Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (KỲ 15)


                             
                                                         (tiếp theo)    

Bà phu nhân không biết những gì xảy tới với “cục cưng” . Tuy ruột gan lửa đốt, bà cũng không dám hé răng hỏi ông Chủ tịch “thằng Bảy lái xe đâu ?”. Mãi lúc lên giường,linh cảm xui xẻo cứ ám  mãi làm bà buột  miệng :
“ Thằng Bảy đâu, ông bắt lão già hết hơi lái xe ?”
Ong Chủ tịch rít hơi thuốc, hả hê tận hưởng hận thù đang được “giải toả”. Ong cười nhạt :
“ Thằng Bảy có ăn sâm cũng chẳng lái được nữa ?”
Bà phu nhân giật mình :
“ Sao ?  Nó sao rồi ? Nó đang ở đâu ?”
“ Bệnh viện chứ đâu ? Bà thích cứ tới  thăm nó …”
 Bà phu nhân thất thanh :
  Sao lại bệnh viện ? Ong hãm hại gì nó ? Tôi cho ông biết, thằng bé làm sao ông không yên với tôi đâu …”
Ông Chủ tịch đốt điếu thuốc nữa, chờ nỗi lo của vợ lên đỉnh điểm mới dằn giọng :
      “ Tôi không thèm động tới cái lông chân nó . Chính thằng chồng con bồ nó xử đấy…”
Bà phu nhân ngớ người, không tin vào tai mình :
“ Ong nói gì ? Ông dựng chuyện vu vạ hả ?”
“ Mai bà thăm nó khắc biết. Thằng chồng kia chơi ác, hắt  nguyên ca axít vào chỗ kín giữa lúc nó ngủ với con kia. Thằng này có sống cũng thành…công công.”
     Ong lại cười một cái như điểm vào huyệt bà. Bà điếng người, ôi trời ôi, thật vậy sao ? Rõ thật nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, khác nào góp vốn vào Công ty lừa, tậu nhầm  miếng đất khu giải toả . Máu ghen nổi đùng đùng. Bà xỉa xói mặt ông sao thằng nhỏ to gan, mới tý tuổi đầu đã chim chuột vợ người ta mà quên béng mất chính nó cũng đã mèo mỡ cả với bà. 
Đúng lúc bà chửi bới om sòm cứ như thằng Bảy trước mặt chứ không phải ông chồng đáng kính, tới lượt ông Chủ tịch “phản pháo “  bằng lời lẽ xưa nay chưa từng thấy trong diễn văn, huấn thị cán bộ, nhân dân trong tỉnh, đúng lúc đó tiểu thư Kim Anh đi qua, ghé tai qua khe cửa , nghe trộm hết.
Ôi má ơi, thảo nào hồi này má sửa soạn se sua vậy, nào cắt mắt, nào xăm môi, lại còn đòi đi hút mỡ bụng nữa chớ. Nhưng với ai, với thằng nhóc lái xe thì kỳ quá. Tình yêu là gì làm con người trở nên mù quáng vậy ? Không phân biệt tuổi tác, không phân biệt địa vị, vượt qua mọi lễ giáo, kỷ cương, đưa hai người từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau gắn với nhau, người này trở thành một nửa của người kia, ôi tình yêu, tình yêu…
Trí tưởng tượng lãng mạn của tiểu thư còn đưa cô tới những suy ngẫm xa hơn thế nữa. Đành rằng má cô đã phản bội ba cô, nhưng tình yêu còn cao hơn cả đạo đức lẫn pháp luật, trong tình yêu , không ai có tội, vậy má cô và “cậu Bảy” có lỗi gì đâu khi họ yêu nhau ?
Câu chuyện “cậu Bảy” đi với người khác chẳng qua là đòn độc  ba cô dựng lên, cô còn lạ gì tính ổng. Nhưng làm vậy chỉ đổ dầu vào lửa , không một âm mưu nào ngăn cản được tình yêu. Mai mốt nhất định “cậu Bảy” sẽ lái xe đưa má lên tít núi cao chung sống hạnh phúc và ba đành phải chấp nhận thôi. Ấy thế, cả đêm cô tiểu thư cứ nghĩ ngợi lẩn thẩn vậy, sau cùng thiếp đi và nằm mơ thấy mình đang nằm trên quả cầu bay khổng lồ hình trái tim.
   Sáng hôm sau, ông Chủ tịch lên xe đi làm, cửa buồng bà phu nhân vẫn đóng im ỉm. Cô tiểu thư đã thanh toán xong điểm tâm gồm  khúc bánh mì lớn, hai quả trứng ốp lết, miếng bít tết bò lạng rưỡi và nửa lít sữa tươi mà vẫn chưa thấy phu nhân đâu. Chắc má ốm rồi, khổ thân má, thương cậu Bảy quá đây mà. Cô tiểu thư bưng đồ ăn sáng, đẩy cửa phòng mẹ, bước vào. Bà phu nhân nằm tênh hênh , run bần bật, vừa thoáng thấy Kim Anh, bà vội dúi vật gì đó tròn tròn dài dài như quả chuối tiêu xuống dưới nệm , nhắm ngay mắt lại như đang ngủ say. Cô tiểu thư đặt khay thức ăn xuống giường :
“ Má dậy ăn sáng …”
Bà phu nhân mở mắt đăm đăm nhìn vào vô cực như người mất hồn làm cô hoảng sợ :    
“ Má tỉnh chưa ? Bệnh…tình má sao rồi ?”
Cô tiểu thư vô tình nhấn mạnh chữ “tình” làm bà phu nhân giật nảy , sẵng giọng  :
“ Cô nói cái gì ?”
Kim Anh ngạc nhiên, không hiểu sao má cô đột nhiên giận dữ vô cớ vậy ?
“ Là con hỏi má đau ốm sao rồi ?”
“ Có đau ốm gì đâu, đêm qua thức khuya nên dậy muộn vậy thôi…”
“ Không sao cả thì má ăn sáng đi…”
Bà phu nhân khoác nguyên cái mền cuốn quanh người chạy tọt vào toa-lét, lát sau trở ra, ngồi lên giường, bưng khay thức ăn và món đầu tiên được bà chiếu cố là miếng giăm bông tổ bố bằng bàn tay.  Cô tiểu thư thấy “tâm hồn ăn uống” của mẹ không thua mình , vội can :
“ Má ăn vầy giữ eo làm sao ? Cái món khoai tây chiên bơ này  “cô-lét-tê-rôn” nhiều lắm đó…”
Bà phu nhân lườm con gái rồi  lẳng lặng cầm dao cắt đôi miếng bít tết.  Cô tiểu thư gợi chuyện :
“ Sáng nay má có đi … bệnh viện con lấy xe máy chở má đi…”
Bà phu nhân tròn mắt :
“ Thăm ai ở bệnh viện ?”
Cô tiểu thư cười toét miệng :
“ Thôi má đừng dấu , con biết hết  rồi, nhưng con đứng về phe má, phe những người đang yêu mà…”
Bà phu nhân quẳng con dao ăn xuống khay :
“ Cô lảm nhảm cái gì vậy ?”
“ Má lại còn giả vờ không biết . Con hỏi má có đi thăm…cậu Bảy lái xe không , con đưa đi …”
Nghe tới tên “cậu Bảy lái xe”, bà phu nhân bỗng nổi giận đùng đùng :
“ Tôi cấm…tôi cấm cô từ nay không được nhắc tên thằng Sở khanh, thằng bạc tình, thằng lừa đảo ấy nữa, nghe chưa ?”
Trút cơn lôi đình xuống đầu con gái xong, bà phu nhân bỗng dưng ôm mặt khóc hu hu khiến cô tiểu thư cứ ngẩn ra , ngỡ ngàng. Thôi thôi, má yêu quá rồi nên mới ghen vậy đó. Tội nghiệp má, thật đúng như thơ ông Xuân Diệu “yêu là chết trong lòng”, hoặc như ngày nay các cô thường kháo nhau :” không yêu thì lỗ mà yêu thì khổ…”, yêu là vậy đó. Chờ cho phu nhân khóc xong , cô tiểu thư mới lên giọng an ủi :
“ Má đừng vội mất lòng tin vào tình yêu. Biết đâu ba chẳng bịa chuyện “hù” má. Má còn lạ gì tính ba , thật đủ thứ mưu mẹo…”
Mắt phu nhân chợt sáng lên, có vẻ câu nói của tiểu thư làm bà loé lên  hy vọng. Ừ nhỉ, không khéo “lão khọm già” dựng chuyện, vu cáo “cậu” để chia uyên rẽ thuý . Nghề của lão mà. Bà bỗng sốt ruột muốn đi ngay tới bệnh viện gặp cậu Bảy coi thực hư . Bà giục cô lấy xe máy, còn bà trang điểm qua quýt , mở két lấy tập tiền phòng hờ khi cần tiêu pha, thuốc men cho cậu.
Dọc đường, bà bắt con gái ghé xe vào chợ mua nào cam Mỹ, sữa bột, nào bánh ngọt, nho tươi…thôi thì đủ thứ  mọi ngày cậu Bẩy vẫn “khoái khẩu”. Tới gần bệnh viện , Kim Anh ghé quán cà phê :
“ Má ngồi đây chờ, con vào trước coi có..ba ở đấy không ? Hai ông bà chạm trán nhau thì …quê lắm…”
Bà phu nhân gật đầu, ngoan ngoãn ôm túi đồ xuống xe cho Kim Anh phóng vọt đi. Trong lúc đó ở bệnh viện cậu Bảy đã hồi tỉnh. Suốt một ngày một đêm, cậu quằn quại trong cơn bỏng rát cả nửa người. Rồi cậu thiếp đi trong ác mộng. Cậu nằm mơ thấy thằng thư ký của ông Chủ tịch cầm  súng lục nhằm bắn vào bụng cậu. Tỉnh giấc, người cậu đầm đìa mồ hôi. Thằng thư ký, có cái gì đó loé trong đầu , phải rồi, cậu Bảy chợt nhớ lúc đánh xe tới quán má mì,  thoáng thấy thằng thư ký dừng xe máy bên đường nói vào điện thoại cầm tay. Thôi đúng rồi, tất cả do âm mưu sắp đặt của lão Chủ tịch tỉnh,chồng già bà phu nhân. Chính lão đã cho người theo dõi và đã dựng lên màn kịch “thằng chồng”  em Doan đánh ghen. Cậu nhớ  lúc thằng khỉ đột tông cửa vào tự nhận là chồng bị cắm sừng thì chính Doan cũng há hốc mồm vì kinh ngạc . Cô ta là người Thượng, sống mãi trên núi cao, lấy đâu ra thằng chồng “đầu gấu” bến tàu, bến xe thế. Thôi đúng cậu bị gài bẫy …Nhưng đòn thù của ông Chủ tịch sao  độc ác kinh khủng vậy ? Mà chính mụ vợ lão quyến rũ cậu chứ có phải cậu chủ ý cắm sừng lão đâu ?
Nỗi căm thù bỗng ngùn ngụt bốc lên trong lòng cậu Bảy. Tất cả đều do “mụ ấy” gây ra. Và không khéo chính mụ ta đã toa rập với chồng trả thù cậu hòng gỡ tội cho mình. Trong đêm vắng, đầu óc nhức buốt vì bẽ bàng, cậu Bảy mỗi lúc một nghĩ quẩn. Khi trời sáng  lòng căm thù của cậu đã cháy lan , nhằm cả tới cô tiểu thư.

                          (còn tiếp)
                                                                       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét