“ Vợ nhặt” thời…chế xuất.
Sáng nay vừa bước chân vào quán đã thấy đôi trai gái ra dáng vợ chồng, mặt mũi hom hem như chờ ai đó. Hỏi ra mới biết thằng Tới, cháu bà Năm Củ Cải, làm cho Hàn Quốc Khu công nghiệp Bình Dương. Lát sau bà Năm hớt hải ngoài cổng vào :
“ Thằng Tới hả…về hồi nào ? Sao không vô nhà ra ngồi đây?”
Thằng Tới đứng dậy :
“ Con tới từ sớm nhưng dì đi vắng, khoá cửa nên ra đây chờ .”
Bà Năm Củ Cải lo lắng :
“ Chuyện gì vậy ? Sao không đi làm ? Tụi bay bỏ việc hả?”
Thằng Tới cười như mếu :
“ Chèn đéc ôi, làm tối ngày chưa đủ đút miệng, ở đó mà bỏ việc. Có điều tụi con đang đình công …”
Thằng Bảy xe ôm nghe hai tiếng””đình công” giật bắn người :
“ Đình công…í mèn ôi…to gan nhỉ ! Vậy mày không sợ đuổi việc hả ?”
Thằng Tới sầm mặt :
“ Đuổi thì đuổi hết, còn đâu người làm ?”
Ong đại tá hưu lên tiếng :
“ Hai cháu đình công do công đoàn hay tự phát vô tổ chức, vô kỷ luật ?”
Thằng Tới nghe hai chữ “công đoàn”, vọt miệng chửi:
“ Công đoàn hả…đ..m… công đoàn…”
Ong đại tá hưu đập bàn quát :
“ A, thằng này láo , dám chửi cả tổ chức quần chúng của Đảng ?”
Thằng Tới nổi cáu, đứng phắt ngay dậy :
“ Ong là cái thớ đ…gì dám quát tôi ? Muốn chơi nhau hả ?”
Con bé đi cùng thằng Tới vội vàng :
“ Thôi thôi…bình tĩnh anh…”
Chị Gái hủ tíu cũng chạy tới can :
“Em cứ ngồi xuống đi…chuyện đâu còn đó…”
Ong đại tá hưu mặt tái mét. Ong vốn nhát tính. Miệng ham quát nạt nhưng gặp đứa cứng cổ lập tức ông nhũn ngay. Trên đời sợ nhất anh hùng thứ nhì sợ kẻ “bần cùng khố rây” . Ong khác, ông không sợ anh hùng, ông chỉ sợ “thằng khố rây”. Anh hùng còn nói phải quấy, còn thằng “khố rây” lôi thôi là rút dao. Bởi vậy ông hạ ngay giọng xuống, dịu dàng :
“ Hiểu rồi hiểu rồi …. Chắc ở đó cán bộ công đoàn thiếu đi sâu đi sát anh em công nhân phải không ?”
Thằng Tới giọng bực dọc :
“ Sâu sát con mẹ gì, tụi nó sâu sát mấy thằng Hàn Quốc thì có …”
Ong đại tá hưu ngọt nhạt :
“Vậy sai đường lối quần chúng của Đảng và Nhà nước rồi. Công đoàn phải chăm lo đời sống công nhân, lắng nghe tâm tư tình cảm, giải quyết kịp thời nguyện vọng, bởi thế mới nói công đoàn là cha là mẹ mà …”
Thằng Tới cười gằn :
“ Ong nói chuyện trên sao Hoả. Công đoàn toàn ăn tiền của chủ, bắt nạt công nhân. Nhiều nơi công nhân uất quá đuổi đánh cán bộ công đoàn chạy mất dép…”
Bà Năm củ cải rền rĩ :
“ Chèn đéc ơi…sao tụi bây liều lĩnh vậy. Chuyện gì đã có Nhà nước chớ ?”
Thằng Tới cáu kỉnh :
“ Nhà nước là ai ? Là mấy thằng trên Sở Lao động hả ? Mấy thằng đó lần nào xuống xí nghiệp chủ cũng lót tay phong bì, bố bảo cũng không dám mở miệng binh công nhân. Ỷ y Nhà nước bao che, tụi nó cứ tăng ca tăng giờ liên tục, ốm đau cũng phải đi làm, bầu bì ốm nghén cũng không được nghỉ. Lương tháng thấp như ngọn cỏ, giá cả lại lên như diều …làm mửa mật từ sáng đến tối mỗi tháng chưa kiếm nổi triệu , làm sao sống ?”
Bà Năm củ cải can ngăn :
“ Thôi thôi cháu ơi…phận mình là phận bán mồ hôi … khổ mấy cũng phải chịu nhịn .”
Con vợ thằng Tới lúc này mới lên tiếng :
“ Bán mồ hôi giá rẻ lắm dì ơi…ráo mồ hôi thì cũng hết tiền…tụi con chưa biết tính sao đây ?”
Bà Năm củ cải kêu lên :
“ Ua…hai đứa bay cưới xin hồi nào sao hổng báo tao hay ?”
Thằng Tới cười như mếu :
“ Cưới xin mẹ gì…con với nó mới sống thử, sống tạm thôi, êm thì thành vợ thành chồng , khó khăn quá thì lại đường ai nấy đi…”
Bà Năm rền rĩ :
“ Chèn đéc ôi, thời nay là cái thời chi mà bọn bay phá tán cả “cang” thường đạo lý vậy ? Vợ chồng phải cho ra vợ chồng chớ , sao lại “sống tạm”, “sống thử” là sao ?”
Con vợ thằng Tới khóc thút thít :
“ Nào con có muốn thế đâu. Con ở Thanh Hoá vào đây những tưởng sống được, ai dè lương tháng tròm trèm một triệu mà đủ thứ : tiền nhà, tiền gạo, tiền mắm, tiền điện nước…Bởi vậy tụi con mới góp gạo thổi cơm chung, thuê phòng chung cho tiết kiệm . Hàng ngày kiếm không đủ nhét miệng, đâu dám nghĩ tới chuyện sinh con, đẻ cái. Mai mốt đình công chủ đuổi , thất nghiệp thì lại giải tán, mỗi đứa mỗi đường…”
Chưa dứt lời cô bé đã khóc hu hu. Cô Phượng cave mủi lòng, rút tiền đặt vào tay cô bé :
“ Thôi thôi nín đi em. Chị có chút đỉnh giúp em qua cơn hoạn nạn. Mai mốt hết đình công lại ráng mà đi làm. “
Cô bé cầm tiền càng khóc to hơn :
“ Em cảm ơn chị, ở đời còn nhiều người tốt bụng, vậy nhưng tương lai tụi em chẳng khác gì tương lai chị Dậu chị ạ…”
Mọi người trong quán, kẻ một chục, người hai chục xúm lại gom tiền giúp đỡ đôi vợ chồng “tạm” nom thật chẳng khác gì cảnh “vợ nhặt” của nhà văn Kim Lân ngày xưa, chỉ khác sang thời “chế xuất”, não lòng và “hoàn cảnh” hơn nhiều.
6-9-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét