Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 40)



                                (tiếp theo)




Đêm đó, hình ảnh bộ ngực trần con bé Gái hành hạ gã thư ký mất  ngủ. Cứ nhắm mắt, gã lại thấy rõ mồn một hai con chim câu trắng toát với cái mỏ xinh xinh đã từng tạo cho gã những giây phút tuyệt vời tuy ngắn ngủi . Ngay lúc này, ngồi xe hơi chờ ông Chủ tịch chạy đi rút tiền, hình ảnh đó cũng đang bám riết lấy gã. Chiếc xe này sắp đi Vũng Tàu, ôi chao, giá như  gã ngồi thay ông Chủ tịch và  bên cạnh gã lại là con bé Gái thì thật đúng “mơ ước biến thành hiện thực”. Gã sẽ thuê phòng hạng nhất ở khách sạn Pacific , gã sẽ đóng chặt cửa phòng nhốt nó , gã sẽ học theo lối bà Phu nhân với ông thày nhân điện bắt nhà hàng bưng cơm lên tận giường để suốt ngày bày cho nó thực hành những trò khoái lạc đầy rẫy trong phim sex vẫn lén lút coi. Trí tưởng tượng đang bay bổng miền cực lạc, tiếng ông Chủ  tịch làm gã giật nảy :

“ Xong rồi, ủa..mày ngủ gật hả ?”

“ Dạ không, dạ không, con đang lo chú Hai có trục trặc gì không ?”

Ong Chủ tịch đưa cho gã tập tiền với vẻ như bị kẻ cắp móc túi :

“ Trục trặc sao được . Ngân hàng Mỹ chứ đâu phải quỹ tín dụng  xã. Đủ 15 ngàn đây, mày đi giải quyết dứt điểm vụ này rồi về ngay cơ quan trực, hàng ngày gọi điện cho tao biết tình hình…”

Chiếc xe chở ông Chủ tịch phóng vút đi để lại gã thư ký bên hè phố thở ra nhẹ nhõm, vậy là xong phi vụ này, mười phần trăm là ngàn rưởi đô chứ không ít. Lần này ăn chắc chứ không “của thiên trả địa” nộp cho thằng cảnh sát  áo xanh ở nhà hàng Đồng Quê  đợt trước. Nơi hẹn lần này là quán cà phê trên sân thượng một  cao ốc mười bốn tầng ngay giữa thành phố, có thể nhìn ra xa tít những cánh đồng xanh nơi chân trời. Trong lúc chờ đợi, gã thư ký thoả thích ngắm dòng người và xe như đàn kiến đang bò. Lát nữa xuống đó gã cũng chỉ là một con trong đàn . Ong Chủ tịch, bà Phu nhân, ông Sáu Bí thư…tất cả cũng đều thế thôi, vậy mà mẹ kiếp, gã cứ phải long đong vất  vả, ngược xuôi hầu hạ những con kiến đó. Vì sao nhỉ ? Tuy nhiên, cái thứ triết lý siêu hình kiểu Hamlet vậy vốn xa lạ với gã, ngay khi trên đầu là cả một bầu trời xanh thăm thẳm. Bởi vậy mọi ý nghĩ  biến mất tăm tích ngay khi tên giáo vụ vừa ló người vào. Lần này gã đi với một tên cao to, bặm trợn, mặt cô hồn. Vừa ngồi xuống bàn, gã đã đưa mắt ra hiệu, lập tức tên này sấn tới nắn túi trên túi dưới  làm gã thư ký vùng ra la oai oái :

“ Chơi kiểu gì thế ?”

Tên giáo học cười khì khì :

“ Thông cảm nha, khám điền thổ coi có cài máy ghi âm thôi mà…Thôi không dài dòng, tiền đâu ?”

“ Giấy đâu ?”

Tên giáo học ve vẩy trong tay một tờ giấy vàng ố.  Gã thư ký cầm lấy xăm xoi  từng chữ từng dấu, đúng bản gốc tấm bằng rởm ngày xưa gã đã mua cho ông Chủ tịch rồi đây. Hồi đó gã phải lặn lội mãi trên Ban Mê Thuột gặp thằng bạn cũ đang dậy Trường Thanh niên các Dân tộc miền núi nhờ tìm mối. May cho gã, thằng đó lại là dân “chân gỗ” chuyên môi giới các dịch vụ giáo dục . Tuy thế cũng phải vài lần lui tới gã mới cầm được mảnh bằng về cho ông Chủ tịch, lập chiến công đầu dâng thủ trưởng. Tờ giấy đắt giá ấy giờ đang trở lại trong tay gã. Gã cứ đờ đẫn chìm đắm trong một thời kỷ niệm làm thằng giáo học sốt ruột :

“ Đúng bản gốc rồi thì nôn tiền ra …”

Gã thư ký trao tiền sau khi đã giữ lại một ngàn rưởi đô la. Về tới phòng ngủ trong tập thể cơ quan dưới tỉnh, gã cất nghiến vào ngăn bí mật dấu trên mái nhà rồi mới tới phòng làm việc. Công việc chẳng có gì, gã chỉ làm loáng cái xong rồi ngả người trên ghế buông thả cho đầu óc thư giãn. Hình ảnh bộ ngực mơn mởn của con bé Gái lại hiện ra trong tâm tưởng. Lạ thật, con nhỏ có bùa mê thuốc lú gì hớp hồn gã đến thế. Màu sắc, hình khối và cả hương vị nữa của đôi gò bồng đảo cứ bám riết lấy gã. Ngay lúc này gã phải gặp nó ngã giá cho xong phứt. Tiền bạc có thừa  nhưng phải tính toán sao cho khỏi bị ép giá.

Trái ngược với tính cẩn trọng hàng ngày, gã vội vã xếp hết giấy tờ vào ngăn kéo, khoá trái cửa phòng rồi dắt xe khỏi cơ quan. Vừa ra khỏi cổng gã đã đụng ngay phải một thằng nhỏ thó, nom quen quen, đang giương cặp kính trắng ngó nghiêng.

“ Anh Năm, may qúa, đang muốn vào gặp anh…”

Hoá ra nhà báo Bút Thọc. Hắn mò tới Uỷ ban tỉnh muốn kiếm chác gì đây, gã thư ký chặn ngay :

“ Lại muốn phỏng vấn ông Chủ tịch hả ? Ong đi công tác rồi…”

“ Không không, phỏng vấn phỏng vương gì đâu, tôi muốn gặp riêng ông thôi…”

Gã thư ký tròn mắt :

“ Gặp tôi, việc gì vậy ?”

“ Cứ từ từ, tìm chỗ vắng ta nói chuyện.”

Bút Thọc chèo kéo bằng được gã thư ký tới quán cà phê, kêu nước uống rồi thì thào vào tai :

“ Ong có biết tin cán bộ Ban tổ chức trung ương đã vào tỉnh ta thăm dò chuẩn bị nhân sự khoá tới không ?”

Gã thư ký giật mình, sao chuyện tày đình thế mà gã mù tịt nhỉ, lẽ ra bên tổ chức tỉnh uỷ phải báo sang Văn phòng uỷ ban  chớ ? Chuyện lớn vậy sao thằng nhà báo nhãi ranh này biết được ? Gã cười khảy :

“ Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm. Đó là chuyện của các sếp lớn…”

Bút Thọc cười ha hả :

“ Thôi đừng giả nai. Sếp mà đổ thì ông cũng…chết. Ong còn lạ gì luật chơi…”

Rồi Bút Thọc ghé tai gã thư ký nói thầm. Hoá ra ông Mười Vỉa, em trai ông Sáu Bí thơ, đang ngồi ghế Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ, có ý nhòm ngó cái chức Chủ tịch tỉnh. Muốn  vậy phải khui vài vụ tiêu cực của ông đương kim Chủ tịch đưa ra kiểm điểm ở thường vụ tỉnh uỷ thì cái ghế Chủ tịch chắc chắn về tay ông Ba Vỉa. Hắn đắc ý :

“ Đột phá khẩu trong chiến dịch này chính là ông và tôi…”

Gã thư ký trợn tròn mắt  :

“ Ong nói gì kỳ vậy ?”

“ Ong cứ đưa tài liệu cho tôi viết thành bài đưa lên báo thì ông Chủ tịch mất ghế là cái chắc…Gần gũi nhất với ổng, chỉ có ông thôi, ngoài ông ra  còn ai nắm được ổng ăn những gì, ăn bao nhiêu, nhất trong vụ ký cho Đài Loan mở khu công nghiệp sành gốm …”

Gã thư ký chối phắt :

“ Làm gì có chuyện đó, hợp đồng bên Sở Kế hoạch Đầu tư đưa sang, ông Chủ tịch ký kết vô tư mà, có ăn phết phảy gì đâu ?”

Bút Thọc cười khảy :

“ Ong nói vầy chó cũng chẳng lọt tai. Tôi biết thừa ông cũng có phần chia chác trong đó …”

Gã thư ký đập bàn :

“ Vu cáo, mày có bằng cớ không, tao đập vỡ mõm mày giờ.”

Bút Thọc cười dàn hoà :

“ Thôi thôi, đừng la lối mà hư hết bột hết đường . Ong cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu lật được ông Chủ tịch, ông Mười Vía đã hứa không truy cứu trách nhiệm hình sự của ông, ngược lại còn giữ ông làm thư ký cho ổng nữa kìa…”

Thằng nhà báo đi rồi, gã thư ký còn ngồi lại ngổn ngang tơ vò. Gã đang bị đẩy tới một ván cờ thật lớn. Phải suy nghĩ tính toán chi ly từng bước, xảy chân là chết chắc. Gã chẳng thương gì ông Chủ tịch, khi cần  thoát thân thì  việc gì cũng phải làm, nhưng  cần suy xét cho kỹ “thời cơ cách mạng” đã chín muồi chưa ? Tội lỗi của gia đình ông Chủ tịch đã tầy đình nhưng xem ra bằng cớ ông Mười Vỉa nắm được còn sơ sài lắm. Phải chờ đợi coi sao chớ có vội vàng đớp ngay cái mồi câu của thằng Bút Thọc thì hỏng chuyện.

Giữa lúc cái đầu gã thư ký nhoay nhoáy làm việc như một cái vi tính bỗng gã trợn tròn cả mắt . Oi trời ôi, con bé Gái, đúng nó rồi, đi đâu mà lại xách túi ưỡn ẹo  qua cửa quán thế kia ? Gã thư ký chợt nóng ran cả người. Ong Chủ tịch còn ở dưới Sàigòn, con nai tơ đang lạc bước trên đường phố. Cơ hội vàng đã tới. Dáng đi uyển chuyển, nước da nõn nà bông bưởi, đôi mắt sáng rực và bộ ngực…ôi trời ôi, ngần ấy thứ đang đập vào cái mộng tưởng chưa thành làm gã như biến thành con ong đực ngửi thấy mùi hương feromol con ong cái tiết ra, cất cánh lao theo lên trời cao trong mùa giao phối. Gã hấp tấp trả tiền nước , xách túi, chạy xe máy tà tà bám theo.

Lúc này con bé Gái đang xách túi tung tăng trên đường. Nó vui vẻ  như hoa nở trong lòng, ưỡn ẹo diễu qua những gã đàn ông ngồi đầy vỉa hè quán cà phê  đang xăm xoi những tia mắt thèm khát lên người nó. Thây kệ, nó mỉm cười như khuyến khích, đàn ông í mà, mẹ nó từng  dạy người con gái quý nhất là cái trinh tiết, chớ có dấm dúi cho thằng nào ngoài góc vườn, bụi dứa, uổng phí đời hoa, phải giữ kỹ sau này bán ít cũng vài cây vàng. Bởi vậy hồi còn ở quê, nó cũng “bồ bịch” với mấy thằng “cún con” trong xóm, gọi là “cặp chơi” để tụi nó hầu hạ , chứ còn “cái đó”, sức mấy, nó phải vâng lời mẹ sau này làm vốn  chớ.

Nó chưa hình dung được cái “sự đổi chác” ấy sau này ra sao ? Lấy Đài Loan, bán cho đại gia hoặc ít cũng kiếm một tấm chồng kha khá nuôi được nó, tháng tháng có tiền gửi mẹ. Số phận  đã mỉm cười khi đặt chân vào nhà quan. Thực ai có ngờ chính ông Chủ tịch, ông ngoại họ xa, đã bật mí  một khám phá bất ngờ : “ trời cho nó khả năng làm mê mẩn đàn ông” và có thể làm giàu bằng “cái đó”.

Chỉ mới vài tuần cho ông Chủ tịch ôm ấp, cái “ngàn vàng” còn nguyên đó bởi ông “lực bất tòng tâm”, nó đã kiếm được một món kha khá. Nó dấu kỹ trong một hốc đá ngoài vườn, thỉnh thoảng nhà vắng hết lại mang ra đếm. Oi chao ôi những tờ bạc lớn mới cứng, ngày trước làm đổ mồ hôi xôi nước mắt may mới kiếm được một tờ. Bây giờ, chẳng cần động tay động chân gì cũng kiếm được cả xấp.

Mới mở đầu đã vậy, sau này chắc đếm mỏi tay. Nó không dám tơ tưởng được sống phè phỡn như tiểu thư Kim Anh, cô ta được bà mụ đưa vào nhà ông Chủ tịch, còn nó rớt ngay vào nhà nghèo, số trời đã vậy, phải chịu thôi. Nhưng bây giờ đã có cơ hội thoát khỏi cảnh lo ăn, lo mặc, lo nợ nần, khỏi vất vả dầm sương dãi nắng rồi. Dù đã qua, nhưng nhớ lại những năm tháng ở với mẹ dưới quê mà thấy ghê. Nửa dêm  đã bị lôi dậy đi cạo mủ sao su, vừa đi vừa chạy qua cả trăm cây mới kiếm được ngày năm chục. Rồi thì muỗi bọ bám đầy người, mủ cao su thối xông lên nồng nặc…người cứ xanh rớt như tàu lá.  Oi chao ôi, thoát được cảnh đó đâu phải dễ nếu trời không ban cho cái “vốn tự có” đó. Đã vậy phải bán sao cho được giá mà sau này vẫn  chồng con tử tế, cửa cao nhà rộng đoàng hoàng mới thật là đau cái đầu.

 Nó nghĩ nát óc ra rồi, cứ để cục tiền dày cộp này, ra vào mãi trong vườn dễ lộ lắm, hơn 6 triệu chứ ít ? Vả lại “đồng tiền phải liền khúc ruột”, từ phòng nó tới chỗ dấu tiền phải băng qua cả một khu vườn, xa quá, chi bằng  đem mua vàng dắt trong người lại chẳng hơn . Thế là chiều nay, nó xách túi tung tăng đi thực hiện ý định. Nó đi qua chợ, chọn một cửa hàng vắng vẻ nhất ghé vào. Vàng nhẫn, vàng miếng, vàng dây chuyền …bày đầy trong tủ kính sáng choang làm nó hoa cả mắt. Mua loại nào đây ?



                                  (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét