Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (KỲ 11 )



                                           (tiếp theo)



Bà phu nhân đang ngồi luyện nhân điện, tưởng tượng 9 huyệt đạo đã khai mở hết đang hút năng lượng trời đất, bất chợt vẳng tới tiếng người rên rỉ và tiếng thở hồng hộc. Lập tức bà đứng dậy, rời tấm thảm, nhón chân bước . Bất chợt bà bủn rủn cả người. Trước mắt rành rành  hai thân hình bện  nhau như đôi rắn trắng, ngọn lửa vô hình thiêu đốt khiến họ dãy dụa trong cái việc họ đang làm với nhau và chẳng còn biết đất trời, xung quanh. 
Cảnh tượng đó không làm bà phu  nhân nổi giận, ngược lại ,  người bừng bừng, miệng khô đắng, cổ họng như bị chẹn ngang. Oi chao ôi, kể từ ngày làm vợ ông Chủ tịch, chưa có bao giờ bà được nung đốt đến thế kia. Hai thân hình như hai võ sĩ quyết đấu lăn xả vào nhau không phải giết nhau mà lặn vào nhau. Chưa, chưa bao giờ bà được thế. Mải họp hành, mải suy tính, lo toan , sức lực của ông Chủ tịch bị vắt cạn trong đấu đá triền miên, khiến đêm đêm nằm bên bà, ông ngủ lăn quay như chết rồi, mặc bà trằn trọc thâu đêm, mắt trừng trừng nhìn đình màn, tai văng vẳng tiếng mèo động đực trên mái . Sau rất nhiều sâm nhung, hổ cốt, rượu Minh Mạng bà nhồi nhét , năm thì mười hoạ ông Chủ tịch mới lên giường như  người chồng, vậy mà thoáng chốc đã lăn kềnh, để lại trên mình bà  nỗi buồn tê tái.
  Giá như hàng ngày bà phải luôn tay luôn chân như chị người làm, vất vả đầu sông cuối chợ kiếm sống như bao người vợ, giá vậy bà có thể kiềm giữ con quỷ trong lòng bà, chịu đựng, hy sinh  thủ tiết với chồng. Đằng này không, cả ngày cứ quanh ra quanh vào  bàn trang điểm, nhồi nhét toàn bổ dưỡng – nào dê tái lăn tương gừng, nào gà ác thuốc bắc, nào hàu sống mù tạt…toàn những thứ tuyệt nhiên không dùng tới một sợi rau dăm, thứ nhà chùa vẫn  dùng diệt dục, những thứ chẳng những không làm mát mẻ da thịt còn gây ra cơn bão bị nhốt trong lòng bà.
 Thế rồi một đêm, sau khi hất xuống giường đức ông chồng ngủ quên  trên nguời vợ, bà phu nhân quàng sơ tấm khăn mỏng , mở cửa buồng, bước ra vườn. Ôi chao ! Trăng tròn vành vạnh rót xuống thế gian  thứ ánh sáng ma quái, mát rời rợi như cả trăm ngàn bàn tay ve vuốt  khắp da thịt. Bà cứ xăm xăm qua những chậu thiên tuế sừng sững, qua những luống hoa đang toả hương đêm, qua hồ bán nguyệt có tiếng cá quẫy khẽ dưới cánh sen và rồi bà dừng sững trước chiếc ghế đá trên có một thằng người đang nằm. 
Trời đất, tưởng ai, hoá ra thằng Bảy lái xe, chắc nằm trong nhà nóng quá nên mặc mỗi cái quần xà lỏn ra ngủ ngoài vườn. Thằng đó chỉ trạc tuổi Kim Anh, con gái bà, được ông Chủ tịch nhận làm lái xe riêng do chú Chín , Gíam đốc Sở giao thông vận tải giới thiệu. Ngày thường thằng Bảy vẫn đưa ông đi làm, đưa bà đi chợ, đi công chuyện. Trong mắt bà, lâu nay nó là thằng nhóc, mặt mũi trắng trẻo  lầm lì và sợ sệt khiến chưa bao giờ bà nhìn nó như một thằng đàn ông. 
Nhưng đêm nay, ánh trăng làm thay đổi cả cỏ cây, hoa lá và cả con người, tất cả dường như được đánh bóng, tô vẽ và trở nên huyền ảo trong một cõi mù mờ. 
Thằng nhóc lái xe cũng vậy, nom nó chẳng khác hoàng tử ngủ dưới ánh trăng, cái miệng he hé như đang gọi ai, đôi mắt nhắm nghiền khẽ rung rung, tóc xoã xuống vầng trán thật mượt. 
Như có ma quỷ đùn đẩy, bà bước tới, cúi xuống và cả thân hình lồ lộ của bà như một thanh nam châm khổng lồ hút chặt lấy thân hình thằng Bảy khiến khi bừng mắt dậy nó đã nằm lọt thỏm trong lòng bà.
Sáng hôm sau, ông Chủ tịch đóng bộ comlê cà vạt ngồi chờ trong phòng khách mãi không thấy tiếng còi xe quen thuộc rước ông đi làm. Ong vạch đồng hồ coi giờ và đập tay xuống bàn , quát lớn :
 “ Thằng Bảy đâu ?”
 Một lúc sau bà phu nhân mới te tái chạy vào :
“ Ong à…thằng Bảy đêm qua trúng gió , giờ vẫn chưa dậy được. Thôi ông chịu khó để con Kim Anh đưa ông đi làm bằng xe máy vậy…”
Vốn được tiếng có quan điểm quần chúng, hữu ái giai cấp, yêu thương người  lao động , ông Chủ tịch dịu giọng :
“ Vậy hả ? Mà sao nó bịnh lẹ vậy, tối qua nó còn đưa tôi đi họp thường vụ  kia mà…”
“ Thì tại đêm qua nó ngủ ngoài vườn nên bị trúng gió ?”     
Ong Chủ tịch mải lo đi làm không nhận ra  mặt vợ đang như có một luồng sáng rọi tới khiến nó sáng bừng. Ong cắp cặp bước ra sân còn dặn với :
“ Bà ở nhà coi nó bịnh sao, cạo gió cho nó rồi bảo chị Tư  nấu cho nó tô cháo…”
“ Được rồi, được rồi…việc đó ông khỏi lo…”
Bà lật đật dìu ông ngồi lên sau xe Kim Anh  như người vợ chu đáo không quên căn dặn :
“ Con chở ba đi chầm chậm thôi nghen. Nhớ tránh ổ gà, tới ngã ba đèn đỏ phải thắng lại chớ có ỷ y vượt ẩu…”
Cô tiểu thư  bị dựng dậy sớm càu nhàu :
“ Má đưa tiền con đi càphê rồi đi học nhóm luôn khỏi vòng về…”
Bà móc ngay ra xấp tiền sốt sắng :
“ Đây đây…con đưa ba tới Uỷ ban rồi muốn đi đâu thì đi…”
Tiểu thư chở ông Chủ tịch đi rồi, chị Tư người làm cũng cắp giỏ đi chợ , bà vội vàng khoá trái cổng, bước nhanh tới phòng thằng Bảy lái xe. Oi trời ôi, sáng bạch nhật ra rồi mà còn ngủ vùi thế kia, dậy,dậy đi…coi ốm đau sao nào ?
Thằng Bảy hé mắt, nhớ ra chuyện kinh thiên động địa đêm qua, có nằm mơ cũng không nghĩ tới ? Bà phu nhân là vợ ông Chủ tịch, ông Chủ tịch là thủ trưởng bự của nó, sao lạ vậy cà ? Oi mẹ ơi, chuyện đó tới tai ông Chủ tịch, chết chắc. Nỗi lo làm nó co rúm  người . Nó tính vùng dậy, mặc quần áo chạy ra xe đưa ông Chủ tịch đi làm nhưng bà phu nhân giữ chặt :
            “ Khỏi lo, cô Kim Anh đưa ông đi làm rồi. Ong dặn tôi…cạo gió cho Bảy, rồi cả nấu cháo nữa…ổng dặn vầy mà…”
Lời ông Chủ tịch với nó là lệnh, ông đã dặn vầy, đâu dám cãi. Và thế là nó ngoan ngoãn nằm xuống cho bà phu nhân…cạo gió. Mắt nó nhắm nghiền không dám nhìn bà phu nhân lúc này đã bứt tung hàng khuy áo ngực, lộ ra hai trái dừa thỗn thện.Nó đành ruỗi  người như cây gỗ phó mặc thân thể cho bà phu nhân. Oi trời ôi, cạo gió gì kỳ, chỗ cần cạo không cạo cứ nhằm vào chỗ đó ? Thằng Bảy đành phó mặc cho bà lôi tuột vào “trò chơi” của bà.
 Chỉ vài ngày, bà phu nhân biến thằng Bảy lái xe thành gã đàn ông thành thạo, chẳng những làm được những gì bà chỉ dẫn mà còn bày vẽ thêm khiến bà cứ lăn đùng ngã ngửa cười khanh khách. 
Hoá ra nó không ngu si như bà tưởng, ngược lại còn tỉnh táo hơn bà, can ngăn, dặn dò phải tuyệt đối giữ  kín mọi chuyện không thì…chết cả đôi. Bà phục lăn những sáng kiến che chắn của nó. Nó xui bà sắm cho nó điện thoại di động mỗi khi ông gọi , nó “có mặt” ngay để ông khỏi nghi ngờ. Thế là nó thoát cảnh chầu chực sân Uỷ ban , tha hồ đánh xe chở bà đi vi vu, mỗi khi ông cần đi đâu chỉ cần “a lô” là nó phóng tới liền. 
Một hôm bà dặn đưa ông tới Uỷ ban rồi đánh xe về đưa bà đi có việc . Hoá ra bà chẳng có cái việc gì, cô Kim Anh đi pinic, chị Tư người làm xin về thăm mẹ ốm nặng, thằng Bảy  vừa về tới nơi bà đã táo tợn lôi tuột vào phòng bà…
Cài cửa kỹ càng, cầm chắc khu biệt thự mênh mông chẳng còn ai ngoài bà với nó bà mới bắt đầu kiểm kê kỹ càng cái thân hình của nó.
 Không may cho thằng Bảy, sau hôm để lại chữ “tân” đàn ông trên mình bà, nó đâm ra nghiện mùi đời. Dăm bữa nửa tháng mới một lần lén lút với bà phu nhân, mà “thực đơn” có mỗi món mỡ với thịt nhẽo mãi cũng phát chán, nó mon men tới quán karaoke  thỉnh thoảng vẫn chở “các quan ngoài trung ương” tới theo lệnh của ông Chủ tịch. 
Vừa đánh cái xe Mẹc đời mới ghé tới, má mì với đàn “bươm bướm xinh” đã ùa cả ra. Chị em tưởng vớ được món xộp như mọi khi xe ghé tới, nào ngờ trên xe bước xuống có mỗi thằng tài xế ranh . Má mì xuống giọng :
“ Đâu rồi, anh Hai, anh Ba , anh Bảy đâu hết cả rồi. À phải rồi, sếp cho cậu đi “tiền trạm” hả . Khỏi khỏi, đã bảo 24 trên 24, bất kỳ lúc nào sếp tới chị em cũng phục vụ đầy đủ và tận tình mà…”.
Chờ cho má mì đi hết màn marketing, thằng Bảy mới cố ra vẻ tay chơi :
“ Bữa nay ckhông có sếp siếc gì hết, chỉ có mỗi thằng này thôi, chịu không ?”

  
                                          (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét