Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

CAVE SÀIGÒN

 Nói ngay, “cave” ở đây không phải em chân dài, váy siêu mỏng, đồ lót “lọt khe” . “Cave” đây nghĩa cái hang , cũng không phải  “hang cắc cớ” theo bà chúa thơ nôm Hồ Xuân Hương, mà hang …rượu, tất nhiên toàn rượu cỡ 10 triệu trở lên.
 Tóm lại “cave Sàigòn” là quán rượu bài trí theo kiểu hang ổ  mờ mờ ánh nến. Bàn tiệc dài theo lối “ tiệc ly” của Chúa Jesus với 12 ông thánh tông đồ trong đó một ông  phản chúa. Chủ tiệc “cave” là một ông nom mặt biết ngay quan - không Thứ trưởng cũng Tổng Giám đốc . Ông bay Hà Nội vào đúng ngày hội trường nên tụ tập bạn học cũ  “nhớ về mái trường xưa”. Ông đưa mắt nhìn suốt lượt như thể coi có thằng Judas nào trong 12 ông bạn, không phải thánh tông đồ mà toàn GS , Phó GS Tiến sĩ với  cử nhân, thạc sĩ . Quán rượu được yêu cầu  không đón khách, dành trọn cho 13 cụ thuộc thành phần khả kính nhất xã hội , bởi vậy tuy quán “cave” nhưng hầu rượu các cụ  không cần mấy em chân dài mà một chàng trai thoạt nom biết ngay  dân bartender có nghề.
Anh ta mở chai rượu, rót vào 13 chiếc ly, cung kính và thành thạo ngang một cha cố hành lễ. Đời bartender mấy khi được hầu rượu các trí thức hàng đầu đất nước. Bởi vậy hoàn tất nghi thức rót rượu, anh đi giật lùi vào trong tỏ lòng tôn kính.
Lúc này chủ tiệc mới nâng cốc chúc mừng cuộc gặp tại thành phố mang tên Bác.Người ta chờ ông nói về cây phượng già , tiếng ve lảnh lót trong mái trường xưa, những thăng trầm của lịch sử trong suốt nửa thế kỷ mà những người  ngồi quanh đây đều  tham gia . Nhưng không, ông nói :
“ Nào cạn ly chúc mừng, ở cái tuổi thất thập cổ lai hy như cánh ta mà vẫn đêm đêm “ khi trông hoa nở, khi chờ…trym lên…” thì đúng là hồng phúc…hồng phúc…”
12 vị thánh tông đồ vỗ tay rộp rộp, đứng cả lên, rầm rộ cạn ly. Đúng đúng, tuổi cánh ta đâu có trực chỉ 12 giờ được, có em đấy rồi đành phải ngồi coi em múa cột để chờ “trym” lên thôi chứ biết làm sao ?
Lại một trận cười tơi tả nữa khiến chủ tiệc phải xua xua tay :
“ Thôi đừng nhắc tới nỗi đau phổ quát ấy nữa. Hôm qua, mới xuống sân bay, tụi nó đưa ngay đi uống rượu sừng tê , về khách sạn mở cửa phòng đã một em teen nằm sẵn rồi, đành phải đau lòng đuổi em về, bảo anh còn phải chờ…trăng lên . Em bảo khỏi chờ, để em làm trăng lên liền . Hỏi em làm cách nào. Em bảo “ăn kem ốc quế” là nó lên liền à ? Mình trợn cả mắt :”  ối trời ôi, bộ em là gái Hà nội sao mà biết được “kem ốc quế” ? Em trả lời tưng tửng em là gái miền Tây nhưng ra đó “công tác”. Kem “ốc quế” bán ở Tràng Tiền  chớ gì ? Kem đó chỉ … mút thôi cắn là tiêu đó.Nói xong em cười hích hích làm tớ vãi  hồn…”
12 trí thức lại rú lên cười khiến chàng bartender lo ngay ngáy. Ở tuổi các cụ ,  đang sương sương mà cứ cười thả ga vậy có ngày đứt gân máu. Gã đứng hầu rượu nên dù không muốn cũng cứ phải nghe . Hoá ra “nguyên khí quốc gia “ là vậy, hết chuyện “trym”, chuyện “ốc quế” giờ chuyển sang chuyện ăn tôm hùm ở đảo Bình Ba, Cam Ranh, ăn tiết canh chim ở Bạc Liêu, rắn hổ chúa dưới Tháp Mười….
Chủ tiệc gạt ngang :
“ Tôm hùm, tay gấu gì cũng không bằng rùa vàng. 30 triệu một con chưa được một ký , tháng nào tớ cũng phải nhắm một con, vượng lắm đó…”
Ngoài cửa chợt có tiếng người xôn xao hò hét. Gã bartender chạy ra ngoài coi rồi lại chạy trở vào rót rượu. Chủ tiệc hất hàm :
“ Chuyện gì đó , mày?”
Gã bartender cung kính :
“ Dạ…biểu tình ạ ?”
Một cụ đầu bạc, kính trắng vẻ Giáo sư hỏi :
“ Lại dân oan đòi đất hả ?”
Gã bartender lắc đâu :
“ Dạ không…biểu tình chống Trung Quốc ạ…”
Chủ tiệc trợn mắt :
“ Chống Trung Quốc…Trung Quốc sao phải biểu tình ? Cứ thích hò hét phức tạp  thêm tình hình. Cứ để Đảng Nhà nước lo…”
Nói rồi chủ tiệc giơ cốc lên :
“ Nào trăm phần trăm …”
12 vị thánh tông đồ rầm rộ nâng cốc , đồng thanh hô lớn :
“Nào…1…2…3….dzô…”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét