Ong thầy buông ngay đũa xuống, chắp hai tay vái lia lịa :
“ Tôi lậy cô, cô tôi tha cho tôi, cô mách ba cô thì tôi bỏ xứ mà đi…”
“ Đi đâu, chú định đi đâu, có bay lên trời, chui xuống đất ba tôi cũng lôi chú lên…”
Ong thầy mếu máo :
“ Vậy tôi…tôi còn biết làm sao ?”
Ra oai đủ rồi, cô tiểu thư nghiêm giọng :
“ Từ nay chú phải nghe tôi, bảo gì làm đó …bằng không….chú hiểu chớ ?”
Cô xỉa hai ngón tay vào ngực thầy, miệng kêu cái “đòm” làm thày ôm vội lấy ngực y như vừa mới trúng phát súng lục. Thày rối rít :
“ Tôi hiểu , tôi hiểu…cô bảo gì tôi làm đó…”
“ Vậy tốt. Trước hết chú phải thực hiện 3 điều. Thứ nhất, phải kín miệng, không được tiết lộ bất kỳ ai mọi chuyện giữa chú với tôi và má tôi…”
“ Dạ được, sống để dạ chết mang đi …”
“ Vậy tốt. Thứ hai , chú phải tuyệt đối trung thành với má tôi…”
“ Dạ được…vợ tôi đã bỏ đi lấy chồng từ mấy năm nay…”
“ Vậy tốt. Thứ ba…”
Cô bỏ lửng , cố moi óc coi là cái điều gì , rồi nghĩ chưa ra, cô cười khẩy :
“ Chú ăn đi đã, ăn xong tôi sẽ nói điều thứ ba…”
Thầy cầm con tôm hùm hấp. Thật cả đời chưa thấy con nào khổng lồ như con này, dễ phải tới cá ký , ĐM cán bộ, xới toàn của ngon vật lạ, tôm này rượu tây đưa cay thì thật sướng hơn vua.
Thày liếc tiểu thư đang đăm chiêu suy nghĩ, nó đang vẽ ra điều thứ 3 bắt mình thực hiện, nó bắt chước ba điều ước của quỷ đây mà, con quỷ con này ghê gớm nhưng vẫn là nhóc con ngớ ngẩn, sợ đéo gì. Thày mạnh dạn hẳn , hắng giọng :
“ Cô Kim Oanh, tôi nhờ một việc được không ?”
Tiểu thư tròn mắt về sự thay đổi bất ngờ của thầy :
“ Cái gì, chú muốn cái gì ?”
“ Cô…cô lấy giúp tôi chai rượu ban nãy ở phòng khách được không ?”
Tiểu thư phì cười :
“ Tưởng gì…được, chú chờ tôi lấy cho…”
Cô tiểu thư vừa ra, thầy bật cười khoái chí. Nó sai mình chưa thấy đâu trước mắt mình sai lấy rượu cái đã. Không hiểu cái điều thứ 3 là cái quỷ gì đây ? Nộp tiền cho nó ? Không phải, nó thiếu gì tiền. Bắt mình truyền điện cho nó theo cái cách đã truyền cho má nó ? Cũng không phải, nó khoái cái loại bô trai trẻ tuổi như Lam Trường , Đàm Vĩnh Hưng kìa. Không lẽ nó bắt mình đi tạt a-xít trả thù thằng nào phản bội nó. Thầy rùng mình, a không nhé, chớ dính vào cái món “hình sự” có mà gỡ lịch mỏi tay. Tiểu thư đã trở lại cầm chai rượu mới, chưa khui làm ông thầy mừng rỡ :
“ Ui trời ôi, Giônny Uốccơ tem đen lại nguyên chai kia à. Thôi thôi, tôi chẳng dám mở đâu, cô cho tôi …cầm về nhé…”
Cô tiểu thư cười khinh bỉ :
“ Chú cứ uống , lúc về tôi cho chai khác…”
Vậy thì nhất thống sơn hà rồi, 60 năm cuộc đời, 40 năm bao cấp toàn xài “quốc lủi” pha phân đạm, 20 năm kinh tế thị trường thượng số cũng chỉ tới đế nếp Gò Đen, nay nguyên chai Whisky chính hiệu 20 năm tuổi, tội gì không hưởng.
Một chén, một chén lại một chén nữa…thầy cứ tì tì chơi luôn nửa chai luôn cả con tôm hùm. Tới chén thứ tư thì thầy quên hết sự đời, quên cô tiểu thư đang ngồi bên nhìn lom lom, quên bà phu nhân nồng nhiệt như núi lửa, quên cả ông Chủ tịch hách dịch có đôi mắt thuỷ tinh…quên hết, quên hết…trong mắt thầy thế giới chỉ còn lại có thứ nước mầu vàng nâu thơm phức đang thấm dần, thấm dần tới tận đường gân thớ thịt làm thầy tưởng như đang phơi phới bay về miền cực lạc…
Trong lúc đó bà phu nhân đang nằm cạnh ông Chủ tịch trong phòng máy lạnh mát rượi. Bỏ mặc chồng khò khè trong cơn xuyễn, bà quay lưng thả đầu óc trở lại cái lúc được thầy Ba Tạ truyền nhân điện.
Ổng nom vầy mà gan cóc tía, dám đè ngay bà ra giữa thanh thiên bạch nhật có liều mạng không kia chứ ? Mà đàn ông phải vậy bà mới chịu, so đo, tính lui tính tới như ông chồng bà thật chán , ví thử ngay lúc đó, có về bắt quả tang bà, ông cũng chỉ đứng ngoài cửa coi “giải quyết vụ này ra sao ?”, đừng hòng nhảy bổ vào rút súng bắn tình địch. Chuyện cây súng của ông làm bà tức cười. Ong Chủ tịch vốn là thủ trưởng của bà hồi ở rừng, nhưng lại nhát bom đạn nhất cơ quan, cứ mỗi khi thằng “cán gáo” lượn vè vè trên đầu là y như rằng ông lớn tiếng lệnh cho đơn vị chuẩn bị chiến đấu theo phương án X, còn mình thụt ngay xuống hầm cho tới khi cảnh vệ báo tin địch đã rút mới trổ hầm lên oang oang gọi cán bộ chủ chốt tới họp…rút kinh nghiệm chiến đấu.
Nhát vầy mà lúc nào cũng kè kè khẩu súng đúng mốt cán bộ thời đó “ có Sít-tăng-đa, có K59 ” * để vây với mấy em bên đoàn văn công. Một đêm ông mò xuống lán cấp dưỡng của bà , trên người vẫn kè kè khẩu súng và cái radio mở nghe đài Sàigòn ca cải lương. Vừa mới làm khúc dạo đầu trên ngực bà, chợt nghe có tiếng “khịt khịt” ngoài vách, ông run bắn , thì thào ” không khéo biệt kích “, rồi nhảy phóc khỏi giường , hai tay ghì chặt khẩu súng, rón rén đi tới. Vừa lúc đó một trái hoả châu từ phía ấp chiến lược phóng vụt lên trời sáng cả căn lán làm bà nhìn rõ một con vật chạy mất tiêu vào rừng còn ông ngã bổ ngửa ra đất, súng văng đằng súng, đài văng đằng đài , miệng rối rít :
” Cứu tôi với…cứu tôi với…”.
Bà vực ông dậy, miệng ông vẫn lắp bắp :
”Nó đâu rồi…thằng biệt kích nấp đâu rồi.”.
Bà bật cười :
” Biệt kích biệt kót gì, con heo rừng đấy chớ…”.
Ong thở phào, quát chữa ngượng :
” Đừng có mất cảnh giác. Heo rừng đâu ra, tôi nhìn rõ thằng biệt kích mà…”.
Rồi ông xuýt xoa mãi chiếc radio bị đập vào cột nhà, móp một góc, tối mai lấy gì nghe cải lương. Bà nhắc :
” Thế còn khẩu súng của ông đâu ?” .
Lúc này ông mới nhớ ra, lồm cồm soi đèn pin mãi mới lôi được ra từ dưới gậm giường. Bà gắt :
” Súng ống vầy anh mang vào giường em làm gì? Nhỡ mà nó cướp cò chết cả đôi ”.
Lúc đó ông mới cười rinh rích :
” Khẩu K59 làm gì có đạn mà lo. Chỉ khẩu này có…2 viên giành cho em nè…” .
Nói rồi ông quẳng súng, lôi bà tót lên giường. Chỉ lát sau ông đã lại run bần bật nhưng không phải do con heo rừng mà con lợn lòng của chính ông.
Sau này hoà bình nhìn lại, bà ngẫm ra rằng , trong chiến đấu chết nhiều nhất vẫn là những anh “uống máu liều”, còn lại nhan nhản những anh sống sót chia ghế trong các cơ quan phần nhiều là những “con thỏ đế” , kè kè chữ “thọ” sau đít ngay cả khi đã hết thời bom đạn. Từ ngày đó khẩu súng của ông Chủ tịch vẫn giữ lại làm kỷ niệm dẫu rằng cái mốt “Sít tăng đa K59” cũng như “dép râu mũ cối” đã vĩnh viễn đi vào lịch sử.
Bà phu nhân cứ nghĩ miên man quên béng ông chồng khò khè bên cạnh, cho tới lúc mắt ông trợn ngược , tay quào quào lên nệm giường bà mới chợt nhớ ra chai thuộc xịt quen thuộc. Bà bình tĩnh “sơ cứu” cho ông dứt cơn, lăn ra ngủ thiếp, rồi chưa kịp cất đồ nghề vào tủ thuốc gia đình đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Cô tiểu thư vẫy bà ra ngoài thì thào :
” Má xuống mà coi, thày nhân điện đang quậy ở nhà dưới kìa…”.
Quả nhiên lúc này thầy Ba Tạ đã đánh ngã luôn hết chai rượu , miệng hát ông ổng :
” Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng…”
Rồi chân nọ đá chân kia, thày liêu xiêu đi tới kệ sách đóng bằng gỗ quang dầu bóng loáng, xếp chật những cuốn dầy cộp, khổ lớn, gáy má vàng. Thày rút từng quyển ra đọc dõng dạc :
“Lênin toàn tập này…. Tư bản luận của Các Mác nữa này…cái gì …cái gì nữa đây…à …Chống Đuy rinh của Ang ghen …Gớm gớm, sách đéo đâu nhiều thế …”.
Bà phu nhân vừa bước vào thày đã cười hềnh hệch :
” Ong Chủ tịch đọc hết đống sách này chắc giỏi hơn bác Hồ…bác Hồ cũng … đéo đọc hết …”
Phu nhân cau mặt. Cái lão già say bét nhè này thật khác hẳn người đàn ông bà vừa mường tượng. Nom lão vừa bệ rạc, vừa quái đản lại vừa trâng tráo. Lão lại còn múa nữa kìa, vừa cầm cuốn sách vung lên lão vừa ưỡn ẹo , miệng hát toáng :
“ Việt Nam…Hồ Chí Minh…Việt Nam…Hồ Chí Minh…”.
Rồi lại véo von :
“ Đêm qua em mơ gặp bác Hồ…mắt bác tròn tay bác dài ghê…”
Thật may cho thày , ông Chủ tịch đang say giấc nồng không thì trong chớp mắt thày đã đút tay vào còng số 8.
* Radio Standard , súng lục K59. mốt của cán bộ lãnh đạo thời đó
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét