Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU ( KỲ 22)


                     
                                              (tiếp theo)

Ơ bên trong, thầy Ba Tạ nghe tiếng ổ khoá lạch sạch liền tắt đèn pin, co người như con mèo rình con chuột. Thế rồi ngay khi cánh cửa tủ mở , cái đầu rồi cả nửa người Kim Anh lách vào, thầy bỗng chồm dậy, lôi phắt cô tiểu thư đẩy vào trong rồi lao ra đóng sầp cửa tủ. Trong lúc thầy vặn ổ khoá chợt có tiếng cười và tiếng vỗ tay :
   “ Rất điệu nghệ…rất lành nghề ...tình thế chớ’ mắt đảo ngược …”
Thầy Ba Tạ quay phắt lại :
“ Cô là ai ?”
“ Tôi là bạn của Kim Anh. Thầy giỏi thiệt, giỏi thiệt…”
Lúc này bên trong tủ, Kim Anh đã sờ thấy đống xác rắn bầy nhầy nên càng la lớn. Mặc kệ , coi như không nghe , Tuyết Nhi cứ hết lời tâng bốc ông thầy. Rồi cô cất tiếng hỏi :
“ Nhốt được kẻ địch vào đó , thầy tính làm gì nữa đây ?”
Thầy Ba Tạ ngẩn người nhìn con bé xưng là bạn của Kim Anh, trời ơi, bạn bè hoạn nạn mà cứ cười nói vậy sao ? Nhìn bộ dạng kìa, chỉ cần ngửi qua cũng đủ biết con ông cháu cha cỡ bự. Mẹ cha dòng giống chúng nó, ngay đến tình bạn cũng chẳng có. Nghĩ vậy rồi thầy Ba Tạ sẵng giọng :
“ Tôi mở cho cô ấy ra, doạ chút thôi …”
Tuyết Nhi bỗng đổi giọng oai vệ :
“ Tôi cấm ông không được mở. Ong mà động tới cái khoá tôi gọi cảnh sát 113 tới liền. Tôi sẽ làm chứng ông đang hiếp con nhỏ , tôi tới bất ngờ nên ông nhốt nó vào tủ, công an sẽ còng ông liền. Mà ông biết tôi là ai không ?”
Ong Ba Tạ ngớ người, mẹ kiếp, con nhỏ thuộc giống gì mà trở mặt hung tợn thế. Tuyết Nhi lại gằn giọng :
“ Ba tôi là Giám đốc công an tỉnh biết chưa ? Ong cứ lôi thôi trái lời tôi là tù liền. Tội hiếp dâm là chung thân biết chưa ?”
Ong Ba Tạ sợ đắng cả miệng , ối trời ôi, hết Chủ tịch tỉnh lại tới Giám đốc công an, đụng toàn thứ dữ , phen này chắc chết , đã bảo mà, tránh cho xa cái đám nhà quan này đi. Nghĩ vậy, ông rối rít :
“ Được rồi, được rồi…cô bảo gì tôi làm đó…miễn  đừng gọi bố cô .”
Tuyết Nhi cười giòn giã :
“ Vậy có phải tốt không ?”
Rồi cô gọi vào trong tủ :
“ Kim Anh cứ chịu khó ngồi trong đó, tớ sẽ trừng trị lão này …”
    Cô nhảy tót lên bàn, bắt tréo chân, phì phèo điếu thuốc lá thơm. Không việc gì phải vội, cứ thong thả mà “dzui”, cứ mặc con nhãi Kim Anh nằm trong đó nếm mùi khổ ải cho bõ cái lúc vênh váo ta đây con Chủ tịch trên cơ con gái Giám đốc công an, còn cha già này, nom cái mặt phát ghét, mắt cứ nhìn lom lom vào ngực người ta, đã vậy cho lão … chết luôn . Nghĩ vậy, Tuyết Nhi giơ chân ra :
“ Ê…ông thày, tháo giày ra  …”
Thày Ba Tạ choáng cả người, chẳng còn hiểu ra sao, chỉ lắp bắp :
“ Cô …cô bảo gì kia ạ ?”
“ Còn không nghe hả ? Tháo giày ra…”
Oi trời ôi, trò gì thế này ? Vì cô tiểu thư ngồi trên bàn cao nên ông thầy đành phải quỳ xuống, hai tay run bắn, cởi sợi dây và rút giày ra.
“ Cả vớ nữa…”
Từ thủa lọt lòng , chưa bao giờ ông thày được nâng niu  đôi bàn chân trần, nhỏ nhắn, trắng muốt, hai hàng móng hồng hồng , xinh đẹp đến thế. Bỗng chốc ông cứ như người mộng du, thều thào :
“ Thưa cô…thưa cô…cô cần gì nữa ạ ?”
“ Nghe nói ông truyền điện giỏi lắm, truyền thử tôi coi…”
Thầy cúi xuống trổ hết nghề ra. Thế rồi điện của thầy chẳng thấy đâu, lát sau chỉ thấy thầy run lên bần bật như chính thầy bị điện giật vậy. Đôi mắt cô tiểu thư ánh lên tinh quái :
“ Điện đâu…điện đâu , sao chẳng thấy gì hết ?”
Nói rồi cô nằm ngửa ra trên bàn, ngực ưỡn lên mắt lim dim như chờ đợi. Oi trời ôi, thầy Ba Tạ chẳng còn nghĩ ngợi được gì , thầy cứ từ từ đứng dậy chẳng hề hay biết mình đang làm những gì, thế rồi khi tưởng như đã đặt được chân vào cõi tiên , thầy bỗng la lên chói lói, đau nhói ở cái nơi đang “phê” nhất, rồi ngã bổ ngửa ra trên nền nhà, ngất xỉu. Lát sau, mở mắt ra, thày vẫn thấy cô tiểu thư đang ngồi vắt vẻo trên bàn, phì phèo điếu thuốc.
“ Tỉnh rồi hả ? Vậy may cho thầy …”
Lúc này thầy Ba Tạ mới hiểu đã mắc bẫy cô tiểu thư, vừa xấu hổ, vừa tiếc rẻ, vừa lo sợ, thầy bò dậy, tính bước ra khỏi phòng, lập tức bị cô tiểu thư giơ chân ngăn lại :
“ Thầy đi đâu ?”
“ Tôi về…cô cho tôi về…”
“ Muốn về, thầy phải mang lại giày vớ cho tôi đã…”
Thầy Ba Tạ đành lại phải quỳ xuống làm cái việc ngược với lúc nãy, chỉ khác, thầy không còn cảm thấy ngây ngất như bị điện giật nữa mà cảm thấy nhục. Mẹ kiếp, cái con nặc nô này ước gì bố nó phải đi tù, mẹ nó đi bán bột chiên còn chính nó phải làm gái đứng đường. Lậy trời dân nổi can qua, sập mẹ nó cái chế đố này cho nhà nó táng gia bại liệt . Trong tủ chợt lại có tiếng đập đùng đùng, cô Kim Anh hết chịu nổi , chỉ tiếc cái tủ bằng gỗ lim quá dây không thì cô đã phá tung ra được. Tuyết Nhi ngắm nghía đôi giày đã được buộc giây kỹ càng , mới hất hàm :
“ Thôi thầy về đi , Kim Anh mà xổng ra nó giết thầy…”
Chờ ông thầy lao ra khỏi phòng như gió cuốn, Tuyết Nhi mới thong thả đi tới mở khoá tủ.
“ Thôi ra đi tiểu thư, hạ màn rồi…”
Kim Anh vừa nhao ra khỏi tủ đã tru tréo :
“ Đâu rồi ? Lão già mắc dịch đâu rồi ?”
“ Tớ đã trừng phạt rồi cho lão biến rồi…”
“ Sao cậu không mở cho tớ ra để coi cậu trừng phạt lão thế nào ?”
“Tớ đá cho lão một cú nhớ đời. Thôi cho qua,  thay quần áo còn đi chơi…”
Kim Anh nghiến răng :
“ Lão còn nợ tớ một lời hứa ? Trước sau cũng phải bắt lão thực hiện…”
“ Hứa cái gì vậy ?”
Kim Anh ngây mặt ra nghĩ rồi cười nhoẻn :
“ Tớ cũng chưa nghĩ ra nên bắt lão làm cái gì đây ?”
“ Bắt lão làm bò cho cậu cưỡi đi quanh nhà…”
“ Trời ơi, con nhỏ này lắm sáng kiến thật. Vậy mà tớ không nghĩ ra, tớ chỉ sợ…”
Kim Anh định nói “sợ má” nhưng kìm được, lộ đầu mối , nhất định con nhỏ này sẽ lôi chuyện ra bằng được , mất hết  uy tín phu nhân ông Chủ tịch, bởi vậy cô im bặt, mặt cứ ngẩn ra làm Tuyết Nhi phải gặng :
“ Cậu sợ cái gì ? Lão có cái gì mà sợ ?”
“ À…tớ sợ…ngồi lên lưng lão coi kỳ thấy mồ. Mình là con gái mờ…”
Tuyết Nhi rũ ra cười. Thiệt đúng quê một cục, con nhỏ này bị ba má quản dữ quá,  lúc nào cũng sợ mất uy tín gia đình ông Chủ tịch, phải lôi nó xuống đường học làm người sành điệu thôi. Ngay chiều hôm đó, sau khi đã trang điểm kỹ càng cho Kim Anh, nào váy ngắn, nào áo ba lỗ hở bụng, Tuyết Nhi chở cô chạy thẳng về thành phố. Lúc ghé lại sàn nhảy “Đêm mầu hồng”, trời đã tối mịt , Kim Anh lo lắng :
“ Cậu tính đưa tớ đi đâu đây ?”
“ Đi nhảy chứ đi đâu ?”
“ Liệu mà về không ba má tớ đánh chết…”
Tuyết Nhi cười khẩy, đưa xe cho một thằng nhóc, kéo Kim Anh vào một phòng đèn mờ, ầm ĩ tiếng nhạc, tiếng cười nói và đẩy cô ngồi xuống bàn trong góc, vẫy bồi :
“ Một chai “đen trắng”* tem đen…”
Kim Anh đưa mắt nhìn quanh :
“ Cậu thành thạo ghê, quen đây rồi phải không ?”
  1. Tuyết Nhi cười không trả lời, vẫy một gã thanh niên đang xớ rớ gần đó :
“ Em giao con nhỏ này anh huấn luyện sao nó nhảy thật bốc…”
Kim Anh còn đang ngập ngừng đã bị gã lôi thốc ra sàn nhảy. Thế rồi chỉ sau vài phút “khởi động”, gã đã làm cho Kim Anh quay cuồng như hoá dại. Trong lúc đó ở nhà bà phu nhân đang dọn cơm cho chồng . Ong Chủ tịch nhìn bàn ăn, cáu kỉnh :
“ Con Kim Anh đâu ?”
“ Nó đi với con Nhi , con chú Ba, có viết giấy lại xin phép sinh nhật bạn rồi…”
“ Đã dặn đi đâu thì đi, đúng bữa phải về, bà chớ có chiều nó quá…”
Bà phu nhân cúi mặt xuống xới cơm cho ông y như vợ hiền biết lỗi. Và quả thực, như để tạ lỗi chuyện sáng nay , chiều về bà tranh thủ ghé chợ mua đồ nấu cho ông món canh chua tôm hùm, cá song gói giấy kẽm bỏ lò là hai món ông khoái khẩu. Ngồi ân cần gắp thức ăn cho chồng nhưng đầu cứ vẩn vơ không hiểu ông thầy nhân điện đang ở đâu? Say tít cung thang vầy chẳng biết thằng thư ký có tới đưa thầy về ?  Lúc này bà lại thấy áy náy đã nhốt thầy vào tủ, giá cứ đề thầy nằm trên giường buồng trong cho rã rượu thì có sao ? Không hiểu sáng mai thầy có tới mà sắp lịch học nhân điện không ?
Tối đó, chờ ông chồng đã chui vào phòng làm việc xem xét công văn giấy tờ như mọi khi, bà mới gọi điện cho thằng thư ký. Rõ bực mình, cứ gọi hoài mà máy nó cứ báo “ngoài vòng phủ sóng”, nó đưa thầy đi đâu xa vậy cà ? Quả thực lúc này chàng thư ký đã tắt máy , ngồi nghe ông chú chửi rủa. “ Mày chơi xỏ tao mới đưa tao vào cái hang hùm miệng sói ấy…Tao thề, tao thề không bao giờ đặt chân vào cái nhà ma quái ấy nữa…”. Rồi thầy kể chi ly nào “bà phu nhân bắt truyền điện ngay tại phòng khách” ra sao, nào “bị nhốt trong tủ thế nào”, chỉ riêng có đoạn cởi giầy cho con gái ông Gíam đốc công an rồi bị đá phốc xuống đất là thầy dấu biến. Nói ra làm gì, cái thằng cháu giời đánh này nó cười cho thối mũi. Quả nhiên, mới nghe có bằng ấy chuyện, chàng thư ký đã bò ra cười rũ rượi làm ông chú nổi cáu :
“ Mày còn cười cái gì ?”
“ Ha ha ha…ha ha ha…”

                                 (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét