Bà biết ngay đòn ông Chủ tịch tỉnh, tức tốc triệu gã thư ký tới xét hỏi :
“ Phải thày trò mày dẹp lễ thượng đồng ở đền đúng không ?”
Gã thư ký chối bai bải :
“ Đâu có, thím Hai đặt chuyện oan con …Cái đó dưới phường xây dựng ấp văn hoá mới đấy chớ…”
“ Ấp văn hóa mới cái con mẹ mày. Tao còn lạ gì trò bịp . Mấy thằng dân phòng lôi ba con đứng đường vào trụ sở bóp vú mà vẫn trúng ấp văn hóa mới hả ? Thày trò mày tính triệt đường giải trí của tao hả ? Tao khỏi cần, khối cách vui, có điều bể niêu cơm mấy thày cung văn là bất nhơn lắm nghe con…”
“ Oi trời ôi, thím Hai hiểu nhầm con rồi, con xin thề …”
“ Khỏi khỏi, ai tin được mồm mép tụi bay…”
“ Thím nghĩ sao cũng được, có điều quên chuyện đó đi , vợ Chủ tịch tỉnh còn lên đồng nữa thì cả nước này xây đền, mất uy tín lắm…”
“ Biết ngay , thày trò mày chỉ lo mất uy tín thôi . Tao nói thật, bỏ tiền xây đền con hơn xây ba cái cơ quan tỉnh ủy, huyện ủy, xã ủy. Vậy thôi mày bảo ổng ngày mai cử tao đi học trường Đảng tập trung cho rồi. Ổng tha hồ …uy tín…”
“ Thôi thôi thím ơi, ngần này tuổi rồi ai còn cử thím đi học …”
“ Vậy sao thằng Giám đốc Sở quy hoạch già hơn tao vẫn bị ổng đẩy đi học Nguyễn Ái Quốc đó. Mày nói vậy chê tao già hả ? Thế mày quên lời dậy Lênin “ học, học nữa, học mãi “ sao ?”
Bị chạm tới tuổi tác, vốn là chỗ yếu nhất, phu nhân Chủ tịch nổi giận, mắt long sòng sọc làm gã thư ký khiếp vía. Gã vội vàng :
“ Chết chết, con nói vầy là nói theo chính sách và tiêu chuẩn chiêu sinh vào trường Đảng ấy chớ. Còn như thím đây muốn học gì chẳng được, con kiếm thày tới tận nhà dậy ấy chớ…”
Nghe có “thày” tới tận nhà, bà phu nhân dịu giọng :
“ Học gì học nhưng tao không có học cái môn vi tính tiếng Anh đâu nghe…”
Gã thư ký được gãi trúng chỗ ngứa, vội vàng :
“ Không không, hai cái môn đó của đám con nít nó đú nhau, để con giới thiệu thím học …”nhân điện ”.
“ Nhân điện là cái quỷ gì ?”
“ Là điện trong người thím ấy. Học sao cho điện nó mạnh lên,“phát” được ra ngoài, y như trong người mình có cái biến thế điện vậy đó…”
Bà phu nhân nghe bộ êm tai, cười tủm tỉm :
“ Bộ trong người tao cũng có điện sao ? Mà khi phát được ra ngoài thì phát …đi đâu ?”
“ Phát sang người bệnh chứ đi đâu. Lúc đó thím còn giỏi bằng mười đốc tờ. Đau đầu, nhức xương, viêm xoang, bao tử…thậm chí ung thư thím cũng trị được tuốt luốt…”
“ Bốc phét vừa thôi mày. Bốc phét với quần chúng nhân dân còn lọt lỗ tai chớ với tao hơi khó đấy nghen…”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Con nói thiệt đó. Để mai mốt con đón thày về dạy thím mới tin…”
Bà phu nhân nghe nói có “thày” về tận nhà dậy , mắt sáng lên :
“ Lại ba cái thằng mù rởm chớ gì ?”
“ Không không, ông này là tiến sĩ , du học nước ngoài về kìa…”
“ Oi thôi tao còn lạ gì ba cái bằng cử nhơn với tiến sĩ , toàn đò rởm, thôi được, mày cứ dẫn tới tao coi …”
Tuần sau, ông chú “nhân điện” được xe Mẹcxêđéc lên tận thành phố đón về tỉnh. Vừa nhác thấy , bà phu nhân đã thấy ưng trong bụng rồi, tuy ngót sáu mươi trông ổng vẫn còn phong độ , cái miệng vẫn còn tươi và cặp mắt sau tròng kiếng vẫn còn đu đưa lắm. Chỉ buồn cười tên ổng là Ba Tạ mà nom người ốm nhách, được cái rắn rỏi .
Gã thư ký đưa ông chú vào phòng khách tư dinh ông Chủ tịch, giới thiệu với bà phu nhân rồi cáo từ về cơ quan có công tác gấp.
Ông “nhận điện” ngồi thót người trên ghế cẩm lai khổng lồ, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng trần thiết bóng lộn dễ từ bé chưa được đặt chân . Ghê gớm thật, trước nay nghe đồn mấy ông quan tỉnh giàu khủng cứ tưởng chuyện bịa, ngờ đâu thực tế còn kinh hơn. Như tấm da hổ còn lại mỗi cái đầu kia cũng đáng giá trăm triệu. Rồi lọ độc bình cổ cao vượt đầu người, hoành phi câu đối, tủ sách Mác Lê… sờ đâu cũng vài chục cây chứ không ít. ĐM cán bộ, tiền đút lót, tiền dự án, tiền cống nạp của các Công ty…chảy vào đây hết chứ đâu…
Trong lúc ông Ba Tạ ngẩn ngơ chuyện thời thế, bà phu nhân đã kịp mở chai rượu tây, rót ra ly ấn tay ông :
“ Kìa, mời thày uống đi chớ…”
Thì uống. Ôi chao, rượu gì mới kề môi , mùi thơm đã xộc vào miệng, lan xuống cổ toả đi khắp lục phủ ngũ tạng. Nghe nói tết nhất các quan được biếu rượu tây giá cả chục triệu đồng , chắc nó đây . ĐM cán bộ, sướng đủ mọi đàng.Vậy mới biết mồ cha các đồng chí không bằng cái ghế ngồi. Rượu làm thày “nhân điện” nóng người, nhớ lại bao lời dặn dò của gã thư ký. Thế là sau khi đặt ly xuống, thày bắt đầu thao thao “tiếp thị” thuyết nhân điện. Nào năng lượng mặt trời tinh khiết lúc buổi sáng, nào khai mở 9 cái huyệt đạo trên người , nào là tập trung luyện khí…vân vân và vân vân.… Vốn không quen nghe giảng giải chuyện trời ơi đất hỡi, bà phu nhân ngáp một cái dàn cả nước mắt :
“ Thày nói chuyện cao siêu vầy tôi học làm sao ?”
Ong Ba Tạ vội vàng :
“ Ay không, là tôi nói cơ sở lý thuyết thôi, còn mình chỉ thực hành…với nhau…”
Nói rồi thày bấm tách cái cặp “Giám đốc” , soạn ra bao nhiêu sách dầy cộp , bìa da, gáy mạ chữ vàng, sau cùng mới rút ra cuốn “ Nhân điện học” , cẩm nang hành nghề …
Thày chỉ vào hình vẽ trong sách, ngồi xệp xuống thảm theo kiểu lá tọa, hai bàn tay xoè rộng, đặt ngửa lên đùi, mắt nhìn trừng lên trần, căng thẳng và nghiêm trọng khiến bà phu nhân nín thở chờ đợi.
Thầy đang tập trung nhân điện vào bàn tay, cứ theo thầy nói, lát nữa tay thầy đặt vào đâu là hết đau chẳng mất viên thuốc nào. Oi trời, nếu thày làm được vậy mấy anh bác sĩ thất nghiệp là cái chắc. Nhưng cứ coi xem sao, chắc cũng có một phần sự thật chớ, nếu là chuyện tầm phào sao lại được in thành sách ? Phải có thế nào Nhà nước mới cho xuất bản chớ. Chỉ buồn cười tên thày là Ba Tạ mà nguời thày chắc chỉ ngoài 40 ký. Nhưng các cụ ta đã dậy rồi,“gày là thày đụ…”, ấy chết, bà vội xoá ngay ý nghĩ bậy bạ làm bà cười tủm tỉm, rồi bất thình lình bà nghe thầy hét lên một tiếng, nhẩy bật lên và chớp mắt đã đứng ngay trước mặt bà giơ ra hai bàn tay run bần bật như nó đang bị điện giật :
“ Đau…đau ở đâu , đau ở đâu ?” – thầy lắp bắp…
Bà phu nhân cuống lên, ừ nhỉ, bà đau ở đâu , bà kiểm lại chẳng thấy đau ở đâu, thôi phải rồi đêm hôm qua bà tức ngực quá , cứ như có hòn đá nặng chịch bên trong làm bà cứ lăn đi lật lại, mãi chẳng chợp mắt …
“ Nói ngay, đau ở đâu….”
Lập tức bà ưỡn bộ ngực đồ sộ :
“ Tôi…tôi… tức ngực…”
Bà phu nhân chưa dứt lời hai bàn tay thày đã úp chụp lên ngực bà. Í trời ơi…bủn rủn cả người ! À thì ra thầy truyền nhân điện, cứ để yên coi sao.
“ Thấy gì chưa ? Thấy gì chưa ?”
Oi chao ôi, thấy rồi, thấy rồi đây, đôi tay thầy như hai chiếc kìm lửa đang truyền điện hay cái gì đó làm bà nóng rần cả nguời. Nhưng sao thầy cứ xoay vần liên tục kìa ? Thế này ai mà chịu cho thấu. Thôi cứ để yên coi sao ? Lúc này thày Ba Tạ nhớ lời dặn của thằng cháu về nhiệm vụ thiêng liêng thế chỗ anh cung văn trên đền nên thầy cứ làm tới. Để khỏi cách bức mấy lần vải làm yếu nhân điện , thầy dấn tới, lột bỏ hết, phô ra hai trái dừa cong tớn làm bà phu nhân đờ cả nguời. Chao ôi quả nhiên điện của thày ào ạt truyền sang làm bà rúng động , mắt nhắm nghiền, miệng lắp bắp :
“ Thày ơi…em …em chết…em chết mất thày ơi …”
Thày không nói gì cứ lẳng lặng truyền nhân điện khắp châu thân . Thì cứ để yên coi sao ? Cứ thế cho đến lúc mở được mắt , bà phu nhân đã thấy mình trần truồng nằm cạnh ông thầy trên đivăng từ lúc nào. Bà đập tay lên nguời thầy :
“ Đây là cái cách ông dậy nhân điện cho tôi hả ?”
( còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét