Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 126


                                         (tiếp theo)



Lần đó ông xuống một tỉnh miền núi kiểm tra công tác sắp xếp lại tổ chức các Ban, ngành  trong tỉnh uỷ. Làm việc xong với thường vụ ông được mời về nghỉ tại nhà khách tỉnh uỷ. Được đích thân bí thư tỉnh uỷ dẫn đi nên ô tô vừa tới sân  nhà khách ông Giám đốc đã dẫn một dàn các em tiếp tân xinh đẹp ra đón. Ông trố mắt trước  một em gái ăn mặc theo kiểu dân tộc , choàng khăn trên đầu, áo ngắn tay chẽn ngang bụng để hở ra một làn da trắng muốt. Bước chân xuống xe rồi , ông Sáu Thượng không chịu vào nhà ngay cứ ngây người nhìn cô gái làm ông Giám đốc nhà nghỉ cười  hóm hỉnh :
“ Báo cáo đồng chí...xin giới thiệu với đồng chí đây là cô Thật, người  dân tộc Thái, tiếp viên của nhà nghỉ...Để lát nữa bảo em nó lên dọn phòng cho thủ trưởng...”
Cô gái đi vào trong rồi, ông Sáu Thượng vẫn còn xuýt xoa :
“ Đẹp ...đẹp thật...da trắng như trứng  gà bóc...người lại mình rây kém gì hoa hậu ...”
  Tối hôm đó bí thư tỉnh uỷ chiêu đãi ông Sáu ngay tại nhà khách, vừa ăn vừa có các em văn công tỉnh múa hát giúp vui. Mặc dầu các cô đều xinh như mộng, múa hát mê hoặc lòng người, nhưng trong đầu ông Sáu vẫn không dứt nổi hình ảnh cô Thật  khiến ông cứ xoay qua xoay lại, ngơ ngơ ngác ngác như thể tìm kiếm ai đó , chẳng còn hồn vía đâu coi hát múa  . Ông Bí thư  tỉnh uỷ đi guốc trong bụng đồng chí phái viên trung ương  vẫy ông Giám đốc nhà khách tới thì thào điều gì đó. Ông này gật lấy gật để rồi bước lại gần ông Sáu Thượng rối rít :
“ Báo cáo anh...mời anh đi nghỉ , đi đường mệt...”
Ông bí thư cũng tiến đến bắt tay xin phép ra về và chúc đồng chí Sáu ngủ  ngon. Ông vui vẻ cảm ơn, hẹn ngày mai tiếp tục làm việc và hồi hộp theo chân ông Giám đốc nhà khách bước vào  phòng ngủ cực kỳ sang trọng. Một chùm đèn treo từ trên trần hắt xuống một chiếc giường gỗ quý trạm trổ cầu kỳ, có nệm dầy phủ vải nhiễu trên có hai  chiếc gối đặt song song làm ông Sáu Thượng cười  toét miệng :
“ Sao lại có tới những...hai chiếc gối kìa ? Còn ai nữa đây ?”
Ông Giám đốc nhà khách khúm núm :
“ Dạ...báo cáo đồng chí...cái đó...cái đó là tuỳ chủ trương của đồng chí thôi ạ...nếu đồng chí chỉ thị tôi sẽ ...tôi sẽ bố trí một cháu tới dọn giường cho đồng  chí ạ...”
Ông Sáu Thượng gật gật :
“ Được  được...phân công một cháu lên đây phục vụ đấm bóp để tái sản xuất sức khoẻ sáng mai tiếp tục làm việc với thường vụ thì rất tốt...rất tốt...”
Ông Giám đốc cười cười rồi quay ra phía cửa vỗ hai tay vào nhau. Không đầy nửa phút sau một cô gái mũm mĩm ưỡn ẹo bước vào. Ông Giám đốc xoa tay khúm núm :
“ Báo cáo đồng chí cháu này được chưa ạ ?”
Ông Sáu Thượng sầm mặt :
“ Vậy chứ cô Thật hồi chiều đi đâu mất rồi ?”
Ông Giám đốc nhà khách  sợ hãi :
“ Báo cáo đồng chí...cháu này đã được...đào tạo  nghiệp vụ...tay nghề rất cao ạ... còn cô Thật ...cô Thật thì chưa...chưa...”
Ông Sáu Thượng cười toét miệng :
“ Chưa đào tạo mới hay chớ...thành thạo quá, lữa ra rồi còn thích thú gì...cứ cho cô Thật lên dây...”
“ Dạ...nhưng cô Thật tư tưởng chưa thông ạ...sợ..sợ ...cô ấy không chịu ạ...”
Ông Sáu Thượng cau mày :
“ Chưa thông thì đả thông cho nó biết làm gì thì cũng là phục vụ cách mạng...phải biết hy sinh bản thân, đặt quyền lợi cách mạng lên trên hết chớ ...”
Ông Giám đốc vẫn nhăn nhó :
“ Dạ...báo cáo vẫn biết thế...nhưng con bé này...bướng bỉnh lắm ạ...tối nay bà thư ký công đoàn đã ...làm công tác tư tưởng cho nó mãi mà nó vẫn không chịu ạ...”
“ Nó đòi cái gì ?”
“ Dạ...báo cáo...nó không đòi gì, nó chỉ muốn giữ ...cái đó để sau này lấy chồng thôi  ạ...”
Ông Sáu Thượng ngẩn ngưởi ra ngẫm nghĩ rồi bất ngờ ông thay đổi thái độ :
“ Thôi được rồi, được  rồi, nhỏ tuổi mà có ý thức đạo đức vậy là rất tốt, rất tốt...”
Ngày hôm sau ông bàn với đồng chí Phó chủ tịch tỉnh phụ trách văn xã về trường hợp cô nhân viên khách sạn tên Thật. Ông nói tỉnh phải chấp hành tốt chủ trương ưu tiên đào tạo, bồi dưỡng người dân tộc vì vậy cần phải đưa cô Thật đi học “Trường con em các dân tộc miền núi” và để hỗ trợ cho tỉnh, ông sẽ xung phong nhận đỡ đầu cho cô ta để có điều kiện học tập , phấn đấu sau này làm hạt giống đỏ cho tỉnh. Chỉ thị  của ông Sáu Thượng  lập tức được thi hành. Bà thư ký công đoàn nhà khách được giao nhiệm vụ làm công tác tư tưởng cho cô gái. Thoạt đầu cô cứ nguây nguẩy :
“ A lúi...không được đâu...ngủ với người già...phà * bắt tội đó...”
Bà công đoàn rối rít :
“ Không phải ngủ...không phải làm gì hết...chỉ đi học thôi...đi học mai sau ra làm cán bộ...”
Cô Thật gật đầu :
“ Đi học thì được, ngủ với người già không được...”
Bà thư ký công đoàn bật cười :
“ Ai bắt cô ngủ mà sợ...người ta chỉ muốn đỡ đầu cho cô thôi...”
Cô bé miền núi vẫn lắc đầu quày quạy làm bà công đoàn phải giải thích “ đỡ đầu “ chính là bố nuôi, cô không phải làm gì cả chỉ phải gọi “người ta” là bố nuôi và được đi học hành, được mặc đẹp, được ăn cơm thịt , thỉnh thoảng được đi ô tô về Hà Nội tham quan lăng bác Hồ . Cô Thật nghe vậy thích quá đồng ý liền. Thế là ngay sau đó cô từ bỏ cái nghề nhân viên khách sạn và được đi học trong trường giành cho con em các dân tộc. Chỉ vài tháng sau, được nhàn nhã, được ăn ngọn mặc đẹp, cô Thật đã trổ mã thành một bông hoa rừng rực rỡ . Cô bắt đầu ý thức được quyền uy của mình  là con gái nuôi  đồng chí Phó Ban trên trung ương có nhiều ưu tiên và đặc quyền so với người khác. Có hôm được  nghỉ học về thăm bạn bè cũ ở nhà khách của tỉnh uỷ, vừa bước chân vào tới cổng, bà thư ký công đoàn từ bên trong đã lao ra kéo tay cô vồn vã :
“ Ối cha mẹ ôi, mới nghỉ làm có ít ngày mà đã tròn lẳn ra thế này. Vào đây...vào đây...cho tôi hỏi chuyện cô !”
Ông Giám đốc nhà khách nghe tin cũng đâm bổ xuống và nằng nặc kéo cô lên phòng hỏi chuyện :
“ Sao ? Cháu học hành tốt chứ ? Bố cháu khoẻ không ?”
Cô Thật líu ríu trả lời bố cô ở bản vẫn khoẻ và mới lên thăm mang cho cô chai mật ong làm ông Giám đốc sầm mặt :
“ Không không...Tôi hỏi bố nuôi cô kìa...tôi hỏi đồng chí Sáu Thượng Phó ban ở trên trung ương kìa. Đồng chí  có khoẻ không ? Có hay về thăm cô không ?”
Cô Thật trả lời rằng “bố nuôi” cô  bận công tác chưa về thăm được nhưng vẫn gọi điện hỏi việc học tập của cô và thường xuyên gửi quà nữa. Ông Giám đốc rối rít :
“ Đúng rồi...đúng rồi...bố nuôi cô bận bịu công việc tối ngày mà còn hỏi thăm và gửi quà vậy là tốt lắm rồi...Chừng nào bố về đây cô mời bố sang đây cho Ban Giám đốc chiêu đãi nhá .”
Từ đó cô Thật trở nên một người quan trọng nhất trong tỉnh, được trọng vọng, đón đưa có khi còn hơn cả ông Chủ tịch tỉnh. Đám con trai mấy ông cán bộ tỉnh lân la tìm tới tán tỉnh lập tức bị  răn đe cấm ngặt không được xớ rớ tới con gái nuôi đồng  chí Sáu Thượng mà ...chết cả nhà. Theo chủ trương của Ban tài chính tỉnh uỷ, để tạo điều kiện cho cô Thật yên tâm học hành, cô được  miễn chế độ nội trú trong khu tập thể như các học sinh khác. Cô được cấp một căn hộ đầy đủ tiện nghi và kín đáo trong khuôn viên của nhà khách tỉnh uỷ. Ngoài ra cô còn được hưởng chế độ cung cấp đặc biệt do nhà bếp của cơ quan đưa sang.
Ông Sáu Thượng có đôi lần về tỉnh công tác nhưng vì bận bịu công việc nên chỉ ghé thăm cô có đôi ba lần đủ để hỏi han việc học hành và sinh hoạt thường ngày của cô.
Cứ mỗi lần lên thăm, ông lại mang cho cô đủ thứ nước hoa, khăn tay , váy áo, kể cả quần lót, coóc sê của con gái loại hàng ngoại đặc biệt chỉ có bán ở cửa hàng Tôn Đản tận Hà Nội. Thoạt đầu cô còn ngúng nguẩy, sau vì đồ đẹp quá làm cô rất thích thành quen và bạo dạn hẳn lên tới mức để yên cho bố nuôi ướm thử quần áo lên người.
“Đẹp lắm...đẹp lắm...con mặc cái mầu này rất đẹp...”
Được ‘bố nuôi” khen cô sung sướng nở nang cả mặt mày không hề nhận ra trong đôi mắt của ông Sáu Thượng cứ loe loé lên những tia mắt rất lạ. Có lần ông ghé thăm cô, gửi  lại cái cặp bảo cô cất đi trong khi ông cùng đồng chí Bí thư tỉnh uỷ đi kiểm tra dưới vùng sâu vùng xa. Buổi tối, sau khi học bài xong, coi mãi ti vi cũng chán, cô nhớ ra cái cặp ông “bố nuôi” gửi lại. Cô đoán ở bên trong chắc nhiều đồ quý và lạ lắm như cái máy hình, máy điện thoại nhỏ xíu thỉnh thoảng ông vẫn lôi ra nói chuyện. Kích thích bởi trí tò mò, cô phân vân một hồi rồi quyết định mở cặp ra coi. Đúng như cô đoán, trong cặp có hai cái máy đó, mấy cuốn sổ công tác và một túi ảnh dầy cộp . Chắc là ảnh “bố nuôi” chụp trong lúc đi công tác đây. Cô ngần ngừ giây lát rồi rút trong đó ra một cái ảnh đưa lên coi. Bất chợt cô thấy nóng bừng cả người. Khiếp khiếp toàn  cảnh ghê gớm …

                        (còn tiếp)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét