Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

YÊU THỜI ...ĐỒ ĐỂU ( KỲ 9 )


                        
                                                               (tiếp theo)

 Xe lại chạy vun vút.. Ong Chủ tịch cười thầm, thằng Ba công an giỏi thiệt, chớp mắt tráo người . Mấy hôm sau đồng chí cấp cao đi khỏi , ông Chủ tịch mới hỏi Giám đốc công an :
“ Bữa đó mày làm cách sao tráo lẹ quá vậy ?”
Chú Ba cười sung sướng :
“ Biện pháp nghiệp vụ mà anh Hai. Con mẻ tính làm gì, làm gì em đã được mật báo cả rồi. Bởi vậy mới chủ động phản ứng linh hoạt chớ…”
“ Con mẻ sao rồi ? Coi chừng nó bắt xe chạy tuốt lên Hà Nội quỳ trước văn phòng trung ương đảng thì bể chuyện.”
“ Anh Hai khỏi lo, em đã khoá miệng nó , êm xuôi rồi…”
Ong Chủ tịch giật mình :
“ Trời đất, tụi bây làm gì nó ?”
“ Đâu có làm gì, cho nó đi viện tâm thần chứ đâu có làm gì ?”
Ong Chủ tịch vui vẻ :
“ Giỏi giỏi, bữa đó đồng chí cấp cao thấy được bọn bay giở trò ma thì chết cả đám…”
Chú Ba lắc đầu :
“ Thấy sao được. Mà có thấy thì cũng làm như không thấy thôi…”
“ Mày nói vậy là sao ?”
“ Thì xuống địa phương cứ bới chuyện ra còn ăn cái gì ? Phải lờ đi anh Hai còn quà cáp chớ…”
Ong Chủ tịch ngẩn người :
“ Giỏi, thằng này đoán giỏi. Tháng tới tao phải ra Hà Nội bì thư cho ổng đấy…”
Từ đó có gì rắc rối, ông Chủ tịch đều gọi chú Ba và việc gì chú cũng làm êm xuôi.
Chờ hai người vào phòng riêng, bà phu nhân mới rón rén tới phòng con gái. Tiểu thư sau khi chén hết liễn cháo bồ câu, tráng miệng hai cái bánh kem mới chịu ngồi dậy trò chuyện .
“ Con ơi, sao con dại dột, đời này thiếu gì thằng đẹp trai học giỏi con nhà giàu cứ đeo mãi cái thằng con nhà bán báo…”
“ Hứ…con chẳng cần ai hết, con chỉ yêu mỗi mình ảnh thôi…”:
“ Rõ khổ, nó cho ăn bùa bả hay sao ? Thôi cứ từ từ rồi tính…mà ba cô không tin chuyện tự tử đâu ?”
“ Sao không tin. Uống thuốc ngủ rõ ràng mà. Ổng đâu rồi…”
Tiểu thư sồn sồn cứ muốn tìm ông Chủ tịch chất vấn. Bà phu nhân vội vàng :
“ Ong đang trong phòng với chú Ba công an đó. Chẳng hiểu nhỏ to bàn soạn chuyện gì ?”
  Cô tiểu thư giật mình, ba cô đã kêu tới “chú Ba” là lớn chuyện rồi.Số phận tình yêu cô rồi ra sao ? Mấy tháng cách biệt , nỗi nhớ cào cấu. Cô bỗng thấy giận cha mình. Ong là người cách mạng nòi, luôn kêu gọi giải phóng phụ nữ, tự do luyến ái, cấm gả bán theo kiểu phong kiến thế mà lại quyết liệt cấm đoán tình yêu cô ? Bày trò “tự tử vì tình” chẳng nhằm nhò gì, biết làm gì nữa đây ? Ôi ước gì có anh bên cô để giãi bày biết bao nỗi niềm .
Cả thể xác lẫn tâm hồn cô đã thuộc về anh, chỉ cái chết mới chia lìa đôi ta. Ong Chủ tịch  và chú Ba công an dù âm mưu tàn độc tới đâu, cô cũng quyết bảo vệ anh. Nếu ngày xưa, ba cô có thể hy sinh tính mạng cho đảng – là nghe nói vậy, thì ngày nay sao cô không dâng hiến tính  mạng  cho tình yêu ? Được lắm chứ… Chao ôi, lúc này cậu Cả hiểu được tâm tình cô , hẳn cảm kích đến chết. Tiếc thay, từ ngày hết hạn “biệt xứ”, quay về tỉnh chờ chuyển trường, cậu cả chỉ mài miệt trong phòng chơi game, các bàn thụt bida chẳng mảy may nhớ đến tiểu thư mỏi mòn ngóng chờ . Tính cậu vậy, bạ đâu chầu đấy, chẳng để lâu trong bụng, ngay cả tình tuyệt diệu chăng nữa, cứ ngủ một giấc dậy là cậu …quên béng.
  Một hôm cậu mới từ phòng bida trở ra, đầu còn lởn vởn toàn gậy với bóng,  bỗng đâu chiếc xe hơi trờ tới. Chưa kịp dãy, cậu đã bị lôi lên xe , sập cửa kín mít, chạy tuốt khỏi thị xã. Lát sau cậu mới nhận ra hai thằng cô hồn ngồi hai bên, giữ chặt không cho cựa quậy. Thôi chết , nó bắt cóc đòi tiền chuộc . Mãi lúc này, cậu mới nhớ tới tiểu thư , phải rồi, ba mẹ cậu làm gì ra tiền, chắc tụi nó bắt cóc nhằm vào túi tiền Kim Anh, hay đúng hơn ông Chủ tịch tỉnh đây. Nhưng đã cắt đứt rồi, chắc gì cô chịu chi tiền, vậy cầm chắc  chết. Trí tưởng tượng theo kiểu xã hội đen làm cậu sợ quá …tè cả ra quần. Xe càng chạy cậu càng sợ , sau cùng đánh bạo :
       “ Mấy ông đưa tôi đi đâu đây ?”
      Một gã cô hồn cười ha hả :
       “ Đưa đi…sướng chứ còn đi đâu ?”
       “Đi “sướng” là đi đâu ? Mấy ông có lộn tôi với người khác không đấy ?”
       “ Mày là con ông bán báo với bà thủ thư chứ gì ? Lộn sao được. Cứ ngồi im khắc biết, cấm hỏi lôi thôi…”
 Cậu đành im thít, không hé răng sợ thằng cô hồn thảy nhát dao ngang sườn thì toi đời . Xe chạy mãi rồi dừng tại phố  vắng . Cậu Cả bị lôi tuột vào ngôi nhà nhiều tầng có biển “ Khách sạn Thần Tiên”. Quanh co mấy dãy hành lang, sau cùng cậu được đưa vào phòng  có giường nệm, có  tivi, có máy lạnh. Gã cô hồn lại cười :
      “ Mày cứ ở trong phòng . Trốn ra tao cắt gân…”
      Tụi nó rút đi , còn một mình , cậu lo ngay ngáy. Tụi nó  giở trò gì đây? Chắc đang điện Kim Anh tống tiền. Oi chao, chẳng hiểu em gái có chịu nộp tiền chuộc anh ra. Nghĩ ngợi chán cậu lăn ra giường, ngủ khì lúc nào chẳng biết. Đang ngủ lơ mơ, bỗng dưng cảm giác như ai đang lần mò trên người . Mở mắt , cậu giật thót , một cô gái trẻ măng, bốc lửa,  khỏa thân ngồi bên giường . Í trời ơi, bộ ngực, cặp đùi trắng thiệt trắng, nom chỗ nào chỗ nấy y như giò lụa . Cậu hổn hển :
      “ Em…em là ai ?”
      Cô gái khúc khích :
       “ Là  ai cũng được. Anh cứ …sướng cái đã…”
 Nói rồi em gái nhào tới, ấn cả người cậu xuống giường . Loáng cái , mọi ý nghĩ biến sạch, chẳng còn lo lắng, chẳng còn sợ hãi, cậu cứ run bần bật dưới đôi bàn tay em gái diệu nghệ, cho tới khi  không chịu nổi, chính cậu vần ngửa cô ra và vốn có kinh nghiệm với tiểu thư Kim Anh, cậu  thành thạo tác nghiệp. Cô gái chẳng những không chống cự  còn khuyến khích . Thế rồi đúng lúc cậu sắp lên tới chín tầng mây cô gái ngăn lại :
        “ Khoan đã, anh phải trả lời em câu này đã …”
        Cậu cả cuống quýt :
         “ Hỏi đi, em cứ hỏi đi, hỏi gì anh cũng trả lời tuốt luốt…”  
         “ Anh có yêu em không mà đòi…ngủ với em ?”
         “ Yêu chớ…anh yêu em…anh nói thiệt…anh nói dối xe cán chết…”
       Cô gái  đẩy cậu ra :
         “ Thôi đi…anh yêu gì em…anh yêu cô Kim Anh  con gái ông Chủ tịch tỉnh, em còn lạ gì…”
Lúc này cậu  cả chẳng còn kịp nghĩ, toàn thân cứ như cái đinh bị hút vào cục nam châm nên liến láu cho qua chuyện để còn nhảy xổ lên người em gái khiến cô chẳng chống cự nữa, miệng rít lên như cái còi hơi, thúc cậu cố lên, cố nữa lên . Rồi khi đến lượt cậu giãy đành đạch, cửa bật mở, ba bốn bóng người ùa vào, đèn bật sáng  và ai đó chĩa ống kính vào hai con lợn cạo bấm lia lịa. Cậu cả bị dựng dậy, buộc phải ký biên bản “bắt quả tang đang mua dâm” tại khách sạn Thần Tiên.
   Hai ngày sau, thức dậy điểm tâm, cô tiểu thư tròn mắt vì tít lớn trên tờ báo tỉnh :
“ Một học sinh lớp 12 trốn học tìm đến ổ nhền nhện…”
Cô choáng người, hình cậu ký biên bản kèm tên họ địa chỉ, thật không ngờ “chàng” đểu vậy ? Không, không phải, đây là  màn kịch chú Ba Giám đốc công an dàn dựng theo lệnh ông Chủ tịch . Cô tức tốc quay điện gập Tổng biên tập báo :
“ Chú Chín, tại sao chú cho đăng bài báo vậy?”
Ông Tổng biên tập vốn không quen nghe các cô gái ăn nói chỏng lỏn, nổi cáu :
“ Mày là đứa đéo nào, ăn nói xấc xược vậy?”
“ Kim Anh, con Chủ tịch tỉnh đây…”
Í chết mẹ, ngang điện giật, ông Tổng biên tập rối rít :
“ Ấy chết, chú xin lỗi, chú tưởng con bé khách sạn Thần Tiên. Cháu …cháu tha lỗi cho chú …”
“ Thôi được, nhưng sao chú đăng bài bôi xấu học sinh ? Không sợ nhà trường kiện à ?” 
“ Sự thật là vậy, chú đăng cảnh báo Sở giáo dục có biện pháp ngăn chặn …”
“ Cháu không tin . Chắc có người dàn cảnh . Lẽ ra chú phải cử phóng viên điều tra ngọn ngành chớ. Sao hồ đồ quá vậy ?”
Ôi chao ôi, vốn được trọng vọng bậc nhất trong các Ban, ngành, đoàn thể, ông Tổng biên tập quen nghe cầu cạnh, nhờ cậy chứ đâu có chuyện đứa con gái mới nứt mắt mắng mỏ vầy.
Hồi còn chiến tranh, ở rừng, tuy chưa qua lớp 5, nhưng ông có hoa tay, viết chữ đẹp nên được kẻ khẩu hiệu, trình bày báo tường. Ông bắt đầu sự nghiệp làm báo bằng các mẩu tin đại loại “ nhà bếp cải tiến kỹ thuật nấu cơm không có cháy” tổ văn thư đẩy mạnh tăng gia chăn nuôi được chục con gà và ba con heo…”. Hoà bình, ông đi học lớp phóng viên ngắn hạn rồi  vài năm sau,  cất nhắc lên uỷ viên biên tập , Phó Tổng rồi Tổng biên tập.
Ong Chủ tịch tỉnh rất tin tưởng bởi lẽ Tổng biên tập luôn chấp hành mọi ý kiến chỉ đạo, bài vở gửi tới toà soạn động chạm cán bộ tỉnh ông đều ỉm đi hoặc báo cáo cấp trên. Bởi vậy nếu là đứa con gái khác ông đã tức tốc sai người tới vả vào mồm nó. ĐM, nó lại là tiểu thư con đồng chí Chủ tịch tỉnh, quyền sinh sát chỉ dưới đồng chí Bí thơ mới tức chớ ? Ông đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dịu giọng :
“ Cháu ơi, nếu cháu không tin tới toà soạn coi bằng chứng…”
Tiểu thư tức tốc phóng xe tới . Qua thường trực, cô chẳng thèm ngó mặt bảo vệ, phóng ào vào sân, ầm ầm chạy lên phòng Tổng biên tập. Ong Chủ báo hí hửng đón cô, được rồi, mày đã láo thì hãy đợi đấy, bố mày cho ăn của đắng. Ong bày ra trên bàn la liệt những bức hình càng coi mắt cô càng trợn ngược, răng nghiến ken két. Chờ cô coi xong  , ông Tổng biên tập  mở băng ghi âm :
“ Thôi đi…anh yêu gì em…ạnh yêu cô Kim Anh  con gái ông Chủ tịch tỉnh ấy…”
“ Oi trời ôi, cái con heo nái ấy ai mà yêu cho được.”
“ Không yêu mà lại thuê khách sạn ngủ tanh bành ?”
“ Tại nó ép anh đấy chớ ? Anh sợ bố nó giết nên phải nhắm mắt nhắm mũi mà chiều nó. Đù má…ghê thấy bà, toàn mỡ là mỡ, đâu có nõn nà, xinh đẹp như em…”
         Xoảng…chiếc máy ghi âm xinh xinh bị cô tiểu thư giang tay quật xuống sàn. Cô nhảy nhổm như con thú dính đạn, la hét  :
         “ Thằng khốn nạn…thằng đểu cáng….thằng Sở Khanh…mày phản bội tao còn bêu xấu tao…”.

                                     (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét