Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

YÊU THỜI ...ĐỒ ĐỂU ( KỲ 12)


                                 
                                          (tiếp theo)

Má mì trợn mắt, thằng nhóc mọi khi vẫn đưa các quan tới rồi đánh xe tấp đâu đó, đúng giờ quan hẹn mới quay lại, giờ đòi trèo lên mâm sếp vẫn ngồi. Loạn cả nước rồi sao ? Thằng Bảy thấy má mì  ngập ngừng lại tưởng má lo nó không tiền, bèn rút ra xấp bạc lớn bà phu nhân “bo”sau mỗi buổi nó truyền “nhân điện”. Má mì thấy tập tiền, xanh cả mắt, mừng quớ :
        “ Oi má ôi, anh Bảy mới trúng số ? Vào đây, vào đây, con Trinh, con Tuyết, con Hồng đâu ? Chuẩn bị phòng karaoke máy lạnh, bảo nhà bếp sửa soạn cua hấp bia và thùng Heineken …”
     Thằng Bảy khoát tay :
      “ Khỏi cua hấp bia, khỏi Heineken, kêu kí tôm càng nướng và  chai Hennessy được rồi…”
     Đó là nó học cách kêu đồ nhậu của sếp trong những lần nó đưa sếp tới. Má mì rụng rời chân tay, luống cuống chạy xuống bếp tuột cả dép. Thoáng cái, thằng Bảy đã ngồi giữa 3 em gái xinh như mộng, em đập khăn lau mặt , em rót rượu, em  loay hoay cái micro.
     “ Chọn nhạc đi anh Bảy…”
   Em xưng tên Tuyết đưa cho nó cuốn “Danh mục các bài hát”   mới liếc qua, đã mờ cả mắt. Nào chữ ta, chữ tây, chữ tàu…làm thằng Bảy bấn cả lên, văng tục :
      “ Thôi thôi hát làm đéo gì, cái đó giành cho mấy cha già, mình cứ vừa lai rai vừa hát bằng…tay chả vui hơn ư ?”
        Ba em OK liền, vỗ tay đôm đốp khen anh Bảy tuổi nhỏ tài cao. Oi chao, bữa đó mới biết trên đời ngoài bà phu nhân còn biết bao cái “lò lửa” khác, mà lại hàng thùng, hàng chưa khui chứ không phải hàng bãi rác, hàng “luộc” lại . Giả tỷ như bà phu nhân là Cub 78, nòng đã xoáy tới cốt 6, thì mấy em  Hồng, em Tuyết, em Trinh đây phải là Spâyxì, A còng…nòng zin, nguyên đai, nguyên kiện. Nó ví von cụ thể vậy rồi bầy đủ trò bà phu nhân dậy nó với cả 3 em,lại học theo phim “con heo” ông Chủ tịch vẫn lén sai nó đi Sàigòn tậu về coi những đêm vợ vắng. Từ hôm đó , bao nhiêu tiền bà phu nhân rót cho, nó đổ vào quán má mì . Có lần hết tiền, nó ngửa tay xin khiến bà phu nhân phải kinh ngạc :
“ Ô kìa, mới đưa mình  5 triệu bữa trước, sao đã hết …”
 Nó vùng vằng giận dỗi khiến bà phải ôm lấy nó vuốt ve :
“ Thôi mà, đừng giận nữa mà, còn 3 triệu đây, mình cứ tiêu đi, hết tôi lại đưa…”.
 Nhét tập tiền vào túi nó, bà phu nhân thấy lòng xốn xang, gớm gớm, mới đó đã hờn lẫy, mà khi đó sao cái mặt cậu nom thương thế, thương thế. Nghĩ rồi bà kéo nó lên giường, bắt nó làm bà cười rinh rích mới thôi.
Nhưng sáng hôm nay, sau khi kiểm kê khắp mình mẩy thằng Bảy, bà phu nhân sầm mặt :
“ Mình mới ngủ với con nào phải không ?”
 Thằng Bảy giật bắn , chối đây đẩy :
“ Làm gì có con nào, phục vụ “người nhà” đã hết hơi …”
 Hai chữ “người nhà” làm bà dịu giọng :
“ Sao mình có cái mùi…cái mùi lạ lắm…”
Thằng Bẩy nhói tim, thôi chết, tối qua “quậy” tới bến quán má mì, mãi khuya mới mò về chẳng kịp tắm rửa, cứ thế lăn ra ngủ. Bà phu nhân cáo già, phát hiện đúng đâu có oan. Nó giả vờ nổi giận :
“ Tưởng gọi về chuyện gì, hoá chuyện đó ? Thôi tôi đi Uỷ ban chờ đón ông Chủ tịch…”
 Nhìn cái mặt hầm hầm, bà Chủ tịch vội vàng :
“ Đâu có, đâu có, chẳng qua  nhớ mình quá mà, nhớ quá…nhớ quá…”
Vừa nói bà vừa kéo nó vào lòng hôn hít rối rít. Gớm lắm nữa, thằng Bảy nhắm ngay mắt lại. Oi cái Cub 78 cốt 6 sao chán thế, chẳng bù cho lúc vi vu toàn những Spâyxì với A còng. Nó chỉ dám nghĩ vậy thôi, dấu nhẹm chuyện ba em gái quán má mì . Điều đó làm thằng Bẩy cứ ngây tượng gỗ, chẳng còn nồng nhiệt như cái thủa ban đầu làm phu nhân  đẩy nó ra, la lên :
“ Sao vậy ? Mình sao vậy?”
“ Có sao đâu ?”
“ Bữa nay tôi thấy mình lạ lắm, cứ ngơ ngơ …”
Nó đành phải làm mặt buồn xo :
“ Tại mấy bữa rày lái xe cho ông Chủ tịch mệt quá …”
Thấy nó ảo não , bà lại thương, tha cho nhưng lúc nhét tiền vào tay nó, bà vẫn  căn dặn :
“ Mình nhớ nha, cấm có loạng quạng với con nào để “ếch” nó “vồ” rồi đổ bệnh sang tôi thì tôi…chặt…”
Nói rồi bà làm động tác sởn gai ốc. Con mẻ này nói là làm thiệt  chứ chẳng giỡn. Ôi chao ôi, bả mà biết chuyện em Trinh, em Tuyết , em Hồng thì nát đời hoa. Từ nay phải tìm chỗ khác, chớ tới đó , bả cũng có mạng lưới tình báo chẳng thua gì ông Chủ tịch tỉnh . Ong điều tra bà, bà điều tra ông, nay cả ông lẫn bà điều tra thằng lái xe thì nó chết cái một.
Bà phu nhân bịn rịn chưa cho nó rời ra, điện thoại di động trong túi nó đã réo ầm ĩ. Nó giơ tay ra hiệu rồi nói vào máy :
“ Dạ thưa chú con đây…”
 Tiếng ông Chủ tịch tỉnh oai vệ :
“ Mày  đâu vậy Bảy…”
 “ Dạ dạ…con đang chỗ rửa xe , vừa xong, con tới đón chú liền ạ…”
“ Khỏi khỏi, mày đánh xe về rước bà lên Sàigòn mua mấy chai rượu tây và đồ nhậu tối nay tao tiếp khách …”
    “ Dạ vâng vâng, con đi liền …”
 Nó tắt máy , buồn xo, vậy là cả ngày nay phục dịch con mẻ, vừa đi mua đồ vừa làm chuyện đó. Điện thoại đầu giường bà phu nhân cũng réo rắt. Bà bắc máy nghe, mặt bà vụt tươi rói,ríu rít :
“ Được rồi, được rồi, hai chai Giô-ni 50 tuổi, loại tem đen, kêu thằng Bảy sở thú sửa soạn 20 cc mật gấu,một cái tay gấu với một con rắn hổ hành. Nhớ rồi, nhớ rồi, yên trí em đi liền, về liền…”
Bà đặt điện thoại xuống ôm chầm lấy thằng lái xe, cười rinh rích :
“ Thế là cả ngày nay mình phải đưa tôi lên Sàigòn rồi. Mua bán loáng cái xong mình lại về chỗ đó nha…”
Thằng Bảy hiểu ngay chỗ đó là mini hotel khuất sau lùm cây bên sông Sàigòn vắng vẻ…
Hôm đó bà phu nhân đảo vào siêu thị mua qua quít vài chai rượu tây rồi bắt thằng Bảy đánh xe đưa về chỗ đó luyện “nhân điện”. Khốn nạn thân nó, đêm trước chạy “xe  Spâyxì” chán chê , lại cả buổi sáng “săn sóc Cub 78” , nên đến chiều xong việc truyền  “nhân điện” cho bà là nó lăn ra ngủ như thằng chết rồi. Bà vợ Chủ tịch cũng chẳng hơn, thượt ra như con gà mái rù, quên hết chồng dặn chuẩn bị mở tiệc tối  ông đãi khách, cũng lăn ra làm giấc tít cung thang.
Căn phòng im phắc, chỉ riêng điện thoại di động của thằng Bảy  thỉnh thoảng lại réo ầm ĩ. Ong Chủ tịch gọi . Lúc này trời đã nhá nhem  tối, ông về tư dinh mà cả vợ lẫn lái xe đi đâu mất tiêu . Ong bừng bừng nổi giận, đi đi lại lại trong phòng như con cọp  dữ. May thay, lúc đó, cô tiểu thư đi đâu về cho ông trút giận không thì ông phát điên :
“ Thằng Bảy với bả đi đâu rồi ?”
“ Con đâu có biết ? Hình như má đi thành phố mua đồ …”
  “ Mua bán gì giờ chưa về ? Khách sắp tới rồi, lấy gì đãi…”
“ Lo gì, để con điện nhà hàng mang đồ tới, kiểu này chắc xe hư quá…”
 “ Xe hư phải gọi điện báo chớ ? Sao ba gọi hoài, chuông đổ liên tục  không thấy thằng Bảy đâu ?”
Lập tức ông quay điện cho “chú Ba” GĐ công an tỉnh cho lính đi Saigon hỏi cảnh sát giao thông coi xe thằng Bảy tai nạn gì không ?  Bữa đãi khách hôm đó, ngoài mặt, ông Chủ tịch vẫn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lửa đốt. Khách về hết , bà Chủ tịch và thằng lái xe vẫn bặt vô âm tín. Bà bị tụi nó bắt cóc đòi tiền chuộc ? Xe tai nạn dọc đường ? Hàng chục khả năng diễn ra trong cái đầu nóng như lửa đốt . Chợt tiếng còi xe làm ông Chủ tịch chạy bổ ra sân. Không phải, không phải bà về mà là “chú Ba” Giám đốc CA tỉnh. Ong Chủ tịch vội vã :
“ Sao ? Bả đâu rồi ?”
 Chú Ba đưa mắt nhìn quanh rồi kéo ông Chủ tịch vào phòng riêng chốt cửa lại.
“ Em nói chuyện này, anh Hai phải bình tĩnh nghe nha…”
 Hoá ra “chú Ba” xứng đáng là tay mặt ông Giám đốc, bằng mạng lưới trinh sát , bằng đủ biện pháp nghiệp vụ, “chú” đã tìm tới nơi cần tìm . Rồi ông Giám đốc công an ghé tai ông Chủ tịch thì thầm. Nghe xong, ông Chủ tịch bỗng trợn ngược mắt, miệng há ra như lên cơn hen, vật vã như con nghiện đói thuốc.  Chú Ba vội đỡ ông xuống  giường, lên giọng an ủi :
 “ Bề nào chuyện cũng lỡ rồi , anh phải bình tĩnh, lộ ra mất uy tín lắm…”
Ong Chủ tịch rên hừ hừ :
“ Trời ơi, vợ chồng tình nghĩa bao năm, tao phải giết chúng nó, tao phải giết  …”

                  (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét