(tiếp theo)
“ Khiếp…ông ăn nói ghê quá…về Việt Nam ông cứ chửi đảng buôn dân bán nước là công an nó còng ông ngay…”
Chị Kelly Thi cười rinh rích :
“ Vậy mới nói là “anh hùng xó bếp”, chỉ giỏi chửi bới ở nước ngoài thôi, về nước cứ gọi là im thin thít. Công an nó gọi lên cơ quan là mặt xanh như tàu lá …”
“ Lão già” nổi cáu :
“ Cô đừng có xúc phạm tôi nha. Ai bảo cô tôi về nước cứ im thin thít, tôi vẫn cứ chửi toáng lên chớ bộ ?”
Chị Kelly Thi cố nín cười :
“ Ong chửi ở đâu ? Vào restroom đóng chặt của lại rồi chửi ở trong đó à ?”
“Lão già” cười ha hả :
“ Cô nói thế làm tôi chợt nhớ tới một câu chuyện tương tự của một anh chàng thợ cạo. Anh này khéo tay, hay miệng tới mức một hôm được vời vào trong triều cắt tóc cho vua Midi . Vừa mở mũ vua ra anh thợ cạo đã kinh hoàng kêu to : “ vua Midi có tai lừa…”. Vua tức giận lệnh cho anh thợ cạo không được tiết lộ chuyện đó không sẽ bị xử chém. Khốn nỗi anh thợ cạo vốn tính bép xép, cắt tóc cho ai, hóng được chuyện gì cũng phải mang ra kể đầu làng cuối xóm mới yên. Nay mang trong lòng một bí mật quá lớn, không nói ra không chịu nổi, mà nói ra chắc mất đầu. Sau cùng anh thợ cạo đào cái hố thật lớn , chui xuốnghét to :” vua Midi có tai lừa…vua Midi có tai lừa…”
Chị Kelly Thi cười rinh rích :
“ Vậy chắc ông về Việt Nam cũng đào một cái hố thật lớn ?”
“Lão già” cười ha hả :
“ Đúng …đúng…tôi sẽ nhảy xuống hố kêu toáng lên :” Đảng cộng sản Việt Nam buôn dân bán nước …”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Nếu vậy công an nó bắt ông ngay. Là vì anh thợ cạo sau khi kêu lớn :”vua Midi tai lừa” , lập tức gió đưa lời anh đi khắp nơi làm cả bàn dân thiên hạ ai cũng biết vua Midi có tai lừa. Ngày nay, ông chảy xuống hố kêu to “Đảng cộng sản Việt Nam buôn dân bán nước”, chắc chắn gió cũng sẽ đưa lời ông đi khắp cả nước, ai ai cũng biết. Lúc đó công an nhất định bắt ông…”
Bác Ba Phi nghe hai người nói tào lao mãi , sốt ruột :
“ Thôi thôi hai vị ơi. Đi vào coi xiếc không quá mất giờ nó không cho vào lại phí mất tiền mua vé…”
Chị Kelly Thi coi giờ , lắc đầu :
“ Bác yên trí …còn sớm mà…đến trước giờ diễn 30 phút họ cũng không cho vào …”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Ở bên Mỹ này việc gì cũng tính toán giờ giấc đến từng phút hèn chi dễ bị …trét triếc gì ấy hen ?”
Chị Kelly Thi nhắc :
“ Chắc bác muốn nói “stress” ? Vậy bác nhầm to .Ở Việt Nam mới dễ bị stress, chỉ riêng đi ra phố ở HảNôị hay Sàigòn là thần kinh căng thẳng muốn té xỉu . Ngoài ra lại còn lo cái đám “thập diện mai phục” nó nấp đâu đó bất ngờ mình đi qua tụi nó mới xồ ra. Chẳng biết mình vi phạm cái điều gì , chỉ biết tim nhói lên, muốn đứng luôn…”
Bác Ba Phi ngớ người :
“ Chị nói ai mai phục ? Băng cướp trên đường phố à ?”
Chị Kelly Thi cười lớn :
“ Thập diện mai phục là cái đám cảnh sát giao thông nấp ở gần các ngã ba , ngã tư chờ ai vượt đèn đỏ là tụi nó xông ra bắt nộp tiền. Bọn này còn kinh hoàng hơn đám cướp đường kìa, vì nó có dùi cui, súng, còng số 8…”
“Lão già” cũng cười theo :
“ Tụi này còn có cả bộ máy Đảng và Nhà nước đứng đằng sau nữa chớ . Nó là lực lượng vũ trang, cánh tay phải của đảng mà. Ai dám động tới nó. Thôi cứ xuỳ ngay tiền dán vào mõm nó cho yên chuyện. Cãi lại , nó giam xe có khi còn bắt mình về đồn giải quyết lại rách việc…”
Chị Kelly Thi đế thêm :
“ Chẳng cứ gì lúc ra phố mới căng thẳngthần kinh, tôi về nước nằm khách sạn cứ lo ngay ngáy không hiểu cơ quan quản lý xuất nhập cảnh có tống đạt giấy gọi mình lên cơ quan nó hay không ?”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Sao lại vậy ? Tôi tưởng Việt kiều về nước thăm quê hương xứ sở, gặp gỡ thân nhân là chính đáng thôi, có gì công an phải gửi giấy triệu tập ?”
“ Lão già” bật cười :
“ Cái bác Ba Phi này sống giữa lòng đất nước mà chẳng hiểu mô tê gì cả. Nếu cứ tuân thủ theo pháp luật, theo các văn bản thì công an…đói à ? Thí dụ như mình ở bên này đã xin được VISA rồi tức là mình có quyền về nước muốn làm gì làm, muốn đi đâu đi, miễn là không hoạt động khủng bố, chống đối chế độ là OK rồi chứ gì ? Không ạ…chuyện đó chỉ có ở nước Mỹ, còn ở “cái nước mình ấy mà” thì nó khác lắm lắm ạ. Là bởi vì nếu mọi việc cứ răm rắp tuân theo pháp luật như Mỹ vậy thì công an, cảnh sát ăn gì ? Cán bộ các Ban, Ngành đoàn thể ăn không khí hả ? Bởi vậy tụi nó mới nghĩ ra đủ thứ chuyện gọi lên cơ quan công an xách nhiễu thì mới có cớ ăn phong bì chớ. “
Bác ba Phi ngẩn ngơ :
“ Vậy mà những chuyện này mãi giờ tôi mới biết. Mà bà con Việt kiều có thấy mấy ai nói những chuyện này đâu. Ngay cả cô Ut nhà tôi vẫn đi về xoành xoạch như đi chợ cũng có thấy kêu ca phàn nàn gì đâu ?”
Chị Kelly Thi lên giọng :
“ Chắc chị ấy thấy nói với bác chẳng ăn thua gì, có khi bác không tin bác còn mắng cho .Bởi vậy loại chuyện đó chắc cô Ut cứ tạm gác lại đã, chờ về Mỹ gặp bạn bè mới lôi ra trò chuyện như pháo rang, làm như mới thoát khỏi địa ngục trần gian ấy chớ …”
Bác ba Phi lắc đầu :
“ Nếu là cha con trong nhà còn không tin nhau chẳng chịu nói thẳng ra thì người trong nước sao mà biết được…”
“Lão già” phá ra cười :
“ Vậy chẳng hoá ra bà con trong nước không những bị đảng bưng bít mà ngay cả bà con Việt kiều về chơi cũng không chịu nói , thảo nào tôi thấy bác Ba Phi chuyện gì cũng “tôi không biết”, “tôi không biết” là đúng rồi .”
Sau cùng ba người cũng bước vào rạp xiếc. Không giống như xiếc ở Saìgòn, khán giả ngồi thành vòng tròn, sân khấu đặt chính giữa , ở đây sân khấu xiếc giống y như sân khấu cải lương, tuồng, chèo, kịch nói vậy. Chỉ có điều tấm màn nhung che sân khấu cao rộng hơn nhiều lắm. Bác Ba Phi đưa mắt nhìn xung quanh thấy toàn là dân Mỹ trắng, còn dân da vàng và da đen ít thấy. Rạp chật kín người vẫn không ồn ào, không chen lấn và tuyệt nhiên không ai hút thuốc lá.
Tiếng nhạc bỗng nổi lên, môt người từ trong cánh gà bước ra xì xồ một tràng tiếng Anh , bác Ba Phi chẳng hiểu gì chắc là giới thiệu chương trình biểu diễn . Thế rồi đèn tắt, tấm màn nhung được kéo lên, nhạc vang lên rộn rã, bác Ba Phi ngước cổ nhìn lên cao mới thấy từng cặp , từng cặp nam nữ diễn viên đang đu bay ở trên đó. Họ cứ bay đi bay lại giữa khoảng trống sâu hun hút bên dưới giữa sân khấu mà trên người không thấy đeo giây bảo hiểm mới đáng sợ.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét