Mấy hôm nay, sắp tới ngày “thương binh liệt sĩ” , cứ mở tivi là thấy nhớ ơn “bà mẹ anh hùng ”, rồi cầu truyền hình Ký ức 27 tháng 7 với các đầu cầu Sàigòn ,Thái Nguyên, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Tây Ninh. Cả quán đang coi, thằng Bảy xe ôm ngáp dài quay sang hỏi ông đại tá hưu :
“ Chú Ba…có thiệt ngày xưa “ra ngõ là gặp anh hùng” không ?”
Ong đại tá hưu trợn mắt :
“ Thiệt chớ sao không ? Không anh hùng sao đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ? Tao nói mày nghe, hồi đánh Pháp có anh Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai, anh hùng La văn Cầu tự chặt tay mình cho khỏi vướng víu để tiếp tục cầm súng chiến đấu…”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Sao nghe vô lý vậy chú Ba ?”
Ong đại tá hưu quắc mắt :
“ Sao vô lý ? Con này láo. Gương anh hùng sờsờ ra đó, sách báo ghi rõ rành rành sao mày dám bảo vô lý ?”
Cô Phượng cười tủm tỉm :
“ Chú Ba cứ từ từ con nói cho nghe. Con hỏi chú Ba như anh Phan Đình Giót bò tới gần mũi súng nó đã bắn cho ngã gục rồi còn đâunữa mà đứng lên nổi lấy thân mình lấp lỗ châu mai ? “
Thằng Bảy xe ôm cười lớn :
“ Chị Phượng có lý đó…mà cho dù có lấy thân hình lấp lỗ châu mai thì thằng Pháp nó cũng lấy mũi súng mà đẩy ra chớ . Lấp sao nổi ?”
Cả quán cười ầm ầm. Cô Phượng cave lại cất giọng véo von :
“ Con lại hỏi chú Ba, giờ chú Ba lấy dao tự chặt tay mình đi, chú Ba còn ngồi được nữa không , hay là ngất xỉu, nằm thẳng cẳng , còn sức đâu cầm súng chiến đấu ?”
Ong Ba đại tá quát lên :
“ Mày hỏi vậy đâu có được. Lúc đó lòng căm thù địch sục sôi, tinh thần cách mạng tuôn trào, anh hùng La Văn Cầu chặt gì mà chẳng được , huống hồ chặt tay . Còn bây giờ hoà bình rồi, mày bảo tao cầm dao tự chặt tay , chặt sao nổi ?”
Cô Phượng cave cười lớn :
“ Vậy bây giờ công an, bộ đội hết máu anh hùng rồi sao chú Ba ?”
Ong đại tá hưu hùng hồn :
“ Còn chứ sao không ? Mới hôm qua, Chủ tịch nước đã trao Huân chương Hồ Chí Minh cho Tổng cục Cảnh sát . Rồi hồi đầu năm, Đảng và Nhà nước trao tặng Huân chương Hồ Chí Minh cho Học viện Quốc phòng . Sao mày dám nói công an, bộ đội hết máu anh hùng ?”
Thằng Bảy bỗng ôm bụng cười sằng sặc làm ông đại tá hưu giận quá, trừng mắt :
“ Sao mày cười. Bộ mày cười tao nói dóc sao cứ cười hoài vậy ?”
Thằng Bảy xe ôm dứt được cơn cười mới lên giọng cãi :
“ Con nghe chú Ba nói dzâỵ mà không phải dzâỵ…”
Ong đại tá hưu nóng mắt :
“ Mày nói vậy nghĩa là sao ?”
Thằng Bảy xe ôm cười hề hề :
“ Tức là dòng máu anh hùng ngày nay cạn hết trơn rồi chú Ba ơi…”
“ Đừng nói tầm bậy mày.”
Thằng Bảy xe ôm trợn mắt :
“ Con nói có sách mách có chứng chớ bộ. Chú Ba có biết chuyện một ông đại tá công an phụ trách tiếp dân nhận thư bà con khiếu kiện gửi tới. Khi mở bì thư , ổng thấy có bịch ni lông chứa chất bột màu trắng xám , sợ vãi cả linh hồn , hoa mắt, buồn nôn, cứng cả hàm cả lưỡi không nói năng được, rồi lăn ra bất tỉnh phải đưa đi cấp cứu Bệnh viện Chợ Rẫy …”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Vậy đã nhằm nhò gì. Hồi mới rồi công an , bộ đội tới cưỡng chế đầm tôm của anh Đoàn Văn Vươn , ảnh mới cho nổ thùng ga mà mấy cha sợ vãi đái, đứng chết trân có dám xông lên đâu ? Con hỏi chú Ba bây giờ nếu thằng Trung Quốc tấn công xâm lược nước ta chú Ba tính sao ?”
Ong đại tá hưu hùng hồn :
“ Thì toàn quân, toàn dân ta nhất tề nổi dậy, ai có súng dùng súng , ai có gươm dùng gươm, quyết chiến đấu bảo vệ Tổ quốc tới giọt máu cuối cùng…”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ í chết…súng với gươm bây giờ là đồ quốc cấm , công an thu hết rồi, lấy đâu ra mà quyết chiến bảo vệ Tổ Quốc ?”
Thằng Bảy xe ôm cướp lời :
“ Không có gươm với súng thì chiến đấu bằng…đôi chân vậy thôi…”
Ông đại tá hưu cau mày :
“ Mày nói vậy là sao ?”
Thằng Bảy oang oang :
“ Các quan cán bộ có nhà, có đất, có mấy trăm héc ta rừng mới lo, chớ người như em, một cục đất để chọi cũng chẳng có lấy đâu ra đất nước mà hy sinh tới giọt máu cuối cùng ? Đành phải…dzọt thôi…”
Ông đại tá hưu nổi giận :
“ Mày nói vậy có còn yêu Tổ Quốc nữa không ?”
Thằng Bảy xe ôm cười cười :
“ Thì bởi Tổ Quốc là của đảng đâu phải của tui mà tui yêu ?”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Thằng kia, sao mày dám nói Tổ Quốc của đảng ?”
Ông Tư Gà nướng lên giọng dàn hòa :
“ Thì bây giờ đảng đã nói Tổ quốc phải là Tổ quốc xã hội chủ nghĩa,vậy chẳng phải của đảng thì của ai ?”
Cả quán cười ầm ầm. Ông đại tá hưu mắt tròn xoe, dựng ngược, chưa kịp mắng mỏ gì, cô Phược đã gọi toáng :
“ Kìa chú Ba…cô gọi kìa…về ngay không đĩa chén bay hết ra sân kìa…”
Ông đại tá hưu xanh mặt, chuồn vội ra khỏi quán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét