Ong Chủ tịch tỉnh trợn mắt :
“ Đánh chết ? Bắt ngay thủ phạm xử thật nghiêm giáo dục ý thức tôn trọng pháp luật …”
Ong cảnh sát giao thông nhăn nhó :
“ Biết bao nhiêu đứa xúm vào đánh đòn hội chợ biết đứa nào với đứa nào mà bắt ? “
“ Cứ bắt đại vài đứa bắt nó khai là ra hết…”
“ Bắt mấy đứa rồi cũng chẳng nhằm nhò gì, tụi nó đâu có thèm giải tán, còn đang vây kín trụ sở Uỷ ban xã kìa…”
Ong Chủ tịch tỉnh đập bàn quát lớn :
“ Cảnh sát 113 đâu , xuống ngay dưới đó dẹp loạn , đã đánh chết lái xe còn tụ tập đòi gì nữa ?”
“ Dạ dạ… dân họ yêu cầu bắt chủ xe tới cho họ hỏi tội. Họ bảo nếu không có chủ xe bảo kê thì không thằng lái nào dám phóng nhanh vượt ẩu vậy, chính chủ xe mới là thủ phạm dấu mặt gây ra bao nhiêu vụ chết người trên đoạn đường đó ?”
Ong Chủ tịch nổi giận :
“ Mày lôi cổ mấy thằng chủ xe chở đất tới đây tao hỏi…”
Gã thư ký từ nãy chỉ đứng nghe, giờ mới vội vã tham gia :
“ Chú Hai đừng vội, chú biết chủ xe là ai không ?”
“ Ai thì cũng phải tuân theo luật pháp, dung túng cho lái xe chạy nhanh vượt ẩu chủ xe cũng phải truy tố…”
Gã thư ký ghé tai ông Chủ tịch thì thầm :
“ Chú Hai không biết, đoàn xe chở đất này của cô Bảy em vợ đồng chí Bí thư tỉnh uỷ đó …”
Ong Chủ tịch giật mình :
“ Em vợ ông Sáu bí thơ ? Mày có lộn không đó ?”
“ Thì cô Bảy tậu đoàn xe này chở vật liệu xây dựng từ hai năm nay rồi. Cảnh sát giao thông ai không biết cổ là người nhà ông Sáu Bí thơ nên cứ lập biên bản để đó đâu có dám xử lý. Ngay cả đài phát thanh truyền hình, báo tỉnh đều lơ đi hết đâu có dám đưa tin gì …”
Điện thoại trên bàn ông Chủ tịch chợt réo ầm ĩ, ông cầm lên hách dịch :” Chủ tịch đây” rồi bất chợt ông rối rít :
“ Dạ …dạ…báo cáo anh Sáu chính quyền vẫn nắm thế chủ động kiên quyết không theo đuôi quần chúng đòi đưa chủ xe ra hiện trường…dạ vâng vâng huy động ngay lực lượng đặc nhiệm và cảnh sát cơ động…vâng vâng… sẽ báo ngay cho bên tỉnh đội liên hệ quân khu chuẩn bị lực lượng ứng cứu …”
Ong Chủ tịch đặt máy xuống quay sang ông cảnh sát giao thông quát om sòm :
“ Mày còn đứng đó, xuống ngay hiện trường làm lại biên bản quy lỗi cho con bé học sinh giành đường chạy ẩu nên mới xảy tai nạn . “
Rồi ông hạ lệnh cho gã thư ký :
“ Mày điện ngay cho cảnh sát 113 huy động hết lực lượng giải tán đám tụ họp trái phép. Báo chánh văn phòng xuống hiện trường nắm tình hình rồi báo cáo ngay về cho tao. Nhớ xác định ba thằng kích động bắt đưa về tỉnh ngay. Nhất định phải giải tán đám biểu tình càng sớm càng tốt…”
Ra các mệnh lệnh cần thiết xong, đôi mắt ông Chủ tịch nặng như đeo đá, ông ngáp một cái rõ dài rồi như không kiềm chế được nữa, ông lăn ngay ra chiếc giường cá nhân trong văn phòng Chủ tịch ngáy pho pho…
Gã thư ký gạt đám đông , chen tới chỗ chiếc xe tải đè cô nữ sinh. Í mẹ ơi, gã rùng mình nhắm cả mắt lại. Đầu cô bé bị tách lìa khỏi cổ, còn thân hình thì đang bẹp gí dưới gầm xe phải chờ cần cẩu tới nhấc xe lên mới lấy được xác ra. Bà mẹ của cô bé ngồi bên khóc vật vã. Người lái xe bỏ chạy được vài chục bước thì bị dân hai bên đường xúm lại đánh đòn hội chợ. Khi công an tới, anh ta đã chết gục ngay giữa đường. Trụ sở Uỷ ban phường ngay gần đó đang bị dân vây kín. Họ đòi chủ xe phải tới giải quyết, nếu không, sau khi lấy được xác cô bé ra họ sẽ đốt xe. Tuy nhiên một xe chở đầy cảnh sát dã chiến đã chạy đến. Đám đông chợt tan tác như kiến vỡ vổ. Bất chợt gã thư ký nhìn thấy nhà báo Bút Thọc đang “tác nghiệp” chụp hình và ghi chép. Nhận ra thư ký Chủ tịch tỉnh, gã chạy tới :
“ Anh Tư cũng tới đây kia à ? Trời đất ơi, cái xe nó đè con bé dã man quá, xẹp lép như cái bánh tráng…”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Mày định viết bài đăng báo ?”
“ Viết chớ sao không ? Bài đinh của tôi số báo này đó. Chụp được cả mấy “bô” hình rất rùng rợn. Phen này đám chủ xe phải bồi thường bộn tiền…”
“ Mày có biết thế nào là mó dái ngựa không ?”
“ Ông nói vậy là sao ?”
“ Mày có biết bà chủ đoàn xe chở đất này là ai không ? Là bà Bảy em vợ ông Sáu bí thơ đó…”
Gã nhà báo tái mặt :
“ Oi chết mẹ…anh Tư nói thiệt không ?”
“ Sao không thiệt ? Mày không tin hỏi mấy thằng cảnh sát giao thông. Tụi nó vừa phải làm lại biên bản vu cho con bé nữ sinh đi trái đường, tự đâm đầu vào xe đấy…”
“ Làm gì ra chuyện đó, xe tải chạy quá tốc độ mất thắng chẹt qua con bé rồi đâm đổ cả cái cột điện mà…”
“ Đó là biên bản đầu tiên xé đi rồi …tụi nó làm biên bản khác rồi…”
“ Lại còn thế nữa kia ư ?”
Hai chiếc xe máy chở bốn gã thanh niên ở đâu trờ tới, vây quanh gã Bút Thọc. Một tên mặt mũi bặm trợn giật lấy máy ảnh :
“ Phải máy này vừa chụp tai nạn xe hơi không ?”
Gã Bút Thọc ưỡn ngực :
“ Anh là ai dám cướp máy ảnh của tôi ? Anh có biết Luật báo chí đảm bảo quyền hành nghề phóng viên không ?”
“ Này luật báo chí này…”
Gã vừa nói vừa đấm vào mặt gã Bút Thọc dập máy hình xuống đường . Trước khi kéo nhau đi, một tên cao gày còn dứ dứ nắm đấm vào mặt Bút Thọc :
“ Mày mà đưa lên báo tao cắt hộ khẩu mày xuống âm phủ …”
Gã nhà báo nhìn theo mấy thằng kéo nhau đi, lè lưỡi :
“ Í trời ơi, xã hội đen hoạt động ngay giữa ban ngày ban mặt. Anh Tư làm chứng cho tôi để tôi trình công an nha…”
Gã thư ký cười nhạt :
“ Mày trình ai ? Tụi nó chính là lính PA 35 của ông Mười Giám đốc công an chứ còn ai mà trình ?”
“ Tôi sẽ báo cáo Tổng biên tập để đồng chí ấy lên làm việc với Ban tuyên huấn tỉnh uỷ”
Gã thư ký cười hô hố :
“ Tổng biên tập nhà mày là cái thớ đéo gì, ngay đến Trưởng ban tuyên huấn còn sợ ông Sáu Bí thơ đến đái cả ra quần nữa kìa…”
Gã thư ký chợt nhớ ra cái băng ghi âm của Bút Thọc, chắc thằng này trong người lúc nào cũng lăm lăm thủ máy thu, vậy nói năng phải giữ gìn mới được. Gã nhà báo ca cẩm :
“ ĐM không gì khổ bằng cái nghề báo này, sờ vào đâu cũng nhạy cảm, giờ đến cả ô tô chẹt chết người cũng “nhạy cảm” luôn. Ngay cả muốn phỏng vấn Chủ tịch tỉnh cũng phải chầu chực …”
Gã thư ký chợt nhớ tới đề nghị phỏng vấn của thằng Bút Thọc cứ bị hoãn lại mãi cũng kỳ, gã quyết định :
“ Sáng mai mày vào làm việc với ổng…”
Gã Bút Thọc reo lên :
“ í trời ơi…vậy nhất anh rồi. Cảm ơn nhiều nhiều nha…”
“ Có điều chỉ hỏi thành tích với kinh nghiệm lãnh đạo và triển vọng thôi nha…”
Sáng hôm sau gã nhà báo mò tới văn phòng Uỷ ban tỉnh từ sớm. Ong Chủ tịch càu nhàu vài câu rồi cũng chịu tiếp . Gã khúm núm :
“ Kính thưa đồng chí Chủ tịch tỉnh nhân ngaỳ kỷ niệm thành lập Đảng mồng 3 tháng Hai sắp tới xin Chủ tịch cho biết những thành tích tỉnh ta đạt được trong năm qua và triển vọng năm tới …”
Ong Chủ tịch rút trong ngăn kéo ra bài trả lời do gã thư ký đã soạn sẵn , hắng giọng đọc :
“ Năm qua dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Thướng vụ tỉnh uỷ đứng đầu là đồng chí Sáu Bí thơ, được sự quan tâm chỉ đạo của các Ban, Ngành chức năng và đoàn thể trên trung ương, nhờ sự toàn tâm toàn ý của toàn thể cán bộ, sự cố gắng vượt bậc của nhân dân trong tỉnh, chúng ta đã đạt được rất nhiều thắng lợi trên mặt trận xoá đói giảm nghèo, giảm tỷ lệ người thất nghiệp, nâng cao đời sống vật chất và văn hoá cho nhân dân…”
Ong đọc chậm và đều đều như thày giáo tiểu học đọc chính tả, chữ nào không rõ ông lại quay sang hỏi gã thư ký làm gã nhà báo bấm bụng cười thầm. Dịt con mẹ đồng chí , phỏng vấn với phỏng véo, dăm câu ba điều thế này bố mày ngồi nhà bịa ra còn hay hơn. Năm rồi nhiều dự án được triển khai nào khu chế xuất, nào khu nhà ở cao cấp, nào xây dựng sơ sở hạ tầng…lão Chủ tịch này đút túi không biết mấy tỉ làm sao khui ra được. Mà có khui ra thì lão Tổng biên tập cũng cắt béng đi, cố nội lão cũng không dám đăng. Ở tỉnh này bao nhiêu vụ ầm ĩ lên rồi cũng chìm xuồng . Nào Giám đốc Sở y tế ký giấy nhập thuốc quá hạn sử dụng, nào Giám đốc Sở giáo dục ký giấy cấp bằng giả, nào Giám đốc hải quan ăn đút lót, Viện trường Viện kiểm sát ăn tiền chạy án…hình như tuốt luốt ngành nào cũng dính hết và rồi chẳng thấy xét xử gì , cứ thấy ồn lên một thời gian rồi im luôn, các đồng chí bị tố cáo đích danh trên mặt báo, tất nhiên không phải báo tỉnh nhà, đều được “đá lên” hoặc thuyên chuyển sang nơi khác béo bở hơn. Còn tờ “tỉnh nhà đổi mới” thì toàn đăng các cuộc họp, tiếp khách, phát động thi đua của các cán bộ đầu ngành . Liếc qua tờ báo đã muốn ói vì hôm nay giống hôm qua và sẽ giống cả ngày mai nữa trong cả nội dung và cả hình thức .
Tuy bụng nghĩ vậy, nhưng gã nhà báo vẫn cố đấm ăn xôi :
“” Nghe nói tỉnh mới giao khu đất ở trung tâm thị xã cho bà Giám đốc công ty Sương Mai cất khách sạn cao tầng ?”
Ong Chủ tịch giật thót người cau mày :
“ Mày nghe tin đâu ra mà nhậy thế ? Chuyện này Uỷ ban còn đang bàn với lại tỉnh uỷ cũng đã có chủ trương phải mở rộng cửa đón nhận các nhà đầu tư thì mới có bước bứt phá ngoạn mục được…”
Gã Bút Thọc lại lên tiếng :
“ Giao đất là phù hợp chủ trương tỉnh Đảng bộ rồi, chỉ có điều nghe nói lô đất này đã giao cho bên văn hoá xây thư viện ?”
Ong Chủ tịch đưa mắt sang lườm gã thư ký, gã này vội vàng giải thích :
“ Đúng rồi, truớc đây lô đất này đã được giao làm thư viện nhưng sau Uỷ ban xét thấy xây thư viện ở đó không ổn, suốt ngày xe cộ đi lại, ồn ào ai mà ngồi đọc sách cho được , cho nên Uỷ ban đã quyết định phải chuyển địa điểm xây thư viện ra ngoại thành, ở nơi yên tĩnh , vắng vẻ thì độc giả mới tập trung tư tưởng ngồi đọc sách được chớ …”
Ong Chủ tịch tươi mặt :
“Phải phải, Uỷ ban quyết định như vậy đó…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét