Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

VỀ MỘT THỜI...HÀ NỘI (17)




                                   
                                                       (tiếp theo)

Tôi hét vào tai nó và chỉ nghe tiếng mình bay theo gió. Thôi kệ, yêu đời như nó còn chẳng sợ chết nữa mình, chớp mắt cái, biến khỏi cõi đời, mọi người sẽ xôn xao ít ngày rồi thì Bình sẽ lấy vợ khác, phòng biên tập sẽ tuyển người thay, tất cả lại đâu vào đấy như mặt ao sau khi rơi xuống một hòn đá. Hồng Loan ghé chợ, tắt máy xe, cười nhoẻn:
      - Mua quà cho người ốm đã.
      Tôi chợt nhớ việc cần thiết ấy mà không hiểu sao chẳng hề mảy may nghĩ tới.Tôi nhảy xuống xe và lẽ ra đi thẳng tới sạp bán cam, tôi rẽ vào quán bún ốc, bà bán hàng đang khua khua chiếc muôi lớn trên mặt nước dùng váng đỏ ớt sào. Hồng Loan sau phút ngạc nhiên cũng theo tôi hí hửng ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Tôi nói với Hồng Loan điều vừa nảy ra:
      - Có lẽ tớ không nên tới thăm Hoàng Minh.
      - Thôi đừng ỡm ờ, cất công tới đây rồi còn đổi ý kiến. Cậu ngại cái gì?
      - Tớ không yêu , tới thăm chỉ làm khổ người ta.
      - Đừng nói mạnh, mai kia không khéo lại phát điên phát cuồng lên cho biết.
      Bà bún ốc bưng lên hai bát ốc khói thơm phức. Hai đứa lập tức im bặt, thôi dẹp mọi sự đời, quên đi mọi thứ, giành hết tâm trí cho hai hàm răng và cái lưỡi. Trời nóng, ớt nóng, bún nóng...tất cả cộng hưởng gây nên một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, quá sức tải khiến hai đứa đầm đìa mồ hôi. Hồng Loan buông bát xuống thở ra:
      - “Đời vui quá, không buồn được”.
      Quả thực, bát bún làm tôi sảng khoái lạ thường, mọi thứ đều trở nên giản dị, mớ bòng bong trong đầu tiêu tan hết, ừ thì đến thăm bạn ốm đã sao. Tôi ghé hàng hoa quả chọn mua chục cam thật ngon,  quăng vào giỏ xe máy, rối rít giục Hồng Loan làm nó phì cười:
      - Ăn bát bún ốc vào có khác, còn hơn cả tiêm thuốc kích thích.
      Tôi đấm vào lưng nó thùm thụp. Con bé này ghê thật, chưa yêu ai mà chuyện gì cũng biết, hay là nó đã trải qua. Không phải, con người nó rắn chắc thế này, tôi vội xóa đi những nghi hoặc và ôm chặt lấy eo lưng Hồng Loan mặc cho nó nhấn hết ga. Quanh co mấy ngõ nhỏ, chúng tôi dừng trước  biệt thự khá sang trọng. Hóa ra Hoàng Minh cũng thuộc tầng lớp “quý tộc” như Hồng Loan, chắc con “ông lớn” nào đó và đặt được chân vào gia đình này, hẳn là một cô gái “môn đăng hộ đối”. Ý nghĩ đó làm giảm hẳn nhiệt tình , nhất khi một bà già khô quắt ra mở cửa, nhìn hai đứa con gái suốt từ đầu đến chân như đo lường xem đứa nào mưu toan đột nhập nhà bà.
Tiếng đàn piano chợt vắng lên từ trên gác sau khi có tiếng xích sắt loảng xoảng mở cửa làm tôi nín cười, hích nhẹ tay Hồng Loan. Nó tảng lờ, lễ phép chào hỏi, mặt trơ lì trước cái nhìn soi mói của bà già chắc là mẹ của chàng họa sĩ “quí tử”.
      - Em nó mới đỡ, hai cô đừng ngồi lâu.
      Cuối cùng bà già cũng ban phát một câu nói với giọng khô lạnh chẳng khác gì ánh mắt bà khiến tôi lộn ruột chỉ muốn quay ngoắt ra cửa. Nhưng Hồng Loan đã kéo tay , lôi đi qua sân trải sỏi, lên bậc tam cấp, rẽ vào phòng khách bày biện sang trọng chẳn kém gì nhà Hồng Loan, chỉ thêm một cái tủ kính rất to nằm chềnh ềnh giữa nhà, bên trong bày bộ sách Lênin toàn tập mà trong lúc ngồi đợi, tôi phỏng đoán mấy chục cái bìa cứng bọc simili rất đẹp kể từ lúc xếp vào đó chắc chưa lần nào được lôi ra. Ngược hẳn sự sang trọng đó, trên tường đối diện xalông có treo tấm ảnh rất to một anh chàng ngoại quốc tóc dài, thấy tôi chăm chú nhìn, Hồng Loan vội giải thích:
      - John Lennon , trùm nhóm Beattles đấy, thần tượng của em gái Hoàng Minh sắp thi vào trường âm nhạc.
      A, hóa ra tiếng đàn piano là của cô em, có thế chứ, không lẽ Hoàng Minh lại lắm tài vậy. Tôi tò mò, hạ giọng :
      - Cô ta có xinh không?
      - Thị Nở còn gọi bằng chị.
      - Gớm sao cô độc miệng thế?
      - Thực đấy, em ruột mà chẳng giống Hoàng Minh chút nào.
      Tôi phì cười:
      - Chắc giống mẹ như đúc.
      Nghĩ tới vẻ khinh khỉnh của bà già,  tôi thấy hả hê , hóa ra tạo hóa cũng công bằng, chẳng cho ai đủ mọi thứ bao giờ. Tiếng dép lẹp kẹp làm tôi ngoái ra cửa, tôi quan sát bà già nhiều hơn là chú ý tới Hoàng Minh đang đi cạnh mẹ, súng sính trong bộ đồ ngủ, vẻ phờ phạc.
      - Để mẹ lấy cái ghế gấp Liên Xô cho con ngả lưng.
      Bà già mất hẳn vẻ oai vệ khi quanh quẩn bên cậu con trai đang hướng tới tôi một cái nhìn sáng rực. Hóa ra Hoàng Minh còn trẻ hơn chàng họa sĩ tôi gặp tối hôm trước, có khi chỉ bằng tuổi thằng Tú nhà tôi. Tôi nhìn tấm gương lớn treo trước mặt, một cô gái đẹp lồ lộ thế kia, cậu ta chết mê chết mệt cũng không lấy gì làm lạ. Tôi lơ đãng nghe những lời rời rạc của Hoàng Minh và Hồng Loan trao đổi với nhau rồi khi chúng chẳng còn gây cho tôi chú ý nữa, tôi cho tay vào túi da của Hồng Loan rút ra bao thuốc lá 555 lúc nào cũng sẵn. Tôi thong thả bật quẹt rít một hơi thuốc rõ dài và khi thở ra tôi thấy đôi mắt trợn trừng của bà già khi xuất hiện ngay cửa phòng. Bà ta lật đật đặt cái ghế gấp cạnh Hoàng Minh, giục cậu ta chuyển sang đó tựa lưng cho đỡ mỏi và trước lúc ra khỏi phòng bà buông một câu lạnh tanh:
      - Liệu về buồng nằm nghỉ con ạ.
      Tôi vảy vảy điếu thuốc lên gạt tàn, và rồi chẳng hiểu sao, ma quỷ vọt ra ngoài miệng :
      - Bác cứ để cậu ấy ngồi nói chuyện, có khi lại khỏe người ra.
      Chao ôi, cho tới chết tôi cũng không quên được cái nhìn của bà già lúc đó, vừa hận thù, vừa đe dọa, ném thẳng vào mặt tôi dữ dội hơn một cái tát, thăm thẳm những tai ương đuợc báo trước một khi tôi cả gan đối mặt với bà. Tôi bủn rủn cả người, ngay cả khi ra khỏi phòng tôi vẫn cố nghĩ  xem vì sao đôi mắt của con người lại có thể gây nên lo âu cho người khác đến thế. Ám ảnh một nỗi sợ mơ hồ, tôi giục Hồng Loan về.
      - Ấy không, Vân ngồi chơi đã, vội gì...
      Hoàng Minh lắp bắp, mắt nhìn tôi ánh lên tha thiết. Hai cặp mắt  hai mẹ con sao trái ngược và chỉ giống nhau ở chỗ cùng cháy rực, một đằng là lửa ấm áp, một đằng là lửa ma trơi. Tôi dụi điếu thuốc, cám ơn Hoàng Minh đã vẽ tặng tôi tập tranh tôi rất thích, thật không ngờ anh vẽ giỏi như vậy, trước đây tôi tưởng anh chỉ vẽ được những hình tròn với những hình ống, sự tìm tòi những hình thức mới cho nghệ thuật theo tôi là rất cần thiết và đáng khâm phục...
Không những chỉ Hoàng Minh mà ngay cả Hồng Loan cũng hân hoan nghe tôi hùng biện về vai trò người tiên phong trong sáng tạo.
      - Nghệ thuật trong thế giới hiện đại nếu không hướng tới cái mà khoa học không thể sờ tới thì nghệ thuật sẽ tan rã vào máy móc...
      Tôi dừng lại bất chợt, ngoài cửa phòng lon ton bước vào một con vật có thân hình nhỏ bé nhưng lại mang một bộ mặt già nua. Hai mắt lồi ra, lông nhẵn thín, chân ngắn ngủn, hai tai vểnh cao còn đuôi thì lại không có. Tôi co rúm người hoảng sợ như đứng trước một cây si già bằng cách nào đó người ta đã thu nhỏ trồng trong bát mẫu bày ở công viên. Dường như cảm thông nỗi sợ của tôi, con vật tạt ngang sang Hoàng Minh và được anh ẵm lên lòng.
      - Chó phốc đấy - Hoàng Minh giới thiệu - loại chó này quý lắm, mẹ tôi mất bao công sức mới gây được một đàn tám con.
      Trời ơi, tôi suýt kêu lên, thử tưởng tượng những tám con thế kia vây quanh mình, con trèo lên đầu, con lên cổ thì có họa vỡ tim mà chết. Tôi chưa kịp hết sửng sốt. Ngoài cửa lại hiện ra khuôn mặt bà già mang cái vẻ mà lần này đến cả Hồng Loan cũng phải hoảng lên đứng dậy:
      - Thôi, Hoàng Minh nghỉ đi, bọn mình về.
      Ánh mắt bi thương của Hoàng Minh vừa truyền sang tôi lập tức con phốc nhe răng sủa váng. Chao ôi, chưa bao giờ tôi phải nghe cái tiếng sủa kỳ lạ đến thế, nhanh nhách như tiếng đập sắt váng cả tai, khiến tôi ngờ rằng trong cổ họng nhỏ bé của nó người ta đã đặt một cái máy tăng âm.
Hai đứa líu ríu theo bà già bước dọc hành lang, xuống bậc tam cấp. Tiếng đàn piano lại vang lên, tiếng bước chân của chúng tôi lạo xạo trên sỏi, và khi cánh cửa to tướng đóng lại sau lưng, tiếng xích khóa cửa loảng xoảng trong bàn tay giận dữ của bà, tôi thở hắt ra. Thôi thế là trọn vẹn một bản giao hưởng hỗn hợp nhiều chủ đề.
      - Biến đi, biến nhanh đi... - Tôi hét vào tai Hồng Loan khiến nó cuống lên tăng hết ga cho xe vọt tới như một màn săn bắt cướp trong  phim hình sự...

                            (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét