Ông Thượng thi hành nghiêm chỉnh hiệp ước bất thành văn đó . Ông lẻn đi lối cổng hậu rất nhanh mỗi khi đồng chí cán bộ cấp cao ghé xe trước cửa. Sự hy sinh tận tuỵ đó được đồng chí ghi nhận và không đầy ba năm sau ông Thượng được đề bạt lên chức Vụ phó. Hôm đó cô vợ hớn hở cầm về quyết định đề bạt . Cô vui vẻ :
“ Từ Vụ phó lên Vụ trưởng là nhảy vọt đó. Anh cứ chịu đựng vậy mai kia người ta đề bạt anh lên Phó Ban mấy hồi ?
Ông Thượng bĩu môi :
“ Phó ban ăn thua gì ? Tương đương Thứ trưởng chứ mấy ?”
Cô vợ phì cười :
“ Ông làm tới Vụ phó mà chẳng biết con mẹ gì . Phó ban là cơ quan bên Đảng phải là Uỷ viên trung ương, còn Thứ trưởng giỏi lắm nằm trong đảng đoàn của Bộ, so sao được ?”
Ong Thượng mơ màng :
“ Cái chí của tôi đâu chỉ nhằm tới Phó Ban... còn hơn thế ấy chớ ?”
Cô vợ kêu lên :
“ Ái chà...ghê nhỉ ? Ông chỉ dựa vào ... đàn bà mà tham vọng cao quá nhỉ ?”
Ông Thượng vênh mặt :
“ Ở đời có anh nào hơn anh nào ? Chẳng qua ăn may cả thôi, cờ đến tay ai người đó phất...biết đâu đấy...Mèo mù vớ cá rán chưa biết chừng...”
Vài tháng sau, vợ ông bảo :
“ Ông thu xếp đi nghỉ mát Đà Lạt ...”
Ông Thượng ngạc nhiên :
“ Đi nghỉ mát ? Sao lại đi vào mùa thu này ?”
“ Thì “người ta” lập đoàn kiểm tra vào đó, ông cũng được cử làm thành viên trong đoàn cùng đi luôn...”
Ông Thượng ngớ người :
“ Tôi thì dính gì tới công tác kiểm tra mà tham gia vào đoàn đó...”
Cô vợ cười bí mật :
“ Thì trên phân công rồi, cứ chấp hành thôi...ông vào đó chỉ...nghỉ mát thôi , có kiểm tra kiểm con gì dâu mà sợ ?”
Ông Thượng có vẻ như đã hiểu ra nhưng vẫn thắc mắc :
“ Thế...cô có đi không ?”
Cô vợ cười toét :
“ Tôi mà không đi thì làm gì có...đoàn kiểm tra...”
Hoá ra là như thế ? Ghê gớm thật, để tư tình với vợ ông, đồng chí cán bộ cao cấp lập hẳn một phái đoàn đi kiểm tra, kéo cả ông đi theo làm bình phong che mắt thế gian. Vậy là cũng giống như ở nhà nghỉ Tam Đảo, vợ chồng ông sẽ được bố trí hẳn một căn hộ có hai phòng. Đến tối khi thủ trưởng tới thăm, ông chỉ việc lẻn sang phòng xép bên cạnh, nhường giường, nhường vợ cho đồng chí tới khi đồng chí “thăm hỏi” xong và ra về. Đồng chí cán bộ cấp cao chơi chiến thuật đó thì “phe đối lập” có cài người theo dõi cũng chịu chết.
Ông Thượng thừa biết uy thế và phe cánh của đồng chí cán bộ cấp cao rất lớn. Mặc dầu vậy kẻ thù của đồng chí cũng rất đông. Cả một đời đấu đá, sát phạt bao nhiêu kẻ thù, giết tróc bao nhiêu đối thủ, đồng chí mới leo lên được cái ghế hiện nay. Những kẻ quỵ luỵ nhờ cậy đồng chí rất đông mà những tên muốn giết đồng chí cũng nhiều. Bởi vậy đồng chí luôn tăng cường cảnh giác, cẩn thận từng đoạn đường di chuyển, kiểm tra từng món ăn thức uống, xung quanh đồng chí là cả một dàn toàn những cảnh vệ lực lưỡng và tinh nhuệ.
Chuyến đi Đà Lạt đó vợ chồng ông Thượng được bố trí trong một căn hộ có hai phòng một chính một phụ thông nhau tại một biệt thự sang trọng ẩn kín trong vườn cây. Suốt ngày vợ chồng cứ quanh quẩn trong buồng, ngày hai bữa có phục vụ cơm bưng nước rót. Mang tiếng là thành viên trong đoàn công tác của đồng chí cán bộ cấp cao mà ông Thượng cứ ru rú bên vợ, chẳng thấy được gọi đi kiểm tra kiểm con gì hết . Nằm mãi sốt ruột, ông nổi cáu :
“ Thôi cô cứ nằm đây chờ ông ấy...tôi phải ra phố cho đỡ cuồng cẳng đây...”
Vợ ông trợn mắt :
“ Ấy chết...ông là thành viên của đoàn công tác mà lại lang thang ra phố thì còn ra cái gì . Ông phải nằm đây, đến tối họp xong ”người ta” tới, ông chịu khó lánh mặt sang cái phòng xép bên kia...”
Ông Thượng nhăn nhớ :
“ Cả ngày cả đêm cứ ru rú không rời khỏi phòng sốt ruột lắm...”
Vợ ông trừng mắt :
“ Ông lại muốn giở quẻ hả ? Thì cũng như mọi khi có gì khác đâu ?”
Ông cúi mặt xuống im lặng. Ông đã hiểu thế nào là “như mọi khi” rồi. Ông phải lẻn vào đâu đó nhường giường, nhường vợ cho thủ trưởng vui chơi thoả thích cho đến khi thủ trưởng ra khỏi phòng ông mới được trở lại cương vị người chủ gia đình. Ông biết vậy là vô cùng nhục nhã nhưng ông đã chấp nhận và tự coi mình như Việt Câu Tiễn ngày xưa, chịu đựng sự khinh rẻ đến tận cùng để mưu...nghiệp lớn. Ông đã chịu đựng liền mấy năm rồi, không lẽ bỏ dở giữa chừng ? Không , dù chịu nhục đến đâu ông cũng phải kiên trì chịu đựng, đi hết con đường để leo lên được cái ghế cao chót vót, lúc đó ông sẽ chờ dịp trả thù “chúng nó”.
Tất nhiên, “chúng nó” phải hiểu là cả cô vợ hờ của ông lẫn đồng chí cán bộ cao cấp. Đó là ý nghĩ thầm kín ông đào sâu chôn chặt trong lòng, tuyệt đối không dám lộ ra, không thì...mất mạng. Ông hiểu rất rõ cái tình thế của ông, mặc dầu ông đã chịu bò sát dưới chân “người ấy”, nhưng chỉ sa sẩy một chút, bộc lộ mối hờn căm thầm kín lập tức ông số phận ông chẳng khác gì con sâu cái kiến bị nghiền nát dưới gót chân ”người ấy”.
Khuya hôm đó ông đang nằm ngủ lơ mơ quả nhiên có tiếng giày cộp cộp rồi tiếng đập cửa. Vợ ông choàng dậy hấp tấp :
“ Người ta tới rồi đó, ông sang phòng bên đi...”
Ông hiểu ngay rằng đã tới lúc ...nhường bà xã cho thủ trưởng. Đang nằm ấm bên vợ, giờ phải chui ra khỏi chăn, lánh sang phòng bên, ông Thượng thấm thía cái nỗi đau thân phận. Nhưng cái phận số ông nó thế, còn cách nào khác ?
Đồng chí cấp cao ào vào phòng, vồ ngay lấy vợ ông Thượng hôn lấy hôn để, miệng gầm gừ như con chó đói, bất chấp anh chồng hờ nằm ngay phòng xép kế bên chỉ cách nhau một tấm màn vải. Cô vợ cười rinh rích, khéo léo dẫn dắt đồng chí đến nằm chềnh ềnh trên giường rồi lại giả vờ rỗi, đẩy ra :
“ Làm gì mà bây giờ mới tới, lại mò đi hát karaoke với mấy con nhãi ranh phải không ?”
Đồng chí cấp cao cười khà khà :
“ Hát xướng gì đâu ? Anh bận làm việc với mấy cha thường vụ tỉnh uỷ đấy mà. Mẹ kiếp cái bọn này đầu óc bã đậu, ăn vụng không biết chùi mép, mình đã bầy cách cho tụi nó thoát tội mà lại ngu không biết đường chạy...”
Đồng chí nói chưa dứt lời đã làm cái gì đó làm cô vợ ông Thượng la oái oái và cười sằng sặc. Ở giường bên ông chồng tội nghiệp thâm gan tím ruột chỉ muốn nhảy bổ sang băm vằm đôi gian phu dâm phụ nhưng hỡi ôi, ông chỉ nghĩ vậy thôi, đâu có dám ra tay, chỉ đành nằm im thin thít chịu đựng những âm thanh, những tiếng chí choé cười cợt vọng sang. Căn phòng chợt rơi vào im lặng rồi có tiếng cô vợ ré lên :
“ Khiếp lắm nữa...toàn mùi rượu....”
Tiếng đồng chí cán bộ cao cấp cười cùng cực :
“ Thì tối nay thằng Bí thư tỉnh uỷ mời ly rượu đại bổ...thận, nó bảo đây là rượu của vua Minh Mạng, anh cố uống lấy vài ly để em...khen đó mà...”
“ Cứ bốc phét mãi...giỏi thì cứ thử xem sao...”
Có tiếng giật đùng đùng trên giường rồi tất cả rơi vào im lặng. Ông Thượng nằm chết điếng. Trời đất ơi, đôi gian phu dâm phụ này còn hành hạ ông tới mức nào nữa. Ông cố nhắm mắt ngủ cho quên đi cái cảnh xấu xa bỉ ổi đang diễn ra ngay bên cạnh ông. Sự chịu đựng của ông chắc đến thế này là cùng cực. Nếu kéo dài nữa chắc ông phát điên, nhảy xổ ra mà đấm đá cho thoả lòng căm hờn. Ông cứ cố nhắm mắt mãi sau cùng rồi cũng thiếp đi. Ông nằm mơ thấy đồng chí cán bộ cao cấp đang ngồi tít trên chủ tịch đoàn hội nghị. Tất cả mọi người trong hội trường chợt đứng cả dậy vỗ tay ầm ầm hoan hô vợ ông đi tới diễn đàn cầm lấy micro và bắt đầu nói gì đó. A...thì ra cô ta đang báo cáo thành tích đánh mìn xe Pháp trên đường số 5. Cô ta càng nói càng hăng và cử toạ vỗ tay rần rần. Bất chợt đồng chí cán bộ cao cấp cầm bó hoa trao vào tay vợ ông rồi ôm lấy vợ ông hôn thắm thiết. Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô rầm trời mà đồng chí cấp cao chẳng những không buông vợ ông ra mà còn đè cô ta ngay giữa sân khấu. Ông nổi điên muốn nhảy ngay lên đó bất chợt có tiếng gọi văng vẳng :
“ Ông Thượng...ông Thượng...”
Tiếng gọi dai dẳng cứ như chọc vào tai làm ông choàng tỉnh. Thì ra ông đang nằm mơ và tiếng vợ đang gọi làm ông nhớ ra mọi chuyện đang diễn ra. Chắc là đồng chí cấp cao về rồi ? Đêm qua hẳn nó đã quần vợ ông đã đời ra rồi. Uống rượu Minh Mạng kia mà. Ông đã nhớ ra hết và nghiến răng kèn kẹt, hỏi vọng sang:
“ Cô gọi tôi hả ? Thằng đó đi rồi hả ? Xong việc rồi hả ? Sao cô không giữ nó lại tới sáng ?”
Tiếng vợ ông bực bội :
“ Chưa...ông ấy chưa đi...ông ấy vẫn còn nằm đây...”
Ông nổi cáu :
“ Vẫn còn nằm đó thì gọi tôi sang làm gì ? Bộ muốn chơi tay ba hả ?”
Vợ ông nghiến răng kèn kẹt :
“ Ông lựa lời mà ăn nói biết chưa ? Ông cứ sang đây rồi khắc biết...”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét