Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 98)

                                 (tiếp theo)

              

Bà vợ trừng mắt :
“ Ông nói gì lạ thế ? Hai mẹ con tôi đang trò chuyện vui vẻ sao ông bảo mai kia nó mới về. Ông đi ngủ trước đi, mặc mẹ con  trò chuyện …”
Rồi bà cười khanh khách :
“ Có phải thế không con . Mới chập tối bố đã bắt mẹ đi ngủ. Già rồi ngủ làm gì cho lắm…”
Ong đành ngồi cạnh bà, đau đớn nhìn vợ trò chuyện với con gái trong tưởng tượng . Mãi tới lúc mệt quá, bà thiếp đi ở bên bàn, ông mới cõng bà về buồng ngủ. Suốt đêm bà nằm không yên, tay chân cứ vật vã, có lúc bà còn đòi sang phòng con gái ngủ với nó cho đỡ nhớ. Ong lại  phải khuyên giải một hồi bà mới chịu nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau vừa mở mắt dậy bà đã hỏi “con Vân đâu rồi?”. Nhìn vẻ mặt vợ, ông hiểu bà vẫn đang trong cơn loạn thần kinh. Ong đành nói dối vợ con gái đã đi làm  nhưng bà không tin, cứ khăng khăng đòi gọi nó về. Nhìn bà khóc lóc vật vã ông muốn kêu trời. Cái số của ông không hiểu phạm vào chuyện gì mà đen quá là đen. Nào con gái mất tích, nào án kỷ luật treo trên đầu, giờ lại thêm bà vợ thần kinh. Cùng lúc bao nhiêu hoạn nạn ? Bất giác ông nhớ lại lời gã thầy bói : “ Quẻ này đại hung nhưng mà lại đại cát. Cô gái ra đi mang theo đại hạn cho cả nhà. Cứ chờ bảy ngày nữa sẽ có tin. .”.
Bảy ngày nữa có tin, ông cười nhạt, tính từ hôm ông ra bờ hồ gặp gã thầy bói tới hôm nay là đúng bảy ngày đây. Sau khi cho bà uống mấy viên thuốc ngủ, ông cứ quanh quẩn ra vào có ý ngóng đợi . Sáng, trưa rồi đến  chiều qua đi chẳng thấy tin tức gì . Ông bỗng thấy mình thật ngớ ngẩn tin vào lời lừa bịp  của gã thầy bói chờ đợi vu vơ.
Hôm nay là hạn cuối ông hoàn thành bản kiểm điểm sáng mai đọc trước Ban nội chính thành uỷ. Mặc dầu ông đã khéo léo chọn lựa ngôn từ . Nào cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhưng còn nhược điểm chưa đi sâu đi sát  cơ sở phát huy tiềm năng cán bộ đảng viên. Nào phát huy được nguồn lực  địa phương đẩy mạnh công tác văn hoá văn nghệ nhưng còn chưa sáng tạo trong phương pháp công tác nên chưa kịp thời uốn nắn những biểu hiện lệch lạc…Nhưng ông biết bản báo cáo chỉ là hình thức có tính chất thủ tục, còn bản án được quyết định ở đâu đó rồi. Với những chứng cớ xoay quanh việc ông nhận tiền bảo kê của hệ thống nhà hàng và khách sạn, nhất là vụ đổ bể khách sạn Hằng Nga và vụ in lậu trong Công ty in, nặng thì có thể khởi tố hình sự mà nhẹ được xử lý nội bộ thì cũng phải về hưu “hạ cánh an toàn”.
Giữa lúc ông cán bộ thành uỷ đang cân nhắc từng câu từng chữ trên bản kiểm điểm thì tiếng chuông gọi cửa đâm nhói tim ông. Ai đến thế ? Có phải người mang tin tức về con gái ông đúng như lời gã thày bói nói. Nếu đúng vậy  gã là thần bói  chứ chẳng chơi.
Ong lật đật mở cửa và dụi mắt kinh ngạc vì cái người đang bấm chuông thật không thể ngờ đó lại là …bà Trưởng ban Kiểm tra thành uỷ. Chưa lần nào bà đặt chân tới nhà ông, nay bà hạ cố tới thăm trong lúc ông đang chịu án kỷ luật treo trên đầu chắc có việc gì ?.  Bà Kiểm tra bước nhanh vào phòng như sợ ai bên ngoài nhìn thấy. Ong thành uỷ cứ trố mắt lên   quên cả mời khách ngồi khiến bà bật cười :
“ Anh lạ lắm phải không ? Sao cứ đứng đực  ra vậy ?”
Ong nói líu cả lưỡi :
“ Mời…mời ngồi…cô tới…có chuyện gì mà đột ngột thế ?”
Bà Kiểm tra vẫn cười :
“ Có gì đâu…nghe tin cháu bỏ đi khỏi nhà, tôi tới hỏi thăm, được  chưa ?”
Ong thành uỷ giật mình :
“ Cô có tin gì của cháu không ? Tôi đang sốt ruột như lửa đốt đây. Bà nhà tôi còn lên cơn thần kinh nữa kìa..”
“ Làm sao tôi biết được…nghe nói anh cũng chạy các nơi nhờ tìm kiếm khiếp lắm ? Lại còn nhờ cậy cả bên an ninh trật tự nữa phải không ?”
Ong thành uỷ tròn mắt :
“ Sao cô biết ? “
Bà Kiểm tra cười  khẩy :
“ Tôi còn biết cả thằng Bằng , Trưởng phòng trật tự trị an đã nhận tiền của anh rồi phải trả lại nữa kìa…”
Ong thành uỷ như phát hiện ra điều gì, đăm đăm nhìn bà Kiểm tra :
“ Cô tới đây thay mặt cho ai đó để dằn mặt tôi phải không ?”
Bà Kiểm tra không chịu kém, cũng giương mắt  nhìn lại rồi cười cợt :
“Tôi tới không phải dằn mặt mà mang niềm vui cho anh đây …”
“ Niềm vui cho tôi ? Niềm vui lớn nhất với tôi lúc này là tìm thấy con gái, chị có mang tới cho tôi được không ?”
Bà Kiểm tra lắc đầu :
“ Tôi đã bảo tôi không biết gì về chuyện con gái anh mà. Nhưng tôi tưởng anh còn nỗi lo khác không kém gì chuyện con gái bị mất tích, đúng không ?”
Ong thành uỷ lắc đầu :
“ Toi chẳng có chuyện gì phải lo ngoài việc con gái tôi mất tích …”
 Bà Kiểm tra đổi hẳn thái độ, nghiêm giọng :
“ Thế còn bản kiểm điểm anh đang viết ? “
Ong thành uỷ giật nảy người :
“ Cô tới gặp tôi về chuyện đó ?”
Bà Kiểm tra cười  rất tươi :
“ Có vẻ anh lấy lại bình tĩnh . Chắc anh hiểu tôi tới đây có việc gì rồi chứ ?”
Ong thành uỷ giả vờ:
“ Tôi chẳng hiểu gì hết . Tại sao cô lại tới mang niềm vui cho tôi. Chuyện gì vậy ?”
Bà Kiểm tra chậm rãi :
“ Anh đã viết  xong bản kiểm điểm chưa ? Nghe nói sáng mai thường vụ họp nghe anh đọc phải không ?”
Ong thành uỷ tái mặt :
“ Đúng rồi, tôi viết xong rồi, không hiểu thường vụ sẽ quyết định kỷ luật thế nào ? Tôi hy vọng chỉ xử lý nội bộ thì may cho tôi quá. Cô ở bên Kiểm tra chắc đã biết trước rồi chứ ?”
Bà Kiểm tra nghiêm mặt :
“ Vụ này là vụ án điểm do thường vụ trực tiếp chỉ đạo vì nó ảnh hưởng tới uy tín cán bộ  lãnh đạo vừa làm xấu bộ mặt  thành phố nên chắc là không có chuyện xử lý nội bộ đâu ?”
Ong thành uỷ kêu lên :
“ Không xử lý nội bộ thì truy tố tôi ra Toà à ?”
“ Chắc chắn rồi. Còn mức án sao thì còn phải chờ thường vụ họp  quyết định “dự kiến án”.”
Ong thành uỷ rền rĩ :
“ Trời ơi…trời ơi…phải chịu án tù giam  giết tôi đi còn hơn…”
Bà Kiểm tra cười :
“ Chẳng ai muốn giết một cán bộ như anh, có người còn muốn xé bản kiểm điểm anh đã viết, xoá án cho anh và còn dự kiến  anh ở lại ban chấp hành thêm một khoá mới nữa kìa…”
Ong thành uỷ hiểu ngay người đó là ai rồi. Chỉ có ông Sáu Thượng  mới đủ quyền uy và quan hệ thực hiện những việc tầy đình vậy. Và ông lớn gia ơn chẳng qua muốn ông im lặng để chìm xuồng cái vụ  con gái ông mất tích mà lúc này ông đoán chắc nhất định có  bàn tay của thằng Hàm con trai ông .  Tuy nhiên ông vẫn giả vờ không biết :
“ Ai thế ? Ai tốt bụng với tôi thế ?”
Bà Kiểm tra cười khẩy :
“ Có thực không biết không ? Tôi tưởng anh biết quá rõ người đó là ai rồi chứ ?”
Ong thành uỷ ngồi ngây đơ, mặt sa sầm không nói nửa lời. Vậy là quá rõ rồi, bà Kiểm tra tới gặp anh chắc chắn do ông Sáu Thượng phái tới thương lượng đánh đổi việc xoá án và đề bạt ông lấy việc ông im lặng không làm ầm ĩ vụ con gái ông mất tích . Bà Kiểm tra đứng dậy :
“ Thôi tôi về để anh vào săn sóc cho chị ấy. Có thế nào anh cho biết quyết định sớm. Cuộc họp ngày mai sẽ lui lại một tuần để anh có thời gian suy nghĩ…”
Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn ông có mặt tại trụ sở thành uỷ để đọc bản kiểm điểm trước thường vụ theo kế hoạch được thông báo từ tháng trước. Lạ thay, như có phép thần, khi ông vừa bước vào hội trường, ông chánh văn phòng đã chạy tới thông báo cuộc họp hoãn tới tuần sau vì có ba đồng chí trong thường vụ bận việc đột xuất. Ong chánh văn phòng còn cáo lỗi vì gấp quá nên không kịp báo ông . Ong thành uỷ thở hắt ra, vậy quá rõ rồi, mọi chuyện diễn ra đúng y như lời bà Kiểm tra tối qua. Nếu ông im lặng trước sự mất tích hoặc rất có thể trước cái chết của con gái ông, mọi chuyện dính dáng tới vụ kỷ luật ông sẽ được bỏ qua, thậm chí ông còn được ở lại thành uỷ thêm khoá nữa, còn không….tai ương sẽ dồn dập đổ lên đầu , ông sẽ mất hết và ngay cả con gái cũng mất tích luôn. Ong đã nghe quá nhiều chuyện về những người rơi vào hoàn cảnh có “liên quan” tới sếp lớn như ông, có người mất chức, có người tù tội, thậm chí có người chết bất đắc kỳ tử một cách bí mật.
Rời trụ sở thành uỷ, ông thả bộ dọc theo phố phường rồi vui chân ông trở lại gốc cây bờ hồ nơi gã thầy bói vẫn ngồi. Gã đang liến láu với một cô gái chắc đang nhờ gã bói quẻ cầu duyên :
“ Mệnh cô là Tang đố Mộc. Sao chủ mệnh là Tham lang. Sao chủ thân là Linh Tinh. Vợ chồng tài cán, đảm đang, danh giá, vợ có tính hay ghen không biết kiềm chế sẽ tan cửa nát nhà…”
Vừa nhác thấy ông thành uỷ , gã ngừng phắt , xua xua :
“ Thôi thôi, bói cho cô thế đủ rồi, cần hỏi thêm, mai quay lại nhé…”
Rồi gã rối rít ấn ông thành uỷ ngồi xuống một cái ghế gỗ :
“ Em biết chắc thế nào bác cũng trở lại … linh nghiệm thế đấy…”
Ong thành uỷ cười cười :
“ Tôi cứ tưởng bữa trước công an nó lôi cậu đi mút mùa rồi …”
“ Mười thằng công an chẳng làm gì được em. Bữa đó nó làm ra vẻ hùng  hùng hổ hổ bắt mình về tội  hành nghề mê tín dị đoan. Ai ngờ ngược lại. Hoá ra đồng chí Trưởng phòng điều tra xét hỏi nghe danh em đã lâu, lại đang lo cô vợ ở nhà lăm le cắm sừng vì quanh năm suốt tháng cứ vác cặc đi phá án . Bởi vậy đồng chí mới cho bắt em về chỉ để…bói riêng cho đồng chí thôi  ..”
Ong thành uỷ trố mắt :
“ Lại còn thế nữa kia..”
“ Chứ sao ? Bởi thế bói cho đồng chí xong em mới  được thả ra tức khắc và lại còn ung dung ngồi đây  hành nghề nữa chứ. ĐM đồng chí hỏi đi hỏi lại cả buổi sáng mà đéo chi cắc nào. Nhưng không sao, có công an bảo kê rồi cố nội  thằng nào dám động tới em…Ba thằng cảnh sát vòng vòng qua đây nhìn thấy em cứ tảng lờ như không thấy. Bác thấy em oách chửa ?” 
Ong thành uỷ gật đầu thán phục :
“ Cậu thế mà giỏi thật. Bữa đó tôi thấy tụi nó lôi tuột cậu lên xe thật quá bằng bắt phản động…”
“ ĐM. chúng nó chứ, chỉ được cái bắt nạt dân là giỏi. Thế …thế chuyện của bác ra sao rồi ? Đã có tin gì con gái chưa ?”
Ong thành uỷ chắp tay vái :
“ Tớ cứ tưởng cậu tán nhăng tán cuội ngờ đâu lại đúng mới chết …”
“ Vậy phải thưởng cho thầy đi…”
Ong thành uỷ sốt sắng móc ra tờ một trăm dúi vào tay gã thầy bói :
“ Tớ đang có việc phải phân vân, nghĩ ngợi . Cậu bói cho tớ một quẻ coi nên thế nào ?”
“ Bác định đổi nhà, mở Công ty hay là chuyển công tác ?”
Ong thành uỷ lắc đầu :
“ Chuyện đó không nói được, chỉ biết có người đang đề nghị tớ một điều rất hệ trọng, cậu  bói cho tớ  nên nhận lời hay từ chối ?”
Gã thầy bói nhìn ông chăm chú rồi chỉ ra ngoài vỉa hè :
“ Ong ra đứng chỗ  kia chọn bất kỳ chiếc ô tô nào chạy qua rồi đọc cho tôi số xe…”
Ong thành uỷ  tròn xoe mắt :
“ Sao lạ thế ? Chọn xe con, xe taxi hay xe buýt ?”
“ Xe nào cũng được…ông cứ ra đó rồi chọn xe nào là tuỳ ông…”


                       (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét