Ong thành uỷ đành nghe theo. Đang giờ cao điểm xe cộ chen chúc nhau nối dài. Chưa bao giờ ông để ý xe nào với xe nào. Lần đầu tiên ông nhận ra sao lắm loại xe, lắm mầu sơn thế ? Từ chiếc La Dalat cũ rích đến chiếc Mẹcxêđéc mới cứng . Bất chợt một xe sơn trắng chở mấy người mặc sắc phục công an chạy trước chiếc xe mầu đen lộng lẫy. Ong bỗng thấy nhói tim. Cái người ngồi xe sau nom rất oai vệ chẳng phải ai khác chính là đồng chí Sáu Thượng, đập vào mắt ông biển số xe mầu xanh. BJ 05782…Ong không định nhớ mà con số cứ ám vào đầu .
Gã thầy bói giục :
“ Tìm được chưa ?”
Ong thành uỷ như mất hồn :
“ Rồi…tìm thấy rồi…”
Rồi ông đọc biển số xe ông Sáu Thượng. Gã thầy bói bấm đốt ngón tay,vẻ suy nghĩ lắm . Mặt gã chợt ngây đơ , soi cặp kính đen chằm chằm vào mặt ông , cứng người như trúng gió. Ong thành uỷ phát hoảng, chắc quẻ xấu lắm nên gã mới kín miệng thế, không đã liến láu như lúc bói cho cô gái. Cái chuyện bói toán này chắc có gì huyền bí mới xui khiến xe ông Sáu Thượng chạy qua đúng lúc ông cần một biển số xe ? Sao trùng hợp lạ vậy ? Chẳng lẽ giữa ông và ông cán bộ cao cấp có liên hệ vô hình nào đó, chắc chắn liên quan tới sinh mạng con gái ông. Lòng dạ rối bời, ông đập vào người gã thầy bói, lúc này vẫn ngồi ngủ gật :
“ Sao ? Bói toán sao rồi ?”
Gã thầy bói choàng tỉnh, vỗ đùi đánh đét :
“ Yên trí…quẻ của ông là quẻ “tuỳ”. Tuỳ là theo . Cái mà thiên hạ cùng hùa theo thì gọi là “thời”. Tuỳ thời …tức là theo thời ấy mà…”
Ong thành uỷ ngớ người :
“ Tuỳ thời…theo thời là sao ? Cậu nói gì lung tung thế ?”
Gã thầy bói mở túi ra lấy cuốn sách nát nhầu bữa trước mở ra đọc :
“ Đây này…Quẻ ‘tuỳ” của bác có Trạch trên, Lôi dưới. Vậy là sấm sét nằm sẵn trong lòng đất nếu không “tuỳ thời” nó sẽ nổ tung tan tành mọi thứ. Bởi vậy mới phải theo lời sách dậy “tuỳ thời chi nghĩa , đại hỉ tai”…tức là thời thế thế nào ta theo thế ấy mới đại hỉ, đại cát, ngược lại là tai ương là đại nạn…”
Ong thành uỷ lòng dạ rối bời, nghe gã huyên thuyên ù cả tai, đành phải hạ giọng hỏi cho ra nhẽ :
“ Vậy thì tóm lại theo quẻ bói , liệu tôi nên từ chối hay nên nghe theo lời người ta đề nghị ?Cậu nói rõ ra đi…”
Gã thầy bói la lên :
“ Oi trời ôi…nói thế mà bác còn chưa rõ ? Vậy làm sao bác giáo dục chính trị tư tưởng cho toàn thể cán bộ và nhân dân toàn thành phố?”
Ong thành uỷ nghe như có tiếng nổ bên tai, lắp bắp :
“ Anh nói gì ? Sao anh biết tôi làm công tác tư tưởng toàn thành phố ? Anh có phải là thầy bói thật không ? Anh là ai ?”
Gã thầy bói cười hì hì :
“ Còn là ai nữa ? Thế thủ trưởng không nhận ra thằng em sao ?”
Ong thành uỷ nhìn cái đầu bù xù, hai cái má hóp, cặp kính râm đen xì, lắc đầu :
“ Chịu , cậu là ai sao mà tớ đoán được ?”
Gã thầy bói gỡ cặp kính ra cười hề hề :
“ Em là thằng Toán “đói” , lính cũ của thủ trưởng đây mà…”
Ong thành uỷ ghé sát mặt gã thầy bói, trố mắt nhìn rồi kêu lên :
“ Toán đấy hả ? Oi trời ơi bao năm nay mày phiêu dạt đâu, sao làm nghề này ?”
Thì ra từ cái năm nảo năm nào, thời ông còn là Trưởng phòng tuyên truyền cổ động thì thằng Toán này chuyên nghề vác loa đi khắp phố :
” Alô …a lô…đồng bào chú ý…đồng bào chú ý …Bản tin chiến thắng hôm nay có tin miền Bắc bắn rơi 5 máy bay Mỹ, miền Nam diệt gọn 1 tiểu đoàn bộ binh nguỵ…”.
Bản tin do cô Phó phòng lấy từ báo Nhân Dân ra viết và do chính ông ký duyệt mang đi đọc trên xe cổ động chạy khắp phố.
Một lần cô Phó phòng cũng chép từ báo Đảng ra tin về Thủ tướng Phạm văn Đồng “tiếp” bà đại sứ Cuba. Rõ ma đưa lối quỷ dẫn đường sao đó, đang đọc báo đảng mà cứ nghĩ tận đẩu tận đâu nên chép chữ “tiếp” thành chữ “hiếp” rồi đưa ông duyệt. Bữa đó chắc sao quả tạ chiếu , đầu óc ông cũng để ở dưới căng tin đang có bán chân giò cắt ô “ thịt thủ” , không phát hiện ra sai sót chết người nên cứ ký đại. Rồi đến lượt thằng Toán “đói” chẳng hiểu lúc ngồi xe chạy khắp phố đọc bản tin chắc mắt nó mải dõi theo mấy em gái đi trên hè , chẳng nghĩ ngợi coi mình đang đọc cái gì, miệng cứ oang oang :
“Tin mới đây…tin mới đây… Sáng hôm nay, tại nhà khách chính phủ, Thủ tướng Phạm văn Đồng đã “hiếp” bà đại sứ Cuba…”.
Oi mẹ ôi, hai cái loa công suất lớn treo một cái ở đầu xe, một cái cuối xe cứ tuôn hết công suất mà gào lên “ Thủ tướng Phạm văn Đồng “hiếp” bà đại sứ…Thủ tướng Phạm văn Đồng “hiếp” bà đại sứ…”.Xe chạy qua phố hàng Ngang, hàng Đào, Quan Thánh …hai bà con bên đường nghe rõ mồn một, đứng cả lại bàn tán nhốn nháo…nhiều người sợ quá lấy tay bịt chặt cả hai tai không dám nghe. Mãi lúc xe chạy tới gần hội trường Ba Đình một chiếc commăngca chở đầy nhóc công an mới chắn ngang mũi xe cổ động lôi tuột thằng Toán “đói” về đồn. Trong suốt một tuần liền ông Trưởng phòng, cô Phó phòng , thằng Toán “đói” và tất cả những ai có liên quan tới vụ “xúc phạm lãnh tụ” sáng nào cũng phải trình diện cơ quan điều tra viết bản tường trình tỉ mỉ, chi tiết cho đến tối.
Ong Trưởng phòng, thằng Toán “đói” sợ phát ốm. Xúc phạm lãnh tụ tội tru di tam tộc, còn nặng hơn tội phản động . Xử nhẹ mỗi anh cũng phải nhận một lệnh 3 năm tập trung cải tạo, mà nặng ra nó phết cho hai lệnh 6 năm chém tre đẵn gỗ trên rừng thì bế mạc cuộc đời. Cô Phó phòng dẫu có được chiếu cố phụ nữ, thì mềm ra cũng phải gỡ vài cuốn lịch. Cô này nguyên là thông tin viên chuyên viết tin chiến thắng trên cả hai chiến trường Nam Bắc, cưới chồng xong là ông xã đeo ba lô con cóc “anh đeo em khóc” tót đi B , đứa con ra đời tuy đúng ngày đúng tháng nhưng trong cơ quan vẫn xì xào chẳng rõ bố thằng bé phải đang cầm súng diệt Mỹ, diệt nguỵ trong chiến trường không hay “thằng trong Nam nặn bệ, thằng ngoài Bắc nặn bụt”.
Cô thông tin viên được cái vô tư, ai xì xào mặc ai, cô cứ rừng rực ngọn lửa “gái một con nom mòn con mắt” diễu qua diễu lại trước mặt mọi người khiến khối anh trong cơ quan liếc trộm nuốt nước bọt. Thế rồi chẳng hiểu cô đóng góp cho sự nghiệp chống Mỹ cứu nước thành tích ra sao đùng cái nhảy tót lên ghế Phó phòng thông tin cổ động làm các bà các cô trong cơ quan ghen tức muốn nổ cả hai con mắt.
Trong cái vụ “xúc phạm lãnh tụ’ này, lẽ ra tội nặng nhất phải là kẻ viết bản tin , chữ nghĩa rành rành đích thị cô Phó phòng, có mà chối đằng trời. Vậy mà cô cứ nhơn nhơn, cười nói hơn hớn chẳng thấy mặt ủ mày chau , lo lắng gì làm thằng Toán “đói” đoán mò với ông Trưởng phòng :
“ Con mẹ này chắc là nó đã chạy được cửa nào nên mới bình chân như vại . Đàn bà lợi hại thế đấy. Nó cứ đá lông nheo rồi lại ẹo ẹo cái đít thì thủ trưởng nào cũng ngã . Phen này chỉ chết em với bác…”
Tuy nhiên, may mắn cho cả 3 người , ai cũng đều có lý lịch rất rõ ràng và trong sạch, thuộc thành phần cốt cán bần cố nông, gia đình chấp hành tốt chủ trương chính sách đảng, chính phủ nên vụ việc kết luận là vô tình phạm sai sót chứ không cố tình âm mưu chửi xỏ Thủ tướng. Bởi thế không ai bị cùm đưa đi tập trung cải tạo mà chỉ kiểm điểm nội bộ và nhận mức kỷ luật cảnh cáo toàn phòng.
Nhận tin mừng thoát án tù, thằng Toán “đói” nhẩy cẫng lên reo mừng và ngay buổi chiều hôm ấy hắn kiếm đâu ra được bình 5 lít bia hơi và nửa con vịt quay mang về phòng gọi là ăn mừng “tai qua nạn khỏi”. Cả phòng quây quần sửa soạn cụng ly thì ông Trưởng phòng phát hiện ra vắng mặt cô Phó phòng. Thằng Toán “đói” vỗ đốp hai tay vào nhau reo lên :
“ Em biết…em biết cô Phó phòng ta đang ở đâu rồi …”
Ong Trưởng phòng cau mày :
“ Đừng có đoán mò, suy diễn vớ vẩn là mày chết…”
Thằng Toán “đói” gân cổ cãi :
“ Suy diễn thế nào . Mọi người cứ ngồi chờ tôi sẽ “hành quân” tới đó lôi cô ta về cho coi…”
Gã rập chân đứng nghiêm, miệng hô :
“ Nào tiến lên…ta quyết tiến lên…”
Nói rồi gã vung hai tay, bước đi ắc ê theo kiểu duyệt binh miệng hát lảm nhảm. Gã cứ thẳng tiến thế tới trước cửa phòng ông Trưởng ty thì giậm chân dừng lại. Lẽ ra gã chỉ “tiến lên” tới đó rồi quay lui thì không sao, ma xui quỷ khiến sao đó gã lại nắm vào quả đấm cửa, và xoay một vòng. Cửa mở ra thay vì giật lùi gã lại tiến thêm vài bước nữa rồi bất ngờ như trúng gió gã đứng ngay đơ, mắt tròn xoe, miệng như bị khoá chặt không lắp bắp nửa lời. Oi chao ôi, thật nằm mơ cũng không ngờ người đạo cao đức trọng như ông Trưởng ty lại đang nằm đè lên người cô Phó phòng, cả hai trên người chẳng có tý vải nào, nom trắng lốp như hai con lợn cạo. Bất thình lình, ông Trưởng ty rời bộ ngực cô Phó phòng ngẩng lên và nhận ngay ra thằng Toán “đói” đang đứng trơ trơ như tượng gỗ. Vấp phải cái nhìn sếp lớn , tim thằng Toán muốn văng khỏi lồng ngực, sợ run bắn cả người, giơ vội hai tay lên bịt chặt lấy hai con mắt và bước giật lùi, giật lùi ra khỏi phòng.
Lẽ ra ông Giám đốc Sở làm lơ cái tội xâm nhập phòng làm việc “bất hợp pháp” nhất trong lúc ông đang “làm việc riêng” với cô Phó phòng rừng rực núi lửa . Chẳng may cho thằng Toán “đói” lại mắc bệnh bép xép nặng. Sau khi bắt ông Trưởng phòng thề thốt không lộ chuyện ra với ai, nó mới kể đã nhìn thấy những gì trong phòng ông Trưởng ty . Nó kể tỉ mỉ chi tiết rồi lại còn ứng khẩu thêm hai câu thơ :
“ Tiến lên ta quyết tiến lên…
Tiến lên ta thấy cấp trên…cởi truồng …”
(Còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét