưởng có tiền thì chỉ dùng để mua đất đai , nhà cửa, xe hơi mai mốt để lại cho con cháu, hoặc là xây mộ sẵn cho mình sau này , còn lại là đi du lịch đây đó chứ còn biết làm gì nữa ?”
Ba chủ nhà cười cười :
“ Đó là cách suy nghĩ của người Việt mình vì từ cả ngàn năm trước miếng cơm manh áo, nhà ở bao giờ cũng là nỗi lo hàng đầu . Bởi vậy ngoài chuyện ăn ngon, mặc đẹp, nhà cao cửa rộng ra, người Việt chẳng còn mong gì hơn. Bởi vậy các nhà tỉ phú người Việt sau khi đã hoàn thành mục tiêu “ăn ở” rồi thì chẳng còn ham muốn gì nên mới lo đến “hậu sự” tức là cái nhà cho mình sau khi chết.Ong nguyên Bí thư tỉnh uỷ đục núi làm chỗ chất dấu hài cốt cũng mang tâm lý đó. Hồi còn ở trong nước, tôi cũng vậy, chỉ lo xong cái ăn, cái ở là mãn nguyện rồi. Nhưng ra ngoài này , sống trong xã hội Mỹ mới thấy khác. Hoá ra con người ta có nhiều nhu cầu lắm. Trước hết là nhu cầu giúp đỡ đồng loại. Sang đây bác thấy bà con gửi tiền về nước giúp đỡ thân nhân, giúp đỡ người nghèo, rồi giúp nhà chùa, nhà thờ…nhiều lắm. Mỗi năm tính ra cả tỉ đôla. Đó chỉ là người thường thôi đó. Còn các tỉ phú thì họ đóng góp vào các quỹ từ thiện, quỹ cải thiện môi trường trái đất..tiền như nước vậy đó. Chẳng hạn như ông Bill Gate, tỉ phú về phần mềm vi tính đó, ông đóng vào quỹ trị bệnh AIDS cả tỉ đôla kìa…”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Cho không cả tỉ đôla. Vậy chắc vốn liếng của ổng phải cả trăm tỉ ?”
Bà chủ nhà lắc đầu :
“ Không tới đâu . Trên dưới chục tỉ là hết cỡ. Mà không phải tỉ phú nào cũng góp quỹ từ thiện đâu. Họ tiêu tiền vào những thú vui tốn kém cả chục triệu đôla ấy chớ. Như tỉ phú người Canada Guy Laliberte - ông chủ gánh xiếc nổi tiếng thế giới Cirque du Soleil (Rạp Xiếc Mặt Trời) bỏ ra 35 triệu đô để được lên tàu vũ trụ Soyuz TMA-16 của Nga, phóng lên Trạm vũ trụ quốc tế (ISS), du hành vũ trụ trong có 11 ngày trong khi tổng tài sản của ông chỉ có 2 tỉ rưỡi đôla thôi đó. Còn tỉ phú Mỹ Charles Simonyi đã đi du lịch vũ trụ tới 2 lần rồi kìa…”
Bác Ba Phi lè lưỡi :
“ Chèn đéc ôi …đi chơi 11 ngày mất đứt 35 triệu tính ra mỗi ngày mất 3 triệu đôla. Mà chỉ ngồi trong phòng kín bay vòng quanh trái đất thôi chứ có gì ? Phải chi được tới nơi nào có nhiều cảnh vật và sinh vật lạ lùng cho bõ đồng tiền ?”
Bà chủ nhà bật cười :
“ Thì đã đành là chỉ ngồi trong phòng kín bay vòng vòng nhưng mà là bay trong vũ trụ vẫn hơn là ngồi máy bay thường bay trong bầu khí quyển chớ ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Bay ở đâu chẳng vậy. Mình ngồi trong phòng kín đâu có phân biệt được ngoài vũ trị hay trong bầu khí quyển đâu…Bởi vậy mấy ông tỉ phú Việt Nam có cả vài chục tỉ đôla đi nữa nhưng bảo bỏ ra 35 triệu để đi du hành vũ trụ thì tôi dám cả quyết tuyệt nhiên không ông nào dám chơi …”
Bà chủ nhà gật đầu :
“ Đúng vậy…mà mấy ông đó dù có tiền bỏ ra cũng chẳng đi được. Muốn đi du hành vũ trụ phải tập dượt, học hành kỹ lắm chứ chẳng phải như ngồi xe ôm đâu. Tỉ phú Việt Nam phần lớn là giàu xổi, nếu không tham ô tham nhũng thì cũng làm ăn phi pháp kiểu như chặt gỗ rừng, khai thác khoáng sản, đầu cơ đất đai nên trình độ hiểu biết thấp kém đầu óc bã đậu , làm sao mà đi du hành vũ trụ được ?”
Bác Ba Phi gật gật :
“ Bởi vậy tỉ phú Việt Nam phần lớn là mua nhà, tậu xe, chơi sang nhất là ông chủ Hoàng Anh – Gia Lai mua máy bay là hết cỡ thợ mộc…”
Bà chủ nhà bĩu môi :
“ Máy bay đó thì ăn thua gì. Nghe nói máy bay cánh quạt, cỡ nhỏ, vài triệu đô thôi chứ mấy. Bên này ngay các siêu sao điện ảnh, người mẫu cũng có sắm máy bay riêng, rồi du thuyền , ở Việt Nam chắc chưa tỉ phú nào dám chơi…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Chắc mua tới máy bay như ông chủ Hoàng Anh – Gia lai là hết cỡ thợ mộc .Mà cũng chỉ mình ông này thôi.Mấy cha tỉ phú khác thì chỉ nhăm nhăm xây nhà thờ họ với cả nghĩa trang gia đình . Người Việt mình còn coi trọng tổ tiên, ông bà ông vải lắm đó. Chứ chẳng như bên này, tôi thấy chẳng mấy nhà có bàn thờ ngày rằm mồng một hương khói cho các cụ…”
Bà chủ nhà bật cười :
“ Bên này phần lớn gửi các cụ lên chùa suốt ngày nghe chuông ngửi khói chứ chẳng như ở Việt Nam chỉ được hưởng vào ngày rằm, mồng một…”
Bác Ba Phi tò mò :
“ vậy ở bên này ngoài chuyện đi du hành vũ trị, các nhà tỉ phú còn thú tiêu tiền nào nữa không ?”
Bà chủ nhà gật đầu :
“ Có chớ…có bà tỉ phú Mỹ di chúc để lại cả triệu đôla cho con mèo yêu quý của bà…”
Bác Ba Phi trợn tròn mắt :
“ Í trời ơi…di chúc lại cho mèo cả triệu đôla ư ? Nhưng meò đâu có biết tiêu tiền ?”
“ Nó không biết nhưng có cả đống người lo cho nó ? Nào luật sư, nào lái xe, nào nấu ăn, nào dọn phòng. Nó sướng bằng mấy con người ta ấy chứ ?”
Bác Ba Phi lắc đầu thở dài :
“ Lại có cái thứ mèo đế vương đến thế kia à ?”
Bà chủ nhà cười cười :
“ Thì mèo tư bản mà, có phải của dân thường đâu…”
Bác Ba Phi cười cười :
“Ơ Việt Nam , chủ mà chết, mèo đi hoang ngay. Mà cũng chẳng sống được bao lâu, vài ngày là chui vào bị bọn săn mèo….”
Bà chủ quán tròn mắt :
“ Trời đất ơi…lại có cái vụ sắn bắt mèo nữa kia à ? Tưởng chỉ có săn bắt chó thôi chứ ? Mèo có ăn thịt được đâu ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ An tốt chớ…dân nhậu gọi là món “tiểu hổ”. Ơ quê tôi có quán chuyên bán lẩu mèo, dân nhậu khoái lắm. Mèo Việt Nam đi hoang là chỉ có lên đĩa. Làm gì được nâng niu cưng chìu như ở Mỹ. Lại có cả luật sư, hầu phòng với cả nấu ăn cho mèo mữa thì thật đúng là Mỹ …”
Bà chủ cười cười :
“ Bác sang đây ở lâu lâu mới thấy bên này nhiều trò lạ mà ở nước mình nhất định là không có . Chẳng hạn như người ta căng dây giữa hai toà nhà cao ốc rồi biểu diễn đi đi lại lại ở trên đó mà không đeo giây phòng hộ mới ghê chứ ?”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Lại còn vậy nữa kìa ? Mà để làm gì vậy ? “
Bà chủ nhà cười cười :
“ Trước hết là thoả mãn thú vui của mình. Sau nữa là được đưa vào Guiness, kỷ lục thế giới …”
“Chẳng may trượt chân toi mạng thì sao ?”
“ Thì hy sinh tính mạng cho việc lập kỷ lục chứ sao ? Nhưng cái cốt lõi là khi người ta không còn lo ‘cái ăn cái ở” nữa thì đầu óc người ta khác lắm. Thảnh thơi, vui vẻ và tìm mọi cách để sống cho phong phú hơn. Có người đi thám hiểm Bắc cực, có người lặn xuống biển sâu, có người đuổi theo những cơn bão để chụp hình. Nhưng phần nhiều là đi tới những nước nghèo như ở Phi Châu dể giúp đỡ dân đói. Cũng có người lập những kỷ lục rất lạ lùng như để móng tay, để tóc dài nhằm đưa vào Guiness…”
Bác Ba Phi gật đầu :
“ Thì ra là vậy. Trước đây nghe nói tới những chuyện đó tôi cứ nghĩ sao họ điên vậy ? Ở nhà yên ổn với vợ con chẳng hơn ư lại lao vào những trò phiêu lưu mạo hiểm chết người như chơi để làm cái gì kia chớ ? Đúng là thế giới văn minh, khi con người ta không còn lo ăn lo ở lo mặc nữa mới nghĩ ra lắm trò hay thật…”
Bà chủ nhà cười giòn giã :
“ Vậy mới là con người cụ ạ…nếu không thì chỉ là cái máy thực hiện “tứ khoái” thôi…”.
Bác Ba Phi kêu lên :
“ í trời ơi…người ta đạt được tới “tứ khoái” là sướng nhất rồi còn gì ? Muốn gì hơn nữa ? Dân ta cả đời làm ăn lam lũ vất vả chẳng qua cũng mong được cơm no áo ấm đấy thôi,”
Bà chủ nhà cười to :
“ Hèn chi ông Hồ Chí Minh kêu gọi mọi người đi làm cách mạng với mục tiêu “cơm no áo ấm”, “người cày có ruộng” mọi người “ đã ào ào theo ông rồi. Mục tiêu vậy chẳng qua cũng chỉ thoả mãn cái”dạ dầy ” thôi …”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Chị còn mong gì hơn nữa ? Mà chỉ có cái mục tiêu đơn giản vậy mà dân ta cho tới ngày nay cũng đã có đâu. Khối vùng thiếu đói thường xuyên phải xin cứu trợ kìa…”
Bà chủ nhà :
“ Vậy là mấy bác cộng sản chỉ hứa hẹn cơm áo thôi, còn “dân chủ”, “tự do” thì giấu biến….đúng không ?”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Cái đó Mỹ mới cần chứ Việt Nam cần gì ba thứ đó ?”
Bà chủ nhà ngạc nhiên :
“ Bác nói gì kỳ lạ vậy. Người Mỹ cũng như người Việt , tự do, dân chủ là những quyền cơ bản, tối cần thiết của con người. Sao lại chỉ người Mỹ mới cần còn người Việt thì không là sao ?”
Bác Ba Phi :
“ Thì tôi sang đấy thấy bà con Việt kiều biểu tình lia chia…biểu tình vì chống Trung Quốc xâm chiếm Trường Sa – Hoàng Sa thì đã đành …nghe nói ngay cả người Mỹ cũng vậy…không bằng lòng chính phủ một tí là xuống đường biểu tình liền. Như hồi thịt bò tăng giá, tôi thấy mấy bà nội trợ xuống đường gõ xoong gõ chảo đến khiếp. Rồi bao chuyện khác nữa …hơi tý là mít tinh biểu tình la lối này nọ. Nhất là mấy ông đại biểu quốc hội…à bên này gọi là nghị sĩ hả ? Lẽ ra mấy ông phải tuyên truyền đường lối chính sách của chính phủ Mỹ, giải thích, đả thông tư tưởng cho bà con thông suốt mà giải tán ai về nhà nấy, giữ trật tự an ninh cho đường phố. Đằng này không, hình như mấy cha nghị sĩ còn muốn đổ dầu vào lửa nữa, có ông cũng đi theo đoàn biểu tình mà lại đi hàng đầu mới chết. Ở Việt Nam làm vậy cảnh sát nó gô cổ liền. Đại biểu quốc hội nó cũng còng, chẳng nể nang gì ? ”
Bà chủ nhà cười rũ :
“ Bác nói vậy là theo kiểu cộng sản thứ thiệt rồi. Lúc nào nó cũng đưa cái ổn định an ninh trật tự ra loè người dân để bóp chết mọi biểu hiện phản kháng trước hết là biểu tình. Tôi hỏi bác nếu người dân không biểu lộ sự phản đối bằng biểu tình thì còn bằng gì nữa. Như cái chuyện gọi là “giải phóng mặt bằng” thực chất là cướp đất cướp nhà , mua rẻ bán đắt để cán bộ chia chác nhau. Người dân không chịu mất đất mất nhà thì phải biểu tình chống lại chứ còn biết làm sao ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Thì làm đơn kiện chứ làm sao ? Kiện xã không được thì đưa lên huyện, huyện chưa được thì lên tỉnh…”
Bà chủ nhà nhìn lom lom vào mặt bác Ba Phi :
“ Tôi hỏi thật nhé, bác trả lời vậy có thật lòng không vậy ?Hay là bác nói theo luận điệu tuyên truyền của Nhà nước ?”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Tôi nói thật lòng chớ bộ. Có sao nói vậy, việc gì tôi phải tuyên truyền cho Nhà nước ?”
Bà chủ nhà kêu lên :
“ Nếu vậy thì bác bị “nhồi sọ” quá nặng rồi. Thế bác không biết đã hình thành một tầng lớp đặc biệt mà chỉ có ở Việt Nam thôi. Đó là tầng lớp mà hiện nay người ta gọi là “dân oan”. Đó là những người đi kiện vì mất đất mất nhà như bác nói đấy. Đầu tiên họ cũng làm đơn khiếu kiện. Nhưng rồi năm này qua năm khác họ cứ chờ dài cổ ra. Và tới ngày nay thì họ hiểu rõ ra một điều là tụi cán bộ bao che nhau. Huyện bênh xã, tỉnh bênh huyện và trung ương bênh địa phương. Bởi vậy dù có nộp đơn kiện tới đâu chăng nữa thì rồi đơn nó lại quay về nơi bị kiện và thế là tụi nó được dịp trả thù người đi kiện. Vậy là có nộp cả ngàn lá đơn chờ đợi cả chục năm đi chăng nữa cũng chẳng ăn nhằm gì . Bởi vậy người dân oan không còn đường nào khác phải đi biểu tình…”
Bác Ba Phi trong bụng thấy tự ái. Hoá ra mình là người sở tại, người trong nước . người tại chỗ mà ra ngoài này lại để con mẹ Việt kiều này nó giảng giải cho về tình hình thì tức thiệt. Nhưng khổ nỗi xem ra nó nói cũng đâu có sai. Mấy năm trước bác Ba Phi lên Sàigòn còn thấy cả phố dân oan tụ tập, giương cờ, chăng biểu ngữ tố cáo Bí thư tỉnh này tỉnh kia, Chủ tịch huyện này huyện nọ cướp đất của dân làm nhà vườn, trang trại hoặc từng đoàn biểu tình chống lại đền bù giải toả bất công y hệt ngày xưa bà con xuống đường phản đối Mỹ xâm lược vậy.
Nhưng đó là chuyện mấy năm trước, bây giờ thì sạch bách hết hình bóng người “dân oan” căng lều dựng trai hoặc diễu hành trên đường phố Sàigòn nữa rồi. Công an, cảnh sát giao thông, cảnh sát 113, lực lượng đặc nhiệm rồi dân phòng…cả một bộ máy khổng lồ đè bẹp hết mọi cuộc tụ tập dù chỉ là năm ba người, nói gì đến chuyện biểu tình . Hồi còn nhà bác nghe nói ngay cả giáo dân thắp nến tụ tập ngồi cầu nguyện cũng bị Nhà nước giải tán hết. Vậy là Nhà nước thắng lớn rồi. Tha hồ “giải phóng mặt bằng”, tha hồ “giải toả” thằng dân có mất đất trắng tay cũng phải chịu chứ biết làm sao ?
Bác Ba Phi chợt nảy ra ý nghĩ hoá ra con người ta dù có “cơm no, áo ấm” nhưng vẫn cần có cái gì đó cao hơn là “miếng ăn miếng uống”. Cái đó chính là “tự do dân chủ” mà rõ rành rành là đã bị Đảng và Nhà nước tước đoạt. Cái đó quả thực tới một lúc nào đó cần hơn là cơm áo vậy.
Bà chủ nhà thấy bác Ba Phi nín thinh , mặt ngầu ngầu, lên tiếng :
“ Tôi nói vậy bác giận tôi hay sao ? Tôi hiểu chẳng qua bác chưa lâm vào cảnh bị cướp đất cướp ruộng như những người dân oan nên bác còn cho rằng chỉ cần đi khiếu kiện thôi, không cần biểu tình để giữ gìn sự ổn định, trật tự an ninh của xa hội, đúng không ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Không không…tôi có nói chị nói sai đâu. Những điều chị nói nghe có lý cả đấy. Đúng là tôi chưa bị mất đất mất nhà vì Đảng và Nhà nước“giải phóng mặt bằng”. Nếu tôi cũng bị như dân oan thì chắc tôi phải kéo tới nhà thằng Bí thư, Chủ tịch hỏi cho ra nhẽ…”
Bà chủ nhà cười cười :
“ Thế bác không làm đơn khiếu kiện à ?”
Bác Ba Phi càm ràm :
“ Làm đơn thì làm đơn… Nhưng cứ dài cổ ra chờ đợi chẳng thấy giải quyết gì thì mình cũng phải có cách gì chớ ? Không lẽ đành cam chịu mất nhà mất đất sao ? Nhất định phải có cách…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét