Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 19 )



                            (tiếp theo)




“ Xèo…xèo…”

Tiếng mỡ xôi trên chảo và mùi thơm xộc lên mũi. Bác Ba Phi há hốc miệng. Trước mắt là cô gái khá trẻ, tóc búi ngược, quấn tạp dề. Bác lắp bắp :

“ Cô …cô làm gì …làm gì…ở đó ?”

Cô gái trố mắt nhìn bác Ba Phi, buông thõng giọng Bắc :

“ Rán cá…”

“ Cái gì ? Cô nói cái gì ? Chiên cá chớ ?”

Cô gái bướng bỉnh :

“ Rán cá…”

Bộ điệu , áo  quần bác Ba Phi chắc hài hước lắm nên cô phá ra cười. Bác bực mình :

“ Có gì mà cười ? Cô cười tui hả ?”

Cô gái đảo con cá rất nhanh, rất điệu nghệ xèo xèo trong chảo mỡ :

“ Oh My God…Vào nhà sao không bấm chuông ? Xâm nhập gia cư bất hợp pháp hả ? Cảnh sát tới là bắt tù đó nha…”

A… con nhỏ này láo , nó tưởng  mình là ai kìa ? Bác Ba Phi nổi cáu :

“ Cô…cô có biết tôi là ai không mà dám…dám…”

Cô gái nhìn bác Ba Phi từ đầu đến chân :

Homeless phải không ? Tội nghiệp, con cái đâu cả rồi ?”

Bác Ba Phi hét toáng :

“ Con gái tôi ở đây này …nó là chủ cái nhà này cô biết chưa ?”

Cô gái trợn tròn cả mắt :

“ Oh My God….bác…bác là bố cô Ut ?”

Bác Ba Phi ưỡn ngực :

“ Chớ sao nữa ? Tôi là tía của chủ nhà này biết chưa ? Đến lượt tôi hỏi cô, ai cho cô vào đây ? Chính cô mới là xâm nhập gia cư bất hợp pháp…”

Cô gái cuống quýt :

“ Sorry…sorry…tại bác vào nhà không gõ cửa nên cháu …cứ tưởng bác là dân homeless..”

Bác Ba Phi nghiêm mặt :

“ Hâm – lớt là cái gì ?”

Cô gái sợ hãi :

“ Dạ…dạ…là người không nhà phải ngồi ngoài đường xin tiền người qua lại đấy ạ …”

Bác Ba Phi chợt nhớ ra bộ bà ba đang mặc trên người…hèn chi …ăn mặc như vầy ở Mỹ thì thua cả ăn mày thiệt. Bác bật cười ha hả :

“ Cô nom tôi giống ăn mày lắm hả ?”

Cô gái nhìn bác Ba Phi cười  bẽn lẽn :

“ Dạ…dạ …cháu thấy những người homeless còn…diện hơn bác nữa kia ạ…”

Bác Ba Phi sửng sốt :

“ Vậy ra tôi ăn mặc còn thua cả thằng ăn mày ?”

Cô gái sợ hãi :

“ Dạ…ở Mỹ nó thế… đi giày, mặc đồ tây là chuyện thường …ngay cả những người homeless họ cũng ăn mặc tử tế lắm ạ…”.

Bác ba Phi giơ cả hai tay lên trời :

“ Lỗi tại tôi….lỗi tại tôi…Mà sao cô tới đây nấu bếp ? Mọi ngày cô Ut đi làm về nấu kìa…”

“ Cháu là người giúp việc ạ. Cô Ut thuê cháu mỗi tuần một ngày tới đây giặt giũ, dọn dẹp , nấu nướng đồ ăn cho mấy ngày  liền ạ…”

Bác Ba Phi kinh ngạc :

“ Cô …cô là người giúp việc ?”

“ Dạ vâng…cô Ut thuê cháu làm người giúp việc, vậy có sao không ạ?”

Bác ba Phi càng ngạc nhiên :

“ Vậy cái xe…cái xe ô tô đậu trước cổng cũng là của cô ?”

Cô giá điềm nhiên :

“ Dạ vâng… ở bên Mỹ đi đâu cũng bằng ô tô cả ạ…”

Bác Ba Phi kêu trời :

“ Chèn đéc ôi…nhìn cái xe tôi cứ tưởng có quan khách cao cấp ghé thăm cô Ut . Cô có biết ở Việt Nam ai mới được xài ô tô không ?”

Cô gái cười cười :

“ Ai có tiền cũng mua được chớ sao ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Xe sang trọng cỡ này thì Chủ tịch tỉnh hoặc Giám đốc Sở cũng chưa được sờ tới. Phải là Bí thư tỉnh uỷ cấp Uỷ viên trung ướng Đảng trở lên mới có kìa .Cô là người giúp việc mà dám xài thì đúng là Mỹ thiệt…”

Cô gái cười cười :

“ Cháu mua lại xe cũ của anh cháu đó bác, trả góp thôi…”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Láng coóng vầy…cũ đâu mà cũ…”

Vừa lúc đó cô Ut đi làm về, tíu tít hỏi cô giúp việc về công việc trong ngày rồi quay sang bác Ba Phi :

“ Tía đói chưa tía…con lấy bánh mì bít tết tía ăn nha !”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Thôi thôi, tía ăn sáng còn no…lát nữa tía ăn gói mì …bít tết  bít tất làm gì …từ chiều qua tới giờ mày tống cho tía bao nhiêu là thịt…nào heo quay…nào  cừu nướng…nào bò hầm….ăn nhiều thịt vậy lên gân máu là đúng rồi…”

Cô Ut như sực nhớ ra :

“ A…tía còn nhớ nhỏ Cẩm Chướng…ca sĩ…bạn con không ?”

Bác Ba Phi sầm mặt :

“ Phải con nhỏ đánh mất nhẫn hột xoàn ở nhà này không ? Nhớ chớ sao không nhớ ?”

Cô Ut vui vẻ :

“ Sáng nay nó mới phone cho con…nó tìm thấy cái nhẫn hạt xoàn rồi tía… hoá ra nó nhét trong túi quần mà quên béng mất cứ tưởng để quên ở bồn rửa mặt…”

Bác Ba Phi trợn mắt :

“ May cho tía…nó mà không tìm ra thì tía mang tiếng ăn cắp cả đời không rửa được …”

Cô Ut ngượng  ngùng :

“ Kìa…tía…có ai dám nghĩ bậy cho tía vậy đâu ? “

Nỗi hận trong bác Bác Ba Phi chợt bùng ra :

“ Không ai nghĩ bậy cho tía hả ? Vậy bữa hổm đứa nào nói : “cái nhẫn để đây  không ai lấy thì nó đi đâu được ?”. Nói vậy là chỉ đúng mặt tau chứ ai? Nhà này ngoài vợ chồng mày ra chỉ còn có tía chứ còn ai ? Nói thiệt cả đêm tao tức ứa gan, hổng có chợp mắt chút nào, sáng sớm tao định bỏ về VN liền nhưng lại sợ chúng mày nghi ngờ tao lấy được của rồi phải mang vội về nước….”

Càng nói oan ức của bác Ba Phi càng nổ ra khiến bác quát lên :

“ Khi còn ở nhà tao tưởng tụi bay tình cảm với tía lắm…sang đây mới trắng mắt ra…thôi thôi tao …dzià…mai mốt nhà có mất gì lại đổ lên đầu tao .”

Cô Ut  hoảng sợ vội ôm lấy bác Ba Phi rối rít :

“ Con lạy tía…tía mới sang có vài ngày tía đã đòi về họ hàng coi con ra gì . Chuyện chiếc nhẫn hạt xoàn chẳng qua cũng là sơ xuất thôi, có ai dám nghĩ tía ăn cắp đâu. Để rồi con nói Cẩm Chướng gọi điện xin lỗi tía…”

Bác Ba Phi xua xua tay :

“ Khỏi, khỏi…tao cần gì câu xin lỗi qua điện thoại… từ nay mày bảo nó tránh cái mặt tao ra…nó mà gặp mặt tao là tao đập đó…”

Nói rồi bác hầm hầm đi vào phòng sập cửa cái rầm. Cô gái giúp việc lè lưỡi  :

“ Oh My God…ba chị dữ quá…coi chừng ổng bị crazy hẳn …”

Cô Ut gạt ngang:

“ Bậy nào…ba chị tỉnh táo lăm đó, ông chỉ hơi nóng tính chút thôi…”

Cô gái giúp việc trợn mắt :

“ Em nói thiệt đó. Má em cũng giống vậy. Bả sang đây ở với em mới có ba tháng đã lẩn thẩn rồi. Suốt ngày cứ đi ngơ ngẩn khắp xó xỉnh bắt chuột . Bả cứ lo  nó cắn hết quần áo . Em bảo ở Mỹ không có chuột như ở Việt Nam đâu nhưng bả hổng tin, cả ngày bà cứ đi rình chuột mới chết chớ. Cứ thế này vài tháng nữa có khi phải đưa má  vô dưỡng trí viện  ..”

Cô Ut ái ngại :

“ Chắc suốt ngày cô nhốt cụ trong phòng chứ gì ? Cụ có chịu coi tivi, video không ?”

Cô giúp việc lắc đầu :

“ Má em chẳng ham gì cả. Video, tivi không coi, sách báo không đọc, nhạc không nghe, suốt ngày cứ quanh quẩn trong buồng…”

Cô Ut cười :

“ Vậy crazy là phải rồi. Tía chị được cái hiếu động lắm. Ngồi một chỗ là chịu không thấu …”

Cô giúp việc liếc vào bên trong, cầm chắc bác Ba Phi vào buồng rồi mới nhỏ to :

“Mấy ông bà Việt Nam sang thăm con cháu bên này kỳ cục lắm . Như cái bà cùng đi với má em đó. Tới nhà chơi toàn hỏi tủ lạnh này giá bao nhiêu? Tiền điện, tiền ga, tiền điện thoại mỗi tháng trả hết bao nhiêu. Rồi lại còn hỏi cả cô bao nhiêu tuổi, lương tháng bao nhiêu? Oh My God…nếu không phải bạn của má thì em đã mời bà ấy ra cửa rồi. Cũng may bà chỉ ở chơi có hai ngày rồi về San Jose với họ hàng không thì em điên cái đầu …”

Cô Ut cười cười :

“ Thì cô cũng nên thông cảm với người ta, sang đây cái gì cũng lạ, cũng muốn hỏi …”

“ Khổ nỗi có cái chẳng dính gì tới mình cũng hỏi. Có lần bà ấy mò vào restroom thấy cục “spice stick” của chồng em bà cứ khăng khăng hỏi nó là cái gì ? Em phải giải thích tỉ mỉ, nghe xong bà ấy trợn mắt :” Vậy chồng cô mắc bệnh hôi nách rồi? Tôi mách cho cô cách chữa mẹo nhé. Cô luộc một quả trứng gà…”. Em vội  vàng ngắt lời bảo chồng em nó không bị bệnh hôi nách, chẳng qua đàn ông bên này ai cũng dùng thứ đó, bà ấy gật gù :” Vậy phải rồi, tại họ ăn nhiều thịt quá nên mồ hôi nặng mùi  là phải rồi. Ở quê tôi, người ta ăn nhiều rau củ, hàng ngày lại phải mang vác đi đây đi đó nên ít người bị lắm. Từ bé tới giờ , chưa thấy ông  nào phải xài cái thứ kỳ cục này.”. Chị thấy buồn cười không, cục lăn nách của người ta mà bà ấy cho là kỳ cục …”

Cô Ut cười rũ :

“ Bà bạn của má em vậy thì kỳ cục thiệt rồi . Tía chị hổng đến nỗi vậy đâu. Mới sang cũng mắc bệnh hay hỏi : thằng Jimmy đi học mấy giờ về ? Mỗi tháng hết bao nhiêu tiền học ? Sao không thấy thằng Tommy nói năng gì tới ba má nó để tía  còn nhận sui gia ? Nó đi làm tháng cầm về đưa con được nhiêu ? Giữ lại tiêu vặt nhiêu ? Gửi cho ba má nó nhiêu ?”

Cô giúp việc cười ré lên :

“ Vậy ông có hỏi tháng đưa cho bồ bao nhiêu không ?”



                                                (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét