(tiếp theo)
Trong lúc phu nhân ngồi xe lên tỉnh cấp báo Chủ tịch thì tiểu thư lẻn xuống bếp mở tủ lạnh ôm một đống đồ ăn tót về phòng. Mới nhịn một bữa mà…chao ôi, ruột gan lục sục như ai bỏ vào đó cục vôi sống, tay chân rời rã như đi mượn . Thế mà thày cô vẫn bốc phét các mẹ , các chị trong tù tuyệt thực cả tháng vẫn hô khẩu hiệu ào ào. Tiểu thư chỉ nghĩ tới đó, cục giăm bông đã nằm gọn trong bao tử, rồi đến lượt con cua hấp bia và con mực nhồi thịt. Sau cùng súc miệng nửa hộp sữa tươi và kết thúc bằng trái táo Pháp, nỗi buồn thất tình mới trở lại. Oi chao, nhớ anh quá, loạn hết cả các cơ quan đoàn thể trong người , rối rít tít mù như thanh tra về đột xuất, anh giờ ở nơi đâu.
Bao lần điện bà thủ thư mà cứ nghe “ em nó ra Bắc ở nhà ông chú “, “nhà ông chú ở đâu”, bả cứ ỡm ờ “ xa lắm, tận ngoài Cao Bằng lận”. Cô biết thừa cậu Cả ra đi là do bố xếp đặt . Trái ý đồng chí Chủ tịch thì đến thành hoàng thổ địa cũng phải khăn gói quả mướp ra đi. Còn nhớ mùa lụt năm ngoái ,chú Chín , Giám đốc Sở thương binh xã hội chẳng hiểu phát tiền cứu trợ cách nào, vài tháng sau thấy con trai chú nghễu nghện chiếc DREAM mới đập hộp . Bạn bè xúm vào khen nức nở. Vừa lúc đó tiểu thư cưỡi “A còng” chạy qua. Một thằng bạn kích đểu sao ba mày không mua như của Kim Anh kìa, thằng con chú Chín vọt miệng :” Dream hay A “còng” cũng đều là tiền bão lụt cả thôi. Tao là con Giám đốc Sở bì sao được với con Chủ tịch tỉnh……”.
Ngay chiều hôm đó chuyện tới tai chú Chín, chú vò đầu bứt tai :
” Thôi con giết ba rồi con ơi…”.
Lập tức chú chạy sang uỷ ban xin gặp Chủ tịch. Anh thư ký ngăn lại bảo ổng mới đi huyện kiểm tra “xoá đói giảm nghèo”. Ong Giám đốc Sở Thương binh xã hội biết chuyện chẳng lành, dò hỏi thư ký hắn cứ lắc quày quạy :
” Không có gì, không có gì ?”.
Không có gì, không có gì mà tránh mặt ? Cái xe Mẹcxêđéc của ông còn đậu góc sân , ông đi huyện hồi nào ? Thôi đúng rồi, trăm phần trăm chuyện đã tới tai ông và ông đã tỏ thái độ.
Tối hôm đó , cho tay chân dò xét, biết chắc Chủ tịch đang mở tiệc chiêu đãi phái đoàn Bộ nông nghiệp & phát triển nông thôn vào kiểm tra dự án “ xây nhà trên cột” cho dân “chung sống với lũ”, ông Giám đốc Sở nhét 10 vé vào bì thư sai vợ lẻn tới lót tay vợ Chủ tịch.
Nhìn thấy bì thư có xấp đôla, bà phu nhân mặt như cái tủ lạnh bỗng chốc cười xoe xoé như trúng số. Bà kéo thốc vợ ông Giám đốc vào buồng ngủ :
” Lại tiền hỗ trợ dân xây nhà chống lũ phải không ? Sao lẹ quá vậy ? ”.
Thím Chín, vợ ông Giám đốc Sở lúng túng :
“Dạ … em chẳng biết tiền gì, chỉ thấy ông xã bảo mang sang nộp chị…”.
Phu nhân nở nang mặt mày :
” Vậy đúng rồi, tối hôm nay ông nhà tôi chiêu đãi phái đoàn trung ương mà.”
Bà vợ Giám đốc Sở xin phép về nhưng phu nhân Chủ tịch tỉnh cứ giữ lại mời uống nước yến hộp và hỏi han có bệnh tật gì không để bà chữa bằng nhân điện. Bà Giám đốc đã “hoàn thành nhiệm vụ chồng giao”, chợt thấy mình cũng thuộc loại thượng lưu tỉnh nhà chớ đâu phải loại Trưởng phòng nhì nhằng, việc gì phải khúm núm con mẻ mập như heo này, thế là bà cũng bốc lên than mấy bữa rầy như có giun bò trong mấy lóng xương, cũng may ông Giám đốc đi chỉ đạo xây dựng nghĩa trang liệt sĩ vùng cao, mấy chú dưới huyện biếu lạng cao hổ cốt về ngâm rượu uống cũng đỡ.
Phu nhân nguýt cái rõ dài :
”Ấy chớ, chớ uống mấy thứ đó, ba cái xương heo, xương chó nó bỏ vào chảo nấu chứ có xương hổ xương cọp gì đâu. Uống vào thêm bệnh. Thím coi nè…”.
Nói rồi bà mở tủ lấy ra cái mật gấu to bằng nửa bàn tay, khô quắt và đen xì , xởi lởi :
“ Đây này, đau nhức xương cốt phải uống cái thứ nè nè…mật gấu ngựa chính hiệu, chú Mười hạt kiểm lâm mới mang lên cho ông nhà tôi . Đau lưng, nhức mỏi thoa một tý là hết luôn. Mà này thím, cái nòi mật gấu này lạ lắm, trị cả ung thư kia đấy, nghe nói quốc tế người ta đang nghiên cứu làm thuốc trị bệnh SIDA nữa kìa…”.
Hai bà còn đang tíu tít, chợt có chuông điện thoại. Bà phu nhân cầm ống nghe mặt cứ ngẩn ra vâng dạ rối rít. Đặt máy xuống, bà đổi ngay thái độ :
” Tôi quên mất tối nay phải đưa cô Kim Anh đi cạo cao răng. Thôi này, thím cứ cầm về nói ông xã lên Uỷ ban gặp ông nhà tôi nha…”.
Bà nhét bì thư vào túi bà Giám đốc Sở vội vàng tiễn ra cổng, không quên dặn với :
” Của thím có nhiêu tờ vẫn còn nguyên đó nghen…”.
Đêm đó phu nhân bị đức ông chồng quạt cho một trận tơi bời vì nhận phong bì không qua ý kiến ông. Bà cãi bướng :
“ Thì tháng trước thím ấy tới trao tiền lũ lụt ông vẫn cho tôi nhận đấy thôi…”.
Đồng chí Chủ tịch trừng mắt :
“Tháng trước khác, tháng này khác…”.
Bà phu nhân chẳng hiểu chuyện gì, một tháng sau, nghe tin ông Giám đốc Sở thương binh xã hội được cử đi chuyên tu trường Nguyễn Ai Quốc mãi tận …Hà Nội, chỉ non nửa năm sau , trình độ quá thấp bị trả về thì đã có người ngồi mất ghế . Ông đành ngậm ngùi cầm sổ hưu về nhà…trông cháu ,“hạ cánh an toàn”.
Những chuyện vậy, tiểu thư biết rất nhiều, bởi thế cô rất lo cho “cậu Cả”, đang tuổi măng tơ cắp sách đến trường, cậu như con gà nhỏ chiêm chiếp trong vuốt sắc con cáo già là…ba cô. Cô thừa biết cái trò “ tuyệt thực “ này chỉ qua mặt được mẹ, còn với ông Chủ tịch tỉnh thì …đừng hòng, có gan cóc tía cũng chẳng thi được với ông. Chao ôi, rõ đúng là Rômêô, Juliét và…bóng tối. Có ai ngờ bóng tối lại chính là đấng sinh thành ra cô.
Cả đêm hôm đó cô cứ ôm gối lật qua lật lại mãi chẳng ngủ được. Cô nhớ cậu Cả thắt ruột thắt gan, bây giờ biết cậu ở đâu, nhất định cô sẽ bỏ hết mọi thứ tìm tới. Cả hai sẽ đưa nhau đi trốn tới vùng núi thật xa, xa hẳn cái tỉnh ba cô đương chức Chủ tịch , trốn khỏi sự truy bắt của đám tay chân ông, xây tổ ấm trong … khách sạn bằng số tiền lớn mà trước khi đi tiểu thư sẽ khoắng một mẻ trong két của mẹ . Khỏi tiền Việt , cứ vơ sạch đôla là no rồi. Nếu thấy hạt xoàn thì khỏi nói, chỉ cần một hột bằng hạt đậu nành cũng đủ cùng cậu cả chơi bời thoải mái. Thế còn chiếc Spâyxỳ - nhất định phải mang theo để vi vu .Trí tưởng tượng chỉ cho tiểu thư bay bổng đến đó rồi thiếp đi và nằm mơ thấy đang nhai con tôm hùm nướng khổng lồ.
Sáng hôm sau nắng bò vào màn tiểu thư mới dậy. Ý nghĩ đầu tiên là chiều qua mẹ đã chất thêm gì trong tủ lạnh. Thế là chờ lúc cầm chắc ông bà già đi khỏi, cô rón rén mở cửa buồng, lẻn vào phòng ăn.
Oi chao ôi, bàn ghế, bát đĩa, bếp núc sang trọng thế mà không thứ gì bỏ bụng. Mở tủ lạnh cô muốn té xỉu vì trống trơn . Nào đâu cua hấp bia, tôm hùm nướng ? Nào đâu giăm bông, batê…mọi ngày vẫn chất đầy ? Bây giờ sạch sành sanh như đũa mụ phù thuỷ vừa gõ vào đó. Dạ dầy tiểu thư chợt thở dài . Thế là thế nào nhỉ ? Cô cuống cuồng chạy khắp nhà. Cửa phòng nào cũng khoá kín mới chết. Quay về buồng riêng nằm vật xuống giường , ôm lấy chiếc gối chẹn ngang bụng cho khỏi sôi ùng ục.
Đúng “ông già” lệnh “bà già” chơi khăm đây. Đòn đầu tiên ông giáng xuống chưa phải cậu cả mà chính tiểu thư, con gái của ông. A không nha, không đời nào cô đầu hàng dễ dàng. Nghĩ vậy cô cầm cái ly, tự ngã lăn ra trên sàn gạch bông, mắt nhắm nghiền, hệt như vừa uống liều thuốc ngủ …tự tử vậy…
Trong lúc đó, bà phu nhân vừa đi Sàigòn sắm đồsiêu thị trở về. Sốt ruột con gái “tuyệt thực” bà không la cà mấy ông bạn trong hội “nhân điện" như mọi lần , mua xong chai rượu tây, hộp cá hồi, nấm Linh Chi…bà lên Mẹcxêđéc về tỉnh luôn. Tưởng sớm, ai dè thằng lái quệt phải một gã xe máy. Nhìn chiếc xe sang trọng, bên trong một bà cũng sang trọng , gã xe máy lăn đùng ngã ngửa ngay mũi xe hơi, ôm bụng kêu đau nhưcháy đồi. Nó ăn vạ đấy, cũng may xe đã chạy vào địa phận tỉnh nhà, bà phu nhân móc ngay di động gọi chú Tám Phòng cảnh sát giao thông tỉnh, không đầy 10 phút sau đã có xe rú còi chạy tới. Gã xe máy bịtúm cả chân lẫn tay liệng lên xe thùng chẳng khác gì ném con heo . Rồi đích thân chú Tám cảnh sát đứng ra cầm cây gậy trắng dẹp đám đông tò mò lấy đường cho xe bà phu nhân chạy tiếp vềtỉnh.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét