(tiếp theo)
Phải rồi, cả cái con ngựa non Kim Anh kia nữa cũng tử tế gì, bao lần nó hành “cậu” chở nó với thằng “bồ”, con bà thư viện tỉnh, chạy lên Sàigòn , kéo nhau vào khách sạn hú hí bắt “cậu” nằm chờ ngoài xe dài cả cổ mà một cắc càphê cũng không . Nó cậy con gái Chủ tịch tỉnh. Cả nhà cả ổ nó đều độc ác bất nhân. Cậu lẩn thẩn nhớ lại phim “Tiếu ngạo giang hồ” có chàng Lâm Bình Chi tự “cung” luyện “Tịch tà kiếm phổ” trả thù cho cha mẹ, bây giờ cậu cũng “cung “ rồi, chỉ tiếc không có “bí kíp” nào cho cậu luyện để giết cả nhà lão Chủ tịch tỉnh thoả nỗi hờn căm.
Cô tiểu thư đon đả bước vào. Cô đã sắp sẵn mấy lời thăm hỏi và nghĩ cách xưng hô sao hợp nhẽ, bề gì thằng nhóc lái xe cũng đã vào vai vế cha chú cô, cứ “mày mày tao tao ” như trước kỳ quá, mà “anh anh, tôi tôi” cũng không ổn.Ấy thế rồi, cô vừa ngồi ghé giường, chưa kịp hỏi han,thì trời ơi, thằng Bảy đang lim dim mắt tưởng ngủ bỗng chồm dậy giơ tay bóp cổ cô. Tiểu thư chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy cổ bị thít chặt, cô kêu lên ằng ặc, vùng vẫy cố thoát hai bàn tay như sắt nguội của thằng Bảy . Nó lên cơn điên, mắt trợn , mặt méo xệch, may có mấy người chạy tới xô thằng Bảy ngã ngửa , rồi đạp vào mặt, nó mới chịu buông. Lập tức nó bị lôi đi, tiểu thư chỉ bầm ở cổ nhưng kinh hồn táng đởm, người run bần bật không hiểu chuyện gì xảy ra. Bà phu nhân đang ngồi ở quán nhâm nhi càphê bỗng thấy cô con gái đâm bổ tới kêu váng :
“Oi má ơi, nó điên rồi, nó bóp cổ con…”
“ Bình tĩnh , ai điên, ai bóp cổ ?”
“ Thằng Bảy lái xe chứ còn ai, nó đang như con chó dại kìa…”
Bà phu nhân nửa tin nửa ngờ. Chắc cậu tưởng bà tránh mặt, phái con gái tới thăm nên nổi cáu, cái thằng cục thế, cứ thích được bà hỏi han chiều chuộng cơ, mà cô Kim Anh ăn nói xấc xược lắm kìa. Tiểu thư nhất định không theo bà vào bệnh viện coi sao, bà đành tay xách nách mang quà đi thẳng vào phòng y vụ. Bà Trưởng phòng nhác thấy phu nhân ông Chủ tịch vội chạy ra đón lấy túi xách :.
“ Ay kìa chị Hai, chị khám nội hay khám ngoại để em đưa chị đi…”
“ Khỏi khỏi, tôi tới coi tình hình chú lái xe sức khoẻ sao ?”
Bà Trưởng phòng y vụ vội vàng mở tủ lôi hồ sơ :
“ Sức khoẻ gần bình phục, các vết thương phần mềm ổn định, riêng bộ phận sinh dục coi như thương tật vĩnh viễn trăm phần trăm.…”
Bà phu nhân ngớ người :
“ Bà nói cái gì ?”
“ Dạ…là em muốn nói anh ta mất khả năng đàn ông rồi ạ ?”
Bà phu nhân trợn mắt :
" Lại thế kia à ? Có thiệt không ?"
" Dạ thiệt chớ ? . Mất...cái đó rồi ạ..."
Bà phu nhân thở dài não nuột :
" Lại thế kia à ? Có thiệt không ?"
" Dạ thiệt chớ ? . Mất...cái đó rồi ạ..."
Bà phu nhân thở dài não nuột :
“ Thảo nào nó lên cơn điên là phải….”
“ Dạ đúng , thần kinh bị sốc quá lớn không tự kiểm soát được …”
Bà phu nhân vớt vát :
" Liệu có trị được không ?"
"Dạ không...Axit nó ăn ..rụng ...cả ạ....."
Bà phu nhân vớt vát :
" Liệu có trị được không ?"
"Dạ không...Axit nó ăn ..rụng ...cả ạ....."
Bà Trưởng phòng y vụ chưa kịp nói hết bà phu nhân đã cun cút ra phòng làm bà chạy theo gọi ơi ới :
“ Chị ơi, chị ơi…còn gói quà này chuyển cho ai đây ?”
Bà phu nhân không thèm quay đầu , buông thõng :
“ Cho chị đấy…”
Tối hôm ấy, ông Chủ tịch đi làm về muộn nhưng vợ và con gái vẫn chờ cơm. Cả nhà quây quần ăn uống không ai nói với ai . Bà phu nhân và cô tiểu thư không hé răng chuyện đi thăm thằng Bảy lái xe nhưng thừa biết ông Chủ tịch đã được báo cáo đầy đủ. Mãi cuối bữa , ông Chủ tịch mới buông một câu chắc nịch :
“ Bà cho dọn cái phòng nhà dưới cho ông Mười lái xe về ở …”
Vậy coi như chuyện “thằng Bảy lái xe” kết thúc. Ngay hôm sau nó bị đưa vào nhà thương điên nhốt trong khu đặc biệt. Cả bà phu nhân, ông Chủ tịch lẫn cô tiểu thư đều không nhắc tới nó nửa câu, họ quên phứt ngay coi chưa từng có nó trên đời. Bẵng đi cả năm, vào một tối cô Kim Anh và bà phu nhân lên xe đi coi đoàn cải lương trên Sàigòn xuống tỉnh biểu diễn. Xe vừa rồ máy chưa ra khỏi cổng , bất ngờ cô Kim Anh hét lên :
“ Thằng Bảy…”
Oi trời ôi, đúng là thằng Bảy bằng xương bằng thịt thật, nó đội cái kết sùm sụp, lại mang cái kiếng đen thường dùng của ông Mười nên trời tối không ai nhận ra. Bà phu nhân đứng cả tim nhưng vẫn cố bình tĩnh :
“ Ong Mười đâu sao không lái…”
Thằng Bảy cười khẩy :
“ Trói gô nằm trong phòng rồi , không muốn tôi lái thay hả ?”
Cô tiểu thư muốn tông cửa nhảy ra nhưng xe đã bị khóa.
“ Vô ích , nếu không muốn nhào vào xe tải thì cứ ngồi đó…”
Thằng Bảy quát lên rồi tăng tốc chạy khỏi thị trấn. Bà phu nhân vừa rút điện thoại di động đã bị nó giật, đành ngồi chết điếng trên ghế .
“ Hê hê, bà khoẻ chớ ? Lão Mười lái xe có phục vụ bà như tôi ngày trước không ? “
Bà phu nhân dở sống dở chết , thều thào :
“ Tôi tưởng cậu không quay lại ? Thế…thế cậu đưa chúng tôi đi đâu đây ?”
Thằng Bảy cười ghê rợn :
“ Đi …chết chứ còn đi đâu. Lát nữa tới cầu tôi sẽ cho xe nhào xuống sông…hề hề….chết vầy mát mẻ lắm …”
Cô tiểu thư bỗng rối rít :
“ Em lậy anh Bảy, anh cho em xuống xe , đây là chuyện giữa anh và má em….Hai người yêu nhau muốn cùng chết thì cứ chết, dính dáng gì tới em ?”
Thằng Bảy cười ghê rợn :
“ Ha ha…tưởng tượng lãng mạn nhỉ ? Đôi tình nhân tuyệt vọng chết bên nhau dưới đáy sông…ha ha…”
“ Thì yêu nhau phải thế chứ sao ? Anh tha cho em đi, em lậy anh…”
Thằng Bảy không trả lời, quay xuống bà phu nhân :
“ Bà nghe rõ con gái bà nói chưa ? Bà có muốn cùng chết với tôi không ?”
Bà phu nhân sợ vãi mồ hôi, chẳng biết tính sao, đành van vỉ :
“Cậu Bảy làm ơn làm phước tha cho tôi . Tôi vẫn…quý cậu như ngày xưa mà..”
Thằng Bảy cười khẩy :
“ Hoá ra bà chỉ quý tôi thôi ư ? Vậy sao cô Kim Anh lại bảo tôi với bà là đôi tình nhân…”
Cô Kim Anh vội vàng :
“ Thì má em chẳng đã yêu anh tha thiết là gì ?”
Thằng Bảy lại cười sằng sặc:
“ Má cô yêu tôi tha thiết ? Vậy mà cả năm qua có nhòm ngó gì tới tôi đâu ?”
“ Có chớ, có chớ…má vào tận bệnh viện mua quà thăm anh đấy. Má vẫn nhắc anh luôn, bả nhớ thương anh lắm.…Thôi tha cho em đi anh Bảy, rồi hai người muốn đi đâu thì đi…đi Đà Lạt là thơ mộng nhất đó …tha cho em xuống xe đi…”
Thằng Bảy quay xuống bà phu nhân :
“ Bà nghe rõ con gái bà nói chưa ? Cho nó xuống xe rồi tôi với bà đi Đà Lạt sống cho thơ mộng kìa ? Bà đồng ý không ?”
Bà phu nhân chỉ còn biết van xin :
“ Thôi cậu Bảy ơi, cậu tha cho chúng tôi, cậu cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa ….”
Thằng Bảy quắc mắt lên, không nói không rằng, rồ ga cho xe tăng tốc….
Chiếc xe vọt nhanh khỏi thị xã bon bon trên quốc lộ. Quang cảnh hai bên đường vẫn như mọi lần bà Chủ tịch ngược xuôi thành phố. Vẫn xe ấy, vẫn người lái ấy, nhưng mà chao ôi, lần này thằng Bảy không còn chở bà tới khách sạn nào đó để đưa bà lên thiên đường nữa mà xuống địa ngục, nó đang chở bà …đi chết.
Ôi khủng khiếp, khủng khiếp, bà phu nhân tưởng tượng tới cảnh xe lao xuống sông, xung quanh những nước là nước, rồi thì ngạt thở, mắt trợn ngược, tay bắt chuồn chuồn, người dãy dãy, rồi thì…hết. Hết cả ngôi biệt thự chẳng thua kém gì dinh Độc Lập, hết cả két tiền chật ních ngân phiếu, đô la, hạt xoàn, hết cả nhà vườn bên sông Sàigòn, hết cả quyền uy phu nhân ngài tỉnh trưởng….A không nhé, tuyệt đối không, ông còn làm vài khoá Chủ tịch tỉnh nữa, bà còn biết bao nhiêu niềm vui , nỗi sướng trần thế, chết sao được ?
( còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét