(tiếp theo)
“Mời bác vào …” mụ mở khoá xích to tổ bố , khoá lại sau lưng tớ, bảo đứng đợi trong sân có trải sỏi, luống hoa, cây cảnh rồi biến mất vào trong.Tớ còn đang đưa mắt ngắm nghía địa thế, ước lượng chiều cao bức tường, nhẩm đếm các thứ cửa gỗ, cửa sắt thì từ trong nhà phóng ra không phải con mụ ấy mà trời ơi, những hai con chó lài khổng lồ, miệng sủa om sòm, xông tới, nhe ra cặp răng nhọn hoắt, trắng nhởn.
Mẹ kiếp, từ thưở cha sanh mẹ đẻ tới giờ tớ chưa thấy loại chó náo to đến thế, giả như trùm “cái bang” trong truyện chưởng có sống lại, củng đành quăng cả “đả cẩu bổng”, vắt chân lên cổ mà chạy.
Ấy thế mà con mụ ranh ma ấy lại khoá chặt cổng sau lưng rồi, còn biết chạy đâu ? Tớ đành phải hai tay hai nạng, tả xung hữu đột với hai con quái vật, vứt quách ngay cái vỏ tàn tật hành khất giả, mắm môi mắm lợi cứ nhè đầu chó ngao phang tới tấp.
Cuộc ẩu đả diễn ra tới phút gay cấn, con mụ ấy mới từ trong nhà chạy ra quát tháo đuổi chó vào trong. Miệng cười cợt :
“Giỏi, giỏi anh có làm sao không?”.
Lúc đó tớ mới nhìn lại mình, chao ôi, quần áo rách tan hết, chân tay tóe máu, mồ hôi mô kê ròng ròng trôi mẹ nó hết cả đồ hoá trang trên mặt, đành cứ đứng đực nhìn con mẹ ấy ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nhưng mà kìa…..hoàn hồn tớ mới ngắm nghía mụ ta, bụng phân vân chẳng hiểu mụ còn bày trò gì mà ăn mặc loã lồ thế kia? Một chiếc áo lót không tay bằng lụa mỏng cứ mỗi lần cúi xuống là lộ nguyên cả đôi vú, một chiếc quần đùi thêu ren giá đừng mặc lại còn che đậy được nhiều hơn, ấy thế là mình đành không dám nhìn chỗ đó, chịu để cho hút hồn vào cặp giò trắng lốp.
Hắn dừng lời, nhận ra gã đang lim dim mắt:
“Cậu ngủ đấy à? Sắp đến phần hấp dẫn nhất thì lại ngủ à? “
Sự thực gã không ngủ, những miêu tả cặn kẻ của tên giả hành khất làm gã không thể không liên tưởng tới nàng Emily ngoài đời. Gã phải nhắm mắt cho tưởng tượng dễ làm việc và trong cái màn mù sương đó gã chính là tên giả hành khất, còn bà chủ hai con chó ngao kia, chính là nàng Emily ngoài đời .
Nhưng tên giả hành khất đã lại oang oang.
“ Ấy thế rồi sau khi tắm táp, mặc vào người bộ đồ ngủ đàn ông mà nàng luôn luôn có trong tủ tớ đứng trước guơng trong buồng tắm, xịt đủ thứ nước hoa nàng xếp đầy trong đó, tự ngắm nghía, bụng cứ run run: “Ăn chắc rồi , thể nào đêm nay cũng được giai nhân đền bù đích đáng, mới có hai con chứ đến bốn con chó ngao cắn xé cũng thoả lòng…”. Tớ định bụng vậy, nên trong lúc hai bàn tay nàng bận bịu bôi thuốc đỏ lên những vết chó cắn, tớ cũng thả cho những ngón tay thăm dò trên các vùng da thịt thơm phức của nàng. Thoạt đầu nàng nín thinh, mặt chỉ hơi đò lên thôi, cứ dần tới, dấn tới, cho đến khi cứ điểm cuối cùng bị đột nhập, bất thình lình nàng vứt cả thuốc đỏ lẫn bông băng, dang thẳng cánh, tát bốp vào mặt tớ như trời giáng…
Gã cũng rúm cả người, hoảng hốt như chính nàng Emily ngoài đời tát mình. Thằng giả hành khất phá lên cười.
“ Ấy đấy, tớ nói rồi, lòng dạ đàn bà là cái con củ … thìu, trời cũng chẳng rõ tròn méo ra sao . Tuy thế tớ cũng không đến nỗi mù tịt tâm lý đàn bà, trong tình huống bi kịch thế, tốt nhất là hành động mang tính cải lương mới mong cứu vãn. Nghĩ thế tớ mới quỳ xuống.”
Gã trợn mắt, kêu to.
- Quỳ xuống? Ông mà chịu quỳ xuống?
- Có gì là lạ…..trên đời này, nếu phải quỳ xuống thì duy nhất đàn bà là đáng cho ta quỳ . Vậy là tớ quỳ sụp xuống chân nàng, rối rít xin lỗi. Thoạt đầu nàng nguây nguẩy đuổi tớ cút khỏi nhà, chừng hả dạ rồi nàng mới kéo tớ dậy, dí một ngón tay trắng muốt lên trán tớ, đay nghiến : “Thật chưa từng thấy ai vô … văn hoá như anh….”. Tớ cười hì hì.: “Thì đã đi ăn mày, làm sao có văn hoá ?”. Nàng xì một cái chỉ mặt tớ: “Anh lừa được thiên hạ chứ qua sao nổi mắt em. Anh có biết trước đây em làm nghề gì không? Chuyên viên hoá trang trong kịch nghệ… Bởi vậy nhìn mặt anh, em biết ngay là ..ăn mày rởm rồi”. Tớ giật thót, quả thực từ khi làm cái nghề này, lần đầu tiến tớ bị lật tẩy, mà lại do một người đàn bà mới nhục chứ. Tớ phải chắp tay vái đôi mắt nhà nghề của nàng. Hoá ra bậc thấy đã từng hoá trang một bà lão sáu mươi thành gái mười tám, cậu bảo có ghê không.?
Gã lăn ra cười:
“Không khéo nàng đã tám mươi, tự hoá trang đánh lừa mắt cậu cũng nên.”
Thằng giả hành khất lắc đầu quày quạy:
“ Không, không, đúng tuổi nàng mới ba mươi tám, cay đắng mùi đời nên già trước tuổi, nom tưởng đã ngoài bốn mươi. Tớ cam đoan mọi thứ trên thân thể nàng đều là …. thứ thiệt cả. “
“ Sao ông biết?”
Hắn toét miệng cười :
“ Đã phải quỳ rồi ắt là phải … biết chớ. Trưa hôm đó, cơm nước xong, ngồi trước ly cà phê sữa, tớ mới bịa ra câu chuyện thật mùi mẫn, nào môi côi cha mẹ từ bé, trôi dạt hết công trường này sang công trường khác, nghèo quá không nuôi nổi ba miệng ăn, vợ đành ôm con đi lấy chồng khác, từ đó đời cô đơn, sống kiếp lang thang, giả hành khất kéo dài những năm tháng mỏi mòn. Tớ không biết có lọt tai nàng được câu nào không, chỉ thấy nàng nghe chăm chú lắm, bởi vậy tớ quyết định ôm lấy nàng và xuống sề một câu thật mùi: “Cảnh ngộ của anh chắc đã thấu động lòng trời, số phận hẳn đã mỉm cừoi khi đưa em đến với anh. Đêm nay anh xin được chết trong vòng tay em”. Nghe tới đó, nàng đẩy bật tớ ra, cười khanh khách: “Anh nói thực không?” . Mặc tớ thề sống thề chết, nàng nghiêm sắc mặt: “Thôi được, em sẵn sàng hiến dâng cho anh tất cả trong đêm nay, chỉ với một điều kiện”. Trời ơi, tớ muốn nhảy lên sung sướng, hoa chân múa tay xin nàng cho thụ hưởng một đêm thần tiên với nàng tớ sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì. Nàng nhìn tớ chăm chú rồi lại lắc đầu : “Không, có một thứ anh không dám đổi đâu…”. Tớ cứ gặng mãi, sau nàng mới đứng dậy, sửa mái tóc, rót chén rượu tây ngửa cổ uống một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt tớ, nghiêm giọng : cái tôi cần đổi là … mạng sống một người. Anh chịu không. “
Gã giật thót, không còn tin ở tai mình nữa, nàng Emily trong truyện không lẽ đã bước ra khỏi trang sách, sống trong cuộc đời thực rồi sao? Gã kêu lên.
“ Cậu nói cái gì? Đồi một đêm vui lấy mạng sống một con người?”
“ Chính xác…”
- Tất nhiên người đó phải là ông đúng không? Trời ơi có một sự huyền bí nào đó , nàng tên gì? Ơ đâu?
Tên giả hành khất ngạc nhiên trước cơn phấn khích kịch phát của gã, khăng khăng đòi hắn dẫn tới gặp người thiếu phụ kỳ lạ , mặt mũi ra sao, có nhìn thấy vũ khí kiểu như một khẩu súng lục trong phòng không ?
Sau cùng do thường xuyên đọc truyện dịch nàng Emily trong truyện vẫn thường đánh đổi một đêm vui lấy mạng người tình, hắn cười to , lắc vai gã :
“ Nhầm rồi, nhầm rồi, nàng không đòi mạng tớ đâu, nàng đòi mạng thằng khác cơ, không giống nàng Emily trong tiểu thuyết trinh thám của cậu đâu… “
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt gã.
“ Thế à? Tớ cứ tưởng nàng đòi mạng cậu thì……hay quá. Nhưng nếu đúng thế thực, cậu có dám….chết không? “
Thằng giả hành khất cao giọng :
“ Cậu có biết gì về đời sống xã hội loài ong không? Vào một sáng mùa xuân, nàng ong chúa bay vút lên trời, kéo theo sau là một đoàn ong đực. Nàng cứ bay cao bay cao, mãi tới khi chỉ một số ong đực đủ sức mạnh theo kịp còn các chú khác đành chịu chết mất xác trên đường bay dang dở của tình yêu. Cuộc giao hoan trên cao diễn ra với từng chàng ong đực . Sau đó nàng trở về tổ, còn các gã ong đực đều chết ngay khi rời thân thể nàng. Đánh đổi mạng sống cho một lần vui vầy là đạo đức cao nhất của bầy ong đực trong sự nghiệp duy trì giống nòi. Đó là những anh hùng, anh hùng thực sự, cậu biết chưa? “
Và hắn cười phá :
“ Còn tớ, nếu mang ý nghĩa cao đẹp thế, tớ cũng sẵn sàng đổi mạng lấy một đêm vui với nàng. “
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét