Bác Ba Phi vui vẻ :
“ Chị nói đúng đây. Quê hương xứ sở mình bỏ sao được. Ở trong nước có bài hát ai bỏ quê hương sẽ không thành người mà…”
“ Lão già “ cười nhạt” :
“ Thôi thôi bác ơi…cái trò chính trị rẻ tiền…quê hương một khi đã lọt vào tay ngoại bang với nội bang rồi thì còn nhớ tới làm gì ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Dù lọt vào tay ai thì cũng vẫn đồng đất nước mình chứ có khác gì đâu. Vẫn Nhà Bè nước chảy chia hai…vẫn sông Hương núi Ngự , vẫn núi Nùng sông Nhị…”
“Lão già” cười hô hố :
“ Khác rồi…khác rồi bác ơi…sông Nhà Bè bây giờ ô nhiễm, cạn dòng rồi chắc gì đã còn nước chảy chia hai…rồi sông Hương núi Ngự ngoài Huế, núi Nùng sông Nhị ngoài Hà Nội cũng khác xưa lắm rồi…70 năm cộng sản cải tạo thiên nhiên mà chính là tàn phá thiên nhiên…Bác cứ coi báo chí thì thấy…khắp nơi chỗ nào cũng ô nhiễm…chỗ nào sông hồ cũng cạn kiệt,,,”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Chuyện đó nước nào chẳng có… có thể Việt Nam tệ hại hơn nhưng tôi nghĩ không vì vậy mà quên quê hương xứ sở…Tôi nghe cô Ut kể chuyện có cô gái sang đây từ hồi 4,5 tuổi, giờ thành đạt lắm, mải làm ăn mấy chục năm cứ gửi tiền về cho má ở Việt Nam mà không về một lần. Bà má giận lắm, mấy lần gọi cổ không về, bà gửi trả lại tiền nhất định không nhận cắc nào nữa. Cổ van xin má sang Mỹ sống mà bả nhất định không nghe. Rốt cuộc cổ phải tính tới chuyện bán hết tài sản ở Mỹ để về Việt Nam phụng dưỡng mẹ già…”
“ Lão già” kêu lên :
“ Sao điên thế ? Thì thỉnh thoảng về thăm mẹ già đã sao ? Việc gì phải bán tài sản trở về Việt Nam sinh sống ?”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Thì cũng phải có người điên điên chớ…ai cũng tỉnh rụi như ông thì nói gì ?”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ ủa …nói theo quý vị thì cứ ai về Việt Nam đều điên hết cả sao ?”
Chị Kelly Thi lắc đầu :
“ Không không…đó là nói mấy ông mấy bà nghe theo lời đường mật của cộng sản bán hết cả gia sản bên này để về Việt Nam sống thôi …còn đa số người bên này dịp tết nhất về chơi thì có gì là điên ?”
“Lão già” cười cười :
“ Cứ nghe đồn thổi vậy thôi..sự thực tôi đã gặp ai đã hội nhập vào xã hội Mỹ rồi còn bán hết gia sản trở về Việt Nam đâu ? Dại gì mà bỏ biển về sông ?”
Chị Kelly Thi :
“ Thì có ông nhạc sĩ nổi tiếng Phạm Duy đấy thôi…”
“Lão già”:
“ À…ông này “cóc chết ba năm quay đầu về núi” chẳng qua là mớ bài hát của ông ấy thôi. Còn ở bên này sức mấy được hát ở trong nước . Mà thị trường trong nước gần 90 triệu, ngoài này có mỗi 3 triệu. Bởi vậy cha phải muối mặt bò về , nịnh nọt mấy thằng cán bộ thông tin văn hoá để lấy cho được phiếu “cháu ngoan bác Hồ” để nó xoá lệnh cấm biểu diễn bài hát …”
Chị Kelly Thi cười hí hí :
“ Khổ…”bó thân về với trào đình” vậy rồi nó cũng chỉ cấp giấy phép nhỏ giọt thôi, có cho hát lại tất cả các bài hát của ổng đâu ?”
“Lão già” trợn mắt :
“ Sức mấy…cho hát tất cả có mà loạn…cha này ngày xưa cũng sáng tác nhiều bài chửi cộng sản sâu cay ra trò…Tại ngày trước chả cũng đi theo cộng sản kháng chiến chống Pháp làm tới Trưởng đoàn văn công chứ ít ? Nhưng chỉ được vài năm cha lại bỏ cộng sản về Hà Nội với quốc gia…”
Chị Kelly Thi cười nhạt :
“ Và bây giờ cha lại rời quốc gia về với cộng sản ? Cha…quay mòng mòng vậy coi có được không ?”
Bác Ba Phi chen ngang :
“ Thì cũng vì quốc gia đã sụp rồi, tan rã rồi nên chả phải về với cộng sản chứ còn biết làm sao ?”
“Lão già” sầm mặt :
“ Quốc gia tan rã rồi nhưng tinh thần quốc gia vẫn còn . Bác cứ ra phố Bolsa coi quảng trường có nhóm tượng chiến binh cộng hoà đó…Vào những ngày lễ quốc gia người ta vẫn tổ chức ở đó…rồi thì còn biết bao nhiêu hội đoàn mang tinh thần quốc gia khắp nước Mỹ và khắp toàn cầu…Việt Nam cộng hoà dẫu có sụp nhưng tinh thần nó vẫn tồn tại…”
Bác Ba Phi ngáp dài :
“ Thôi thôi…nói chuyện chánh trị mãi mệt đầu óc …nhờ chị Kelly Thi chở tôi về nhà cô Ut…giờ này chắc cũng từ quê chồng về nhà rồi. Vừa nãy chị Kelly Thi nói định về Việt Nam thăm má, tôi cũng sắp về rồi đây. Hay ta cùng đi cho vui…”
Chị Kelly Thi vui vẻ :
“ Được vậy tốt quá. Tôi đi một mình cũng buồn mà bác đi một mình qua hải quan Mỹ với transit Hongkong hoặc Bangkok không nói đượctiếng Anh cũng rắc rối . Chỉ có điều bác phải chờ tôi vài tháng nữa mới thu xếp được…”
Bác Ba Phi lè lưỡi :
“ Ở bên này vài tháng nữa thì tôi chết. Sang bên này lâu quá rồi, phải về ngay thôi. Tôi chờ cô Ut về là bắt nó lấy vé luôn.Sốt ruột quá rồi, vợ chồng thằng Đậu ở nhà đang doạ bán cả đất lẫn vườn lấy tiền sinh sống kìa…”
“ Lão già “ reo lên :
“ Nếu vậy ta phải làm tiệc chia tay với bác ngay thì mới kịp chớ…”
Chị Kelly Thi vỗ tay :
“ Đúng đúng…phải làm một tiệc chia tay thật linh đình chớ ?”
Bác Ba Phi vội vàng :
Chị Kelly Thi :
“ Chưa đâu ..chưa đâu…hôm nay vẫn còn đang nghỉ lễ …”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Lễ Tạ ơn qua rồi mà …?”
“Lão gia” lắc đầu :
“Tôi nghe nói cô Ut từ ngày lấy chồng Mỹ tới giờ cô mới về thăm quê chồng ở San Francisco…bởi vậy chắc cô nghỉ thông tới Christmas và Happy New Year luôn…Không tin bác gọi điện thử coi…cô chưa về đâu…”
Bác ba Phi giật mình nhớ ra khi cô Ut đi thăm quê chồng đã gửi bác bên nhà ông hoạ sĩ. Vậy chắc cô vẫn đinh ninh bác còn ở đó nên mới không gọi điện hỏi han gì và rất có thể cô yên tâm đi chơi đến hết tết tây cũng nên. Bác vội bấm điện thoại gọi cho cô. Bên tai bác vang lên giọng cô Ut nói tiếng Anh làm bác chẳng hiểu mô tê gì, chỉ quát lên :
“ Phải Ut không ? Tía đây nè…”
Giọng cô Ut rối rít :
“ Oh My God…tía hả …tía khoẻ không ? Sao con gọi về nhà ông hoạ sĩ không thấy ai bắc máy, chắc tía với ông ấy đi chơi….”
Bác Ba Phi bực mình :
“ Tía không ở chỗ đó nữa…”
“ Oh My God…tía không ở đó nữa à ? Chắc ổng đưa tía đi chơi hả ?”
“ Tía không gặp thằng cha đó nữa…chả lôi thôi quá à…”
Giọng cô Ut la lên chói lói :
“ Oh My God…tía lại va chạm với người ta nữa hả ? Sao sang đây tía va chạm với nhiều người quá vậy ?”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Mày bảo tao va chạm với ai mà nhiều người ? À…mày lại nói tao va chạm với con ca sĩ nghi tao ăn cắp hột xoàn của nó phải không ?”
“ Thôi thôi tía ơi…chuyện đó qua lâu rồi mà…tía còn nhắc lại làm gì ? Thế hiện giờ tía ở nhà ai ?”
Bác Ba Phi bực mình :
“ Tao đang ở nhà chị Kelly Thi đây…sang đây chỉ có chị ấy chịu chứa chấp tao thôi…”
Tiếng cô Ut vang lên trong máy :
“ Oh My God…tía nói vậy oan cho tụi con quá…tía sang đây con để riêng một phòng tía ở, chẳng qua tía muốn đi đây đi đó tía mới không ở thôi…Tụi con đi về quê chồng nghỉ lễ con cũng đã gửi tía ở nhà ông hoạ sĩ già rồi. Tại tía tự ái bỏ đi đấy chứ con đã sắp xếp chu đáo rồi mà…”
Bác Ba Phi nói dỗi :
“ Thôi được rồi, tôi biết cái chu đáo của chị rồi. Vợ chồng thằng Đậu ở nhà nó sắp bán cả đất cả vườn đi để đong gạo, tôi phải về gấp coi sao. Chị mua vé cho tôi về càng sớm càng tốt…”
“ Tụi con còn ở San Francisco nhà bố mẹ anh Tommy vài ngày nữa, tía chịu khó ở nhà chị Kelly Thi chừng nào con về con sẽ đón tía…”
Bác Ba Phi giận dữ :
“ Cứ nhờ cậy mãi phiền phức lắm. Tôi muốn chị về sớm để cho tôi còn về Việt Nam …”
“ Chị Kelly Thi có đó không tía ? Tía đưa điện thoại cho con nói chuyện với chị ấy đi !”
Bác Ba Phi quay sang chị Kelly Thi :
“ Con Ut nó muốn nói chuyện với chị …”
Hai người liến thoắng nói tiếng Anh với nhau làm bác Ba Phi cứ ù cả tai, chẳng hiểu gì. Sau cùng chị Kelly Thi trả lại điện thoại cho bác Ba Phi :
“ Cô Ut còn 5 hôm nữa mới về. Cô ấy nhờ tôi đưa bác đi chơi Las Vegas đi chơi mấy hôm chờ cô ấy về…”
Bác Ba Phi giãy nảy :
“ Í thôi thôi…tôi chịu thôi…đi xa tôi không đi đâu…”
Chi Kelly Thi dỗ dành :
“ Có đâu mà xa…chạy xe có vài tiếng thôi mà…Bác đi cho biết…ai lại đi sang thăm Mỹ mà cứ loanh quanh ở cái Quận Cam này chán chết. Rồi lúc về nhà người ta hỏi bác có biết sòng bạc lớn nhất nước Mỹ ở đâu không bác ăn nói làm sao ?”
Lão già cũng sán tới dỗ dành :
“Thời cơ ngàn năm có một…bác tội gì mà bỏ lỡ…bác ngại thì cả tôi cùng đi với bác. Tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho bác, được chưa ?”
Chị Kelly Thi reo lên :
“ Cả ông cũng đi nữa thì vui quá. Tôi sẽ gửi con cháu về nhà ngoại ít bữa rồi tình nguyện đưa hai bác đi chơi xa…”
Bác Ba Phi băn khoăn :
“ Đi chơi vậy tốn kém lắm…tôi không đành lòng…”
Chị Kelly Thi vội vàng :
“ Bác yên tâm…cô Ut đài thọ tất cả cho chuyến đi này mà.Vả lại mình đón xe đò Hoàng đi cũng chẳng tốn kém mấy đâu…Với cả nếu gặp xe của sòng bạc nó đón người đi đánh bạc thì vừa được tiền lại vừa miễn phí vé xe đây…”
“Lão già” lắc quày quạy :
“ Thôi thôi…mình cứ đánh xe vừa đi dọc đường vừa chơi lại chẳng vui à. Chỗ nào phong cảnh hữu tình, mình dừng lại gây độ nhậu chẳng sướng sao ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Sòng bạc thì có cái quỷ gì mà coi . Mà nói thật với các vị, từ bé tới giờ tôi rất ghét bài bạc. Ở nhà gần như cả xóm chơi số đề, cả vợ chồng thằng Đậu nữa, ghiền như ghiền ma tuý vậy đó, riêng tôi tuyệt nhiên không ?”
“Lo gi” cười hơ hớ :
“ Vậy bác tưởng Las Vegas giống như ba cái sòng tôm cua cá ở Đại Thế Giới trong Chợ Lớn sao ? Sai bét….Las Vegas mang tiếng là sòng bạc nhưng ghê gớm lắm bác ơi. Ở Las Vegas có nhiều sòng bạc tức casino. Mỗi casino là một thành phố thu nhỏ, thể hiện hầu hết các nét sinh hoạt đặc trưng của từng địa phương như : casino Paris với tháp Eiffel và những nghệ sĩ hát rong trên đường phố ; casino Venice với dòng sông xanh thơ mộng, những người chèo thuyền Gondola chở các cặp tình nhân đi dạo ; casino Wynn với vườn nhiệt đới và thác nước trên sa mạc ; hay casino Luxor với kiểu kiến trúc Kim Tự Tháp độc đáo…”
Bác Ba Phi nghe ù cả tai lắc đầu :
‘ Tưởng gì…thì cũng giống như các “bin-đinh” ở đây chứ gì. Lại cũng cao ốc, lại cũng chăng đèn như sao sa chứ gì ?”
Chị Kelly Thi xua xua tay :
“ Không đơn giản thế đâu. Las Vegas xây dựng giữa sa mạc. Chỉ có cát, đá và nắng nóng cháy da cháy thịt. Vậy mà bác vào casino cứ mát rượi như không ? Nhìn lên bầu trời xanh xanh có các ngôi sao lấp lánh. Tưởng bầu trời thật mà hoá ra giả. Là vì họ đã làm cả một cái chảo bằng thuỷ tinh úp lên trên cả nhà cửa lẫn phố xá rồi mở máy điều hoà nhiệt độ nên cứ mát lạnh, người dễ chịu lắm.”
Bác Ba Phi trố mắt :
“ Đến thế kia à ? Chẳng hoá ra họ làm ra cả bầu trời nhân tạo sao ?”
Chị Kelly Thi gật đầu :
“ Chứ còn gì nữa. Mà như vậy đã ăn thua gì ? Họ còn làm cả một thác nước khổng lồ phun cho nước nhảy múa theo điệu nhạc nữa kìa. Rồi ở khách sạn Pháp Paris người ta làm cả một cái tháp y hệt tháp Eiffel. Hay ở casino Holywood người ta làm cả một con sư tử biểu trưng của Hàng phim Mỹ MGM…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét