Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

MIỀN..."CỤP" LẠC ( KỲ 34 )




                                        
                                     (tiếp theo)
Gã ngẩn ngơ đi tới trang thờ đốt nén nhang trầm. Gã cứ ngước nhìn hình Đức Phật, đầu óc trống không, không nghĩ ngợi, không buồn vui, chìm đắm trong khói hương văng vẳng bên tai như có tiếng cười mỉa mai. Thế đấy ngay cả đến Phật cũng bỏ đi, không thèm ban cho mình đôi chút thành kính. Gã nằm vật xuống giường, run bần bật và nước mắt cứ ứa ra chan chứa. Ngay tối hôm đó, khi gã gượng dậy dịch tiếp cuốn sách, bất chợt thằng giả hành khất nhảy bổ vào , giọng lạc hẳn đi :
“ Cô nàng hàng xóm đã về phải không?”
 Gã ngước lên khó chịu :
“ Liên quan gì tới ông?”
“ Cậu thấy cô ta đeo vòng ngọc thạch không?”
“ Có thì đã sao?”
“ Không sao cả, không sao cả … thi sĩ si tình ạ…”
Hắn bước tới cửa sổ, ghé mắt nhìn sang hồi lâu rồi quay vào hí hửng:
“ Tớ đoán không sai, khi nàng đeo vòng ngọc thạch nhất định thằng trung tá sẽ mò tới. “
“Hắn đang ở bên đó hả?”
Thằng giả hành khất ấn gã định bật dậy khỏi ghế:
“Đừng, cậu đừng ló ra lộ vở của tớ, vả lại cậu cũng chẳng nên chứng kiến cái cảnh vui vẻ bên đó làm gì cho đau lòng.”
 Gã nhìn hắn trừng trừng :
“ Ông đang âm mưu chuyện gì ?”
“Trời ơi, cậu hỏi thế lọt vào tai ai chết tôi.”
“ Tôi thề với ông không sang tai bất kỳ ai cả?”
“ Cậu quan tâm tới chuyện đó làm gì? không biết thì tốt nhất là không nên biết.”
“ Nhưng có những dấu hiệu làm tôi lo lắng.”
“ Dấu hiệu gì?”
Gã đóng chặt cửa, hạ giọng :
“ Ông ăn trộm khẩu súng của ông trung tá phải không?”
“ Chuyện đó dính dáng gì tới cậu?”
“ Ông đã nói với tôi ông chỉ làm cho lão trung tá mất ghế thôi mà.”
Tên giả hành khất phun ra luồng khói thuốc, giọng đầy triết lý:
“ Hoá ra người ta có số thực đấy cậu ạ. Số lão trung tá này không phải mất chức mà mất mạng. bởi thế trong ngăn kéo riêng của lão lẽ ra phải cất các thứ giấy tờ, thư từ để người ta có thể tố cáo lão, tiếc thay chắc do cẩn thận, lão đã đốt hết đi và cất vào đó một khẩu súng lục.”
“ Ông định bắn chết lão ư?”
“Cậu đừng hỏi tôi chuyện đó, hỏi Tố Oanh giở số tử vi của lão ra thì hơn. “
Gã giơ hai bàn tay ôm lấy mặt, câu chuyện này khủng khiếp quá, sự trả giá tội lỗi của tên trung tá là đương nhiên, nhưng bất kỳ cuộc đổ máu nào cũng đều làm gã ghê sợ, vả chăng liệu có thể đo đếm cho hết được sáng tối bên trong con người, cân lượng nó bằng phép cộng trừ? Gã cố vớt vát bằng giọng buồn rầu :
“ Phật dạy oán thù nên cởi không nên thắt.”
Thằng giả hành khất phá ra cười :
“Kẻ nào tát ta má phải, ta chìa cho nó má trái. Đức Chúa Giêsu cũng dạy vậy mà nhân loại vẫn choảng nhau bằng bom nguyên tử. Tớ xem ra cậu chỉ khoái đau khổ trước nỗi khổ của con người. Đúng thế không, ông thi sĩ?”
Gã lắc đầu và mặc cho tên giả hành khất ngẩn ra bên bậc cửa sổ, lùi lũi bước ra ngoài phố. Chẳng còn biết đi đâu mà vẫn cứ phải đi cho thoát khỏi vẻ dương dương tự đắc của thằng giả hành khất. Mặc xác hắn với những toan tính thiết lập công bằng trên trái đất bằng máu người, một ngày nào đó hắn sẽ tìm thấy sự vô nghĩa trong công việc đang theo đuổi. Còn mình … gã nở nụ cười chua chát, mình đã xong xuôi cả rồi, còn mỗi việc dịch nốt cuốn trinh thám và đưa tặng nàng cái vòng đồng hồ nữa thôi. Ý nghĩ phải làm xong việc không thể thoái thác làm cho gã can đảm để sáng hôm sau khi nhìn thấy dây phơi quần áo, biết chắc nàng ở nhà, gã thắng bộ đẹp nhất, chải lại tóc, bỏ chiếc vòng gắn đồng hồ vào túi ngực, liều mạng bước sang nhà nàng.
Đứng trước hai cánh cửa đóng im ỉm, gã mới chợt nhó … chưa biết tên nàng, gã đành không  dám gõ cửa, đứng  đợi dưới hiên nhà ngày trước gã đã từng ngủ với thắng giả hành khất và khi nàng bước qua, lần đầu tiên mùi xà bông trầm thoảng vào mũi gây cho gã một ám ảnh không sao dứt nổi. Mới đó thôi đã bao nhiêu việc xảy ra, thằng Giám đốc bồ cũ, gã trung tá bồ mới, nhà nàng đã dọn đi vậy mà con đường gã đi tới nàng xem ra còn xa vời vợi.
Giữa lúc  gã đang ủ ê nghĩ ngợi, cánh cửa chợt mở, một đứa bé lon ton bước ra theo sau là bà già cau có. Thời cơ đã đến, gã bước xấn tới lập tức bị bà già ngăn lại:
“ Anh đi đâu suýt dẫm cả lên chân người ta?”
 Gã hoảng hồn:
“ Dạ… xin lỗi cụ, cháu lên lầu hai… “
“ Vào nhà ai?”
“ Dạ nhà chị…. chị?”
Gã còn líu lưỡi may quá, bà già đã cắt ngang :
“ Biết rồi, biết rồi… mới về bữa qua, sao đến sớm thế?”
Sau khi nhếch mép một nụ cười đầy khinh bỉ và giểu cợt tỏ cho gã biết bà đã biết thừa gã tới nhằm cái gì, bà già mới né ra cho gã lập cập leo thang. Đây rồi, cứ chiếu thẳng phòng sang thì căn hộ của nàng đây rồi. Gã đứng thở hổn hển trước cánh cửa sơn xanh, cảm giác vừa vựơt một trường thành và bây giờ? Trước hết phải vuốt ngực cho quả tim bớt nhảy thình thịch, sờ lại coi cái vòng gắn đồng hồ còn nằm túi áo không, nhẩm lại những lời nói đầu tiên với nàng, rồi tiến vào bước quyết định: gõ cửa nhà nàng.
Gã lần lựơt thực hiện bằng ấy công việc với ý nghĩ đang biến thành một cái rôbôt mà cũng chẳng ngăn được tay chân cứ run bắn lên, thế rồi trong lúc có tiếng  mở khoá lách cách bên trong ý nghĩ “dở hơi, dở hơi quá cậu cả ạ” nảy ra làm gã muốn quay ra, co giò đánh bài chuồn.
Nhưng muộn rồi,cửa bật mở mùi xà bông trầm xộc thẳng vào mũi gã và nàng Emily bằng xương bằng thịt hiện ra trong bộ váybngắn rực rỡ, tay cắp chiếc ví lớn.
“Nàng sắp đi rồi, nàng sắp đi rồi…” -  ý nghĩ cứ nện thình thịch trong đầu khiến gã chẳng còn biết nói gì, chẳng nhận ra vẻ kinh ngạc đang bày ra trên gương mặt son phấn của nàng.
“Anh hỏi ai? Anh cần gì? “
Giọng nàng lanh lảnh và trong vắt khiến gã chỉ còn quan tâm tới âm thanh của nó, tuy thế gã vẫn còn chút bình tĩnh đủ để lắp bắp.
“Tôi xin …. Tôi muốn gặp… tôi muốn gặp cô… “
Đôi mắt tô kỹ càng của nàng lướt suốt từ đầu tới chân gã, rồi như cái màu áo “quê một cục” chói với màu quần trên người  gã láng giềng đang tái xanh tái tử làm nàng hết e dè và phì cười :
“ Anh vào đi … mời anh vào … “
Vừa đặt chân lên nền gạch bông bóng loáng, gã chưa kịp quyết định bỏ dép ngoài cửa hay cứ mang ở chân, đã giật mình suýt ngã ngửa vì tiếng léo nhéo ngay trên đầu :
 “Nhà có khách… nhà có khách
Ôi chao, một con vẹt mỏ đỏ, khoằm khoằm, xù lông xanh, rướn cặp mắt ngầu đục giận dữ nhìn gã. Lạy chúa giá không xích sắt ở chân chắc nó dám nhảy bổ tới mổ mắt gã . Nhận thấy mắt ông khách không rời con chim quý, nàng đặt cái ví lên bàn, khoe khoang :
“Con vẹt này có người mang từ Campuchia về cho tôi. Nó biết nói đủ điều.”
 Để  minh hoạ lời chủ, con chim cất ngay giọng :
Đú điều … đú điều… “
Nàng cười sằng sặc:
“ Đó , anh thấy chưa, nó hiểu được mình nói chuyện đấy.”
 Gã thót người trên chiếc ghế xa long, không dám nhìn quanh nhưng gã cảm thấy căn phòng không khác bao nhiêu so với tưởng tượng , chỉ khác gã không trong lốt một ông Giám đốc có thể ra lệnh cho chồng nàng bế con đi xem video và nàng cũng chẳng giống tý nào cô nhân viên sẵng sàng nhảy vào lòng thủ trưởng.
“Mời anh uống tạm ly nước lạnh .”
“ Cảm ơn… cảm ơn… tôi cũng chỉ quen uống nước lạnh thôi.”
 Gã uống chầm chậm để kéo dài thời gian, nàng sắp đi rồi, tranh thủ nói đi, nói gấp đi, nàng sắp đi rồi, nói đi…
“Anh tìm tôi có việc gì ?”
Gã giật thót người, suýt nữa gã tranh lời nàng, đấy cứ từ từ hấp tấp quá có khi hỏng bét. Gã thong thả uống cạn ly nước, thong thả đặt xuống bàn và khi gã dợm giọng định nói thì trời ơi, cái con vẹt khốn kiếp lại tru lên. “Cút đi… cút đi… cút đi…”


                      ( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét