Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 43 )

                                (tiếp theo)



Sáng hôm sau cô thức dậy trong căn buồng vắng, người đau ê ẩm. Cô nhổm phắt người dậy. Một vệt máu loang trên nệm trắng. Cô vội kéo chăn che tấm thân trần trụi và nhớ ra mọi chuyện. Hoá ra lão già dê đã bỏ thuốc ngủ vào chai nước ngọt trong tủ lạnh . Khốn nạn, thật không ngờ con người xem ra rất quân tử, đạo cao đức trọng bên trong lại là một thằng đểu cáng hết chỗ nói. Thì ra  bề ngoài là người chồng rất yêu thương, thuỷ chung với vợ, mẫu mực với con cái nhưng lại là  thằng dối trá, dâm đãng, thâm hiểm và cực kỳ ích kỷ.
Bài học đầu tiên về đàn ông, ác thay lại từ cái người cô kính trọng như bố đẻ của mình.
Mình phải giết nó…mình phải giết nó…” – cô nhảy trên giường xuống, nhìn quanh không thấy lão già đâu. Chắc hẳn lão đang trong bệnh viện. Tưởng tượng bộ mặt giả nhân giả nghĩa  của lão cô rít lên như đau răng. Toàn thân cô nhơm nhớp một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô xịt mạnh vòi nước nóng lên người, chà xát như muốn lột bỏ nước da cô cảm thấy bẩn bẩn. Từ đó trong đầu chỉ còn tìm cách giết “thằng dượng chó đẻ”. Giá có khẩu súng là dễ nhất. Chỉ cần núp sau cửa, chờ lão trở về …đòm phát, thế là xong đời.
Tưởng tượng vậy thôi chứ ngay ở Mỹ lấy đâu ra súng ?
Muốn có phải mua và phải xin được giấy phép, đang tuổi đi học như cô, ai cho mua súng ? Không súng thì dao vậy. Cô lục trong bếp lấy ra con dao nhọn hoắt . Chắc chắn buổi trưa lão mò về, cô nấp sau cánh cửa , chỉ cần lão ló mặt là đâm liền. Cô nhớ lại  những bộ phim hình sự Mỹ, phải nhằm vào ngực mới mong đâm nhát chết tươi. Vậy phải chờ lão đi sát mới nhào tới đâm liền.
Cô cứ nấp sau cánh cửa chờ đợi. Mãi gần trưa mới có tiếng xe hơi đậu ngoài cổng, tiếng mở và sập cửa xe. Lão già tới số rồi. Cô ghé mắt nhìn qua kính ngắm. Trời đất, lão không đi một mình mà người cùng trạc tuổi, chắc là bạn. Cô tót vào buồng. Nghe nói chuyện, hoá ra ông bạn vừa  từ Việt Namsang, mới gặp nhau ngoài quán rủ về nhà làm quen.
Vào những dịp thế này nhất định dượng cô phải bày cuộc rượu. Ở Mỹ rượu và thức ăn so với thu nhập tính ra quá rẻ, nhậu một bữa không đáng bao nhiêu nên mời nhau là thường. Quả nhiên lão già mở tủ lạnh lấy thịt bò với tôm càng xanh cho vào lò nướng đãi bạn.
Hai người chén chú chén anh, rượu vào lời ra oang oang toàn chuyện kỷ niệm hồi đó ở mặt trận nào, đánh đấm sao mãi cả tiếng đồng hồ mới tàn cuộc. Ông bạn phải gọi điện người nhà tới đón . Tiễn khách về lão già đã say lắm, không kịp về phòng , lăn kềnh ra xalông kéo bễ.
Tới số rồi, lão ngủ như chết khác gì con lợn bị trói chờ mổ bụng, cạo lông. Tuy nhiên khó khăn nảy ra làm cô chùn tay. Lão gìa nằm co quắp như con tôm luộc, lưng quay vào thành ghế khó  đâm dao vào ngực hoặc lưng. Nếu không tìm được chỗ hiểm nhất định lão sẽ quật lại .
Cô cứ đứng như chôn chân cạnh lão già, đầu óc bấn loạn . Thôi được không đâm dao thì nghĩ cách khác vậy. Mắt cô long sòng sọc ai trông thấy lúc này cũng phải sợ .Không có súng, không có dao thì dùng…xăng vậy. Ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu .Cô vội vàng chạy xuống gara mở nắp xăng xe hơi , cho ống hút vào rút ra được một can đầy. Cô xách can xăng đi lại chỗ lão già đang ngủ say như chết, mùi rươụ  xông ra nồng nặc, mặt lão rúm ró , khô quắt lại như chết rồi.
Cô mím môi căm thù. Cho mày chết thật đau đớn đáng đời . Lần trước tao đã bỏ qua cái tội nhìn trộm tao tắm, lần này thì không thể được, tội lỗi mày gây ra  quá lớn.
Cô rón rén mở nắp can xăng tưới xung quanh ghế lão đang nằm. Mùi xăng xông lên nồng nặc. Cô bắt đầu rót chầm chậm lên chân , lên đầu gối dần dần lên bụng lão. Rồi cô đổ thành vệt cách ra xa khỏi lão, tay giơ lên hộp quẹt . Giờ lão đền tội đã điểm. Chỉ cần bật quẹt dí xuống đất , ngọn lửa sẽ chạy nhanh tới biến lão thành bó đuốc sống.
Bất chợt lão già mở choàng mắt , ngồi nhổm dậy :
“ Con..con làm gì vậy .xăng…trời ơi xăng ở đâu ra thế ?”
Cô đưa ra cái hộp quẹt, quát lên :
“ Ngồi yên…nhúc nhích tao bật quẹt lên là mày cháy  đùng đùng…”
Nhận ra tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, lão già cuống queo :
“ Ấy chớ…ấy chớ…chớ bật  quẹt …trời ơi xăng…xăng …sao con lại đổ xăng lên người dượng vậy ?”
Cô cười gằn :
“ Mày đừng hòng tính chuyện thoát thân…mày ngọ nguậy chân tay là tao bật quẹt liền…”
Lão già rối rít :
“ Ấy đừng…đừng làm vậy tội nghiệp dượng…mà con…con cũng đi tù…”
Cô vênh mặt :
“ Đêm qua mày hiếp tao như vậy mà cái miệng mày còn lem lẻm dượng dượng con con à ? Mày mà còn kêu vậy, tao bật quẹt liền…”
Lão cuống quýt :
“ Ấy chớ…tôi lậy cô..tôi van cô..tôi xin cô tha tội cho tôi rồi muốn gì tôi cũng nghe.”
Cô dằn giọng :
“Tha tội cho mày ? Mày muốn tao tha tội thì mày trả lại tao cái mày vừa cướp đi dêm qua đó…”
Lão ngớ người :
“ Tôi…tôi có cướp gi đâu ạ…”
“ Trời đất ơi…vậy mà tao cứ tường mày học cao lắm,  chữ nghĩa trong đầu nhiều lắm ai ngờ mày cũng chỉ ngu như  con bò đực….Đêm qua mày đã cướp đi cái quý nhất …của người con gái mày biết chưa ?”
Lão già cuống quýt :
“ Dạ tôi ..tôi không định vậy ạ..tôi chỉ muốn…muốn cô thôi ạ…”
Thôi không lý sự với thằng chó già này nữa cô giơ lên cái hộp quẹt, bất đồ lão  lậy như tế sao, khóc rưng rức :
“ Tôi lậy cô..tôi lậy cô…nếu cô không thương tôi thì cô cũng thương lấy má cô, thương lấy em cô đang trong bệnh viện…cô giết tôi thì má cô goá chồng, em cô mồ côi, còn cô vô tù rồi ai cũng khổ cả…tôi lậy cô…xin cô hãy nghĩ lại…”
Cô nghe lão nói như vậy chùn tay lại. Kể ra lão nói cũng đúng, nếu lão chết cháy dưới tay cô, má cô sẽ đau khổ suốt đời rồi thằng em mới sinh của cô nữa, dẫu là giọt máu của lão nhưng nó vẫn là con của má, là em trai cô. Nhìn vẻ trù trừ của cô , lão già lại càng khẩn thiết :
“ Tôi lậy cô…tôi van cô…xin cô hãy nghĩ lại…đừng gây ra bất hạnh cho chính má cô…”
Vừa nói lão vưà sụp xuống lậy như tế sao.

Oh My God…thật không thể tưởng tượng người trước đây cô kính trọng như một người cha một người lính cộng hòa lại hèn đớn vậy ? Không lẽ khi cuộc sống quá nhiều tiện nghi hiện đại, quá nhiều sung sướng , nào nhà cao cửa rộng, nào ô tô , máy móc… con người ta lại hoảng sợ khi buộc phải rời bỏ nó đến mức lậy lục  van xin đến thế sao ?
Tự dưng bao nhiêu nỗi căm thù đang ngùn ngụt trong cô tiêu tan hết, còn lại  một nỗi kinh tởm khiến cô phát ói. Lão già càng ra sức van lậy để cô tha mạng sống cô càng kinh hoàng về cái nỗi hèn đớn của một kẻ mất hết nhân cách.
Sau cùng như không chịu nổi , cô quát lên :
“ Đứng dậy… mày đứng dậy ngay không tao quẹt một cái là mày thành than…”
Lão già run cầm cập nhìn cái hộp quẹt lăm lăm trong tay. Quả thực nếu không tìm cách dỗ dành cho con nhỏ vứt nó đi thì chỉ trong tich tắc lão sẽ rơi xuống hoả ngục theo nghĩa đen.
Sống với hai mẹ con, lão thừa hiểu tính cách đứa con gái vẫn gọi lão bằng dượng. Nó rất hiếu động nhưng bất chợt nó giam mình trong phòng cả buổi không thèm ló mặt bắt chuyện với ai lấy nửa câu. Vui tưng bừng tới mức nhảy cẫng lên theo điệu nhạc giật cục nhưng rồi lại buồn ngay đấy tới mức tới bưã cơm không thèm ra ăn, chui trong phòng, vùi đầu vào gối khóc rưng rức.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm lão luyện về đàn bà, lão hiểu ngay rằng đó là triệu chứng của căn bệnh dậy thì. Đó là một trái chín tới đầy mời gọi, hứa hẹn những cảm giác tuyệt diệu có thể làm trẻ lại bộ cảm xúc vốn đang lão hoá của lão.
Thế rồi số phận giun giủi , ngay hôm vừa ở bệnh viện chăm sóc vợ con về, lão đi ngang qua restroom, ghé mắt nhìn qua cánh cửa khép hờ. Oh My God…cái hình ảnh mơn mởn dậy thì làm lão rung động đến tận từng tế bào, trái tim dày dạn bỗng đập thùm thụp như chưa bao giờ dữ dội đến thế.
Lão cứ đứng trố mắt như bị điểm huyệt cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại lão mới bừng tỉnh để lao vội về phòng , đâm bổ vào giường gậm nhấm cái hình ảnh tuyệt diệu vừa nãy vẫn còn lưu lại trong đầu.
Từ lúc đó lão phải sống trong một con người bị phân đôi đến khổ sở. Một mặt lão như con thú chỉ muốn nhảy xổ đến ngấu nghiến con mồi mỗi khi gặp gỡ, mặt khác  lão phải dằn lòng, cố giữ vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc của một người cha dượng luôn luôn lo lắng cho vợ và đứa con sơ sinh.
Để khỏi bộc lộ nỗi thèm khát tội lỗi, lão cố tránh mặt cô gái và mỗi khi phải giao tiếp lão cố bầy ra một vẻ nghiêm nghị . Quả nhiên vai diễn đánh tan mọi nghi ngờ , xoá trong đầu cô cảm giác kinh tởm bị nhìn trộn khi khoả thân và đinh ninh chẳng qua đó là lỗi của cô quên không đóng cửa và  cha dượng vô tình về nhà đúng lúc đó.
Khi cô gái hoàn toàn không còn mảy may nghi ngờ và dè chừng, lão mới cho con mồi vào tròng. Lão thừa biết không thể có bất kỳ tự nguyện nào từ phía đứa con gái vợ ngay cả khi cho nó uống thuốc kích dục ở liều cao nhất. Nếu muốn đạt kết quả cần dầy công chuẩn bị, kiên nhẫn chờ đợi.
Tuy nhiên thèm khát nung nấu đẩy lão vào chụp giật táo tợn. Lão quyết định ngay tức khắc phải chiếm đoạt được cô gái khi vợ và đứa con sơ sinh còn trong bệnh viện. Đó là thời cơ vàng không dễ gì lặp lại.
Lão quan sát và nắm được thói quen cô gái là đi đâu về việc đầu tiên bổ vào tủ lạnh uống chai Coke . Thế là lão mua thuốc ngủ bỏ vào cả mấy chai để sẵn . Cô gái trúng kế dễ dàng và lão chỉ việc mở cửa buồng nhẹ nhàng con mèo trước con chuột đã khả năng chống đỡ.
Sau khi đã hưởng bữa tiệc đào tiên , lão trốn biệt trong bệnh viện với vợ và chỉ trở về khi gặp  ông bạn cũ mới từ Việt Namsang cùng về nhà với lão. Kế hoạch xem ra rất hoàn hảo chỉ một chi tiết  không ngờ tới làm sụp đổ mọi toan tính .
Kéo ông bạn mới Việt Namsang về nhà,  lão chỉ tính về có bạn đỡ trơ trẽn nếu giáp mặt cô con gái đêm qua gã mới cưỡng dâm. Nào ngờ chuyện  qua chuyện lại, lão bỗng nổi hứng gây độ nhậu.
Lúc đầu cũng chỉ tính nhậu sơ sơ . Ai ngờ rượu vào lời ra, lại thêm bạn gã cứ trầm trồ khen số lão may mắn , thật đổi đời ngược hẳn 180 độ so với khi còn trong tù cộng sản Việt Nam. Mồm miệng tép nhảy của ông bạn thổi vào lão những lời tâng bốc .Thế là lão quên hết mọi phiền phức do chuyện tày đình đêm qua , lão cứ mềm môi chén chú chén anh, lại mồi tôm nướng, chân gà hấp hành  hỏi làm sao kiềm chế cho nổi.
Cứ thế là chai lớn, chai nhỏ, hai lão già uống đến bò ra đất , té xỉu ngay trên xa lông để khi tỉnh dậy kinh hoàng nhận ra rớt xuống vực thẳm lòng căm thù của cô gái đang đòi hắn đề tội.
““ Tôi lậy cô..tôi lậy cô…nếu cô không thương tôi thì cô cũng thương lấy má cô, thương lấy em cô đang trong bệnh viện…cô giết tôi thì má cô lại goá chồng, em cô lại mồ côi, còn cô thì nhất định vô tù rồi ai cũng khổ cả…tôi lậy cô…xin cô hãy nghĩ lại…”
Lão cứ lặp đi lặp lại lải nhải như một gã ăn mày van xin “con cá nó sống vì nước, con sống vì các ông các bà”.
Chừng không chịu nổi cảnh sa đoạ của bố dượng đang diễn ra trước mắt , cô gái lại quát lên :
“ Câm mồm…mày còn cất tiếng van xin nữa tao bật quẹt liền…”
May cho lão vừa lúc đó cell phone của cô reo lên ầm ĩ. Cô vẫn lăm lăm cái quẹt trong tay, rút điện thoại ghé vào tai. Hoá ra má cô gọi và hỏi :
“ Dượng có ở đó không cho má nói chuyện”.
Cô vội chối bay chối biến :
“ Không không….không có ở đây…”
Tiếng má cô vui vẻ :
“ Nếu dượng về con nhắn dượng tới bệnh viện làm thủ tục ra viện cho má ngay. Hẹn sớm gặp con. Má yêu con…”
Cú điện thoại làm cô sững ra. Cô vốn thương mẹ. Một khi đốt chết gã chồng của má thì cô chắc chắn cũng đi tù, một thân một mình má với em nhỏ trông cậy vào ai ? Ý nghĩ đó làm cô chùn tay. Thôi tha cho thàng chó già để lão còn lo cho má mà cho sấp nhỏ.
Ngắm cái vẻ hèn đớn, bạc nhược của lão già lần cuối, cô cất tiếng dõng dạc :
“ Tao nghĩ đến má tao và đứa con của bà, tao tha tội chết cho mày. Từ nay tao sẽ đi khỏi đây và vĩnh viễn không còn muốn nhìn thấy cái mặt chó của mày nữa…”
Lão già thoát chết rối rít cảm ơn và lậy như tế sao. Lão run cầm cập theo lệnh cô gái bước vào restroom , đóng sập cửa để cô chạy nhanh ra xe biến thật xa rồi mới được ló mặt ra theo đúng như kế hoạch của cô. 

                                            (còn tiếp)


Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Meet your On The Rise nominees for June

In our monthly On The Rise program, we identify four partners whose channels drive significant YouTube watch time but haven’t yet reached the 100,000 subscriber mark. Your interest has helped us find four partners who are getting closer to that milestone. They’re already driving a lot of watch time for YouTube, and you can help them grow their channels and audiences even more. It’s June, which means school is out, but our nominees this month could each teach you something new: learn how to coat your car in plastic, how to make an original greeting card, what happens when you add water to a super-absorbent polymer, or when to use “a lot” versus “allot” (versus “lots”).

Here’s where you come in--you actually have the chance to help push these partners even further on YouTube. Review their videos below, vote for your favorite here, and one of these candidates will have the opportunity to be featured across YouTube later this month. In addition to your votes, each channel will be evaluated on criteria such as viewer engagement and channel optimization techniques to decide which partner we’ll feature.

In past months, featured On The Rise partners like ManjulasKitchen and hauntedsunshinegirl have gained many subscribers and seen their careers take off, in large part due to your support. This month’s poll will be open until June 11, 5 p.m. PT, so don’t forget to vote for your favorite channel. Check back to see which channel will be featured on June 28.

DipYourCarcom
If you’ve ever considered modifying your car’s paint job, powder-coating it, or changing the look of your hubcaps, you might be interested in DipYourCarcom. The channel features all manner of how-to videos, including how to apply Plasti Dip to your car, wheels or grille.

 

starofmay
Need a card for an upcoming birthday or special occasion? Learn how to make your own with one of Kristina’s card-making tutorials. She studied graphic design and has even designed some stamps for crafting companies in the past, so she definitely knows what she’s doing.

 

IncredibleScience
Jason’s channel is full of fun and educational videos of science experiments, toys and projects. Watch him demonstrate a variety of scientific concepts like photovoltaics and polyacrylate water absorption, to name a few.

 

EnglishTeacherEmma
Emma is TESOL-certified and has been an ESL teacher for several years. On YouTube, she uploads videos that teach students (and even life-long English speakers) about everything from basic grammar to the intricate idiosyncrasies of the English language.

 

If you’re interested in participating or have suggestions for partners you think should be featured, we encourage you to visit our On The Rise homepage. You can check out all of our past featured partners on the Featured Partners tab, or nominate a YouTube partner to be considered for the program on the Nominate tab. Feel free to submit nominations for your own channel, or for channels you follow that you think deserve more attention or could be the next YouTube sensation. We’ll continue to feature promising partners who drive YouTube watch time, have fewer than 100,000 subscribers, and produce engaging content on a regular basis.

Devon Storbeck and Christine Wang, YouTube Partner Support, recently watched “Don't Let Me Down - The Beatles, por Diogo Mello (1 ano e 11 meses).”

NHÀ GIÁO một thời nhếch nhác ( KỲ 39 )



                                                                                         nhà văn NHẬT TIẾN
                                (tiếp theo)




Anh cúi đầu rồi thở dài không nói tiếp. Mãi tới lúc trên con đường từ nhà ra bến xe buýt để tiễn chân anh về nhà người quen, nơi anh cư ngụ  trước khi quay ra Hà Nội, anh mới thổ lộ :

- Cậu nhớ cô Quy không ?

Tôi lục lọi trí nhớ rồi buột mồm:

- Quy bán vải ở đầu phố hàng Đào ẩy hả ?

Duy gật đầu :

- Gia đình cô ấy cũng bị cải tạo tư sản. Nhà cửa, tài sản bị tịch thu hết. Sau cô ấy cũng cố gắng ngoi lên và xin  được một chân cô giáo ở một  trường tiểu học ngoài ngoại ô. Chồng đi nghĩa vụ quân sự. Một nách cô ấy phải nuôi 2 đứa con nhỏ. Cả nhà cứ phải đói ăn thờng xuyên. Một lần con ốm, nhà hết gạo, nhân gặp ca trực  trường, cô ấy lẻn.vào kho tiếp liệu xúc trộm một giá gạo, bị bảo vệ phát giác. . . .

Nói đến đây bỗng Duy ngừng lại. Có vẻ anh nghẹn ngào cố trấn áp một cơn xúc động. Rồi anh lại tiếp:

- Tuy vậy nhà  trường cũng thông cảm, không kỷ luật gì. Nhưng kể từ đó, cô ấy loay hoay với chính bản thân của mình, cứ y như  cô đã là một kẻ tội đồ ngày xưa bị mang dấu ấn ở ngay giữa trán. Khi vào xúc trộm gạo thì tình mẫu tử trong cô trỗi dậy mạnh mẽ, bất chấp mọi thứ hiểm nguy, miễn lấp đầy  được bao tử của con cái mình. Đến khi bị phát giác thì lương tâm nhà giáo của cô đã không tha thứ. Nó lớn tiếng nạt nộ, nó hành hạ, phỉ nhổ, khinh miệt cô khiến cho cô bây giờ không còn một chút dáng dấp gì gọi là niềm tự hào của một nhà giáo nữa. Nhiều khi đứng lớp mà nom cô như  một cái xác không hồn.

Duy đứng lại ở ven đường. Từ xa, bóng dáng cái xe buýt đã xuất hiện và sắp sửa trờ tới. Chúng tôi nắm chặt tay nhau và cùng nhìn nhau không nói. Tôi bỗng cảm thấy như  mình gần gũi với anh hơn là trong suốt quãng thời gian hàn huyên tái ngộ vừa qua. Nhìn ánh mắt của anh, tuy mệt mỏi nhưng thoáng hiện vài nét long lanh, tôi như vụt tìm lại  được hình bóng của người bạn cũ ngày

xưa.



****



Khoảng hơn mười  ngày sau tôi lại còn có dịp gặp lại Duy khi tôi quyết định ra ga Sài Gòn để chào từ biệt anh trở về miền Bắc.

Thân nhân của Duy đã xếp hàng lấy vé cho anh từ mấy hôm  trước nên anh đã vào sân ga từ lúc năm giờ sáng. Tôi đến sau anh,  nhưng cũng không trễ, vì còn cả tiếng đồng hồ tầu mới khởi hành. Tôi chỉ việc lấy "vé vào sân"  được bán ở ngay cổng vào sân ga. Loại vé này chỉ bán cho người đi tiễn thân nhân để  được phép vào sân ga. Mua vé xong, tôi đã đi dọc dẫy toa tầu để tìm anh. Vào thời điểm đó, con tầu thống nhất Bắc Nam đã có thể chuyển bánh  được coi như  một niềm tự hào lớn lao của chế độ mới. Hành khách rất đông đông nhất là đám ở Hà Nội vào thăm thân nhân rồi đến ngày phải trở ra và đám  bộ đội phục viên tức  được giải ngũ trở về quê quán. Ngoài ra cũng còn cả những cán bộ, công nhân viên di chuyển xuyên suốt tuyến Bắc Nam do nhu cầu công tác.

 Các toa tầu lúc này đã khứ khự hành khách với đủ loại hàng hóa chồng chất chung quanh. Tôi nhìn thấy Duy lọt thỏm sau khung cửa sổ chen chúc những người. Trong khung cảnh này, tôi thấy rõ là chẳng còn dịp nào mà người đi kẻ ở nói  được với nhau những lời thở than  trước khi toa tầu chuyển bánh. Duy hình như  cũng biết điều đó nên cố thò cổ ra ngoã và hét to :

- Chào nhé ? Thôi đi về đi !

Tôi ngậm ngùi giơ tay lên vẫy anh thật lâu. Rồi bỗng như  bị những người phía sau xô đẩy, anh chợt mất hút sau khung cửa sổ toa tầu. Tôi có cảm giác hụt hẫng, xé lòng như  có một người thân vùa bị cơn sóng dữ ùa lên khỏa lấp và nuốt chửng mất hình hài vào lòng biển.

Rồi tôi cứ đứng như  thế ngơ ngẩn như  một kẻ mất hồn cho đến khi tiếng còi tầu rúc lên báo hiệu tới giờ chuyển bảnh. Những người đi tiễn chạy ùa lên, cố với tay để vẫy gọi thân nhân trên tầu. Tôi cũng cố gắng tìm tòi hình bóng của Duy một lần nữa.  nhưng tôi không còn trông thấy anh ở đâu nữa.

Vĩnh biệt Duy ! Vĩnh biệt Hà Thành với điệu nhạc tuyệt vời mà tôi vẫn nghêu ngao từ hổi mới di cư vào Nam hồi năm 1954 :

Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi

ánh đèn giăng mắc muôn nơi

áo màu tung gió chơi  vơi



Hà Nội ơi, phố phường dãi ánh trăng mơ

Liễu mềm nhủ gió ngây thơ

Thấu chăng lòng khách bơ vơ ?



Có một điều thay đổi khi tôi nhớ đến bài hát này. Vào năm 1954, hát lên bài này, tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi nhớ miên man, day dút. Vào thời điểm bây giờ, chỉ vài ba năm sau khi Sài Gòn đổi chủ, Hà Nội đã gần gũi hơn vì người Hà Nội đã vào đến đây. Nhung buồn thay khi nhớ đến bài hát này, tôi không còn tìm thấy những tình cảm day dứt như  xưa nữa. Hà Nội ngày xưa trong tôi đã phai nhòa trong  những dáng người như  Tửu, như  Toán , như  Duy . . . .và nhiều toán cán bộ nam nữ khác từ miền Bắc vào, đi lũ lượt trên các đường phố.

Lúc tiễn Duy trở ra về, tôi phải đi qua mặt tiền của khu nhà ga Sài Gòn, khi đó còn tọa lạc ngay gần xế cửa chợ Bến Thành. Tuy trời vừa hửng sáng  nhưng ở đây đã ồn ào, náo nhiệt. Từ ngoài vỉa hè đường vào đến dẫy tam cấp có những bậc xi măng bueớc lên gian đại sảnh của nhà ga, đâu đâu cũng chật ních những người.  Nhưng nếu chui  được hẳn vào khu vực chính bán vé thì quang cảnh mới thấy hãi hùng. Cả một đám người hiện ra, mang rặt một mầu ảm đạm như  quần áo mầu xanh bộ đội đã cũ nhàu, y phục dân sự thì nhuộm đen, nhuộm nâu, cái lành lặn, cái vá víu hay rách nát, tất cả phơi bầy ra một khoảng chật hẹp mà chung quanh thì la liệt rác rueởi nào bã mía, giấy kẹo, tàn thuốc, cùng đủ thứ lá bóc ra từ bánh chưng, bánh giò...Tất cả những thứ ấy đều có mùi, từ mùi mồ hôi người đến mùi quần áo cũng như  mọi thứ mùi rác rưởi đã quyện lấy nhau mà ngùn ngụt tỏa lên, bốc ngùn ngụt trong cái oi bức của một ngày nắng nóng Sài Gòn. Đã thế, trên sàn xi măng còn có kẻ đứng, người ngồi, nhiều góc còn có người giải báo, kẻ lót áo mưa ngả lưng ngay trên sàn gạch. Còn bộ đội thì lổn nhổn, la liệt, chỗ thì ngồi bó gối hút thuộc vặt, chỗ thì lim dim ngủ gật lại có những anh còn đang ngáy khò khò vì chắc phải lấn chỗ, xếp hàng qua đêm nên bây giờ ngủ gục.

Ở ngay  trước quầy bán vé, tuy mọi người có chen lấn nhau,  nhưng hàng ngũ có vẻ trật tự hơn là ở phòng đợi . Đằng sau tấm lưới ngăn cách nhân viên hỏa xa với hành khách, cô nhân viên không thấy bán vé hay kiểm tiền mà chi có nhiệm vụ xem xét giấy tờ di chuyển của hành khách có hợp lệ không. Nếu hợp lệ thì  được cô ta cấp cho một giấy chứng nhận, được giấy chứng nhận rồi, hành khách phải trở về nhà để ngày hôm sau theo hẹn quay trở lại xếp hàng tiếp mà mua vé !

Tại sao nhà nước lại “hành" dân như  thế ?

Không phải đâu ! Nhân viên bán vé không có thì giờ kiểm soát giấy tờ của hành khách nên mới phải đặt thêm một "khâu” kiểm tra  trước khi bán vé. Sau khi giấy tờ  được xem xét kỹ lưỡng là hợp lệ rồi, thì hành khách  được cấp phát một vé kiểm nhận để trình ra khi mua vé tầu . Chỉ có thế mới ngăn chặn  được bọn xấu ngang nhiên di chuyển bằng phương tiện của nhà nước trong khi các công nhân viên, cán bộ nhà nớc phải chầu chực nhiều ngày mới mua  được tấm vé. Riêng bọn giáo viên miền Nam chúng tôi thì không  được mua vé đi Hà Nội, chỉ  được ra đến Huế thôi. Qui định của nhà nước lúc đó là như thế. Cho nên phải thêm "khâu” kiểm tra giấy tờ  trước khi bán vé là phải rồi. Còn kêu ca chi nữa ?

. Nói chung, để mua  được một tấm vé tầu thống nhất Bắc Natn hồi đó, người ta phải mất ít nhất hai ngày. Ngày đầu đi xếp hàng xin kiểm nhận giấy tờ. Ai có người quen trong thành phố thì còn đỡ, nếu không thì cứ trải đại chiếu ra nằm, ngồi la liệt từ trong đại sảnh lan xuống vỉa hè nhẫn nại chờ qua ngày hôm sau chen chân vào giành chỗ mua vé. Thành ra số hành khách chờ đợi ở cả hai khâu,, cứ tích lại. Người đông lúc nhúc như  bầy vịt chen chúc trong một cái lồng chật hẹp. Mặt mũi ai cũng bơ phờ nhếch nhác, hiếm thấy trên môi người nào nở ra  được một nụ cười. Nếu cứ nhìn ngắm cho kỹ, ta chợt có cảm giác như  đang phải đối diện với một lớp người từ cõi xa xăm nào hiện về. Họ có cử động mà không thấy nét linh hoạt. Họ có nói năng, trao đổi mà không thấy âm thanh sôi nổi của sự sống. Nhìn họ, ta thấy mọi nỗi cơ cực trong cái xã hội  được gọi là XHCN bị bộc ]ộ ra hết. Nhân phẩm và những giá trị khác của con người đã không  được giới lãnh đạo quan tâm nên mới ra nông nỗi  này.

 Nhưng nếu con người ở những chỗ đó câm nín, ít biểu lộ tình cảm ra ngoài thì các vật dụng hay hàng hóa mà họ mang theo lại có thể nói lên phần nào nỗi niềm ao ước nhỏ nhoi, hay tâm tình vui vẻ riêng tư của mỗi người. Ta hãy coi một bác công nhân quàng trên vai cái khung xe đạp, tay còn ôm khư khư một bó căm xe. Anh bộ đội thì ôm đồm một mớ có đến hai, ba con búp bê bằng nhựa rẻ tiền lại kèm thêm vài chiếc áo đầm con nít may bằng vải in hoa mầu sắc nom rất lòe loẹt. Lại có những thùng những sọt để ngổn ngang trên lối đi, bên trong nhồi nhét đủ thứ đồ dùng như  những cái khay nhôm, những chồng bát hay ly nhựa,  nhưng cái rồ rá bằng ny-lông xanh đỏ, và những nồi niêu, xoong chảo làm bằng nhôm, bằng đồng còn mới tinh nom như  mới đúc ở lò ra.

Nhưng cái mà người ta mang theo nhiều nhất không phải là những đồ dùng hàng ngày mà lại là những ổ bánh mì, loại dài có, loại đóng thành khuôn vuông vắn nom như  cái gối để đầu giường  được gọi là bánh mì gối cũng có.



                                                  (còn tiếp)

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

HẺM BUÔN CHUYỆN (KỲ 91) : Ôi thôi…bờ hồ đã đầy lính Tàu rồi !








Mấy hôm nay ông đại tá hưu hồ khởi , phấn khởi như mới được vô thành ủy. Hóa ra ông  được ban tuyên huấn chọn làm “ dư luận viên ” . Do không biết vi tính nên không hoạt động trên mạng mà chỉ nghe ngóng các quán cà phê, các bàn nhậu, các hãng “thông tấn vỉa hè” rồi viết báo cáo gửi về thành uỷ. Lại mấy tối nay, tối nào tivi cũng ra rả ngợi ca diễn văn của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đọc tại Shangri-La khiến chị Gái hủ tíu vốn chẳng biết mô tê gì cũng phải thắc mắc :

“ “Lòng tin chiến lược” là cái gì vậy cà ?”

Lập tức ông đại tá hưu nhớ ngay vai trò “dư luận viên” lên tiếng giảng giải :

“ Là lòng tin có tính cách lâu dài, chiến lược chớ không phải nhất thời, chiến thuật …”.

Thằng Bảy xe ôm cười lớn :

“ Ối chú Ba giải thích vậy khác gì nói gà là gà vịt, trâu là trâu bò…”

Ông đại tá hưu cụt hứng “dư luận viên”, quát :

“ Tao giải thích thế không đúng sao ? “

Cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :

“ Chú Ba giải thích  không sai, nhưng mà…cứ “loanh quanh cho đời mỏi mệt”. Phải giải thích sao cho ai cũng hiểu…”

Gã Ky Quèn lên tiếng :

“ Phải giải thích vầy nè. Giả tỉ chú Ba có một triệu đồng, chị Gái hủ tíu cần tiền đề nghị chú cho vay 800 ngàn đi chợ. Chú Ba cho vay liền, khỏi biên nhận, khỏi thế chấp. Vậy là chú Ba đã có lòng tin chiến lược với chị Gái rồi đó…”

Ông Tư Gà nướng lên tiếng :

“ Vậy rồi giữa Việt Nam và Trung Quốc có lòng tin chiến lược không ?”

Ông đại tá hưu quát :

“ Có chớ sao không. Nội dung cụ thể của “lòng tin chiến lược” là 16 chữ vàng và 4 điều tốt đó…”

Thằng Bảy xe ôm bỗng cười rú :

“ Giả tỉ một cô gái có “lòng tin chiến lược” với thằng bồ. Bởi vậy hắn nắm tay, cô gái “để yên coi sao”, hắn sờ ngực, cô gái vẫn “để yên coi sao”. Cứ thế cho đến lúc cô tỉnh ra thì ôi thôi …đã đầy một lồ…cặ…rồi…”

Chị Gái hủ tíu xua tay :

“ Làm gì có cái thứ “lòng tin chiến lược” lạ đời thế ?”

Gã Ky Quèn cao giọng :

“ Phải có chớ…phải có thì Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới cao giọng trên diễn đàn chớ ?”

Cô Phượng cave quay sang hỏi ông đại tá hưu :

“ Vậy cái “lòng tin chiến lược” giữa Việt Nam và Trung Quốc nó ra sao ?”

Ông đại tá hưu còn chưa biết nói sao, gã Ky Quèn đã liến láu :

“ Thì cũng giống như cô gái với thằng bồ mà thằng Bảy xe ôm vừa nói đó. Khi thằng Tàu chiếm Hoàng Sa, gái Việt nói “cứ để yên coi sao “, thằng Tàu chiếm Gạcma, gái Việt cũng “ cứ để yên coi sao”, thằng Tàu chiếm biển Đông , gái Việt vẫn “chưa có gì mới”, thế rồi “cứ để yên coi sao” , đến lúc tỉnh ra thì ôi thôi…bờ hồ đã đầy lính Tàu rồi…”

Cả quán cười ầm ĩ. Trừ ông đại tá hưu đang nghĩ phải báo cáo ngay tuyên huấn thành ủy với cương vị “dư luận viên” đảng đã tin cậy giao cho .



4-6-2013








Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 63 )




                                              (tiếp theo)




Ong Chủ tịch tỉnh trợn mắt :

“ Đánh chết ? Bắt ngay thủ phạm xử thật nghiêm giáo dục ý thức tôn trọng pháp luật …”

Ong cảnh sát giao thông nhăn nhó :

“ Biết bao nhiêu đứa xúm vào đánh đòn hội chợ biết đứa nào với đứa nào mà bắt ? “

“ Cứ bắt đại vài đứa bắt nó khai là ra hết…”

“ Bắt mấy đứa rồi cũng chẳng nhằm nhò gì, tụi nó đâu có thèm giải tán, còn đang vây kín trụ sở Uỷ ban xã kìa…”

Ong Chủ tịch tỉnh đập bàn quát lớn :

“ Cảnh sát 113 đâu , xuống ngay dưới đó dẹp loạn , đã đánh chết lái xe còn tụ tập đòi gì nữa ?”

“ Dạ dạ… dân họ yêu cầu bắt chủ xe tới cho họ hỏi tội. Họ bảo nếu không có chủ xe bảo kê thì không thằng lái nào dám phóng nhanh vượt ẩu vậy, chính chủ xe mới là thủ phạm dấu mặt gây ra bao nhiêu vụ chết người trên đoạn đường đó ?”

Ong Chủ tịch nổi giận :

“ Mày lôi cổ mấy thằng chủ xe chở đất tới đây tao hỏi…”

Gã thư ký từ nãy chỉ đứng nghe, giờ mới vội vã tham gia :

“ Chú Hai đừng vội, chú biết chủ xe là ai không ?”

“ Ai thì cũng phải tuân theo luật pháp, dung túng cho lái xe chạy nhanh vượt ẩu chủ xe cũng phải truy tố…”

Gã thư ký ghé tai ông Chủ tịch thì thầm :

“ Chú Hai không biết, đoàn xe chở đất này của cô Bảy em vợ đồng chí Bí thư tỉnh uỷ đó …”

Ong Chủ tịch giật mình :

“ Em vợ ông Sáu bí thơ ? Mày có lộn không đó ?”

“ Thì cô Bảy tậu  đoàn xe này chở vật liệu xây dựng từ hai năm nay rồi. Cảnh sát giao thông ai không biết cổ là người nhà ông Sáu Bí thơ nên cứ lập biên bản để đó đâu có dám xử lý. Ngay cả đài phát thanh truyền hình, báo tỉnh đều lơ đi hết đâu có dám đưa tin gì …”

Điện thoại trên bàn ông Chủ tịch chợt réo ầm ĩ, ông cầm lên hách dịch :” Chủ tịch đây” rồi bất chợt ông rối rít :

“ Dạ …dạ…báo cáo anh Sáu chính quyền vẫn nắm thế chủ động kiên quyết không theo đuôi quần chúng đòi đưa chủ xe ra hiện trường…dạ vâng vâng huy động ngay lực lượng đặc  nhiệm và cảnh sát cơ động…vâng vâng… sẽ báo ngay cho bên tỉnh đội liên hệ quân khu chuẩn bị lực lượng ứng cứu …”

Ong Chủ tịch đặt máy xuống quay sang ông cảnh sát giao thông quát om sòm :

“ Mày còn đứng đó, xuống ngay hiện trường làm lại biên bản quy lỗi cho con bé học sinh giành đường chạy ẩu nên mới xảy tai nạn . “

Rồi ông hạ lệnh cho gã thư ký :

“ Mày điện ngay cho cảnh sát 113 huy động hết lực lượng giải tán đám tụ họp trái phép. Báo chánh văn phòng xuống hiện trường nắm tình hình rồi báo cáo ngay về cho tao. Nhớ xác định ba thằng kích động bắt đưa về tỉnh ngay. Nhất định phải giải tán đám biểu tình càng sớm càng tốt…”

Ra các mệnh lệnh cần thiết xong, đôi mắt ông Chủ tịch nặng như đeo đá, ông ngáp một cái rõ dài rồi như không kiềm chế được nữa, ông lăn ngay ra chiếc giường cá nhân trong văn phòng Chủ tịch ngáy pho pho…

Gã thư ký gạt đám đông , chen tới chỗ chiếc xe tải đè cô nữ sinh. Í mẹ ơi, gã rùng mình nhắm cả mắt lại. Đầu  cô bé bị tách lìa khỏi cổ, còn thân hình thì đang bẹp gí dưới gầm xe phải chờ cần cẩu tới nhấc xe lên mới lấy được  xác ra. Bà mẹ của cô bé ngồi bên khóc vật vã. Người lái xe bỏ chạy được vài chục bước thì bị dân hai bên đường xúm lại đánh đòn hội chợ. Khi công an tới, anh ta đã chết gục ngay giữa đường. Trụ sở Uỷ ban phường ngay gần đó đang bị dân vây kín. Họ đòi chủ xe phải tới giải quyết, nếu không, sau khi lấy được xác cô bé ra họ sẽ đốt xe. Tuy nhiên một xe chở đầy cảnh sát dã chiến đã chạy đến. Đám đông chợt tan tác như kiến vỡ vổ. Bất chợt gã thư ký nhìn thấy nhà báo Bút Thọc đang “tác nghiệp” chụp hình và ghi chép. Nhận ra thư ký Chủ tịch tỉnh, gã chạy tới :

“ Anh Tư cũng tới đây kia à ? Trời đất ơi, cái  xe nó đè con bé dã man quá, xẹp lép như cái bánh tráng…”

Gã thư ký trợn mắt :

“ Mày định viết bài đăng báo ?”

“ Viết chớ sao không ? Bài đinh của tôi số báo này đó. Chụp được cả mấy “bô” hình rất rùng rợn. Phen này đám chủ xe phải bồi thường bộn tiền…”

“ Mày có biết thế nào là mó dái ngựa không ?”

“ Ông nói vậy là sao ?”

“ Mày có biết bà chủ đoàn xe chở đất này là ai không ? Là bà Bảy em vợ ông Sáu bí thơ đó…”

Gã nhà báo tái mặt :

“ Oi chết mẹ…anh Tư nói thiệt không ?”

“ Sao không thiệt ? Mày không tin hỏi mấy thằng cảnh sát giao thông. Tụi nó vừa phải làm lại biên bản vu cho con bé nữ sinh đi trái đường, tự đâm đầu vào xe đấy…”

“ Làm gì ra chuyện đó, xe tải chạy quá tốc độ  mất thắng chẹt qua con bé rồi đâm đổ cả cái cột điện mà…”

“ Đó là biên bản đầu tiên xé đi rồi …tụi nó làm biên bản khác rồi…”

“ Lại còn thế nữa kia ư ?”

Hai chiếc xe máy chở bốn gã thanh niên ở đâu trờ tới, vây quanh gã Bút Thọc. Một tên mặt mũi bặm trợn giật lấy máy ảnh :

“ Phải máy này vừa chụp tai nạn xe hơi không ?”

Gã Bút Thọc ưỡn ngực :

“ Anh là ai dám cướp máy ảnh của tôi ? Anh có biết Luật báo chí đảm bảo quyền hành nghề  phóng viên không ?”

“ Này luật báo chí này…”

Gã vừa nói vừa đấm vào mặt gã Bút Thọc dập máy hình xuống đường . Trước khi kéo nhau đi, một tên cao gày còn dứ dứ nắm đấm vào mặt Bút Thọc :

“ Mày mà đưa lên báo tao cắt hộ khẩu mày xuống âm phủ …”

Gã nhà báo nhìn theo mấy thằng kéo nhau đi, lè lưỡi :

“ Í trời ơi, xã hội đen hoạt động ngay giữa ban ngày ban mặt. Anh Tư làm chứng cho tôi để tôi trình công an nha…”

Gã thư ký cười  nhạt :

“ Mày trình ai ? Tụi nó chính là lính PA 35 của ông Mười Giám đốc công an  chứ  còn ai mà trình ?”

“ Tôi sẽ báo cáo Tổng biên tập để đồng chí ấy lên làm việc với Ban tuyên huấn tỉnh uỷ”

Gã thư ký cười hô hố :

“ Tổng biên tập nhà mày là cái thớ đéo gì, ngay đến Trưởng ban tuyên huấn còn sợ ông Sáu Bí thơ đến đái cả ra quần nữa kìa…”

Gã thư ký chợt nhớ ra cái băng ghi âm của Bút Thọc, chắc thằng này trong người lúc nào cũng lăm lăm thủ máy thu, vậy nói năng phải giữ gìn mới được. Gã nhà báo ca cẩm :

“ ĐM không gì khổ bằng cái nghề báo này, sờ vào đâu cũng nhạy cảm, giờ đến cả ô tô chẹt chết người cũng “nhạy cảm” luôn. Ngay cả muốn phỏng vấn Chủ tịch tỉnh cũng phải chầu chực …”

Gã thư ký chợt nhớ tới đề nghị phỏng vấn của thằng Bút Thọc cứ  bị hoãn lại mãi cũng kỳ, gã quyết định :

“ Sáng mai mày vào làm việc với ổng…”

Gã Bút Thọc reo lên :

“ í  trời ơi…vậy nhất anh rồi. Cảm ơn nhiều  nhiều nha…”

“ Có điều chỉ hỏi thành tích với kinh nghiệm lãnh đạo và triển vọng thôi nha…”

Sáng hôm sau gã nhà báo mò tới văn phòng Uỷ ban tỉnh từ sớm. Ong Chủ tịch  càu nhàu  vài câu rồi cũng chịu tiếp . Gã khúm núm :

“ Kính thưa đồng chí Chủ tịch tỉnh nhân ngaỳ kỷ niệm thành lập Đảng mồng 3 tháng Hai sắp tới xin  Chủ tịch cho biết những thành tích tỉnh ta đạt được trong năm qua và triển vọng năm tới …”

Ong Chủ tịch rút trong ngăn kéo ra bài trả lời do gã thư ký đã soạn sẵn , hắng giọng đọc :

“ Năm qua dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Thướng vụ tỉnh uỷ đứng đầu là đồng chí Sáu Bí thơ, được sự quan tâm chỉ đạo của các Ban, Ngành chức năng và  đoàn thể trên trung ương, nhờ sự toàn tâm toàn ý của toàn thể cán bộ, sự cố gắng vượt bậc của nhân dân trong tỉnh, chúng ta đã đạt được rất nhiều thắng lợi trên mặt trận xoá đói giảm nghèo, giảm tỷ lệ người thất nghiệp, nâng cao đời sống vật chất và văn hoá cho nhân dân…”

Ong đọc chậm và đều đều như thày giáo tiểu học đọc chính tả, chữ nào không rõ ông lại quay sang hỏi gã thư ký làm gã nhà báo bấm bụng cười thầm. Dịt con mẹ đồng chí , phỏng vấn với  phỏng véo, dăm câu ba điều thế này bố mày ngồi nhà bịa ra còn hay hơn. Năm rồi nhiều dự án được triển khai nào khu chế xuất, nào khu nhà ở cao cấp, nào xây dựng sơ sở hạ tầng…lão  Chủ tịch này đút túi không biết mấy tỉ làm sao khui ra được. Mà có khui ra thì lão Tổng biên tập cũng cắt béng đi, cố nội lão cũng không dám đăng. Ở tỉnh này bao nhiêu vụ ầm ĩ lên rồi cũng chìm xuồng . Nào Giám đốc Sở y tế ký giấy nhập thuốc quá hạn sử dụng, nào Giám đốc Sở giáo dục ký giấy cấp bằng giả, nào Giám đốc hải quan ăn đút lót, Viện trường Viện kiểm sát ăn tiền chạy án…hình như tuốt luốt ngành nào cũng dính hết và rồi chẳng thấy xét xử gì , cứ thấy ồn lên một thời gian rồi im luôn, các đồng chí bị tố cáo đích danh trên mặt báo, tất nhiên không phải báo tỉnh nhà, đều được “đá lên” hoặc thuyên chuyển sang nơi khác béo bở hơn. Còn tờ “tỉnh nhà đổi mới” thì toàn đăng các cuộc họp, tiếp khách, phát động thi đua của các cán bộ đầu ngành . Liếc qua tờ báo đã muốn ói vì hôm nay giống hôm qua và sẽ giống cả ngày mai nữa trong cả nội dung và cả hình thức .

 Tuy bụng nghĩ vậy, nhưng gã nhà báo vẫn cố đấm ăn xôi :

“” Nghe nói tỉnh mới giao khu đất ở trung tâm thị xã cho bà Giám đốc công ty Sương Mai  cất khách sạn cao tầng ?”

Ong Chủ tịch giật thót người cau mày :

“ Mày nghe tin đâu ra mà nhậy thế ? Chuyện này Uỷ ban còn đang bàn với lại tỉnh uỷ cũng đã có chủ trương phải mở rộng cửa đón nhận các nhà đầu tư thì mới có bước bứt phá ngoạn mục được…”

Gã Bút Thọc lại lên tiếng :

“ Giao đất là phù hợp chủ trương tỉnh Đảng bộ rồi, chỉ có điều nghe nói lô đất này đã giao cho bên văn hoá xây thư viện ?”

Ong Chủ tịch đưa mắt sang lườm gã thư ký, gã này vội vàng giải thích :

“ Đúng rồi, truớc đây lô đất này đã được giao làm thư viện nhưng sau Uỷ ban xét thấy xây thư viện ở đó không ổn, suốt ngày xe cộ đi lại, ồn ào ai mà ngồi đọc sách cho được , cho nên Uỷ ban đã quyết định phải chuyển địa điểm xây thư viện ra ngoại thành, ở nơi yên tĩnh , vắng vẻ thì độc giả mới tập trung tư tưởng ngồi đọc sách được chớ …”

Ong Chủ tịch tươi mặt :

“Phải phải, Uỷ ban quyết định như vậy đó…”



                                           (còn tiếp)


Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 42 )

                (tiếp theo)




Thế rồi cái ngày má cô mong đợi cũng đã tới. Vào một tối má cô chuyển dạ và lập tức đi tới bệnh viện phụ sản và sanh ngay một bé trai. Những ngày má nằm viện, cô tới ngủ với má. Ông dượng mừng cuống queo cứ chạy ra chạy vào hết nhìn bé sơ sinh lại tới ngồi gần bên má tíu tít hỏi han dường như quên bẵng sự có mặt của cô.
Ngày bé đầy tháng dượng tổ chức ăn mừng rất lớn, khách khứa phần lớn là các ông già diện HO ngồi chật cả hai chiếc bàn kê giáp nhau.
Một ông hỏi dượng trong những ngày còn nằm ở Đầm Đùn có bao giờ tưởng tượng ra được cảnh ngày hôm nay không ?
Cô ghé tai má hỏi nhỏ :
“ Đầm Đùn là ở đâu má ?”
Câu hỏi của cô lọt vào tai một ông ngồi kế bên, ông này cao giọng giảng giải :
“ Đầm Đùn là trại cải tạo nằm trên đường Thủ Đầu Một đi Đồng Xoài , Bình Phước đó…”
Thế là câu chuyện nổ ra rôm rả xoay quanh những ngày mọi người còn bị nhốt trong cái “địa ngục trần gian” đó. Nào là đói ăn, vồ được con cóc con nhái gì cũng nhét vô miệng , nào là lao động khổ sai, đào đá cuốc đất, nào là sốt rét vàng da, bụng ỏng …Nào là chết đủ mọi cách : chết bệnh, chết kiệt sức, chết vì đòn vọt…
Hoá ra chủ đề của bữa tiệc là ăn mừng ngày đầy tháng của bé sơ sinh chẳng ngờ lại xoay sang chuyện “tố cộng”. Mấy lần má cố lái về chuyện sanh con trên đất Mỹ mà không xong, cứ câu trước câu sau, khách khứa lại bàn sang chuyện hồi ấy ở Đầm Đùn. Tuy thế má vẫn rất vui, mặt má vẫn ngời ngời hạnh phúc.
Tất nhiên người nói nhiều nhất là dượng.
Mở đầu, dượng long trọng tuyên bố :
“ Hôm nay, các anh em tụ họp ở đây để chúc mừng một công dân mới  ra đời – một công dân của thế giới tự do, một công dân của xứ sở thiên đường . Sự ra đời của cháu đánh dấu một kỷ nguyên mới  - vĩnh viễn nó không bao giờ phải trải qua những năm tháng địa ngục trần gian như bố mẹ nó hồi trong nước. Nó sẽ thành công dân Hoa Kỳ và lớn lên nó sẽ về nước ở địa vị một thương gia triệu phú, một nhà khoa học lỗi lạc mà cộng sản phải trải chiếu long trọng đón nó…”
Tiếng vỗ tay râm ran. Tất cả mọi người đều vui vẻ tột độ.
Một ông ước chừng ngoài năm chục quá hứng khởi đứng lên quát lớn
:“ Không được…ông nói như vậy không được. Thằng bé này lớn lên phải hơn hai chục năm nữa. Vậy lúc đó có còn cộng sản nữa đâu mà ông đòi tụi nó trải chiếu long trọng đón con ông…”
Dượng cười ha hả :
“ Oh sorry…I’m sorry…Tôi sai…tôi sai…Chiến hữu nói đúng…lúc đó thì làm gì  còn cộng sản…Lúc đó đã là nước Việt Namcộng hoà chào đón tất cả những dứa con lưu lạc trở về Tổ quốc…”.
Dượng như trẻ lại cả chục tuổi. Taycầm ly rượu, dượng đi tới từng người cụng ly và với ai dượng cũng nói :
“ Nào…chúc mừng công dân xứ sở thiên đường…”
Những lúc như vậy thực sự cô thấy dượng rất đáng mến. Đó là một người đàn ông lịch lãm, nói năng có duyên, và nói những lời tử tế, yêu thương làm bất kỳ ai nghe cũng phải dưng dưng cảm động.
Dượng nói về cái nền tảng căn bản để gia đình đứng vững trong mọi  phong ba mọi thời đại để trở thành một bến đỗ tin cậy, an toàn , hậu phương vững chắc cho mọi thành viên trong gia đình chính lại là … sự gương mẫu của bố mẹ.
Các cụ vẫn có câu “nhà dột từ nóc” là vậy, câu đó đúng với ngày xưa, đúng với cả ngày nay và mai sau nữa.
Dượng cao giọng lên tiếng rằng nếu các bậc phụ mẫu nêu gương sáng đạo cao đức trọng thì con cái  trong nhà dẫu có muốn hư cũng chẳng được và một trong những nét cao đẹp nhất trong gương sáng đó chính là sự thuỷ chung, son sắt,  trước sau như một của tình nghĩa vợ chồng.
Chao ôi, cô thấy má cô như uống từng lời của dượng, hai mắt má dưng dưng ngấn lệ, ngay cả cô nữa, cô cũng thấy trong lòng dâng lên một niềm tự hào vô bờ bến khi có một người cha – dẫu rằng chỉ là cha dượng – như thế.
Thật hạnh phúc biết bao khi số phận lấy đi của cô người cha ruột trong lao tù  cộng sản, thì ngay tại thế giới tự do này, dường như trời có mắt, đền bù lại cho cô một người cha dượng đức độ, lịch lãm, hiểu biết và giàu tình thương, giàu lòng vị tha , sẵn sàng hy sinh tất cả cho gia đình đến như vậy.
Dường như cô quên biến cái cảm giác ghê ghê khi ánh mắt dượng quét lên tấm thân trần trụi của cô trong lúc tắm buổi tối hôm nào. Không, hôm đó chắc  dượng chỉ tình cờ đi qua rồi cửa cô quên đóng nên vô tình ghé mắt nhìn vào  không ngờ  có cô đang tắm trong đó nên vội vàng ngó lơ vậy thôi.
Qua cung cách ứng xử của dượng, nhất từ ngày có đứa bé ra đời, cô hoàn toàn tin tưởng ở dượng sẽ là một người cha hoàn hảo, bảo ban, lo toan cả cho cô lẫn đứa em nhỏ xíu mới ra đời.
Cuộc sống gia đình thuận hoà , đầy ắp tình yêu thương cứ như vậy trôi theo ngày tháng. Hoá ra khi đời sống khó khăn, con người phải chật vật  mưu sinh hàng ngày, phải tính đếm “con cá lá rau” chặt chẽ mới đủ sống sót qua ngày như thời kỳ còn kẹt lại Việt Nam thì tình cảm con người mới trở nên chật hẹp, ích kỷ, khó mà có sự san sẻ, nhường nhịn  nhau.
Vậy nhưng khi chuyển sang một xã hội đầy ắp tiện nghi , vật dụng và thực phẩm, hàng tháng không còn phải lo “kiếm bạc lẻ”, “chạy gạo” như sống ở xứ Mỹ, con người ta lúc đó “sướng rồi” thì  lại quan tâm tới việc sống sao cho “tốt hơn” .
Khi đó cái gọi là “uy tín” của mỗi con người bỗng trở nên quan trọng bội phần. Uy tín là cái bao gồm cả tài sản vật chất lẫn giá trị tinh thần, là cái cần phải quan tâm bồi đắp và bảo vệ nó còn hơn cả bảo vệ con ngươi trong mắt.
Bởi vậy để giữ gìn không khí vui vẻ, hội hè, những lời khen lao, ca ngợi thường được hào phóng ban phát và sự chê bai, nhận xét thường bị chốt chặn lại ngay cổ họng không cho thoát ra ngoài miệng sợ gây nên những va chạm không cần thiết đôi khi dẫn tới những tổn thất lớn lao .
Một khi tai đã quen nghe những lời ngọt ngào, miệng đã quen nói những lời tốt đẹp, ai cũng cảm thấy mình đã trở nên các bậc “anh thư”, “quân tử” cả thì lạ thay, con người ta dường như bỗng trở nên tốt hơn, yêu thương gắn bó nhau hơn,  dễ dàng “từ bi hỉ xả” hơn là khi còn sống trong nước.
Hiện tượng này phần nào giống như việc sử dụng thật nhiều những phiếu “bé ngoan” trong một lớp mẫu giáo để kích thích các cháu chăm ngoan, đúng giờ giấc , giữ vệ sinh và quả nhiên chỉ sau một thời gian không dài các cháu đã tiến bộ trông thấy và đạt kết quả rất tốt.
Gia đình cô – gồm má với dượng và cô trong thời kỳ trăng mật của má và thời kỳ má sinh em bé quả là một minh chứng cho sự thay đổi tính cách con người qua hai môi trường Mỹ và Việt Nam.
Suốt trong năm trăng mật của má và em bé ra đời, nhà cô lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười của người lớn và tiếng khóc oa oa của bé mới sinh. Vốn không phải đi làm việc 8 tiếng, ngoài giờ uống cà phê và đọc báo, dượng dành hết thời gian sửa sang, sắp đặt nhà cửa tiện nghi, sơn lại mảng tường đã cũ, thay ổ khoá mới, đặt ti vi tại khắp các phòng trong nhà để cô và má có thể ngâm mình thật lâu trong bồn tắm mà không bỏ qua những show ti vi yêu thích.
Mảnh vườn nhỏ ngày xưa xơ xác toàn cỏ lác thì bây giờ dượng đã biến nó thành một vườn hoa khoe sắc với đủ các thứ hoa lan, cúc, hồng thậm chí cả hoa sen…Ngoài ra dượng còn lắp đặt cả hòn giả sơn, hồ cá, thác nước nhân tạo….Nhà cửa của má con cô hoàn toàn đổi khác kể từ khi có dượng, đâu đâu cũng có dấu vết của bàn tay chăm chỉ , khéo léo của người đàn ông.
Thế rồi như một bài hát cổ “ ngày vui ngắn chẳng tày gang”, bão tố giáng xuống gia đình cô mà dấu hiệu của nó cô đã bỏ qua từ cái hôm cô tắm bị dượng nhìn trộm. Vào một đợt rét tới 15 F, má cô lại quên không đóng tiền gaz, thế là nhà bị cúp ga nguyên một đêm, hệ thống sưởi không làm việc, lò sưởi điện không đủ ấm như mọi khi , người lớn thì chẳng sao nhưng đứa em trai lúc đó mới 4 tháng bị nhiễm lạnh, viêm phổi ngày hôm sau phải đi bệnh viện cấp cứu.
Suốt mấy đêm má nằm bệnh viện với em bé, dượng tuy không ngủ lại nhưng hầu như suốt ngày quanh quẩn bên hai mẹ con. Cô vẫn đi học bình thường và chiều nào cũng chạy xe tới bệnh viện ngồi trò chuyện với má, chơi với em bé  tối mới chịu về. Bệnh tình của em bé đã bớt nhiều, má rất vui chắc chỉ vài ba hôm nữa má sẽ cho em bé về.
Tối hôm đó như mọi khi, dượng đang trong bệnh viện, cô vừa ở đó  về  sục ngay vào phòng ăn mở tủ lạnh và dốc ngược chai Coke vào cổ họng đang khát khô. Cảm thấy trong người hơi mệt mỏi , cô ăn qua loa lát bánh mì với quả trứng ốp lết rồi trở về phòng bật tivi lên coi.
Cô bỗng ngạc nhiên vì trước mắt cô không phải là một mà  hai cái tivi…cô thấy mắt mình díu lại. Buồn ngủ quá. Quái…sao buồn ngủ đột ngột thế này. Cô không kịp tắt tivi cứ thế loạng choạng về giường. Khi sắp sửa ngủ thiếp đi cô bỗng thấy cửa bật mở và …oh my God ..dượng đi vào với cái miệng cười nhăn nhở. Chân tay cô nặng trịch và yếu  xìu,  cô đành nhắm mắt phó thác thân thể cho lão già  nhảy bổ lên người cô, miệng hộc lên vì thèm khát.

                             (còn tiếp)


Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

NHÀ GIÁO một thời nhếch nhác (KỲ 38)



                                                                                    
                                                     (tiếp theo)
                                                                                              nhà văn NHẬT TIẾN


                                                          19

                                             NGƯỜI  BẠN CŨ

Trừ năm 1976, dân chúng miền Bắc vào Nam tìm thăm thân nhân ngày càng đông. Trong dịp này, tôi cũng có cơ hội được gặp lại Duy, một anh bạn kể như  là một trong ba người bạn thân thiết nhất từ thời còn cắp sách đền trường, trong những năm theo bậc trung học.
Hồi đó, hầu như  ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Ban ngày thì cặp kè trên đường đi học. Buổi tối sau khi cơm nước xong lại đã tìm đền nhà nhau, khi thì trao đổi bài vở nhà trường, khi thì bàn luận với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Tôi học được ở Duy rất nhiều điều. Chẳng những  vê luận văn đã rất khá, anh còn có biệt tài viết Nhật Ký rất lưu loát, rất chăm chỉ đều đặn. Hầu như  anh không bao giờ bỏ sót một ngày nào là không ghi chép một, hai trang . trong cuốn sổ riềng của mình. Tôi thực tình không hiểu anh tìm ở đâu ra mà lắm ý tưởng để có thể viết được bền bỉ đến thế. Có đôi lần anh mở hé cho tôi đọc một vài trang. Cũng cỏ khi anh chỉ thuật lại cho tôi nghe vài ý tưởng mà anh vừa ghi chép xong. Tất nhiên là tôi chẳng thề nhớ được điều gì, nhưng anh đã để lại trong đầu óc tôi một ấn tượng về con người của anh, đa sầu đa cảm, hay tự đặt ra cho mình những thắc mắc vẩn vơ rồi tự lý giải lấy cho mình. Còn tình yêu của anh thì cũng rất phong phú. Tôi thấy nhiều lần anh khoe là đã bị ngây ngất vì một hình bỏng nào đó. Có người thì anh mới thoáng nhìn thấy là đã yêu rồi mặc dù chưa hề biết gốc gác của người ấy ra sao. Có người thì anh biết chỗ ở, biết thói quen ra vào, biết cả ngôi trường cô ta đang học nhưng có mỗi cái tên thì anh chưa “điều tra" ra. Vậy mà hình bóng của cô cũng đã chiếm nhiều trang giấy trong tập nhật ký của anh. Cái cung cách vung vít tình cảm một cách vô cùng lãng mạn ấy, thật không còn từ ngữ nào đúng hơn mâ tôi gán cho anh, đó là con người của anh "đặc sệt chất tiểu tư sản". Khi Hiệp định Genève được ky kết vào tháng 7 năm 1954, tôi theo gia đình vô Nam, còn anh thì ở lại Hà Nội. Tnrớc lúc chia tay, chúng tôi~chỉ còn kịp kéo nhau đi tiệm chụp chung một tấm hình. Khi ảnh được rửa ra 2 tấm, chúng tôi cùng ghi ở phía sau một lời hẹn hò: "Hai năm sau chúng mình sẽ gặp  lại. ".
Cái mốc thời gian ấy chẳng bao giờ tới cả . Vì năm 1955, ông Phạm văn Đồng có gửi thư cho thủ tướng Ngô Đình Diệm, yêu cầu mở hội nghị hiệp thương để bàn về việc tổng tuyển cử nhằm thống nhất đất nước. Nhưng Thủ Tướng Ngô Đình Diệm đã bác bỏ đề nghị này dựa vào lý  do chính phủ QGVN không ký vào hiệp định Genève và nhất là vì không có bằng chứng nào cho thấy miền Bắc đặt quyền lợi quốc gia lên trên quyền lợi Quốc tế Cộng sản .Thế là cuộc chia tay hẹn hò "hai năm"giữa hai chủng tôi phải đợi mãi hơn 20 năm sau chúng tôi mới có dịp gặp lại tại căn nhà của tôi ở bên Gia Định. Mà Duy lại đã xuất hiện rất bất ngờ, không hề loan báo trước. Trên tay anh chỉ có mảnh giấy có vài chi tiết của một bản đồ vẽ nguệch ngoạc. Chắc là ai đó ở Hà Nội đã cho anh địa chỉ của tôi và anh đã mò mẫm tìm được tới . Khi anh sừng sững bước vào, tôi không thể nhận được ra anh. Có vê như  anh cố tình không nói năng thêm gì để xem tôi có nhận ra anh hay không. Phải mất cả phút đồng hồ để đầu óc của tôi bới tung quá khứ mong tìm ra một tên tuổi quen thuộc. Rồi tôi buông một câu sững sờ :
- Duy phải không ?
Chúng tôi mừng tủi nắm chặt tay nhau. Cái hẹn hai năm tính ra đã tới hai mươi hai năm mới được thực hiện. Bây giờ thì tôi có thế nhìn ngắm kỹ để quan sát những đổi thay ở người bạn cũ. Anh già hơn trước dĩ nhiên, nhưng tôi không thể ngờ anh lại có thể già đến thế. Mới ngoài bốn mươi mà tóc của anh đã nhiều sợi bạc, nước da trắng trẻo rất công tử bột ngày xưa nay đã khô cằn và đen sạm. Nhưng sự thay đổi nơi anh rõ nhất là ở nụ cười. Gặp nhau vui vê sao nụ cười của anh vẫn héo hắt như chỉ cố gượng vui. Ngay cả khi anh nói chuyện, tôi thấy anh luôn có vẻ ngập ngừng. Đâu rồi người bạn năm xua của tôi với đủ tính chất hồn nhiên, tươi trẻ, năng nô, ồn ào ?
Tôi giữ anh lại suốt một ngày để có dịp .hàn huyên mặc dù nhiêu lúc anh nằng nặc đòi ra đi, như  thể sự lưu lại bất an này đã đem lại cho anh nhĩmg cảm giác bất an. Trong tình cảnh như  thế, câu chuyện giữa hai chúng tôi tất nhiên sẽ chẳng hào hứng gì như  khởi đầu tôi đã nghĩ. Tôi tưởng rằng sau ngần ấy năm xa cách, chúng tôi sẽ có biết bao nhiêu câu chuyện để hàn huyên, bao nhiêu nỗi niềm để chia sẻ. Nhưng niềm vui của tôi cứ bị vơi lụi đi dần khi thấy cung cách trò chuyện của anh không có vẻ tự nhiên. Thỉnh thoảng, một người trong gia đình tôi đi ngang qua thì dù đang nói gì anh cũng im bặt, đôi mắt láo liên, liếc ngang liếc dọc cứ như  một kẻ phạm tội luôn luôn lo lắng mình bị rình mò.
Nhưng dù giữ ý cách nào thì anh cũng tiết lộ cho tôi được biết nhiều chi tiết buồn thảm trong đời sống của anh. Người anh cả của anh trước đây là một quân nhân phục vụ trong ngành Quân Thứ Hành Chánh Lưu Động (GAMO -Groupe Administratif Operationnel) một loại tổ chức gồm cả quân sự lẫn chính trị do Pháp tài trợ có nhiệm vụ tổ chức và bảo vệ cơ quan hành chánh tại xã ấp của những vùng đã được quân đội Pháp chiếm lại khỏi tay Việt Minh Cộng sản. Cũng như  số phận của tất cả những cựu quân nhân, công an, canh sát hay công chức thuộc chế độ cũ, người anh của Duy đã bị gọi đi trình diện và không có ngày trở về. Sự kiện này đã giáng một đòn rất mạnh vào tâm lình của Duy. Đã thế, đời sống của gia đình Duy cũng bị gắn liền với cái lý lịch "ác ôn"' của người anh cả của mình mà thêm khốn đốn; Tôi không rõ Duy đã phải phấn đấu đến thế nào đê có thể tồn tại cho tới ngày nay, nhưng con người của anh thỉ đâ bị tàn phá thấy rõ. Anh luôn có vẻ rụt rè, bất an, không bao giờ nói năng đến hết lời, hết ý của mình vì cứ đang nói đến nửa chừng thì anh chợt ngửng lại, như  đê đón ý nguời nghe. Con người tự tin, phóng khoáng, sẵn sàng biểu lộ hết ý nghĩ của mình mà không cần phải quanh co, giấu giếm nay đã không còn.
Sau này thì tôi có thể xếp loại anh vào hàng ngũ một số trí thức miền Bắc, những người không hề có tí chức vụ hay quyền năng nào nhưng cũng chẳng muốn bon chen phấn đấu để mong kiếm chác thêm đôi chút bổng lộc gì. Họ trái với nhiều người khác, tuy chức vụ hay quyền năng thì cũng chẳng hơn gì ai, nhưng lại sẵn sàng bán rẻ linh hồn vì chút danh vọng hay quyền lợi. Đây là hàng ngũ những kẻ sun soe, những chuyên viên đội đạp và là tác giả của những bài viết ngồi xổm lên sự nguyền rủa của dư luận vì tính cách bịa đặt hay xuyên tạc trắng trợn của nội dung bài viết.
Tôi thương hại cho Duy nhưng cũng mừng cho anh. Cái vốn Tiểu tư sản cuối cùng mà anh còn lại đã khiến anh không đến nỗi phải đi bán rẻ linh hồn cho dù con người đích thực của anh đâ chẳng còn tồn tại lừ bao nhiêu năm nay rồi. Hôm chia tay, lôi gửi anh một gói quà, trong có vài món đồ dùng lặt vặt kèm theo vài cuốn sách cũ mà tôi nghĩ rằng anh sẽ thích đọc. Nhưng anh đã mở cái gói ra kiểm điểm lại từng món (một hành vi chẳng còn tiều tư sản chút nào !) và bỏ lại mấy cuốn sách. Tôi nói :
- Sách này vô thưởng vô phạt, tôi mua lại trên vỉa hè Sài Gòn, không sao đâu.
Anh mỉm cười héo hắt :
- Đem về chật va li. Để dành chỗ cho líp xe, đá lứa và bút bi còn giá trị hơn.
Tôi ngạc nhiên:
- Bút bi mà cũng có giá kia à ? '
- Có giá chứ ! Nhất là bút bi  đỏ. Nhiều thầy cô ngoài đó thiếu cả bút mực đỏ để chấm bài cho học trò.
-  Sao năm nào tới Ngày Các Nhà Giáo cũng thấy Nhà nước ra hiệu triệu khoe là hết lòng chăm lo đời sống của Thầy Cô.
Duy ngần ngừ rồi đạp : .
 - Thì cũng có đấy, nhưng tùy mức độ.
Tôi rất không ưa cái lối trò chuyện lấp lửng này (mà tôi đã gặp ở nhiều người chứ chẳng riêng gì Duy), nên hỏi tới :
- Tùy mức độ là có hay không ? .
- Có chứ !
- Vậy đời sống giáo viên ngoài ấy được chăm lo đến mức nào ?

                                 (còn tiếp)