Mới sáng sớm đã thấy bà Năm Củ Cải lò dò vào quán hỏi xin cô Phượng cave cái bì thư. Cô cười ngỏn nghẻn :
“ Thím gửi thư cho ai ? Cho ông xã ngoài quê hả ?”
Bà Năm Củ Cải than vãn :
“ Già rồi còn thư từ gì ? Chậm gửi tiền vô phụ xấp nhỏ đi học là tôi alô liền, thư từ quỷ gì ?”
Thằng Bảy xe ôm tò mò :
“ Không viết thư thím Năm xin bì thư làm gì ?”
Bà Năm Củ Cải thở dài đánh sượt :
“ Thì phong bì cho cô giáo nhân ngày 20 tháng 11…”
Cô Phượng cave kêu lên :
“ Í…trời ... hôm nay đã 26, ngày Nhà giáo qua cả tuần rồi còn phong bì phong bao làm gì ?”
Bà Năm Củ Cải thẽ thọt :
“ Thì năm nay tính trốn, không đưa. Ngờ đâu thằng Út nhà tôi đi học về lạu bạu má không tới đưa phong bì cô giáo làm cô phải nhắc má em bận công chuyện gì lâu không thấy ghé thăm cô ? Nó bảo cả lớp có bì thư riêng mình nó không làm nó quê quá. Thôi cũng đành theo lệ…”
Cô Phượng cave rút bì thư trong túi xách đưa bà Năm củ cải :
“ Vậy rồi thím tính đưa nhiêu ?”
Bà Năm Củ Cải ngập ngừng :
“ Năm chục được không ?”
Gã Ký Quèn trợn mắt :
“ Sao thím đánh giá nền giáo dục dưới mái trường xã hội chủ nghĩa rẻ quá vậy ? Thời buổi này đi đám cưới , đám giỗ cũng chẳng ai “đi” năm chục, giá chót cũng hai trăm. Phong bì cô giáo nhân ngày 20 tháng 11 hả ? Năm trăm !”
Bà Năm Củ Cải thất thanh :
“ Năm trăm lận ? Chèn đéc ôi …tôi ngồi thái củ cải cả tuần, gãy cả lưng cũng chỉ được nhiêu đó. Thôi thôi tôi “đi” cô giáo một trăm là nhiều rồi…”
Bà Năm Củ Cải tất tả đi rồi, ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Sao cái thời này thằng dân phải đóng góp lắm thứ vậy ? Nào tiền dân phòng, nào tiền bão lụt, nào tiền xây dựng tổ…mai mốt nó còn đẻ ra tiền gì nữa đây…”
Cô Phượng cave tính buôn thêm chuyện nữa, bất chợt tiếng di động thánh thót làm cô im bặt rồi bỗng rối rít :
“ A lô…a lô…Em đây…em đây…anh mới xuống sân bay hả …anh ở khách sạn nào em tới liền…tới liền…”
Rồi cô quay sang thằng Bảy xe ôm cuống quýt :
“ Mày đưa tao tới ngay khách sạn The White đường Lê Thánh Tôn Quận 1…”
Thằng Bảy xe ôm cười nhăn nhở :
“ “ Ủa…cụ mới vô hả ? Chị đi ngay không tắm rửa sửa soạn gì sao ?”
Cô Phượng cave sốt ruột :
“ Đi ngay …đi ngay…tới đó tính…”
Gã Ký Quèn cười rinh rích :
“ Thằng Bảy xe ôm khéo lo bò trắng răng. Khách sạn có phòng tắm hiện đại chớ bộ, tắm chung cả hai người vẫn rộng.
Cô Phượng cave đỏ mặt la :
“ Nhiều chuyện ! Tắm riêng tắm chung dính gì tới ai ?”
Gã Ký Quèn vẫn cười :
“ Mà sao bảo cụ đang họp quốc hội ?”
Cô Phượng cave hãnh diện :
“ Đang họp nhưng có việc đột xuất phải bỏ họp bay vào chớ sao ?”
Gã Ký Quèn lắc đầu :
“ Nghe nói 28 này quốc hội bỏ phiếu thông qua dự thảo hiến pháp ? Việc quan trọng vậy mà cụ bỏ vào đây với cô Phượng sao ?”
Cô Phượng cave ra vẻ hiểu biết :
“ Bỏ đâu được ? Ảnh vào một ngày rồi lại bay ra vẫn kịp bỏ phiếu chớ ?”
Chị Gái hủ tíu lè lưỡi :
“ Chèn đéc ôi…bay ra bay vào như thể ta đi chợ vậy…tốn tiền lắm !”
Thằng Bảy xe ôm trợn mắt :
“ Nhằm nhò gì ? Quốc hội họp mỗi ngày tiêu cả tỷ bạc chớ ít ! Tiền của…địch mà ?”
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“ Thằng Bảy xe ôm nói láo. Quốc hội họp bằng tiền của dân sao mày dám nói tiền của địch ?”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Tiền của địch mới phóng tay tiêu , chớ tiền của ta sao tiêu dữ vậy ?”
Ông đại tá hưu lại đập bàn quát :
“ Quốc hội bàn toàn chuyện quan trọng, mỗi ngày chi hết một tỷ đã ăn thua gì ? “
Gã Ký Quèn cười cười :
“ Đúng rồi…đúng rồi…quốc hội họp là tiền của dân…nhưng xây trụ sở tỉnh ủy, huyện ủy như lâu đài, cán bộ tậu nhà tậu đất , tậu xe đời mới, cho con đi học Mỹ, gửi tiền vào nhà băng Thụy Sĩ…tiêu búa xua như đốt tiền âm phủ vậy …mới thực sự là tiêu tiền…của địch đấy ạ…”
Cả quán cười ồ. Ông đại tá hưu chột dạ im thít.
26-11-2013