Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ - KỲ 98


                                       (còn tiếp)

Bác Ba Phi nóng mắt :
“ Sợ gì không dám nghe. Có điều ông nói gì cũng phải đúng, hợp  tình hợp lý, chứ  sẵn máu căm thù cộng sản, nói ra là bôi bác, chửi bới làm người nghe khó tin …”
“ Lão già “ quát lớn :
“ Tôi bôi bác hồi nào. Tôi kể toàn những chuyện thực cả, bác lại tưởng bịa đặt  nói xấu cộng sản sao ?”
Vừa lúc đó chị Kelly Thi vào :
“ Thôi thôi, tôi can hai ông, dẹp ba cái chuyện chính trị, chính em , đi thăm Las Vegas phải quên ba cái đó  mà enjoy xứ sở thần tiên này.”
“Lão già” cười to :
“ Chị Kelly Thi nói đúng . Bác Ba Phi đi thăm Las Vegas sẽ thấy còn hơn cả …thiên đường cộng sản nữa kia…”
Chị Kelly Thi cười rinh rích :
“ Ong đã biết “thiên đường cộng sản” nó ra làm sao mà so sánh với Las VeGas..”
“Lão già “ trợn mắt :
“ Biết chứ sao không ? Ở Việt Nam gọi là “ Đảo thiên đường” tức VinPearl ở Nha Trang đấy. Tất nhiên “thiên đường ” này chỉ giành cho cán bộ cộng sản gộc và các đại gia , thường dân xin tránh cho xa…”
Chị Kelly Thi cãi :
“ Vậy sao gọi là “thiên đường cộng sản” được. Đã gọi là thiên đường cộng sản  trước hết phải giành cho hai giai cấp con cưng của Đảng là công nhân và nông dân chớ?”
“ Lão già” cướp lời :
“ Vậy thì có đấy. Nhan nhản khắp nơi trong các khu nhà trọ công nhân khu chế xuất, trên đồng ruộng con trâu đi trước cái cày đi sau, rồi nông dân chổng mông gieo mạ,  ngay giữa…thủ đô Hà Nội”
Bác Ba Phi bật cười :
“ Cái lão già này xoay qua xoay lại chưởi cộng sản…thiên đàng nào ở cái chỗ nhà trọ ổ chuột với chỗ đồng ruộng cầy sâu cuốc bẫm ấy. Có địa ngục thì có…”
Chị Kelly Thi coi giờ vội vàng :
“ Thôi thôi tới giờ xuống tiệm ăn rồi. Mời hai ông. Trễ giờ là mất lượt đó…”
Cả ba người kéo nhau xuống thang máy, đi bộ qua hành lang lũ lượt người. Nhà hàng tuy đông nhưng rất trật tự và im lặng. Chị Kelly Thi vào nói gì đó với một cô ngồi trước máy vi tính rồi quay ra :
“ Hai ông ngồi đợi cho…10 phút nữa mới tới lượt mình …”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Vào ăn mà cũng phải chính xác tới từng phút ?”
Chị Kelly Thi giảng giải :
“ Chính xác chứ sao ? Mình đặt chỗ từ trước, họ lưu vào máy vi tính, đúng giờ mới có người dẫn mình vào chứ ?”
Quả nhiên 10 phút sau một cô Mỹ trắng xinh như mộng xuất hiện, nói gì đó với chị Kelly Thi rồi dẫn cả ba người vào trong. Không như bác Ba Phi tưởng tượng, đèn đóm ở đây tối mờ mờ giống như thắp nến, có tiếng nhạc bập bùng từ đâu đó, người qua kẻ lại lặng lẽ như những bóng ma, khác hẳn những nhà hàng chuyên nhậu nhẹt om sòm ở Sàigòn. Cả 3 người được hướng dẫn tới ngồi bàn trong góc. Chị Kelly Thi đưa bác Ba Phi coi bảng thực đơn bằng tiếng Anh :
“ Bác nhìn coi nè…đây là giá một chai ruơụ vang đắt nhất ở đây này…bác thử nhìn coi bao nhiêu ?”
Bác Ba Phi cầm lấy tờ thực đơn, không tin vào mắt mình :
“ Rượu vang…giá …35 ngàn đồng …35 ngàn…chắc ở đây tiêu tiền Việt hẳn ?”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Dạ không.  Đồng đây là đồng đô la Mỹ đấy ạ ?”
Bác Ba Phi kinh hoàng :
“ Đô la Mỹ…một chai rượu vang giá 35 ngàn đô la Mỹ…trời đất ơi…bằng cả 3 công ruộng ở Việt Nam ?”
Chị Kelly Thi gật gật :
“ Chứ sao nữa…nhưng rươự này chắc chỉ bán cho mấy ông hoàng dầu lửa Ai Cập hoặc các minh tinh màn bạc . Dân mình mấy ai dám bỏ cả 35 ngàn đô uống một chai rượu vang…”
Bác Ba Phi lè lưỡi :
“ Tính sang tiền Việt cũng ngang 7 trăm triệu , ngay đến đại gia cũng chẳng dám chơi ngông vậy…”
“Lão già” chen ngang :
“ 700 triệu chai rượu đã ăn thua gì, báo chí mới đăng có anh bỏ ra cả 10 tỉ để mua một cây mai trưng ngày tết kìa…”
Sau cùng chị Kelly Thi cũng quyết định gọi mỗi người một chai bia Mễ Corona giá có hơn 10 đô la một chai và mỗi người một xuất khoai tây chiên với lát bít tết.
“ Mình ăn cho biết vậy thôi. Tối đói ta chạy đi ăn phở ..”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ ở đây cũng có hàng phở kia à ?”
“ Có chứ ở đâu có người Việt thì ở đó có phở….”
Nói vậy sáng hôm sau chị Kelly Thi mới dẫn mọi người đi ăn phở. Chị chạy xe ra “Phố Tàu” Las Vegas ở khu Spring Valley . Vừa tới nơi , bác Ba Phi thích thú thấy “Phở Little Sài gòn” hiện ra trước mắt , thật chẳng khác gì bác tìm ra quán bán “thịt trâu chấm mẻ” ở ngay giữa Sàigòn. Vợ chồng chủ tiệm rất cởi mở và thân thiện với những “du khách” từ xa tới. Hoá ra ngay ở Las Vegas cộng đồng người Việt cũng không “nhỏ” chút nào và khá phát triển với đủ mọi ngành nghề, dịch vụ nhưng có lẽ tập trung nhiều trong lãnh vực địa ốc, kinh doanh nhà hàng, phục vụ trong khách sạn và một nghề “phổ biến” ở Las Vegas là làm dealer trong các sòng bài.
Tối hôm đó bác Ba Phi được dẫn đi “tham quan” người ta chơi bài. Hoá ra không giống như ở nhà, chỉ cần trải ra miếng vải nhựa với cỗ bài hoặc mấy con thò lo, mấy hình cua cá là người ta có thể sát phạt nhau thoải mái. Ở đây toàn đánh bạc bằng…máy. Như máy đánh xì phé (poker), baccarat, xì dách... cao chừng 2,5m với nhiều màu sắc và màn hình lớn được sắp xếp dọc vách tường , lại có hai hàng máy nữa được xếp uốn lượn ngay giữa căn phòng. Cuối căn phòng là hai máy đánh bài rulet (roulette) và một máy đổ xí ngầu. Ở mỗi khu để máy đều có một bảng điện tử nhiều màu sắc bên trên với các con số nhảy múa liên tục, thông báo tổng số tiền ở khu máy đó mà khách có thể trúng nếu may mắn.
Bác Ba Phi nhìn một dãy máy có chừng hơn chục người đang chơi. Họ đăm đăm nhìn theo con xúc xắc đang quay, người thì nhấn liên tục các phím trên bàn phím điều khiển các lá bài điện tử đang nhảy múa trên màn hình... Có tiếng đập tay khá mạnh và một tiếng lầm bầm gì đó của một vị khách . Mọi hoạt động chìm lẫn trong tiếng nhạc thoát ra từ các máy chơi và hơi lạnh toả ra từ các lỗ trên trần.
Mấy vị khách nữ lẳng lặng một mình ngồi chọn các máy poker, tay nhét các đồng xu vào khe máy chẳng quan tâm tới bác Ba Phi đang ngắm họ chằm chằm. Một nhân viên nữ lướt qua  và đặt một hộp nhựa đựng đầy các đồng cắc kim loại màu trắng nhạt trước mặt một cô gái đang ngồi trước máy poker và lấy đi một chiếc hộp nhựa rỗng. Cô gái  quay lại mỉm cười cảm ơn và tiếp tục nhét các đồng xu vào khe của máy.
Chị Kelly Thi hướng dẫn cho bác Ba Phi muốn chơi thì phải ra quầy đổi tiền (token exchange) để mua những đồng xu mầu trắng để nhét vào khe máy. Nếu thắng thì đi tới quầy  chi tiền thưởng cho khách, nhưng xem ra …hiếm người được bạc . Bác Ba Phi lắc quày quạy :
“ Í không không…tôi coi người ta chơi là chính thôi…mình đâu phải dân máu me cờ bạc…”
“ Lão già” cười cười :
“ Thì bác cứ chơi thử, biết đâu lại thắng mấy chục ngàn đô la tha hồ mang về Việt Nam tiêu xài…”
      Chị Kelly Thi đi tới quầy đổi tiền , cầm đưa cho bác Ba Phi một mớ tiền xu :
“ Chỗ này trị giá 300 đô la , bác cứ chơi đi, biết đâu bác lại thắng thành 3000 đô la mang về cho vợ chồng thằng Đậu  ?”
Bác Ba Phi đành cầm mớ tiền xu rồi theo hướng dẫn của chị Kelly Thi bác  nhét những đồng xu vào khe rồi bấm nút. Hình chiếc bàn xoay quay tít. Khi nó dừng lại chị Kelly Thu kêu lên :
“ Thua rồi…”
Bác Bá Phi lại nhét tiền vào khe lại chơi nữa. Chiếc bàn tròn lại xoay và bác lại thua. Chẳng mấy chốc bác hết sạch mớ tiền xu mà chẳng thắng được cắc nào. “Lão già” cười rinh rích :
“ Vậy là bác đã thua hết 300 đô la rồi…”
Bác Ba Phi kêu lên :
“ Thua 300 đô la, tính sang tiền ta là hơn 5 triệu. Í trời ơi…bằng tiền cái xe máy tàu ở quê tôi chứ giỡn đâu ?”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Bác chơi nữa không để tôi đi đổi..”
Bác Ba Phi giãy nảy :
“ Í thôi thôi…thua vậy là đau quá rồi. Chơi nữa là sạt nghiệp..Mẹ cái thằng sòng bạc này, đúng là nó hút máu người …”
“Lão già” bĩu môi :
“ Thua như bác có 3 trăm đồng đã ăn thua gì. Bác phải biết cứ mỗi sòng bạc này ở Las Vegas tiếp khoảng 2000 khách, trong đó có tới trên 100 quý vị là tỷ phú đôla, trong đó rất nhiều người từ Đài Loan và Trung Quốc đại lục . Bởi vậy Las Vegas đưa hẳn chuyên cơ sang đón họ tới đây chơi bạc kìa. Vào dịp tết âm lịch, trên đường phố lớn của  Las Vegas  có  treo đầy biểu ngữ lớn bằng tiếng Tàu “cung hỷ phát tài” để chào mừng những con bạc đến từ đại lục.”
Bác Ba Phi ngỡ ngàng :
“ Nghe nói tới mấy trăm triệu nông dân Trung Quốc đang thiếu đói  vậy mà cái bọn sang đây đánh bạc chúng lấy tiền đâu nhỉ ?”
“Lão già” bật cười :
“ Thì tiền ăn cắp chớ đâu. Thằng Trung Quốc cũng là cộng sản giống y Việt Nam vậy đó. Nói như ông Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết là chị thủ quỹ giữ tiền, em vay tiêu xài, đến hạn phải trả mà chẳng ai đòi, em lại vay nữa…vay mãi…cứ thế…”
Chị Kelly Thi nổi cáu văng tục :
“ Mẹ cha nó, cả một nền tài chính, tiền tệ, ngân hàng, chứng khoán của người ta mà nó ví như chị tài vụ giữ tiền thì đầu óc Chủ tích nước đang bệnh nặng…”
“Lão già” lắc đầu :
“ Tụi nó chẳng bệnh tý nào ? Tỉnh táo là khác. Chỉ có điều đầu óc nó đần độn thôi. Thì cái bọn đó có được học hành gì đâu. Cha nào cũng chỉ qua được cái cấp 1 là bỏ nhà, bỏ trường đi du thủ du thực. Gọi là đi làm cách mạng cho oai đây thôi.Bởi vậy đa số tụi nó có học hành gì , cứ nhắm mắt tuân phục, đảng bảo sao cứ nhắm mắt vâng theo là ăn tiền…”
Bác Ba Phi cãi :
“ Ong nói chẳng đúng sự thật chút nào. Tôi nghe nói ông Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết này là cử nhân toán thời ông Thiệu kia đấy. Sau rồi ông nhảy núi là cách mạng cho tới sau tháng 4 năm 1975 mới trở về Sàigòn mà…”
“Lão già” bật cười :
“ Bằng giả đấy cha. Nghe nói cảnh sát Mỹ phát hiện bằng giả nên cha mới  lên bưng theo cách mạng . Chẳng nói đâu xa, cứ nghe cha phát biểu và nhìn việc cha làm là đủ biết trình độ văn hoá của cha ra sao. Ai đời sang Cuba cha phát biểu như thằng dở điên dở khùng :” Có người nói : trời sinh ra hai anh. Anh Cuba và anh Việt Nam cùng canh giữ hoà bình thế giới. “ . Đầu óc phải đần độn, trình độ văn hoá cấp 1 mới ăn nói vậy chớ cử nhân toán sao nói ngu vậy…”
Chị Kelly Thi chen ngang :
“ Coi trên ti vi ngày tết cha còn xuống làng Đọi Sơn tỉnh Hà Nam để đóng vai vua đi cày nữa kìa. Oh My God, giữa thế kỷ 21, một ông nguyên thủ quốc gia  còn làm kép cầm cái cày cho con trâu kéo đằng trước thì  đầu óc bịnh nặng rồi…”
Bác Ba Phi ngẩn ngơ :
“ Thì đầu năm mới làm hội khuyến nông, vua xuống đi cày cho gần gũi người  nông dân thì càng tốt chớ sao ?”
“Lão già” cười hê hề :
“ Hình ảnh “con trâu đi trước, cái cày đi sau” tượng trựng cho nghèo đói, cho cung cách kiếm sống lạc hậu  từ nửa thế kỷ trước mà  Đảng vẫn gọi là thời phong kiến đế quốc đó , vậy cớ sao sang thời kỳ kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, ông Chủ tịch nước vẫn còn diễn cái trò “nghèo nàn, lạc hậu” vậy. Tôi nghe nói chỉ các hộ nông dân nghèo rớt mồng tơi , lâm bước đường cùng ngoài việc cày mấy sào ruộng ra chẳng còn biết làm gì thì mới cầm cày cho trâu kéo ngay trên thửa ruộng của mình thôi, còn con trâu bây giờ chỉ nuôi để thịt chấm mẻ thôi…”.
Chị Kelly Thi can :
“Thôi thôi hai ông.dẹp ba chuyện chính trị chính em lại đi…mình đi coi xiếc…đến giờ rồi…”
Bác Ba Phi ngẩn ngơ. Thì ra trong sòng bạc có hẳn cả rạp xiếc ! Ghê thiệt, một  sòng bạc của nó khép kín chẳng thiếu cái gì. Hèn chi nó rộng bằng cả một phu phố bên mình chữ giỡn. Ba người đi theo dòng người qua các hành lang, các sòng bài vào tới cửa rạp.
Chị Kelly Thi chỉ vào các bảng quảng cáo dịch cho bác Ba Phi nghe đây là  đoàn “Cirque du Soleil” do Laliberte người Canada sáng lập. Gánh xiếc này đã trở thành tập đoàn giải trí và được định giá 2 tỉ USD.
Giá vé một suất diễn của Cirque du Soleil từ 40 – 150 USD với rạp hát 2.000 chỗ lúc nào cũng chật kín. 80% doanh thu của Cirque du Soleil là từ tiền bán vé, còn lại là bán DVD, đồ lưu niệm cùng các mặt hàng “ăn theo”.
Tại  Las Vegas,  gánh xiệc này biểu diễn tại sòng bạc Bellagio. Cirque du soleil thu hútđược khán giả đông đảo như vậy là vì họ đã phá bỏ các trình thức biểu diễn xiếc truyền thống. Xem xiếc của Laliberte giống như một vở kịch được xây dựng giữa ranh giới của nhạc kịch và ballet cách tân cùng điện ảnh với hiệu ứng ánh sáng kết hợp công nghệ máy tính.
Đặc biệt ông chủ của Cirque du soleil không thích chơi golf như các đại gia khác. Từ tháng 7 năm 2009, ông đã sang Nga luyện tập để …du hành vũ trụ với chi phí là 100 triệu đôla.
Bác ba Phi lè lưỡi lắc đầu :
“ Đúng là tư bản chơi ngông…đi chơi một chuyến trụ mà hết cả trăm triệu đôla…”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Thì tiêu kiểu vậy may ra mới hết được tiền chớ. Trong tay có 2 tỉ đôla không tiêu tiền triệu thì sao hết được vốn ? Ong này có 5 đứa con và thỉnh thoảng vẫn biểudiễn nuốt lửa cho con coi y như thủa hàn vi ông mới lập nghiệp…”

                             (còn tiếp)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét